Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia

79@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Này!”


Thiếu niên kia vừa nghe tiếng gọi, bước chân khựng lại. Đến khi nhìn rõ người đang gọi mình, sắc mặt Chúc Võ Lâm lập tức tái mét.


Hắn còn nhớ như in đêm hôm đó mình bị Hạ Lan Chi một cước đá thẳng xuống hồ sen, chân lại bị rong rêu quấn chặt, hoảng sợ đến mức cứ ngỡ trong ao có ma da, phải liều mạng vùng vẫy mới thoát lên bờ.


Cú kinh hồn ấy đủ để hắn chôn chặt mọi tâm tư lén lút với vị đại tẩu da trắng như tuyết, nhan sắc như hoa này xuống. Giờ chỉ vừa thấy nàng liền mong có thể né thật xa!


Hạ Lan Chi thấy hắn còn đứng trơ ra đó, liền gọi lần nữa: “Ngươi điếc rồi sao? Ta kêu ngươi lại đây đó!”


Hai chân Chúc Võ Lâm run lên, miễn cưỡng bước tới, ngoan ngoãn chẳng khác gì một tiểu hài tử, nhẹ giọng nói: “Đại tẩu… sao tẩu lại ở chỗ này, thật khéo quá ha.”


Hạ Lan Chi liếc qua tấm biển Kinh Viên, mấy vạch hắc tuyến như dựng thẳng trên trán. Không ở Kinh Viên thì ta còn có thể ở đâu hả tiểu tử thúi?


Chúc Võ Lâm ngượng ngập cười gượng, lắp bắp tìm cớ: “Kia… gần đây trời trở lạnh, ta còn phải về khoác thêm cái áo.”


Hắn vừa nói vừa toan quay người bỏ chạy: “Ta xin cáo lui trước nhé, ha ha…”


“Đứng lại!”


Một tiếng quát của Hạ Lan Chi khiến Chúc Võ Lâm giật thót, quả nhiên liền dừng bước.


Hơn nửa tháng không gặp, nàng chợt thấy vị tiểu thúc này dường như có gì đó bất thường.


Vốn dĩ nàng vẫn tin vào nguyên tắc sự khác lạ tất có nguyên do. Hai tay khoanh trước ngực, nàng nhìn thẳng hắn, chậm rãi hỏi: “Ngươi không có đi gây tai họa cho cô nương nhà nào đấy chứ?”


Quả thật, cây ngay khó mọc kẻ cong. Chúc Thành Hải vốn là hạng phong lưu, thì hai nhi tử của ông tất nhiên cũng chẳng phải hạng đứng đắn gì, kẻ nọ lẳng lơ, kẻ kia háo sắc.



Chúc Võ Lâm nào dám thú nhận. Gần đây hắn để mắt tới một đào hát đứng đầu gánh, ngày nào cũng chạy đến rạp, bày trò nịnh nọt.


Hắn đành cười ha hả: “Tẩu tẩu nói đùa rồi, mấy ngày nay ta vẫn chuyên tâm trong phòng học hành, mong sang năm thi đậu công danh!”


So với việc tin lời hắn, Hạ Lan Chi thà tin heo mẹ biết trèo cây thì hơn.


Nàng chẳng muốn dây dưa, chỉ khẽ đưa bàn tay trắng ngần chỉ về phía mái ngói xa xa: “Ngươi đi đem con diều kia xuống cho ta.”


Chúc Võ Lâm chẳng dám trái lời. May thay từ nhỏ hắn vốn quen leo trèo, chỉ ba bước đã bám lên thân cây, duỗi tay liền tóm được con diều.


Hắn nhảy xuống đất hai tay cung kính dâng lên: “Tẩu tẩu, con diều này làm thật thô sơ, lại còn rách mấy chỗ ở cánh.”


Chúc Bình An hừ lạnh, giật phắt khỏi tay hắn.


Đôi tay nhỏ bé ôm chặt con diều, cẩn thận che đi những vết rách, trong mắt lại lóe qua vẻ co quắp và kỳ quái.


“Chuyện của ta, cần ngươi xen vào chắc?”


Hạ Lan Chi khẽ chau đôi mày thanh tú.


Chúc Bình An tuổi tác cũng xấp xỉ Hạ Lan Thần, cả hai đứa nhỏ đều chẳng có ngày nào sống vui vẻ.


Vừa trông thấy Bình An, Hạ Lan Chi liền nghĩ đến Hạ Lan Thần, trong lòng không khỏi thiên vị.


Nàng cúi người xuống, dịu giọng nói: “Tiểu Tứ, một mình thả diều sẽ buồn lắm. Có muốn để tẩu tẩu bồi ngươi chơi không?”


Bình An thoáng ngẩn ra, rồi mới hiểu ra nàng gọi “Tiểu Tứ” chính là mình.


Quả thực, cậu chẳng có bạn chơi. Con diều kia cũng là cậu từng năn nỉ bà vú làm cho, nay bà vú không còn, liền chẳng ai chơi cùng nữa.



Chúc Võ Lâm xoa xoa thắt lưng, liếc nhìn cậu, giọng đầy châm chọc: “Ngươi bị câm sao? Nhị ca ta thay ngươi lấy diều, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.”


Đại ca thì hắn chẳng dám chọc, nhưng lão Tứ yếu ớt này, sao hắn lại không dám?


Nào ngờ, Bình An lập tức nép hẳn sau lưng Hạ Lan Chi, nửa câu cũng không nói.


Hạ Lan Chi liền thay hắn mở lời: “Là ta nhờ ngươi lấy giúp. Tiểu thúc không vui thì cứ để bụng, nhưng cũng không nên trút giận lên một đứa nhỏ.”


Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng như kim châm, khiến Chúc Võ Lâm nghẹn họng, chẳng dám cãi thêm.


Hắn còn nhớ rõ, vị tẩu tẩu thoạt nhìn yếu ớt này… đá người lại đau đến kinh hồn đấy nhé.


Hạ Lan Chi dắt lấy bàn tay nhỏ bé của Bình An: “Đi thôi, chúng ta ra hậu hoa viên thả diều.”


Đôi bàn tay nhỏ bị nắm chặt, trong ánh mắt vốn luôn lạnh nhạt của Bình An bỗng khẽ lay động.


Nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ dần đi xa, trong lòng Chúc Võ Lâm lại dấy lên chút bứt rứt khó tả.


Không phải chứ, vì cớ gì hắn chịu khó làm việc lại còn phải bị mắng?


Thôi đi, nam tử hán sao có thể so đo với nữ nhân. Nghĩ thế, hắn vội vàng xoay người, chạy thẳng đến rạp hát.



Kinh Viên cách hậu hoa viên không xa. Chúc Bình An dắt Hạ Lan Chi men theo lối gần, vòng qua những tảng đá lởm chởm ghép thành núi giả, đi thêm chút nữa là đã có thể trông thấy hồ sen.


Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp từ phía trước vọng lại, khiến Hạ Lan Chi giật mình dừng bước.


“Nàng thật sự muốn xoá sạch đứa con của chúng ta sao?!”



Không ai khác chính là Chúc Thành Hải cùng Tống Uyển Nhi!


Bình An nhận ra nàng dừng lại, liền ngẩng đầu nhìn.


Hạ Lan Chi thở dài, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng phía trước.


“Tướng gia, chẳng phải chính ngài đã lựa chọn con đường này sao?” Giọng Tống Uyển Nhi nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Nếu đứa nhỏ này sinh ra mà không danh không phận, chẳng thà để nó chết trong bụng còn hơn!”


Hạ Lan Chi chợt nhớ đến hai ngày trước, khi vô tình bắt gặp Tống Uyển Nhi bước ra từ y quán, tay còn cầm thuốc. Lúc ấy nàng nói mình bị bệnh, không dám để ai biết.


Thì ra, nàng nào có bệnh… mà là nàng đang mang thai cốt nhục của… dượng nàng!


Chúc Thành Hải chau mày, đường gân nơi ấn đường như khắc thành chữ “xuyên” , giọng khàn nặng: “Ta đường đường là chủ nhân một nhà, chẳng lẽ lại bạc đãi mẫu tử các ngươi sao?”


“Tướng gia, nếu ngài thực sự là gia chủ, vậy vì sao đến ngay cả thân phận của Uyển Nhi cũng không dám thừa nhận? Suốt ngày để ta sống trong sợ hãi như thế này?”


Đôi mắt Tống Uyển Nhi nhòa lệ, gần như chẳng còn thấy rõ. Nàng hít sâu một hơi, run giọng nói tiếp: “Nếu muốn giữ lại đứa nhỏ này… cũng không phải là không thể. Trừ phi, ngài hứa cho ta vị trí bình thê!”


Từ xưa đến nay, chính thê chỉ có một, nhưng thiếp thất thì có thể nhiều vô kể. Chỉ là, thiếp thất không được bước vào từ đường, không được chạm đến việc quản gia, ngay cả con nối dõi cũng chẳng có tiếng nói, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể bị bán đi.


Nhưng bình thê thì khác. Dù vẫn là thiếp, nhưng có thể cùng ngồi, cùng ăn với chính thê, thậm chí có quyền tiếp quản nội vụ phủ đệ, được nhập từ đường. Nếu không phải chính thê thật sự bất xứng, đa phần sẽ chẳng bao giờ lập bình thê.


Sắc mặt Chúc Thành Hải thoáng chốc trầm xuống: “Chuyện này tuyệt đối không thể! Nàng muốn gì ta cũng có thể cho, nhưng tuyệt đối không thể để cô mẫu của nàng biết quan hệ giữa chúng ta!”


Nghe thế, Tống Uyển Nhi chua xót đến cực điểm, đưa tay gạt nước mắt, giọng đầy tuyệt vọng: “Chúc Thành Hải, ngươi thật đúng là kẻ nhu nhược! Một kẻ chỉ biết làm mà chẳng dám nhận, hèn nhát đến cùng cực!”


Nàng càng mắng chửi, ông càng lặng im, nhất quyết không nhả lời.


Cuối cùng, Tống Uyển Nhi cố gắng kìm nén tiếng nấc, khiến giọng mình trở nên bình tĩnh hơn: “Được thôi. Nếu tướng gia đã có nỗi khó xử, thì Uyển Nhi chỉ còn cách mang theo hài tử mà rời khỏi nơi này. Thà chết đi còn hơn sống không thanh bạch, để ngày sau gả cho người khác cũng chỉ bị người ta khinh thường!”



May thay Chúc Thành Hải phản ứng kịp, vội ôm chặt lấy nàng, ngăn bi kịch chưa kịp xảy ra.


“Ngài để ta chết đi, để ta chết đi còn hơn…” Tống Uyển Nhi khóc đến nghẹn lòng, giãy giụa thế nào cũng chẳng thoát nổi vòng tay rắn chắc của một nam nhân đang độ tráng niên.


Chúc Thành Hải gằn giọng, ép buộc mình giữ bình tĩnh: “Uyển Nhi, đều là ta không tốt. Nàng chớ kích động. Ta sẽ nghĩ cách, rồi ắt sẽ có cách giải quyết…”


“Hài tử đã hơn ba tháng, bụng ta cũng bắt đầu lộ rõ… ngài còn muốn để ta chờ đến bao giờ? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, để người đời chỉ trỏ, chê cười ta, ngài mới chịu ra mặt sao?”


Giọng Tống Uyển Nhi khản đặc, đôi mắt chan chứa nước, chất vấn nghẹn ngào.


Chúc Thành Hải trầm mặc, môi mấp máy nhưng chẳng thể thốt nên lời.


Ông hiểu rõ, hôm nay có thể ngồi vững ở vị trí này phần lớn đều nhờ vào việc ông cưới được Chúc Lý thị.


Nữ nhân kia vốn tính ghen tuông dữ dội. Tám năm trước, chỉ vì trong cơn say mà ông ngủ cùng một nha hoàn, bà lập tức xông đến đánh nha hoàn kia đến chết khiếp, mặt mày ông cũng chẳng còn chút thể diện.


Về sau, dù nha hoàn kia đã hoài thai, sinh ra một nhi tử, Lý thị vẫn cấm tuyệt, nhất quyết không cho ông nạp thiếp, thậm chí còn thẳng tay bán nha hoàn ấy vào thanh lâu.


Nếu để lộ chuyện ông và Tống Uyển Nhi… ông thực chẳng dám tưởng tượng Lý thị sẽ phát điên đến mức nào!


Không nghe được câu trả lời, tim Tống Uyển Nhi như tro tàn nguội lạnh.


Nàng dần gượng ép mình bình tĩnh, chậm rãi nói: “Là Uyển Nhi không hiểu quy củ.”


“Uyển Nhi, ta…”


“Xin dượng tự trọng!” Nàng kiên quyết hất tay ông ra, giọng lạc đi nhưng cứng cỏi, như muốn cắt đứt mọi dây dưa.


Đúng lúc này, từ phía xa bỗng vọng lại tiếng bước chân sàn sạt.


Tống Uyển Nhi hoảng hốt lau sạch nước mắt, còn Chúc Thành Hải thì luống cuống chỉnh lại xiêm y, chỉ sợ để người khác thấy ra manh mối.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 65: Nàng Mang Cốt Nhục Của Tướng Gia
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...