Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 64: Tứ Thiếu Gia
68@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kinh thành, tại Tứ Hỉ Trà Lâu.
Lầu hai, trong một gian nhã thất. Sau tấm màn trúc thưa, một nữ tử ôm tỳ bà, nửa khuôn mặt ẩn sau thành đàn, giọng ê a ngân nga khúc Côn.
“Tiểu nhân Hạ Lan Uyên, xin lấy trà thay rượu, kính vương gia một chén.” Hắn nâng chén trà, nét mặt đầy cung kính, cố sức lấy lòng.
Thụy Vương Tạ Vinh Úy bật cười sảng khoái: “Hay lắm! Từ nay ngươi đã nhập vào Kim Bằng Thương Hội của bản vương, chúng ta đều là người chung một đường.”
Mấy tháng trước, Hạ Lan Uyên mới đến kinh thành, đường đi gập ghềnh trắc trở. Không có công văn phê chuẩn, cửa tiệm chẳng thể mở, tiền vốn bỏ ra cũng như ném đá xuống sông.
Về sau tình cờ dò hỏi mới biết, ở chốn kinh thành phồn hoa này, chỉ có bạc thôi thì chưa đủ.
Những cửa tiệm buôn bán náo nhiệt trong thành, hầu như đều thuộc về các đại tộc truyền đời trăm năm, con cháu đời đời làm quan, gốc rễ vững vàng.
Còn những thương hộ rời rạc muốn đứng vững ở kinh thành, đều phải quy phục dưới trướng Kim Bằng Thương Hội của Thụy Vương.
Mỗi tháng nộp hội phí, nhiều mặt hàng còn phải qua tay thương hội mới nhập được. Nhưng cũng nhờ vậy, Hạ Lan Uyên mới miễn cưỡng chen chân được vào giới thương nhân kinh thành.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tạ Vinh Úy cau mày, mất kiên nhẫn quát: “Ai đó? Giờ này còn dám quấy rầy bản vương nghe khúc?”
“Bẩm vương gia, là nô tài.”
Nghe ra giọng Ngưu Tứ, Tạ Vinh Úy mới ngồi thẳng dậy: “Vào đi!”
Ngờ đâu, Ngưu Tứ vừa bước vào đã òa khóc, nước mắt nước mũi ròng ròng, bổ nhào quỳ ôm lấy chân Tạ Vinh Úy, nức nở kêu lên: “Vương gia! Đám thôn dân ở thôn Thượng Hà bức h**p quá lắm, coi nô tài chẳng ra gì!”
“Có chuyện gì?” Tạ Vinh Úy khẽ nhíu mày.
Bên cạnh, Hạ Lan Uyên giả bộ thản nhiên nâng chén trà nhấp một ngụm, song ánh mắt lại cứ lén lút liếc sang, chuyên chú nghe.
Ngưu Tứ vừa quỳ vừa khóc lóc như chịu tang: “Vương gia, ngài chưa rõ thôi! Bao năm nay việc thu mua tơ tằm ở thôn Thượng Hà vốn đều do nô tài phụ trách, đã thành quy ước lâu rồi.
Ai ngờ hôm nay, đám dân ấy lại dám chống đối, nói giá Vương gia đưa giá quá thấp, nên bọn chúng đã bán cho người khác! Chuyện này chưa dừng ở đó, bọn chúng còn hò hét chửi mắng, bảo thương hội của ta là hắc tâm, ép dân lấy lời! Nô tài trong lúc nóng giận mới xông ra cãi lý, nào ngờ bọn họ lại muốn động thủ đánh người. Còn dọa sẽ vào thành báo quan, nói Vương gia ỷ thế h**p yếu!”
Một hơi tố cáo, khiến vẻ ung dung thư thái vừa rồi của Tạ Vinh Úy lập tức sầm xuống: “Bọn họ dám to gan như thế?!”
“Đúng vậy a! Nếu không phải nô tài chạy thoát kịp, chỉ sợ đã bị lũ dân đen ấy bắt giữ, khó mà còn mạng về đây bẩm báo!” Ngưu Tứ sụt sùi, mặt mày tràn đầy ấm ức.
Sỉ nhục hắn, há chẳng phải cũng là tát thẳng vào mặt Thụy Vương sao?
Có điều, Tạ Vinh Úy nào thèm chấp nhặt với mấy tên nông dân nơi thôn quê.
Hắn khẽ gằn giọng, ném sang cho Ngưu Tứ một tấm lệnh bài cùng hai thỏi vàng: “Ngươi mang lệnh bài này đến tìm cấm vệ quân thống lĩnh, nói gần đây dân ngoài đổ về kinh quá nhiều, nếu mặc kệ cho họ tự tiện ra vào, e rằng sẽ gây rối loạn trị an trong thành.”
Ngưu Tứ mừng rỡ, vội vàng nâng lệnh bài như bảo vật, cúi đầu tạ ơn: “Nô tài tuân lệnh, lập tức đi ngay đây ạ!”
Hắn vừa định lui xuống thì Hạ Lan Uyên đột ngột lên tiếng: “Trong kinh này, ngoài thương hội của chúng ta thu mua nguyên liệu, còn có cửa tiệm nào khác cũng nhận vào không?”
“Thanh Ti phường?” Hạ Lan Uyên khẽ tiếp lời, ánh mắt sáng quắc.
“Đúng vậy, chính là Thanh Ti phường!” Ngưu Tứ đáp, “Nô tài cũng chẳng hiểu, một hiệu vải thôi, cớ gì lại thu gom nhiều tơ tằm đến thế.”
Tạ Vinh Úy nhấp hai ngụm trà, khoát tay: “Được rồi, ngươi mau đi lo việc của ngươi đi.”
Trong phòng lại khôi phục vẻ nhàn nhã như trước. Hạ Lan Uyên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở: “Vương gia, chủ nhân Thanh Ti phường kia vốn là một nữ tử ngang ngược trái lẽ. Nàng làm vậy, e rằng muốn nắm trọn từ tơ tằm đến thành phẩm y phục, dựng cả một dây chuyền riêng.”
Tạ Vinh Úy bật cười khinh khỉnh: “Con cá bé ấy, há có thể nuốt hết miếng mồi to như vậy sao?”
“Nhưng mà, Vương gia…” Hạ Lan Uyên còn định nói thêm, lại bị hắn cắt ngang: “Bổn vương đã sớm nghe rồi. Chủ nhân mới của Thanh Ti phường chẳng phải là muội muội ngươi sao? Nghe nói hai người còn đánh cược với nhau trong kỳ hạn một tháng?”
Sắc mặt Hạ Lan Uyên hơi sa sầm, nhưng vẫn phải cắn răng gật đầu: “Vốn dĩ dạo trước việc làm ăn của cửa tiệm tiểu nhân vẫn luôn tốt đẹp. Ai ngờ muội muội của tiểu nhân chẳng biết từ đâu học được mánh lới quái gở, chỉ cần gửi bạc trong tiệm, mỗi năm sẽ được tặng một bộ xiêm y. Còn mời cả họa sư đến tận nơi vẽ mẫu cho khách. Chỉ trong vài ngày, doanh thu của tiểu nhân đã bị nàng kéo sụp. Trước mắt, chỉ còn mười ngày là đến kỳ hạn… Vương gia, ngài nói xem chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Nghe xong, Tạ Vinh Úy chỉ cười ha hả, vỗ vai hắn: “Lệnh muội quả thật có chút thú vị. Bổn vương lăn lộn chốn thương trường bao năm, vậy mà cũng chưa từng nghĩ tới cách ấy. Vừa nhanh chóng gom bạc, lại vừa thử được sức của khách nhân, xem ai có tài lực, ai không.”
Mặt Hạ Lan Uyên lập tức đen lại: “Nhưng Vương gia, tiểu nhân là người trong thương hội của ngài. Nếu Hạ Lan Ký của tiểu nhân thua, thì chẳng phải cả Kim Bằng thương hội cũng mất mặt hay sao?”
Tạ Vinh Úy híp mắt, giọng lơ đãng: “Cùng lắm cũng chỉ là bọn trẻ các ngươi bày trò so đo, thua thì chịu nhận tài không bằng người. Còn việc sau, cứ để rồi xem.”
So với Hạ Lan Chi, lúc này hắn quan tâm hơn cả là đám dân phiêu tán kia liệu có lén lút trà trộn vào kinh thành, rồi cáo buộc hắn một phen hay không. Càng lo, nếu chuyện này lọt đến tai ngôn quan, chẳng biết chừng bọn họ sẽ dâng sớ tham tấu trước mặt Hoàng đế, khi ấy hắn sẽ khó mà thoát tội.



Đầu hạ, Kinh Viên.
Ngoài hiên, chim bói cá ríu rít kêu vang, âm thanh ồn ào đến mức khiến lòng người phiền não. Thế nhưng trong phòng, Hạ Lan Chi vẫn vùi đầu tính toán, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lách tách lách tách
Tiếng bàn tính gõ xuống hạt châu vang giòn, dội thành từng nhịp. Hai quyển sổ dày nặng, nàng mất cả buổi sáng mới rốt cuộc tính toán xong xuôi.
Vương Lan bưng đến cho nàng một chén trà: “Thiếu phu nhân, người nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.” Khóe môi Hạ Lan Chi không kìm được mà cong lên, khẽ cười: “Không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cửa tiệm của chúng ta đã thu lãi hơn tám trăm lượng bạc.”
Vương Lan mỉm cười lắc đầu: “Thu thì nhiều, nhưng tiêu cũng chẳng ít. Gần đây chi tiêu quá nhiều, tiền công của các cô nương vẫn chưa phát, phải đợi thêm mấy ngày, chờ bạc quay vòng về mới kịp.”
“Ừ, cũng phải.” Trong mắt Hạ Lan Chi ánh lên một tia thâm ý: “Thời gian này ngươi nên để ý tìm thêm vài người khéo tay, tốt nhất là có thể tự xe chỉ, dệt lụa.”
“Dạ, có điều những người ấy khó tìm, e ít nhất cũng phải một tháng sau mới gom đủ.” Vương Lan đáp.
Hạ Lan Chi khép lại sổ sách, khẽ vươn vai: “Thế thì từ từ tìm, vừa khéo cũng cho túi tiền của chúng ta kịp nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.” Vương Lan khẽ cười, giọng nhu hòa.
Đông!
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, làm Hạ Lan Chi cả kinh, vội kêu: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Âm thanh kia giống như vật nặng từ trên nóc nhà rơi xuống, nặng nề vang vọng.
Hạ Lan Chi ba bước thành hai, chạy vội ra ngoài. Trước mắt, dưới gốc cây lê nơi bờ tường Kinh Viên, một hài tử chừng bảy tuổi đang ngã ngồi giữa vườn hoa, ngửa mặt nhìn trời.
Cả một mảng hoa non bị ép nát, xiêm y trên người lại lấm lem bụi đất, xám xịt không ra hình dạng. Ấy vậy mà hài tử kia vẫn thản nhiên, tựa như khúc gỗ, chẳng hé nửa lời.
Nguyệt Cô vội vã đỡ hài tử đứng dậy, vừa phủi bụi trên y phục vừa lo lắng trách: “Tứ thiếu gia, người hầu hạ ngài đâu cả rồi? Sao lại để một mình ngài chạy ra ngoài chơi thế này?”
Nhưng Chúc Bình An vẫn im lặng, không một tiếng đáp, khiến Nguyệt Cô vừa sốt ruột vừa bất lực.
Hạ Lan Chi đưa tay ngăn nàng sang một bên, rồi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi bị ngã có đau không? Có cần tẩu tẩu gọi đại phu tới xem cho ngươi không?”
Lần này, rốt cuộc hài tử cũng có phản ứng. Cậu khẽ lắc đầu, ánh mắt đáng lẽ phải trong sáng hồn nhiên, giờ phút này lại mang theo sự cảnh giác khác thường, lạnh lùng nhìn nàng chăm chăm tựa như một con sói con non nớt nhưng đầy phòng bị.
Hạ Lan Chi mỉm cười, vén nhẹ mớ tóc rối bết bụi trên đầu cậu, gỡ xuống mấy chiếc lá: “Vậy ngươi có thể nói cho tẩu tẩu biết, vì sao lại muốn leo cây không?”
Chúc Bình An không trả lời, chỉ giơ tay chỉ về phía tường cao.
Vương Lan nhón gót nhìn theo hướng cậu bé chỉ tay, rồi khẽ kêu lên: “Thiếu phu nhân, trên nóc nhà có con diều. Tứ thiếu gia hẳn là muốn lấy nó nên mới trèo lên cây.”
Quả nhiên, con diều kia rơi cũng chẳng xa, nếu men theo thân cây lê mà bò lên, chỉ cần với tay là có thể lấy được.
Hạ Lan Chi hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi: “Ngươi muốn con diều thì chỉ cần bảo người hầu đi nhặt là được, cớ gì phải tự mình trèo?”
Vương Lan ghé tai nàng thì thầm: “Thiếu phu nhân, thiếp thân đã gặp Tứ thiếu gia nhiều lần, quanh người ngài ấy chưa từng thấy có tôi tớ hầu hạ.”
Một hài tử còn nhỏ như vậy, lại để mặc chạy khắp nơi trong phủ, không sợ xảy ra chuyện sao? Mà trong Kinh Viên này, toàn cô nương, nào ai biết leo trèo.
Đúng lúc đó, từ hướng hoa viên đi đến một thiếu niên mặc cẩm y, lưng đeo ngọc bội, tay phe phẩy quạt xếp, vừa bước đi vừa ngân nga một điệu tiểu khúc, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã.
Kinh thành, tại Tứ Hỉ Trà Lâu.
Lầu hai, trong một gian nhã thất. Sau tấm màn trúc thưa, một nữ tử ôm tỳ bà, nửa khuôn mặt ẩn sau thành đàn, giọng ê a ngân nga khúc Côn.
“Tiểu nhân Hạ Lan Uyên, xin lấy trà thay rượu, kính vương gia một chén.” Hắn nâng chén trà, nét mặt đầy cung kính, cố sức lấy lòng.
Thụy Vương Tạ Vinh Úy bật cười sảng khoái: “Hay lắm! Từ nay ngươi đã nhập vào Kim Bằng Thương Hội của bản vương, chúng ta đều là người chung một đường.”
Mấy tháng trước, Hạ Lan Uyên mới đến kinh thành, đường đi gập ghềnh trắc trở. Không có công văn phê chuẩn, cửa tiệm chẳng thể mở, tiền vốn bỏ ra cũng như ném đá xuống sông.
Về sau tình cờ dò hỏi mới biết, ở chốn kinh thành phồn hoa này, chỉ có bạc thôi thì chưa đủ.
Những cửa tiệm buôn bán náo nhiệt trong thành, hầu như đều thuộc về các đại tộc truyền đời trăm năm, con cháu đời đời làm quan, gốc rễ vững vàng.
Còn những thương hộ rời rạc muốn đứng vững ở kinh thành, đều phải quy phục dưới trướng Kim Bằng Thương Hội của Thụy Vương.
Mỗi tháng nộp hội phí, nhiều mặt hàng còn phải qua tay thương hội mới nhập được. Nhưng cũng nhờ vậy, Hạ Lan Uyên mới miễn cưỡng chen chân được vào giới thương nhân kinh thành.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tạ Vinh Úy cau mày, mất kiên nhẫn quát: “Ai đó? Giờ này còn dám quấy rầy bản vương nghe khúc?”
“Bẩm vương gia, là nô tài.”
Nghe ra giọng Ngưu Tứ, Tạ Vinh Úy mới ngồi thẳng dậy: “Vào đi!”
Ngờ đâu, Ngưu Tứ vừa bước vào đã òa khóc, nước mắt nước mũi ròng ròng, bổ nhào quỳ ôm lấy chân Tạ Vinh Úy, nức nở kêu lên: “Vương gia! Đám thôn dân ở thôn Thượng Hà bức h**p quá lắm, coi nô tài chẳng ra gì!”
“Có chuyện gì?” Tạ Vinh Úy khẽ nhíu mày.
Bên cạnh, Hạ Lan Uyên giả bộ thản nhiên nâng chén trà nhấp một ngụm, song ánh mắt lại cứ lén lút liếc sang, chuyên chú nghe.
Ngưu Tứ vừa quỳ vừa khóc lóc như chịu tang: “Vương gia, ngài chưa rõ thôi! Bao năm nay việc thu mua tơ tằm ở thôn Thượng Hà vốn đều do nô tài phụ trách, đã thành quy ước lâu rồi.
Ai ngờ hôm nay, đám dân ấy lại dám chống đối, nói giá Vương gia đưa giá quá thấp, nên bọn chúng đã bán cho người khác! Chuyện này chưa dừng ở đó, bọn chúng còn hò hét chửi mắng, bảo thương hội của ta là hắc tâm, ép dân lấy lời! Nô tài trong lúc nóng giận mới xông ra cãi lý, nào ngờ bọn họ lại muốn động thủ đánh người. Còn dọa sẽ vào thành báo quan, nói Vương gia ỷ thế h**p yếu!”
Một hơi tố cáo, khiến vẻ ung dung thư thái vừa rồi của Tạ Vinh Úy lập tức sầm xuống: “Bọn họ dám to gan như thế?!”
“Đúng vậy a! Nếu không phải nô tài chạy thoát kịp, chỉ sợ đã bị lũ dân đen ấy bắt giữ, khó mà còn mạng về đây bẩm báo!” Ngưu Tứ sụt sùi, mặt mày tràn đầy ấm ức.
Sỉ nhục hắn, há chẳng phải cũng là tát thẳng vào mặt Thụy Vương sao?
Có điều, Tạ Vinh Úy nào thèm chấp nhặt với mấy tên nông dân nơi thôn quê.
Hắn khẽ gằn giọng, ném sang cho Ngưu Tứ một tấm lệnh bài cùng hai thỏi vàng: “Ngươi mang lệnh bài này đến tìm cấm vệ quân thống lĩnh, nói gần đây dân ngoài đổ về kinh quá nhiều, nếu mặc kệ cho họ tự tiện ra vào, e rằng sẽ gây rối loạn trị an trong thành.”
Ngưu Tứ mừng rỡ, vội vàng nâng lệnh bài như bảo vật, cúi đầu tạ ơn: “Nô tài tuân lệnh, lập tức đi ngay đây ạ!”
Hắn vừa định lui xuống thì Hạ Lan Uyên đột ngột lên tiếng: “Trong kinh này, ngoài thương hội của chúng ta thu mua nguyên liệu, còn có cửa tiệm nào khác cũng nhận vào không?”
“Thanh Ti phường?” Hạ Lan Uyên khẽ tiếp lời, ánh mắt sáng quắc.
“Đúng vậy, chính là Thanh Ti phường!” Ngưu Tứ đáp, “Nô tài cũng chẳng hiểu, một hiệu vải thôi, cớ gì lại thu gom nhiều tơ tằm đến thế.”
Tạ Vinh Úy nhấp hai ngụm trà, khoát tay: “Được rồi, ngươi mau đi lo việc của ngươi đi.”
Trong phòng lại khôi phục vẻ nhàn nhã như trước. Hạ Lan Uyên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhắc nhở: “Vương gia, chủ nhân Thanh Ti phường kia vốn là một nữ tử ngang ngược trái lẽ. Nàng làm vậy, e rằng muốn nắm trọn từ tơ tằm đến thành phẩm y phục, dựng cả một dây chuyền riêng.”
Tạ Vinh Úy bật cười khinh khỉnh: “Con cá bé ấy, há có thể nuốt hết miếng mồi to như vậy sao?”
“Nhưng mà, Vương gia…” Hạ Lan Uyên còn định nói thêm, lại bị hắn cắt ngang: “Bổn vương đã sớm nghe rồi. Chủ nhân mới của Thanh Ti phường chẳng phải là muội muội ngươi sao? Nghe nói hai người còn đánh cược với nhau trong kỳ hạn một tháng?”
Sắc mặt Hạ Lan Uyên hơi sa sầm, nhưng vẫn phải cắn răng gật đầu: “Vốn dĩ dạo trước việc làm ăn của cửa tiệm tiểu nhân vẫn luôn tốt đẹp. Ai ngờ muội muội của tiểu nhân chẳng biết từ đâu học được mánh lới quái gở, chỉ cần gửi bạc trong tiệm, mỗi năm sẽ được tặng một bộ xiêm y. Còn mời cả họa sư đến tận nơi vẽ mẫu cho khách. Chỉ trong vài ngày, doanh thu của tiểu nhân đã bị nàng kéo sụp. Trước mắt, chỉ còn mười ngày là đến kỳ hạn… Vương gia, ngài nói xem chuyện này nên làm sao bây giờ?”
Nghe xong, Tạ Vinh Úy chỉ cười ha hả, vỗ vai hắn: “Lệnh muội quả thật có chút thú vị. Bổn vương lăn lộn chốn thương trường bao năm, vậy mà cũng chưa từng nghĩ tới cách ấy. Vừa nhanh chóng gom bạc, lại vừa thử được sức của khách nhân, xem ai có tài lực, ai không.”
Mặt Hạ Lan Uyên lập tức đen lại: “Nhưng Vương gia, tiểu nhân là người trong thương hội của ngài. Nếu Hạ Lan Ký của tiểu nhân thua, thì chẳng phải cả Kim Bằng thương hội cũng mất mặt hay sao?”
Tạ Vinh Úy híp mắt, giọng lơ đãng: “Cùng lắm cũng chỉ là bọn trẻ các ngươi bày trò so đo, thua thì chịu nhận tài không bằng người. Còn việc sau, cứ để rồi xem.”
So với Hạ Lan Chi, lúc này hắn quan tâm hơn cả là đám dân phiêu tán kia liệu có lén lút trà trộn vào kinh thành, rồi cáo buộc hắn một phen hay không. Càng lo, nếu chuyện này lọt đến tai ngôn quan, chẳng biết chừng bọn họ sẽ dâng sớ tham tấu trước mặt Hoàng đế, khi ấy hắn sẽ khó mà thoát tội.
Đầu hạ, Kinh Viên.
Ngoài hiên, chim bói cá ríu rít kêu vang, âm thanh ồn ào đến mức khiến lòng người phiền não. Thế nhưng trong phòng, Hạ Lan Chi vẫn vùi đầu tính toán, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lách tách lách tách
Tiếng bàn tính gõ xuống hạt châu vang giòn, dội thành từng nhịp. Hai quyển sổ dày nặng, nàng mất cả buổi sáng mới rốt cuộc tính toán xong xuôi.
Vương Lan bưng đến cho nàng một chén trà: “Thiếu phu nhân, người nghỉ ngơi một lát đi.”
“Ừm.” Khóe môi Hạ Lan Chi không kìm được mà cong lên, khẽ cười: “Không ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi, cửa tiệm của chúng ta đã thu lãi hơn tám trăm lượng bạc.”
Vương Lan mỉm cười lắc đầu: “Thu thì nhiều, nhưng tiêu cũng chẳng ít. Gần đây chi tiêu quá nhiều, tiền công của các cô nương vẫn chưa phát, phải đợi thêm mấy ngày, chờ bạc quay vòng về mới kịp.”
“Ừ, cũng phải.” Trong mắt Hạ Lan Chi ánh lên một tia thâm ý: “Thời gian này ngươi nên để ý tìm thêm vài người khéo tay, tốt nhất là có thể tự xe chỉ, dệt lụa.”
“Dạ, có điều những người ấy khó tìm, e ít nhất cũng phải một tháng sau mới gom đủ.” Vương Lan đáp.
Hạ Lan Chi khép lại sổ sách, khẽ vươn vai: “Thế thì từ từ tìm, vừa khéo cũng cho túi tiền của chúng ta kịp nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.” Vương Lan khẽ cười, giọng nhu hòa.
Đông!
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, làm Hạ Lan Chi cả kinh, vội kêu: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Âm thanh kia giống như vật nặng từ trên nóc nhà rơi xuống, nặng nề vang vọng.
Hạ Lan Chi ba bước thành hai, chạy vội ra ngoài. Trước mắt, dưới gốc cây lê nơi bờ tường Kinh Viên, một hài tử chừng bảy tuổi đang ngã ngồi giữa vườn hoa, ngửa mặt nhìn trời.
Cả một mảng hoa non bị ép nát, xiêm y trên người lại lấm lem bụi đất, xám xịt không ra hình dạng. Ấy vậy mà hài tử kia vẫn thản nhiên, tựa như khúc gỗ, chẳng hé nửa lời.
Nguyệt Cô vội vã đỡ hài tử đứng dậy, vừa phủi bụi trên y phục vừa lo lắng trách: “Tứ thiếu gia, người hầu hạ ngài đâu cả rồi? Sao lại để một mình ngài chạy ra ngoài chơi thế này?”
Nhưng Chúc Bình An vẫn im lặng, không một tiếng đáp, khiến Nguyệt Cô vừa sốt ruột vừa bất lực.
Hạ Lan Chi đưa tay ngăn nàng sang một bên, rồi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt đứa nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi bị ngã có đau không? Có cần tẩu tẩu gọi đại phu tới xem cho ngươi không?”
Lần này, rốt cuộc hài tử cũng có phản ứng. Cậu khẽ lắc đầu, ánh mắt đáng lẽ phải trong sáng hồn nhiên, giờ phút này lại mang theo sự cảnh giác khác thường, lạnh lùng nhìn nàng chăm chăm tựa như một con sói con non nớt nhưng đầy phòng bị.
Hạ Lan Chi mỉm cười, vén nhẹ mớ tóc rối bết bụi trên đầu cậu, gỡ xuống mấy chiếc lá: “Vậy ngươi có thể nói cho tẩu tẩu biết, vì sao lại muốn leo cây không?”
Chúc Bình An không trả lời, chỉ giơ tay chỉ về phía tường cao.
Vương Lan nhón gót nhìn theo hướng cậu bé chỉ tay, rồi khẽ kêu lên: “Thiếu phu nhân, trên nóc nhà có con diều. Tứ thiếu gia hẳn là muốn lấy nó nên mới trèo lên cây.”
Quả nhiên, con diều kia rơi cũng chẳng xa, nếu men theo thân cây lê mà bò lên, chỉ cần với tay là có thể lấy được.
Hạ Lan Chi hơi ngạc nhiên, quay sang hỏi: “Ngươi muốn con diều thì chỉ cần bảo người hầu đi nhặt là được, cớ gì phải tự mình trèo?”
Vương Lan ghé tai nàng thì thầm: “Thiếu phu nhân, thiếp thân đã gặp Tứ thiếu gia nhiều lần, quanh người ngài ấy chưa từng thấy có tôi tớ hầu hạ.”
Một hài tử còn nhỏ như vậy, lại để mặc chạy khắp nơi trong phủ, không sợ xảy ra chuyện sao? Mà trong Kinh Viên này, toàn cô nương, nào ai biết leo trèo.
Đúng lúc đó, từ hướng hoa viên đi đến một thiếu niên mặc cẩm y, lưng đeo ngọc bội, tay phe phẩy quạt xếp, vừa bước đi vừa ngân nga một điệu tiểu khúc, dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 64: Tứ Thiếu Gia
10.0/10 từ 21 lượt.