Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 61: Mua Viện

57@-

Trong phủ nghỉ ngơi liên tiếp hai, ba ngày, lại mời đại phu kê thêm ít rượu thuốc, mỗi ngày xoa bóp chỗ đau vài lần, cuối cùng mắt cá chân của Hạ Lan Chi cũng đã khá hơn nhiều.


Nàng vừa thay xiêm y vừa cau mày, than phiền: “Người toàn mùi thuốc, khó chịu chết đi được.”


Vương Lan bật cười: “Đại phu nói chỉ cần bôi thêm hai hôm nữa là khỏi, thiếu phu nhân nhẫn nhịn một chút đi.”


Nhưng Hạ Lan Chi vẫn không chịu nổi. Mỗi lần thoa thuốc xong, nàng đều phải thay một bộ y phục khác. Giờ trong viện, quần áo nàng mặc luân phiên giặt gần hết, đến nỗi bên hông còn treo thêm hai túi hương để át bớt mùi.


Đúng lúc ấy, Nguyệt Cô bước vào: “Thiếu phu nhân, nô tỳ tìm được một chỗ sân viện, chắc cũng tạm ổn. Người mau đi xem thử đi?”


Từ mấy ngày trước, khi Chúc Thành Hải giao cho Hạ Lan Chi chuyện tìm chỗ ở bên ngoài cho Cao Lệ Quân, Nguyệt Cô đã chạy ngược xuôi liên tục mấy ngày nay.


Đất đai ở kinh thành đắt đỏ, muốn tìm một sân viện thích hợp cho một người ở riêng cũng chẳng dễ dàng.


Nguyệt Cô vui vẻ bẩm báo: “Sân này là kiểu hai gian, tuy hơi nhỏ, nhưng một người cùng vài nô bộc ở thì vừa vặn. Sân lớn quá thì trống trải, nhỏ quá thì lại chật chội. Quan trọng hơn, bên cạnh còn có một viện nữa cũng cùng chủ, hai gian bán chung nên giá cũng rẻ hơn rất nhiều.”


Nguyệt Cô hớn hở, rõ ràng là vẫn nhớ đến chuyện mấy ngày trước Hạ Lan Chi nói muốn hạ bớt chi phí nhập hàng cho cửa tiệm, đồng thời thuê thêm một viện nhỏ.


Vương Lan thì lại thắc mắc: “Thiếu phu nhân, sao tự nhiên lại muốn mua thêm viện? Chẳng lẽ người định dọn ra ngoài ở sao?”



“Chuyện này tạm thời nói không rõ được.” Hạ Lan Chi biết việc của Cao Lệ Quân tuyệt đối không thể để nhiều người biết, nên chỉ mỉm cười cho qua, không giải thích thêm: “Đi thôi, đến đó xem thử đã.”


Xe ngựa dừng lại trước một tiểu viện yên tĩnh. Vừa bước xuống, Hạ Lan Chi đã có cảm giác nơi này không tệ.


Ngói lợp ngay ngắn chỉnh tề, cổng lớn sơn đỏ đóng chặt, trên cao còn treo sẵn một tấm bảng trống. Dáng dấp sân viện xem chừng mới xây được vài năm, niên hạn vẫn còn tốt.


“Cô nương.” Một nam nhân trung niên tướng mạo lùn thấp, ngũ đoản*, tiến lên chắp tay: “Ta chính là chủ nhân của hai gian viện này. Cô nương gọi ta là lão bá.”


(*) Ngũ đoản: chỉ người thấp lùn, tứ chi ngắn.


“Lão bá, chào ông.” Hạ Lan Chi mỉm cười đáp lễ.


Lão bá đưa nàng đi quanh viện, vừa đi vừa giới thiệu: “Viện này tọa bắc triều nam, phong thủy cực tốt. Lại thêm mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, vô cùng thích hợp để ở.”


Sân nhỏ được quét dọn sạch sẽ, trong phòng có đủ bàn ghế, giường tủ, đơn giản nhưng gọn gàng. Hậu viện thậm chí còn dựng một tòa đình hóng gió, tuy không thể sánh với hoa viên sau phủ Chúc gia, nhưng cũng coi như khá ổn.


“Viện này người khác có muốn mua cũng mua không được đâu.” Lão bá cười ha hả, “Bảy trăm lượng bạc là đã hạ giá rồi, chứ người khác mua thì ít nhất cũng phải tám trăm trở lên!”


Trong tay Hạ Lan Chi đang cầm tấm ngân phiếu một ngàn lượng. Nguyệt Cô đã nói, hai viện này diện tích không chênh lệch, cộng lại ít nhất cũng phải một nghìn bốn trăm lượng.


Nàng thầm nhẩm tính, đây không phải là một khoản nhỏ. Dù nàng còn gắng gượng moi ra thêm bốn trăm lượng nữa cũng được, nhưng sau đó muốn mua sắm vật dụng thì e là khó xoay xở.



Nguyệt Cô vừa định mở lời, Hạ Lan Chi đã liếc mắt ra hiệu, ngăn nàng nóng vội.


Lão bá xoay lại, tươi cười hỏi: “Thế nào? Cô nương thấy viện này vừa ý chứ?”


“Quả thật viện này hướng sáng, lại thoáng đãng rộng rãi.” Hạ Lan Chi gật gù, để cho ông ta tưởng việc đã chắc mười phần, rồi mới đổi giọng: “Chỉ là… mái ngói đã cũ kỹ, nhìn vào chẳng đẹp mắt. Cổng lớn cũng nứt nẻ, chắc là phải thuê người sửa lại. Trong sân thì trống trải, cây cối chẳng có gì, phải tốn công thuê người trồng dặm thêm.”


Nụ cười trên mặt lão bá khựng lại đôi chút, song vẫn giữ giọng niềm nở: “Chuyện đó đều là việc nhỏ cả. Cô nương chỉ cần tìm vài người đến tu bổ một chút, cùng lắm tốn thêm vài lượng bạc thôi.”


“Phải, những việc nhỏ đó thì cũng chẳng đáng kể.” Hạ Lan Chi liếc mắt một vòng, ánh nhìn hơi xen chút chán chê, “Nhà thì rộng rãi đấy, chỉ tiếc sân lại hơi hẹp.”


Lão bá lập tức cười tủm tỉm: “Cô nương khỏi lo, căn sát vách cũng của ta luôn, đều muốn bán cả. Nếu cô nương thấy chật, chi bằng mua luôn hai gian, đập bỏ bức tường ở giữa, chẳng phải vừa rộng vừa sáng sao?”


Vừa nói, ông ta vừa giơ bốn ngón tay: “Chỉ cần một nghìn bốn trăm lượng, hai viện đều thuộc về cô nương. Ta còn bao trọn việc sửa ngói, tu cổng, thế nào?”


Hạ Lan Chi khẽ cười, nhưng vẫn lắc đầu: “Hai sân nối liền, giữa còn đập tường thông qua? Ông đang nói đùa sao?”


“Cái này…” Lão bá ngượng ngập gãi đầu, “Vì sao lại không được?”


Hạ Lan Chi không đáp ngay, thong thả nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi nghiêng đầu bảo: “Nguyệt Cô, ngươi nói cho ông ấy nghe đi.”


Nguyệt Cô hiểu rõ tâm ý chủ tử, lập tức tiếp lời, giọng pha chút sắc bén: “Lão bá à, thiếu phu nhân nhà ta đâu phải ngại tốn bạc. Nhưng viện ghép lại như thế thì quá vụng về. Vậy cổng chính ở bên nào? Bên nào là cửa hông? Bên nào là chủ viện, bên nào là khách viện? Nếu cả hai bên đều là khách viện, thì chủ viện nằm ở đâu? Phong thủy còn bị phá hỏng, cái này không phải chuyện đùa đâu?”



Hạ Lan Chi đặt chén trà xuống, lắc đầu khẽ cười: “Nếu đã thế, chi bằng ta đi tìm một viện ba gian, không phải tiện lợi hơn nhiều sao? Nguyệt Cô, chúng ta đi thôi.”


Nói rồi nàng khẽ đưa tay chỉnh lại chiếc trâm trên búi tóc, xoay người một cách đầy tao nhã, “Đa tạ lão bá khoản đãi. Viện này hơi nhỏ, mà giá lại chưa thỏa đáng cho lắm.”


Thấy chủ tớ sắp bước lên xe, lão bá quýnh quáng dậm chân: “Ấy, chậm đã! Cô nương khoan đi, ta còn chưa nói xong mà!”


Hạ Lan Chi vừa đặt nửa bàn chân lên bậc xe, ông ta đã vội vã chạy đến níu kéo, giọng hòa hoãn: “Thương lượng được mà, cô nương đừng vội! Hay là thế này… Hai viện cộng lại, ta bớt cho cô nương một trăm lượng, chỉ tính một nghìn ba trăm! Cô nương thấy sao?”


Đáy mắt Hạ Lan Chi lóe lên ý cười, nhưng khi xoay người lại, nét mặt lại tỏ vẻ miễn cưỡng: “Ừm…”


Lão bá vội vàng chen vào: “Ôi chao, thiếu phu nhân, cô thử ra ngoài hỏi xem. Cả khu Vĩnh Khang phường này nổi tiếng yên tĩnh, hàng xóm đều là người làm ăn đứng đắn, dễ ở dễ sống. Bên ngoài, một viện nhỏ thôi cũng phải tám trăm lượng trở lên!”


Nguyệt Cô khẽ phụ họa: “Thiếu phu nhân, thiếu gia vốn thích nơi thanh tĩnh, rời xa phố xá ồn ào.”


Hạ Lan Chi thở dài, cố làm ra vẻ khó xử: “Nhưng nói gì thì nói, muốn đập tường nối thông hai viện, lại phải sửa chữa một lượt từ mái ngói đến cửa nẻo. Gần như phá đi làm lại, e là tốn một khoản bạc lớn đó.”


Nghe đến vậy, lão bá cắn răng, gằn từng chữ: “Được! Vậy ta lại bớt thêm cho cô nương một trăm lượng nữa!”


“Thành giao.” Hạ Lan Chi gật đầu dứt khoát, lưu loát đến mức khiến ông ta ngẩn ra.


Lão bá ngơ ngẩn trong chốc lát, rồi cười khổ: “Thiếu phu nhân quả thật cao tay, ép giá một phen mà ta còn không kịp trở tay.”



Sau đó, mấy người quay lại sân, viết giấy giao dịch. Hạ Lan Chi đưa ra tờ ngân phiếu năm trăm lượng: “Lão bá, chờ quan phủ làm xong công văn, phần bạc còn lại ta sẽ giao đủ.”


“Được!” Lão bá gật đầu, tháo chuỗi chìa khóa bên hông đưa cho nàng.


Dù sao mua bán nhà cửa cũng chẳng đơn giản. Phải có quan viên chứng kiến, khế đất khế nhà đối chiếu, công văn quan phủ đóng dấu, đăng ký rõ ràng vào sổ sách, lúc ấy mới tính là thành giao.


Xe ngựa lăn bánh rời đi, Nguyệt Cô hớn hở giơ ngón cái: “Thiếu phu nhân thật lợi hại, ép chủ nhà bớt hẳn hai trăm lượng bạc trắng!”


Hạ Lan Chi nghiêng người dựa vào thành xe, khóe môi cong cong: “Những ngày này vất vả ngươi phải chạy đi chạy lại rồi, tiếp theo hãy chọn thêm mấy nha hoàn, bà tử, rồi sắm sửa ít gia cụ cho viện kia.”


“Vâng, được ạ.” Nguyệt Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc, liền dè dặt hỏi: “Nhưng mà, thiếu phu nhân… Nếu lão gia thực sự vừa ý Cao thị, sao không chính thức nạp bà ta vào phủ mà lại tốn công thu xếp cho bà ta ở ngoài… e rằng sẽ khó tránh được miệng lưỡi thế gian.”


Quả thực, tuy thiếp thất có thân phận thấp kém, nhưng vẫn có chỗ đứng trong phủ và ít ra còn nửa phần danh phận. Ngoại thất thì khác, vô danh vô phận, chẳng khác nào kẻ bên đường, thấp hèn đến mức chẳng được tính là gì.


Hạ Lan Chi cũng chẳng đoán nổi Chúc Thành Hải toan tính ra sao. Giờ nàng chỉ quan tâm đến một điều là nhờ chuyện này, nàng bỗng dưng có thêm bốn trăm lượng bạc rơi vào tay.


“Chuyện này cứ mặc kệ ông ấy.” Nàng nhàn nhạt dặn dò, “Ngươi nhớ kỹ, nếu Cao Lệ Quân hỏi, cứ nói viện kia hết chín trăm lượng. Thêm vào tiền tu sửa, sắm đồ dùng trong nhà, thuê thêm nha hoàn bà tử, thì vừa vặn tròn một ngàn.”


“Dạ.” Nguyệt Cô mỉm cười, coi như đã hiểu ý.


Trong xe ngựa bỗng thấy ngột ngạt, Hạ Lan Chi liền vén mành cho thoáng gió.


Không ngờ, ngay lúc ấy, ánh mắt nàng thoáng dừng lại, một bóng người quen thuộc bước ra từ y quán, sắc mặt thất thần, hồn vía như bay.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 61: Mua Viện
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...