Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng

58@-

Cảm xúc vừa nới lỏng một chút, lại đột nhiên bùng nổ dữ dội.


Cây trâm trong tay nàng hung hăng cắm sâu vào cổ Chúc Lý thị, máu tươi lập tức rỉ ra, từng giọt đỏ thẫm như chu sa lăn xuống. Khóe môi nàng cong lên, ý cười lạnh thấu xương: “Ngươi tưởng ta sẽ tin ư? Chẳng qua chỉ là đổi một cách khác để nhục mạ ta mà thôi!”


Thấy nàng vẫn không bị lung lay, Chúc Lý thị hừ một tiếng, giọng khàn khàn vì đau nhưng vẫn gắng gượng trấn định: “Ngươi không thử sao biết ta lừa ngươi? Nếu không làm theo lời ta, cả đời này ngươi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy Hạ Lan Thần đâu.”


“Hắn mỗi đêm đều khóc gọi ‘Tỷ tỷ, cứu ta’… Chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm à? Huống chi, với thân thể bệnh tật của hắn, chỉ e là chẳng chờ được bao lâu nữa đâu!”


“Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa!” Hạ Lan Chi nghiến răng, bàn tay siết chặt, cây trâm đâm sâu thêm nửa tấc, máu lập tức tuôn ra, loang đỏ cả cổ áo.


Lần này, Chúc Lý thị thật sự biến sắc: “Ngươi… ngươi điên rồi!”


“Phải, ta điên rồi,” Hạ Lan Chi cười khẽ, nhưng trong đôi mắt ánh lên ngọn lửa dữ dội: “Thà điên mà sống cho rõ ràng, còn hơn những kẻ hồ đồ cả nửa đời người, ngu ngốc tin rằng nhi tử mình chết vì thiên mệnh, không biết phu quân bên gối mình rốt cuộc là hạng người gì!”


“Ngươi…” Chúc Lý thị trừng to mắt, thân mình run lên. Trong khoảnh khắc sững sờ ấy, từ những lời Hạ Lan Chi, bà mơ hồ bắt được hai mảnh tin tức quan trọng.


Giọng bà ta khàn đặc, run rẩy nhưng vẫn ép hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Chẳng lẽ… ngươi biết Tuyên Nhi chết thế nào ư?”


Ánh mắt Hạ Lan Chi hờ hững như băng, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.



Chúc Lý thị mặc kệ đang bị kìm hãm, đột ngột đưa tay chụp lấy vạt áo nàng, gào khàn giọng: “Nói mau! Nhi tử ta chết thế nào? Có phải do ngươi hại chết không? Nói mau!”


Hạ Lan Chi hất mạnh tay bà ta ra, giọng đầy khinh miệt: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn nói cho ngươi biết?”


Thái dương Chúc Lý thị nổi gân xanh, gương mặt vì phẫn nộ mà vặn vẹo. Bà ta nghiến răng: “Được… vậy thì chuyện thứ hai. Ít ra điều đó ngươi có thể nói!”


Nhưng Hạ Lan Chi vẫn lạnh nhạt, giọng thản nhiên như nước: “Muốn biết bí mật này cũng không khó. Chờ khi nào ngươi thả Thần Nhi trở lại cho ta, ta sẽ nói.”


Trong lòng nàng đã tính sẵn, với bản tính ghen tị và nhỏ nhen của Chúc Lý thị, chỉ cần bí mật kia lộ ra, Cao Lệ Quân tuyệt đối sẽ không tránh khỏi tai họa.


Ánh mắt Chúc Lý thị khẽ nheo lại, hừ lạnh: “Được thôi… quả nhiên toàn bộ đều do ngươi bịa đặt để lừa ta.”


Khóe môi Hạ Lan Chi cong lên, mang theo ý cười mỉa mai: “Có thật là ta lừa ngươi hay không, chẳng lẽ chính ngươi cũng chưa từng nhận ra điểm bất thường sao? Chúc Võ Tuyên cho dù có ham mê nữ sắc thế nào, thì ba ngày ba đêm trong tân phòng cũng chỉ quanh quẩn một chuyện chăn gối. Cái này… liệu có hợp lẽ không?”


Trong đầu Chúc Lý thị chợt hiện ra từng cảnh tượng ngày hôm ấy. Đêm thành thân, tân nương một mình ngồi trắng đêm; hôm sau vẫn lẻ loi trong buổi kính trà; đến cả ngày hồi môn, Võ Tuyên cũng nằm lì trên giường không chịu bước ra.


Môi Chúc Lý thị mím chặt. Hiển nhiên trong lòng bà đã bắt đầu dao động.


“Ngươi còn biết những gì? Nói hết ra!” Bà trừng mắt, ánh nhìn sắc bén như muốn moi hết ruột gan của nàng.


Nhưng Hạ Lan Chi chỉ lắc đầu: “Ta nói rồi, trước khi mang được đệ đệ mình rời khỏi nơi này, ta sẽ không hé thêm nửa chữ. Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ.”



Trong phòng chỉ còn lại ánh nến chập chờn. Chúc Lý thị ngồi chết lặng, từng câu từng chữ của Hạ Lan Chi như mũi kim c*m v** tim, khiến bà không sao bình tĩnh lại được.


“Cọt kẹt…”


Mãi đến khi Chúc Thành Hải đẩy cửa bước vào, bà mới hoàn hồn.


Ánh nến hắt lên gương mặt âm trầm của bà, khiến Chúc Thành Hải thoáng rùng mình. Ánh mắt ấy quá mức lạnh lẽo, nhìn vào thôi cũng thấy sợ.


“Đêm khuya thế này, sao nàng vẫn chưa ngủ?” Ông hỏi, giọng khẽ run.


Chúc Lý thị lạnh lùng liếc ông ta: “Lão gia còn chưa hồi phủ, ta nào dám ngủ trước.”


Chúc Thành Hải cởi áo ngoài, vén chăn nằm xuống cạnh bà, ôn tồn giải thích: “Gần đây công vụ có phần bận rộn, ta ở thư phòng vùi đầu hơn hai canh giờ.”


Nhưng rõ ràng Chúc Lý thị nhớ rất kỹ, khi bà đi ngủ, ngọn nến trong thư phòng vẫn chưa từng được thắp sáng. Nếu ông ta thật sự ở đó, tại sao bà lại chẳng nghe nổi nửa phần tiếng động?


Trong đầu bà thoáng hiện lên lời nói đầy ẩn ý của Hạ Lan Chi, tim lập tức lạnh đi nửa phần.


Thấy bà lặng im không đáp, Chúc Thành Hải ngỡ bà giận dỗi. Ông ôm chặt lấy bà, giọng dịu dàng dỗ dành: “Gần đây công việc của vi phu có phần bề bộn nên sơ sót với phu nhân. Ngày mai ta sẽ xin nghỉ, ở trong phủ bồi nàng cả ngày, được không?”


Những lời đường mật này trước nay vốn khiến bà rung động, nhưng giờ đây lại chẳng còn mang đến chút vui vẻ nào. Trong đầu Chúc Lý thị chỉ quanh quẩn cái chết của Võ Tuyên cùng sự khác thường nơi Chúc Thành Hải, mọi thứ khiến đầu óc bà như muốn nổ tung.



Bà khẽ đẩy ông ra, giọng nhàn nhạt: “Là phu thê với nhau bao năm, những lời ấy không cần phải nói nữa. Thôi, nghỉ sớm đi.”


“Hương Lan đang thẹn thùng sao?” Chúc Thành Hải mỉm cười, giọng tràn đầy mê luyến, “Trong mắt ta, Hương Lan vĩnh viễn là nữ nhân thông minh, duyên dáng nhất thiên hạ, nụ cười của nàng động lòng người hơn bất cứ thứ gì.”


Những câu âu yếm từng khiến bà ngọt ngào, nay lại chỉ làm Chúc Lý thị cảm thấy khó xử, chẳng biết nên đáp thế nào.


Thấy sắc mặt bà có phần dịu đi, Chúc Thành Hải mới mở lời: “Đúng rồi, ta có một chuyện muốn cùng phu nhân bàn bạc.”


Chúc Lý thị khẽ gật đầu: “Nói đi, là chuyện gì?”


Ánh mắt Chúc Thành Hải bình tĩnh khác thường: “Nay Uyển Nhi cùng Lâm Nhi đều đã lớn, đặc biệt là Uyển Nhi sang năm sẽ tròn mười tám. Nữ nhi tuổi này mà vẫn chưa gả đi, tính ra cũng không ổn cho lắm.”


Chúc Lý thị khẽ thở dài, nhớ đến chất nữ bướng bỉnh kia, đầu lại càng thêm nhức nhối: “Hôn sự của Uyển Nhi, ta nào phải chưa từng để tâm. Nhưng nàng là con của tội thần, trong kinh vốn không có nhà danh môn vọng tộc nào dám rước vào cửa. Trước đây ta còn nhắm được một người, là con thứ của Công Bộ Thị Lang, tướng mạo cũng xem như được; lại có cả trưởng tử của ông chủ Tứ Tửu Lâu, dáng dấp cũng không tệ. Nhưng nàng một mực không chịu, còn nói bản thân đã có người ái mộ, ngoài người ấy ra thì nhất quyết không gả.”


“Ta gặng hỏi mấy ngày liền, nàng vẫn kiên quyết không nói đó là ai.”


Chúc Thành Hải khẽ vỗ vai bà, ôm vào lòng an ủi: “Nữ tử tuổi này xuân tâm lay động vốn là thường tình. Năm xưa chẳng phải Hương Lan nàng cũng chỉ thoáng gặp vi phu một lần ở chợ, liền nhất kiến chung tình đó sao?”


Bị ông ta nhắc lại chuyện cũ, mặt Chúc Lý thị hơi nóng lên, ánh mắt lảng tránh, chỉ ậm ừ: “Ừm… lão gia nói cũng có vài phần đạo lý. Nhưng Uyển Nhi có từng thổ lộ với người là rốt cuộc nàng đem lòng mến mộ ai không?”


Chúc Thành Hải lắc đầu: “Nàng chưa chịu nói. Hôm nay ta tình cờ gặp nàng ở sau hoa viên, thấy khóc đến lệ rơi đầy mặt. Hỏi kỹ mới biết, hóa ra người trong lòng nàng chẳng ra gì. Rõ ràng từng hứa sẽ tới Chúc phủ dâng sính lễ, vậy mà chẳng bao lâu sau lại đính hôn với một cô nương khác.” (ừ có ra gì đâu)



“Ừm.” Chúc Thành Hải hàm hồ đáp: “Trùng hợp ta cũng nghĩ, Lâm Nhi bộ dáng ẻo lả, lại không có chí tiến thủ, chỉ e là trong kinh thành chẳng có mấy cô nương trong sạch chịu gả cho hắn.”


Chúc Lý thị khẽ động thân mình, kinh ngạc hỏi: “Ý lão gia là… muốn cho Lâm Nhi và Uyển Nhi kết thành phu thê?”


Khóe môi Chúc Thành Hải nhếch lên nụ cười nhạt: “Ta cũng đã cân nhắc rất lâu mới hạ quyết định này. Huống hồ trong phủ cũng nên có một hỉ sự để xua tan vận xui cho Chúc gia.”


Nghe đến đó, trong lòng Chúc Lý thị không khỏi nghẹn lại.


Nhi tử bà vừa mới chết thôi đấy!


Nhưng dù bi thương thất vọng đến mấy thì sao? Người đã mất không thể sống lại, người còn tồn tại vẫn phải tiếp tục mà sống.


“Được, vậy ngày mai ta sẽ hỏi thử ý tứ của Uyển Nhi cùng Lâm Nhi. Nếu hai đứa đều thuận lòng, thì sang năm ta sẽ tìm thầy chọn một ngày lành…”


“Ai.” Chúc Thành Hải cắt ngang, “Không cần sang năm. Nửa tháng nữa là ngày lành, định sớm thì càng tốt. Phu nhân, nàng nói có đúng không?”


Chúc Lý thị khẽ nhíu mày, giọng mang chút bất mãn: “Nhưng còn Tuyên Nhi hắn…”


“Hương Lan, ta biết trong lòng nàng có nỗi khổ.” Giọng Chúc Thành Hải khàn khàn, cằm khẽ tì lên cổ bà, “Nhưng dù sao chúng ta cũng phải nghĩ cho người còn sống. Nếu Tuyên Nhi biết vì nó mà đệ đệ cùng biểu muội không thể thành thân, chỉ sợ nó ở dưới cửu tuyền cũng chẳng yên lòng nổi.”


Chúc Lý thị còn có thể nói gì nữa? Chỉ đành rũ mắt xuống, thấp giọng: “Được… cứ theo ý lão gia mà làm.”


Phu thê hai người tuy nằm chung một tấm nệm gấm, nhưng tâm tư lại mỗi người một ngả.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 68: Thất Vọng, Đau Lòng
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...