Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 63: Mua Tơ Tằm

60@-

Hạ Lan Chi sai xa phu đem hành lý của Cao Lệ Quân chất lên xe. Nói là dọn nhà, nhưng kỳ thực chẳng có bao nhiêu hết, chỉ vỏn vẹn một rương gỗ nhỏ, bên trong phần lớn vẫn là mấy bộ xiêm y tắm rửa và chút đồ trang sức giản đơn mà khi ở Kinh Viên chính Hạ Lan Chi đã tặng cho bà.


Xe ngựa lăn bánh chậm rãi, gương mặt Cao Lệ Quân có phần khó coi.


Một hồi lâu sau, bà mới cất giọng khàn khàn: “Ta chưa từng diện kiến bà bà của ngươi… bà ta có đẹp lắm không?”


Hôm tiệc mừng thọ của Chúc Thành Hải, người đến chúc tụng đông vô kể, bà không phân biệt được đâu là Chúc Lý thị.


“Bà bà tuổi đã cao, nhưng phong tư vẫn đoan trang, uy nghiêm không giảm.” Hạ Lan Chi khéo léo đáp, “Cao thẩm thì da dẻ trắng mịn như tuyết, tính tình lại dịu dàng hiền thục. Nếu so về dung nhan, dĩ nhiên là Cao thẩm người hơn một bậc rồi.”


Nói đến đây, thấy khóe môi Cao Lệ Quân khẽ cong, nàng lại thong thả thêm một câu: “Nhưng nếu so về gia thế, về quyết đoán, về quãng thời gian kề cận công công… thì Cao thẩm làm sao sánh kịp bà bà được.”


Chỉ dăm ba lời, trước nâng bà lên tận mây xanh, sau lại xô thẳng xuống đáy vực.


Sắc mặt vốn được chăm chút kỹ càng của Cao Lệ Quân thoáng chốc trắng bệch.


Đúng vậy… Tuy bà và Chúc Thành Hải từng là thanh mai trúc mã, từng có đoạn tình khó quên, nhưng nay bà chỉ là kẻ lưu dân ở đất Giang Nam, lấy gì mà mơ thành chính thất bên gối tướng gia?


Hạ Lan Chi không bỏ sót nét biến đổi nào trên gương mặt ấy, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng mà, Cao thẩm cũng chẳng cần quá tự ti. Tính tình bà bà vốn có phần nóng nảy. Công công rốt cuộc cũng là người Giang Nam như chúng ta, trong lòng e rằng vẫn thiên về nữ tử Giang Nam dịu dàng, nhu thuận hơn.”


Mỗi lời rót ra đều chặt chẽ, kín kẽ, vừa khéo làm sâu thêm khát vọng chen chân vào tướng phủ trong lòng Cao Lệ Quân.



“Ừm, ta hiểu rồi.” Đáy mắt Cao Lệ Quân thoáng hiện một tia u ám, song miệng vẫn nói dịu dàng: “Dù sao cũng phải cảm tạ ngươi. Nếu không nhờ ngươi ngày ấy đem ta từ chợ đưa về, e rằng đến giờ ta vẫn còn tranh giành từng miếng ăn với đám hành khất.”


Hạ Lan Chi khẽ chạm ngón tay lên môi, nhẹ nhàng đáp: “Người là trưởng bối, những chuyện cũ kia về sau chớ nên nhắc lại nhiều thì hơn.”


Đưa bà ta đến tiểu viện, chỉ thấy bảng hiệu trước cửa đã đổi thành hai chữ “Cao phủ”. Trong sân, hai nha hoàn cùng hai bà tử đã đứng chờ sẵn.


Hạ Lan Chi căn dặn đôi ba câu rồi thuận tiện nhắc đến việc hai viện kề nhau.


Cao Lệ Quân thấy nàng tín nhiệm mình đến thế, trong lòng vô cùng hân hoan: “Đáng tiếc từ sau khi sinh con, ta chưa từng cầm lại kim thêu. Nếu không còn có thể cho ngươi xem thử đôi ba món thêu song diện kiểu Tô Châu.”


“Thêu song diện kiểu Tô Châu?!” Hạ Lan Chi ngạc nhiên thốt lên, “Ý ngài là loại lưỡng diện hoa, hai mặt không trùng lặp hoa văn ư?”


Phương pháp thêu này từ xưa đã được coi là khó bậc nhất, hi hữu vô cùng.


Một tấm vải, một bên thêu hoa rực rỡ, một bên thêu trúc xanh mướt, xảo diệu chẳng khác nào trời ban. Khó nhất chính là nếu người thêu khéo tay, có thể khiến hai mặt trình tự hoa văn đồng thời hiện ra, sinh động như thể muốn bước ra khỏi tấm vải.


Loại tài nghệ ấy, khắp thiên hạ tìm cũng chẳng đủ trăm người, còn những bức bình phong thêu hai mặt thì đúng là thiên kim khó cầu!


Cao Lệ Quân gật đầu: “Ta học chưa đến mức tinh tường, nhưng đại khái cũng tạm xem được. Ngày khác, ta sẽ thêu một chiếc khăn tay cho ngươi.”


“Được.” Hạ Lan Chi cong môi mỉm cười, trong lòng cũng hiếu kỳ muốn xem thử tài nghệ ấy rốt cuộc đến đâu. Nàng lập tức sai nha hoàn đến Thanh Ti phường chọn những cuộn tơ lụa và chỉ thêu tinh xảo nhất mang tới cho Cao Lệ Quân.


Trong vòng hai ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, Hạ Lan Chi đã lùng sục khắp chợ đồ cũ, gom đủ tám khung cửi và máy dệt, lại một hơi mua thêm hai mươi bốn chảo nhuộm.



Nàng còn nhập về một đống gấm vóc Tứ Xuyên, chỉ vàng chỉ bạc. Bạc trong tay gần như tiêu sạch, thế nhưng bù lại, Thanh Ti phường nay buôn bán cực kỳ phát đạt, mỗi ngày bạc chảy vào sổ đều trên sáu bảy chục lượng.


Hạ Lan Chi lại sai Vương Lan và Thạch Đầu cùng đi sang các làng quanh kinh thành, bàn bạc với những hộ nuôi tằm và trồng bông để ký kết nhập hàng.


Vương Lan đã sớm dò la giá cả trong chợ tơ tằm và bông vải. Lần này, nàng trả cho nông hộ giá cao hơn trước, chỉ một chuyến đã tốn cả trăm lượng bạc mà chở đầy ắp xe tơ tằm trở về.


Xe ngựa của họ vừa rời khỏi thôn, đầu bên kia lại có bảy tám cỗ xe lừa lục tục tiến vào.


Người đi đầu mặc áo vải thô ngắn tay, lớn tiếng quát: “Tưởng lão Tam! Ta tới thu tơ! Mấy ngày nay nhu cầu nhiều, trong thôn có bao nhiêu, ta lấy bấy nhiêu!”


Trong nhà mấy hộ nuôi tằm, vốn đang ngồi đếm bạc mà lòng phấn khởi, nghe động tĩnh liền nhao nhao kéo nhau ra cửa.


“Ách…” Tưởng lão Tam có chút do dự, rồi nói: “Ngưu Tứ gia, tháng này tơ đã bán hết rồi. Ngài quá mấy ngày nữa hãy đến vậy.”


“Không có?!” Ngưu Tứ trừng mắt, quát lớn: “Cả thôn các ngươi mà cũng không còn tơ?”


Tưởng lão Tam mặt mày khổ sở, gật đầu lia lịa.


Nuôi tằm vốn là việc tinh tế, khó nhọc, chẳng phải ai cũng làm được. Vì thế, vùng phụ cận kinh thành chỉ có mỗi thôn này chuyên làm nghề nuôi tằm.


“Không thể nào!” Ngưu Tứ nhảy phắt xuống khỏi xe lừa, nghi ngờ hỏi: “Tưởng lão Tam, ngươi giỡn mặt với gia gia ta đấy à? Trong kinh thành, chỉ có phường nhà ta mua sợi tơ , ai có thể gom hết tơ ở thôn các ngươi?”


Tưởng lão Tam thở dài, mặt mũi càng thêm nhăn nhó: “Không giấu ngài, vừa rồi có một cô nương đến thu sạch. Nghe đâu là người của một tiệm vải, tên gọi Thanh Ti phường.”



“Tiệm vải? Tiệm vải mua nhiều tơ như vậy để làm gì?”


Thấy sắc mặt Ngưu Tứ mỗi lúc một trầm xuống, Tưởng lão Tam dè dặt giải thích: “Chúng ta nuôi tằm quanh năm suốt tháng, bận rộn từ sáng tới tối, ngay cả trồng thêm dăm ba luống rau cũng chẳng có thời gian. Cả nhà trên có già, dưới có trẻ, đều trông cậy vào chút thu nhập này mà sống.”


Chung quanh, mấy hộ nuôi tằm gật gù phụ họa: “Ngưu Tứ gia, lần sau ngài tới, nếu chịu nâng giá thêm một chút, chúng ta sẽ không bán cho ai khác, chỉ chờ ngài đến thu tơ.”


Nói vậy là vì vị cô nương vừa rồi ra tay thật hào phóng, không chỉ gom toàn bộ số tơ trong thôn, mà còn trả giá cao gấp đôi thường lệ à!


Nghe xong, Ngưu Tứ giận dữ, túm chặt cổ áo Tưởng lão Tam, trợn mắt quát: “Chúng ta hợp tác với nhau bao năm nay, thế mà chỉ vì kẻ khác trả cao hơn một chút, ngươi liền quay sang bán cho họ?”


Mọi người đều bị dọa cho hoảng hốt. Tưởng lão Tam lí nhí biện bạch: “Nhưng ngài chưa từng đặt cọc, lúc thì đến sớm, khi thì đến muộn. Chúng ta nào dám cất hàng chờ? Làm gì có cái lý ấy!”


Quả thực, có khi nửa tháng Ngưu Tứ mới đến một chuyến, có khi kéo dài cả tháng. Không ngờ lần này lại trùng hợp đụng nhau.


“Đồ ăn cây táo rào cây sung!” Ngưu Tứ gầm lên, giơ tay tát liên tiếp hai, ba cái như trời giáng.


Bị đánh đến hoa mắt, Tưởng lão Tam ngã nhào xuống đất. Đến khi lồm cồm bò dậy, trong miệng tanh nồng, vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu lẫn theo cả chiếc răng gãy!


“Các ngươi thật quá đáng! Buôn bán không thành thì thôi, sao có thể ra tay đánh người?” Thê tử của Tưởng lão Tam vừa khóc vừa đỡ ông dậy, mấy hộ nuôi tằm khác cũng giận tím mặt.


Ngưu Tứ lại bật cười lạnh lẽo: “Không biết quy củ thì đáng bị dạy dỗ! Hôm nay ta không chỉ đánh ngươi, mà còn muốn phá nát cái thôn này, để các ngươi nhớ đời, đừng hòng dám chống lại nhà ta!”


Vừa dứt lời, bảy gã tiểu nhị trẻ khỏe kia liền ào tới, xông thẳng vào nhà Tưởng lão Tam.



“Các ngươi định làm gì?!”


“Dưới chân thiên tử, chẳng lẽ còn không có vương pháp nữa hay sao?!”


Nhưng một đám thôn dân bình thường nào địch lại đám lâu la này. Chẳng mấy chốc, nhà Tưởng lão Tam đã bị chúng đánh cho tan hoang.


Bàn ghế gãy gập, bát trà, ấm nước vỡ nát đầy đất. Lại còn kẻ thừa dịp hỗn loạn, chạy vào chuồng gà trộm sạch mấy quả trứng cùng cả con mái già béo múp!


“Trời ơi, ta đã tạo nghiệp gì mà rơi vào cảnh này!” Tưởng lão Tam vừa khóc vừa cầu xin, “Ngưu Tứ gia, xin ngài tha cho nhà chúng ta! Sau này chúng ta tuyệt không dám tự tiện bán hàng cho kẻ khác nữa!”


Ngưu Tứ cười nham hiểm, ánh mắt độc ác: “Lần này chỉ coi như cảnh cáo! Nếu còn dám tái phạm, lần sau không chỉ nhà ngươi, mà cả mấy hộ khác trong thôn cũng bị ta đập nát đấy!”


Nghe thế, mấy nhà nuôi tằm khác sợ hãi đến toàn thân run rẩy, nào dám hé nửa lời phản kháng.


Ngưu Tứ cùng đám tiểu nhị ngang nhiên bỏ đi, để lại vợ chồng Tưởng lão Tam nước mắt ròng ròng giữa đống đổ nát.


Nhà cửa tan hoang, người thì bị đánh thừa sống thiếu chết, ngay cả con gà mái cũng bị cướp mất.


Phải biết thường dân nếu nuôi được một hai con heo để dành ăn Tết đã tính là gia cảnh khấm khá, bằng không chỉ có thể nuôi gà mái lấy trứng đổi bữa. Thế mà giờ đây, ngay cả chỗ dựa ấy cũng không còn.


“Tướng công, chúng ta phải vào kinh cáo quan! Ta không tin ngay dưới chân thiên tử mà lại dung túng cho loại người coi trời bằng vung này!” Thê tử Tưởng lão Tam nghẹn ngào nói.


Tưởng lão Tam cắn răng, vỗ nhẹ tay bà: “Được, trước lấy cho ta một mảnh vải, ta cọt vào để cầm máu rồi chúng ta lập tức đi!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 63: Mua Tơ Tằm
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...