Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu

60@-

“Ơ? Kia chẳng phải là biểu tiểu thư sao?” Nguyệt Cô cũng nhìn thấy Tống Uyển Nhi, khẽ thì thầm: “Lạ thật, sao nàng lại một thân một mình đến y quán thế này?”


Tống Uyển Nhi tuy không được coi trọng trong Chúc phủ, nhưng Chúc Lý thị cũng ban cho nàng mấy nha hoàn hầu hạ. Nếu đau ốm, chỉ cần mời đại phu tới cửa là được, đâu đến nỗi phải đích thân ra ngoài.


Nguyệt Cô nghiêng đầu hỏi: “Thiếu phu nhân có muốn gọi biểu tiểu thư cùng trở về phủ không?”


Hạ Lan Chi khẽ cau mày. Trông Tống Uyển Nhi thần sắc hoảng hốt, bước chân xiêu vẹo, tay lại ôm một gói thảo dược, rõ ràng không phải chuyện nhỏ.


“Thôi vậy,” Nàng lắc đầu, “Nàng ta đã cố ý để nha hoàn tránh mặt, hẳn là không muốn ai biết mình tới y quán.”


Ban đầu Nguyệt Cô chẳng nghĩ gì, lúc này nghe xong mới giật mình, gật gù khen: “Vẫn là thiếu phu nhân tinh ý. Nhưng… chẳng rõ biểu tiểu thư mắc bệnh gì mà ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không hay biết.”


Thật ra, giữa Hạ Lan Chi và Tống Uyển Nhi chỉ có đôi ba lần chuyện trò, chẳng thể gọi là quen thân. Huống chi, một người họ Tống, một người họ Lý, nhìn thế nào cũng thấy quan hệ không hề đơn giản.


Nghĩ vậy, Hạ Lan Chi bèn hỏi ra. Nguyệt Cô liền giải thích: “Kỳ thực, mẫu thân của biểu tiểu thư vốn là chỗ thân tình với phu nhân. Năm xưa, lúc tiên đế mới đăng cơ, gia tộc của phụ thân biểu tiểu thư phạm tội, cả nhà bị lưu đày. Chỉ có nàng khi đó ở bên ngoài nên mới thoát được một kiếp.” 


“Nhà tổ phụ và nhà ngoại nàng đều bị vướng vào vụ án năm ấy, cả tộc đều bị liên lụy. Phu nhân thấy nàng mồ côi đáng thương nên mới đưa về Chúc phủ, ban cho danh phận tiểu thư.”


Nguyệt Cô vừa kể vừa khẽ thở dài: “Biểu tiểu thư cũng là một người tội nghiệp. Thân phận nữ nhi, trước khi xuất giá còn dựa vào cha mẹ, sau khi thành hôn lại dựa vào trượng phu. Thế nhưng, cha mẹ nàng sống chết thế nào giờ cũng chẳng rõ. Đến lúc tuổi xuân vừa chớm lại gặp cảnh đại thiếu gia qua đời… chỉ sợ rồi đây sẽ thành gái lỡ thì.”


Hạ Lan Chi xoay vặn chiếc khăn trong lòng bàn tay, khẽ hỏi: “Vậy trước đây phu nhân chưa từng tìm bà mối cho nàng sao?”



Nguyệt Cô nhấp ngụm trà, chậm rãi đáp: “Sao lại không chứ. Năm trước khi biểu tiểu thư vừa đến tuổi cập kê, phu nhân đã mời mấy bà mối trong kinh đến phủ mai mối cho nàng. Chỉ tiếc, biểu tiểu thư một mực nói đã có người trong lòng, nên bao nhiêu công tử vừa tầm tuổi đều bị từ chối một cách khéo léo. Dần dà, chẳng còn bà mối nào lui tới, phu nhân cũng mặc kệ nàng. Mà nay, đại thiếu gia mới vừa yên tang chưa được bao lâu… e là càng khó để nàng nghĩ đến chuyện hôn sự.”


Hạ Lan Chi khẽ gật đầu.


Điều nàng không ngờ là Chúc Lý thị lại có tấm lòng thương xót như thế. Đổi lại người khác, chỉ e vì sợ liên lụy mà mặc kệ Tống Uyển Nhi, chẳng buồn đoái hoài đến.


Quả nhiên có phụ thân là Trấn Quốc Công, phu quân lại đương chức thừa tướng mới có thể quang minh chính đại thu dưỡng nữ nhi của tội thần mà chẳng hề sợ hãi như vậy.


Trong lòng Hạ Lan Chi cũng thầm cảm thán.


Chưa đầy hai ngày sau, Nguyệt Cô đã lo liệu xong xuôi mọi thủ tục mua bán hai gian viện, còn sắm thêm cho viện của Cao Lệ Quân đủ loại đồ đạc cùng mấy nha hoàn bà tử hầu hạ.


Mọi việc an bài ổn thỏa, Hạ Lan Chi mới yên tâm vào Trúc viên, tới trước mặt Chúc Thành Hải bẩm báo.


Nàng cố ý chọn lúc Chúc Lý thị không có trong phủ mới đến.


“Lão gia, thiếp bóc quýt cho người nhé.” Cao Lệ Quân ngồi bên cạnh, tỉ mỉ tách múi quýt, rồi đưa tận tay Chúc Thành Hải.


Chúc Thành Hải hé môi đón lấy, đầu lưỡi lại khẽ lướt qua ngón tay nàng khiến Cao Lệ Quân đỏ mặt, vừa ngượng ngùng vừa hờn dỗi.


“Lão gia, người lại trêu chọc thiếp rồi. Quýt này có ngọt không?”


Chúc Thành Hải bật cười, kéo bà ôm vào lòng, đùa giỡn: “Ngọt sao bằng Lệ Quân của ta.”



Hạ Lan Chi vừa đến cửa thư phòng đã nghe thấy giọng điệu tình tứ kia. Tiến lên cũng không xong, lặng lẽ quay đi cũng chẳng được.


Nàng không ngờ Chúc Thành Hải lại to gan như vậy, dám đem Cao Lệ Quân đặt ngay trước mắt mọi người. Nhân lúc Chúc Lý thị về nhà mẹ đẻ nhiều ngày, ông ta lại thản nhiên cùng Cao thị ân ái ngay trong Trúc viên.


“Lão gia ~ người thật hư hỏng.”


Nghe thanh âm càng lúc càng lả lơi, Hạ Lan Chi liền mạnh mẽ ho khan mấy tiếng: “Công công, con dâu có việc muốn bẩm báo.”


Tiếng cười nói trong phòng lập tức tắt ngấm. Một hồi lâu sau, giọng Chúc Thành Hải vọng ra: “Vào đi.”


Hạ Lan Chi đẩy cửa bước vào, thấy Cao Lệ Quân lúc này đã ngoan ngoãn đứng trước án thư, chăm chú mài mực.


Thần sắc của hai người đều vô cùng tự nhiên, tựa hồ chuyện ái muội ban nãy chỉ là ảo giác của nàng.


Thế nhưng, từ gò má ửng hồng của Cao Lệ Quân cùng vạt áo hơi xộc xệch của Chúc Thành Hải, Hạ Lan Chi vẫn nhìn ra manh mối.


Bị cắt ngang chuyện vui, Chúc Thành Hải trầm giọng hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”


Hạ Lan Chi cung kính đưa khế đất lên, cúi đầu đáp: “Lần trước chuyện công công phân phó, con dâu đã thu xếp ổn thỏa rồi ạ.”


Trên khế đất còn có giản đồ bố trí phòng ốc. Chúc Thành Hải xem qua, gật gù hài lòng: “Ừm, viện này quả thực không tệ.”


Hạ Lan Chi khẽ mỉm cười: “Hơn nữa, viện ấy nằm ở Vĩnh Khang phường, xa bốn tuyến đường lớn trong kinh thành, vừa yên tĩnh, lại không sợ kẻ ngoài lạ mặt quấy rầy.”



Nàng biết rõ điều ông lo ngại nhất chính là để đồng liêu trong triều hay phu nhân Chúc Lý thị phát hiện sơ hở, nên cố ý nhấn mạnh sự kín đáo, riêng tư của tiểu viện.


Chúc Thành Hải gật đầu tán thành: “Tốt, vậy cứ quyết định như thế đi.”


Ông quay sang nhìn Cao Lệ Quân đang thất thần bên án thư: “Hôm nay liền dọn vào đó ở nhé. Về sau chúng ta không cần lén lút nữa.”


Cao Lệ Quân liếc qua khế đất, khóe mắt hiện chút bất mãn: “Phòng này dường như hơi trống trải, chỉ một mình thiếp ở… sợ là sẽ tịch mịch.”


Hạ Lan Chi thoáng thấy trong mắt bà có một tia không cam lòng, lập tức hiểu rõ tâm tư.


Chúc Thành Hải đường đường là đương kim Thừa tướng, phủ đệ xa hoa bảy gian viện nối liền, phô trương lộng lẫy. Nay bắt bà ta rời bỏ cảnh phú quý ấy để trú trong một tiểu viện hai gian, làm sao bà ta có thể vui lòng?


Cả nửa đời lăn lóc bên ngoài, nay mới được dựa cậy vào quyền thế, tất nhiên bà sẽ chộp lấy từng cơ hội bò lên, nào chịu an phận trong nơi nhỏ hẹp này.


Chúc Thành Hải vỗ vỗ mu bàn tay Cao Lệ Quân, dịu giọng an ủi: “Đừng lo, ta sẽ thường xuyên tới bầu bạn cùng nàng.”


“Nhưng mà…” Cao Lệ Quân cắn chặt môi, khẽ quay người đi, giọng run run: “Nếu chẳng may bị người ngoài biết được, chẳng phải thiếp sẽ bị chê cười chỉ là một kẻ ngoại thất vô danh sao?”


Chúc Thành Hải thoáng chau mày, bất mãn hiện rõ trên mặt. Song ông vẫn mềm giọng khuyên lơn: “Lệ Quân, hãy tin ta. Chỉ cần qua một thời gian, ta sẽ mở miệng nói với phu nhân.”


Ông nhỏ nhẹ tiếp lời: “Nàng ở trong tướng phủ làm thiếp, đó nào phải điều gì ủy khuất? Chỉ cần chịu nhẫn nhịn ở ngoài một thời gian, ta sẽ tìm cách nâng nàng lên làm bình thê, đường đường chính chính bước vào cửa phủ.”


Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ nhếch, ánh cười ẩn chút châm biếm. Nam nhân này lời ngon tiếng ngọt có cả trăm ngàn, dối trá nối liền không dứt. Nếu thật lòng muốn lập bà làm bình thê, sao còn giấu giếm vòng vo an trí nơi khác?



Rõ ràng đến Cao Lệ Quân cũng không tin.


Bà nghẹn ngào, níu lấy tay áo Chúc Thành Hải, làm nũng van cầu: “Lão gia, thiếp chẳng qua chỉ muốn một danh phận thôi. Xin người cùng tỷ tỷ nói một lời rõ ràng. Thiếp ở ngoài kia vô danh vô phận đi theo người, nếu để người khác truyền ra, e rằng khó tránh khỏi điều tiếng.”


Ai ngờ Chúc Thành Hải đột nhiên hất tay áo, động tác cương quyết.


Cao Lệ Quân bất ngờ, đôi bàn tay lửng lơ giữa không trung, gương mặt thoáng sững sờ.


“Nghe lời!” Giọng ông trầm xuống, mang theo vẻ nghiêm khắc hiếm thấy. “Tất cả là vì tương lai của hai chúng ta đấy.”


Cao Lệ Quân ngây người tại chỗ, hiển nhiên không ngờ người mấy ngày nay luôn thì thầm lời mật ngọt, nay lại bỗng nhiên đổi giọng trách cứ thẳng thừng như vậy.


Đồng thời, điều đó cũng khiến bà phải nghĩ lại, nếu muốn dựa dẫm vào Chúc Thành Hải, thì chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo lời sắp đặt.


Hạ Lan Chi dịu giọng khuyên nhủ: “Cao thẩm, công công cũng là vì người mà nghĩ thôi. Từ xưa, việc nâng thiếp làm bình thê, há chẳng phải đều phải được chính thất cùng tông tộc gật đầu sao? Bà bà vừa chịu qua nỗi đau mất con, lúc này mà công công nhắc đến chuyện nạp bình thê, ắt hẳn sẽ bị phản đối. Chi bằng hãy kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, khi ấy mới dễ thành sự.”


Nghe lời giải thích này, Cao Lệ Quân đành cúi đầu, miễn cưỡng đáp: “Là thiếp hiểu lầm lão gia.”


Lúc này Chúc Thành Hải mới khẽ hừ một tiếng trong mũi: “Ừm. Vậy nàng mau thu dọn hành lý dọn sang đó đi.”


Nam nhân vừa rồi còn dịu dàng ân cần với bà, chỉ trong chốc lát lời nói đã đổi sắc.


Trong lòng Cao Lệ Quân thoáng dâng lên một tầng lạnh lẽo.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 62: Tướng Gia Phong Lưu
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...