Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?

76@-

Hai người một trước một sau trở về. Hạ Lan Chi nhanh nhẹn thái măng xuân thành từng sợi, lại rửa sạch mớ nấm rừng tươi mới, thả hết vào nồi.


Chẳng mấy chốc, hương thơm thanh nhã liền theo gió lan khắp bếp.


Hoắc Vũ Hi vốn đã mệt đến chẳng buồn nhấc tay, nhưng cơn hiếu thắng lại bùng lên. Nàng khăng khăng đòi tự mình xuống bếp nấu ăn cho Tạ Vô Ngân, còn hùng hổ đuổi cả Phúc Tuệ lẫn Hạ Lan Chi ra ngoài, một mình ở trong bếp loay hoay với rổ nấm độc.


Phúc Tuệ bất lực nhún vai: “Hoắc thí chủ thật giống như con lừa ương bướng.”


Hạ Lan Chi cong môi cười khẽ: “Không sao, mấy cây nấm kia ta nhìn rồi, không đến nỗi mất mạng đâu.”


Nửa canh giờ sau, Hoắc Vũ Hi hí hửng bưng ra một bát “canh nấm”, đặt trước mặt Tạ Vô Ngân, cười rạng rỡ: “Vô Ngân ca ca, huynh nếm thử xem có ngon không?”


Trong bát là một thứ nước đen kịt, còn thua cả nước rửa nồi. Vài cọng nấm nát bấy, nổi lềnh bềnh lẫn lộn, đỏ, vàng, xanh, tím… đủ sắc cầu vồng, lại tỏa ra mùi vị cổ quái khó tả.


Tạ Vô Ngân chỉ liếc qua một cái, lòng đã không nỡ nhìn thêm. Hắn chậm rãi khép mắt, những hạt tràng hạt trong tay lăn đều không ngừng: “Nữ thí chủ có lòng, nhưng bần tăng không thấy đói.”


Hoắc Vũ Hi lập tức hoảng lên. Nàng đã vất vả trong bếp bao lâu, vì sao Tạ Vô Ngân lại chẳng buồn liếc đến chén canh kia một chút nào vậy?


Hạ Lan Chi nén cười đến run cả vai, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm trang: “Hoắc cô nương, món canh này… chính ngươi đã nếm qua thử chưa?”


“Đây là ta nấu riêng cho Vô Ngân ca ca, ngươi đừng hòng giở trò với bát canh này!” Hoắc Vũ Hi hất cằm, vẻ đầy kiêu hãnh.


“Phụt.” Hạ Lan Chi suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng vẫn giữ bộ dáng nghiêm nghị: “Dù sao cũng nên nếm qua một miếng mới biết là thơm ngon hay khó nuốt chứ.”


Hoắc Vũ Hi cau mày nhìn chằm chằm vào chén canh đen ngòm kia. Nếu trong phủ, đừng nói nếm thử, liếc mắt nhìn nó nàng cũng không thèm.


Nhưng nghe giọng đầy ẩn ý chê bai của Hạ Lan Chi, tự ái của nàng lập tức bùng lên: “Hừ! Bề ngoài có xấu thì cũng kệ, hương vị mới quan trọng. Cái này ta gọi là… ‘giấu tài’ biết chưa!”



“Vậy thì cô nếm một ngụm đi?” Hạ Lan Chi lại cố ý châm thêm lửa.


[Uống đi, uống đi, cùng lắm thì đau bụng một đêm thôi à.]


Khóe môi Tạ Vô Ngân vô tình cong lên một nét cười, Hoắc Vũ Hi quả thật cũng cầm muỗng múc.


Nhưng vừa nhìn bát canh đen sì kia, cuối cùng nàng vẫn không nuốt nổi, nửa ngày chẳng dám động muỗng.


Hạ Lan Chi khẽ thở dài: “Thôi, vẫn đừng thử thì hơn, nhìn thế này cũng hơi khó nói quá… lỡ đâu uống vào lại đau bụng thì khổ.”


Lời còn chưa dứt, Hoắc Vũ Hi đã như một anh hùng quyết hy sinh, hít sâu một hơi rồi nuốt xuống một ngụm.


Đắng nghét, chát ngắt, chẳng còn chút nào vị thơm ngon của nấm!


Hạ Lan Chi chớp mắt, chằm chằm nhìn khuôn mặt nàng càng lúc càng méo mó: “Hoắc cô nương, ngon không?”


Hoắc Vũ Hi khó khăn lắm mới nuốt trôi, mặt nhăn nhó đến nỗi dính chặt thành một cục, nhưng vẫn cố vẽ ra nụ cười cứng ngắc: “Ngon… rất ngon! Này, ngươi nếm thử xem?”


Không thể để mình nàng chịu trận được!


Hạ Lan Chi múc một bát, dùng thìa khẽ khuấy cho nước canh sánh lên.


Thấy vậy, Hoắc Vũ Hi đành cắn răng, uống thêm hai ngụm, vừa uống vừa khen lấy khen để: “Ta chưa từng uống loại canh nào ngon thế này… Hạ Lan Chi, mau nếm thử đi?”


“Thật sao?” Hạ Lan Chi chớp mắt vô tội. Hoắc Vũ Hi cắn răng gật đầu lia lịa, mắt ngấn nước.


“Đột nhiên ta lại không thấy đói.” Hạ Lan Chi mỉm cười, đẩy chén về phía nàng, “Nếu ngon đến thế, vậy thì Hoắc cô nương cứ uống thêm đi.”


“Hạ Lan Chi, ngươi…” Hoắc Vũ Hi còn chưa kịp nói hết câu, bụng đã quặn thắt đau điếng!



“Shhh!” Nàng hoảng hốt ôm bụng, lảo đảo chạy thẳng về phía nhà xí.


Tạ Vô Ngân chậm rãi mở mắt, giọng bình thản: “Phúc Tuệ, đưa Hoắc thí chủ xuống núi, nhờ nha hoàn Hoắc gia mời đại phu.”


“Vâng.”


Thế nhưng Hoắc tiểu thư tính tình cứng đầu kia lại nhất quyết không chịu rời đi.


Hết lần này đến lần khác chạy vào nhà xí cả chục lần, cuối cùng đôi chân đã mềm nhũn, chẳng đứng dậy nổi nữa.


Phúc Tuệ cũng hết cách, đành để nha hoàn Hoắc gia gọi kiệu phu, khiêng nàng từ thiền viện xuống núi.


Hoắc Vũ Hi lúc này đã bẹp dí trên kiệu mềm, nhưng miệng vẫn không tha: “Hạ Lan Chi, chắc chắn ngươi đã bỏ độc vào canh!”


“Ngươi là đồ tiểu nhân âm hiểm, thật quá đáng! Vô Ngân ca ca, ngàn vạn lần đừng để nữ nhân này lừa gạt a!”


Giọng nàng càng lúc càng xa dần, Hạ Lan Chi rốt cuộc không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.


Ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt Tạ Vô Ngân đang chăm chú nhìn mình, nàng vội khẽ hắng giọng: “Nhìn ta như vậy làm gì?”


“Nàng hôm nay tới là có chuyện muốn nói với ta sao.” Lời nói tuy là nghi vấn, nhưng ngữ khí chắc nịch.


Không khí giữa hai người lập tức trở nên kỳ lạ. Ánh mắt Hạ Lan Chi khẽ né tránh, trong lòng không ngừng tính toán nên mở lời thế nào.


[Ta thật đáng chết!]


[Lại còn làm bẩn đóa hoa cao ngạo chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm kia, hại hắn phải phá giới.]


[Ta… rốt cuộc phải nói với hắn thế nào đây?]



Tạ Vô Ngân khẽ ho một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Là vì chuyện hôm qua sao?”


Hạ Lan Chi khẽ gật đầu.


Không khí lập tức đông cứng đến cực điểm. Trong đầu Tạ Vô Ngân bất giác hiện lại cảm giác khi chạm vào làn da trắng nõn, bóng mịn của nàng.


Nàng ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại đến mức chỉ cần véo nhẹ là in lại dấu tím, quấn quýt chẳng khác nào yêu tinh đè ép người trong bóng đêm.


Dư vị ấy chưa kịp tan, nhịp tim hắn lại bắt đầu rối loạn. Ngay cả lúc này, khi hắn đang khoanh chân ngồi thiền thì nơi g*** h** ch*n cũng mơ hồ bị đánh thức.


Hạ Lan Chi chỉ chờ hắn mở miệng. Tốt nhất là chính hắn thốt ra câu nói “Coi như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra” thôi.


Thế nhưng hắn lại không như nàng nghĩ. Tạ Vô Ngân chậm rãi chỉnh lại vạt áo tăng bào, giữa chân mày phủ một tầng lạnh lẽo: “Từ nay về sau loại chuyện mất mặt như vậy không cần nhắc lại đâu.”


[Mất mặt?]


Đôi tai Hạ Lan Chi lập tức đỏ bừng. Thì ra trong mắt hắn, chuyện hôm qua là sự sỉ nhục, chẳng chút liêm sỉ nào.


Nàng vốn tưởng mình sẽ thản nhiên, nhưng trong lòng lại không khỏi hụt hẫng.


Nàng dứt khoát đứng dậy, bàn tay mảnh khảnh nâng cằm hắn lên, khẽ cười: “Có thẹn thùng cũng vô ích thôi. Theo ta thấy, chi bằng hưởng thụ ngay lúc này còn hơn.”


Nàng cúi nửa người xuống, cổ áo hé mở để lộ làn da trắng mịn, nơi đầy đặn ẩn hiện trong mắt hắn.


Hầu kết Tạ Vô Ngân theo bản năng trượt động.


“Tiểu sư phụ…” Nàng cười khẽ, hơi thở lướt qua môi hắn, “Ta có đẹp không?”


Hạ Lan Chi hiểu rõ ưu thế của mình. Nhìn thấy hắn cố tình nhắm mắt né tránh, nàng lập tức nhận ra đây chính là chột dạ.



“A di đà Phật.” Giọng Tạ Vô Ngân vang lên lạnh nhạt, xa cách, nhưng trong đó vẫn thấp thoáng một tia hoảng loạn: “Ta là người xuất gia, vốn nên đoạn tình tuyệt dục.”


Hạ Lan Chi chẳng hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn thản nhiên tiến gần, khẽ thì thầm bên tai hắn: “Nhưng người xuất gia, chẳng phải lấy từ bi làm gốc sao?”


“Tiểu sư phụ, tiểu nữ hiện tại dường như lâm bệnh, toàn thân khó chịu như có đàn kiến bò trong máu thịt g*m c*n từng tấc da.”


“Lẽ nào ngài lại tuyệt tình đến thế, thà khoanh tay đứng nhìn chứ kiên quyết không giúp lấy một lần sao?”


Lời nàng nói như hơi thở mùa xuân, từng chữ từng chữ quấn lấy hắn. Tạ Vô Ngân không kìm nổi phải chắp tay trước ngực, miệng gấp gáp tụng kinh, mong trấn định lòng mình.


Hạ Lan Chi nhìn thấy, trong lòng lại ngấm ngầm đắc ý.


Nàng chỉnh lại cổ áo, khóe môi cong lên đầy khiêu khích: “Nếu thật sự vô tình vô dục, vậy sao không dám mở mắt nhìn ta?”


Lời vừa dứt, Tạ Vô Ngân lập tức ngừng tụng. Thế nhưng đôi mắt kia lại vẫn trốn tránh, chẳng dám nhìn thẳng vào nàng như lời nói.


Hạ Lan Chi bỗng thấy nhạt nhẽo, khẽ bật cười, đứng dậy đẩy cửa bước ra.


Lúc rời đi, nàng còn không quên xách theo giỏ tre măng non cùng nấm rừng mà mình mất nửa canh giờ hái được. Dù sao cũng là mồ hôi công sức, tuyệt đối không thể để hoang phí.


Tiếng “kẽo kẹt” của cánh cửa viện vừa khép lại, Tạ Vô Ngân mới chậm rãi mở mắt.


Đôi con ngươi vốn nên trong veo, tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông, nay lại gợn sóng cuộn trào, đầy hoảng loạn.


Hắn vội vàng tiếp tục tụng tâm kinh, nhưng những câu kinh từng thuộc nằm lòng, nay lại liên tục đọc sai, loạn nhịp.


Càng tụng, tâm càng loạn.


Ngay cả nơi dưới thân kia… cũng phiền nhiễu khó chịu.


Đáng chết!


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 59: Tiểu Sư Phụ, Ta Có Đẹp Không?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...