Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn

73@-

Trong đáy mắt sâu thẳm của Tạ Vô Ngân thoáng lướt qua một tia ý cười, ngón tay thon dài khẽ nhón lấy một miếng điểm tâm.


Hạ Lan Chi chớp mắt nhìn hắn: “Tiểu sư phụ, có ngon không?”


“Ừm, ngon lắm.” Hắn gật nhẹ.


[Đương nhiên là ngon rồi, ta mời hẳn đầu bếp chay nổi danh nhất kinh thành làm đó!]


Ánh mắt Tạ Vô Ngân bỗng tối lại. Hắn còn tưởng đây là đồ nàng tự tay chế biến. Không hiểu vì sao, mùi hương thanh nhã vừa rồi giờ lại trở nên khó nuốt cực kỳ.


Hoắc Vũ Hi vất vả nuốt trọn chiếc bánh hoa sen trong miệng, liền vội vàng chen lời, mặt dày nói: “Chẳng ngon chút nào! Vô Ngân ca ca, lần sau ta làm cho huynh nếm thử, đảm bảo ngon hơn thứ nàng bày ra gấp trăm lần!”


Tạ Vô Ngân chỉ khẽ nâng mắt, không đáp một lời.


Không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngập. Hoắc Vũ Hi càng cảm thấy hắn đối với Hạ Lan Chi vẫn kiên nhẫn, dịu dàng hơn hẳn, trong lòng liền dâng lên một cơn hờn dỗi vô cớ.


Đúng lúc này, một tiểu sa di đẩy cửa bước vào, trong ngực ôm đầy cành khô.


Phật môn vốn không sát sinh, ngay cả củi lửa cũng chỉ nhặt nhạnh cành lá khô rơi rụng, khác hẳn dân gian phải dùng rìu bổ củi.


Cậu bé vui vẻ thưa: “Sư phụ, măng xuân đã nhú lên rồi!”


Mới qua lập xuân, măng rừng liền thi nhau đội đất trồi lên. Có khi hôm nay chỉ thấy một ụ đất nho nhỏ, ngày mai đã vươn thành cây măng thô bằng cả cánh tay, lớn nhanh đến kinh ngạc.


“Ừ, vậy thì đi đào ít măng mang vào bếp đi.” Tạ Vô Ngân đứng dậy, giọng bình thản, “Nữ thí chủ, bần tăng còn có việc, để Phúc Tuệ đưa thí chủ xuống núi.”



Lời hắn rõ ràng hướng về Hoắc Vũ Hi.


Nhưng Hoắc Vũ Hi nghe không ra ẩn ý trong câu, chỉ biết trong lời không có chữ “các ngươi”. Nàng liền hả hê ngẩng cao cằm, quay sang Hạ Lan Chi đắc ý: “Nghe chưa? Ngươi mau về đi, đừng chậm trễ ta cùng Vô Ngân ca ca đi đào măng.”


Tiểu sa di Phúc Tuệ gãi đầu, mặt mày lộ vẻ xấu hổ. Ngay cả cậu cũng nghe ra ý tứ của sư phụ, vậy mà Hoắc tỷ tỷ lớn như thế lại chẳng hiểu ý chút nào.


Hạ Lan Chi khẽ cong môi, cười dịu dàng: “Măng mới nhú, nếu lúc này không tranh thủ đào thêm ít, chốc nữa chúng già đi thì không còn ngon nữa. Giờ nhân lực đang đông, cứ đào trước đi đã.”


Phúc Tuệ lập tức chạy vào bếp, nhanh nhẹn lấy ra hai cái giỏ tre cùng vài cái cuốc nhỏ, rồi dẫn ba người ra mảnh đất sau núi.


Giang Nam đất ẩm mưa nhiều, măng xuân vừa nhổ một đợt, chẳng bao lâu lại thêm đợt nữa. Hạ Lan Chi vốn không lạ gì, động tác cực kỳ thành thục.


Nàng nhẹ nhàng vén tay áo, lấy cuốc nhỏ bới vòng quanh gốc măng một hố đất, rồi dùng cả hai tay mạnh mẽ kéo lên, măng non còn dính bùn tươi rói bật khỏi mặt đất.


Vừa bóc bỏ lớp áo măng màu nâu, liền lộ ra lớp thịt măng trắng nõn, non mềm đến mức bóp nhẹ cũng ứa nước.


Đây chính là món ngon hiếm thấy ở kinh thành, ai nấy đều thèm muốn.


Phía Hạ Lan Chi tiến triển hết sức thuận lợi. Ngược lại, bên phía Tạ Vô Ngân thì không được suôn sẻ cho lắm…


Tạ Vô Ngân mới đào được hai cây măng, Hoắc Vũ Hi đã vội vàng sấn lại, mặt đầy lo lắng: “Vô Ngân ca ca, huynh có mệt không?”


“Đây cũng là một phần của tu hành.” Tạ Vô Ngân đáp nhạt, giọng trầm ổn như nước chảy.


Hoắc Vũ Hi lập tức đưa hai tay nâng túi nước: “Huynh uống chút nước nghỉ ngơi đi. Mấy việc này giao cho hạ nhân… à không, để Phúc Tuệ làm là được rồi.”


Gương mặt tròn trịa của tiểu sa di lập tức tối sầm, đôi mắt cụp xuống, lặng lẽ dịch sang phía Hạ Lan Chi.



“Ta…” Hoắc Vũ Hi chớp mắt, nhất thời nghẹn lời. Nàng rõ ràng là đang quan tâm hắn, cớ sao cuối cùng lại chuốc lấy gương mặt lạnh lùng ấy?


Hạ Lan Chi coi như không hề nghe thấy, chỉ thoăn thoắt ném thêm mấy cây măng đã lột vỏ vào giỏ tre đặt giữa bọn họ.


Tạ Vô Ngân thoáng ngẩng mắt nhìn. Trong trí nhớ, hắn chưa từng gặp qua một vị tiểu thư nào có thể làm việc nhanh nhẹn như thế. Không, trong kinh thành, những tiểu thư cành vàng lá ngọc ấy làm sao chịu cúi người đụng đến loại việc nặng này.


Từ sau biến cố năm xưa, hắn đã sớm quen với ngày tháng tự lo, tự làm. Nhưng nữ tử trước mắt lại khiến hắn có chút bất ngờ.


“Ha! Hạ Lan tỷ tỷ đào nhanh quá!” Phúc Tuệ thốt lên kinh ngạc, “Chúng ta ba người cộng lại cũng không bằng một mình tỷ đâu.”


Hạ Lan Chi chỉ khẽ cười, đưa tay lau giọt mồ hôi lăn nơi thái dương, giọng dịu dàng: “Ta vốn quen làm mấy việc nặng nhọc này rồi.”


Hoắc Vũ Hi nghe xong, khóe môi liền cong cong, chiếc cằm kiêu hãnh hất cao, trong mắt còn ẩn ba phần khinh miệt.


Nàng đã sớm nghe nói thê tử của Chúc Võ Tuyên vốn xuất thân bình dân. Nay tận mắt nhìn thấy, quả nhiên chẳng sai.


Chỉ có nông phụ quê mùa mới quen tay làm mấy việc th* t*c này.


Trong lòng Hoắc Vũ Hi âm thầm nhếch môi, nàng không giống vậy. Nàng là ái nữ của Hộ quốc công, tương lai nhất định phải gả cho vương công quý tộc, há có thể hạ mình như đám nhà quê?


“Ừm, quả thật vừa nhanh vừa khéo.” Tạ Vô Ngân thoáng nhìn giỏ tre, chậm rãi gật đầu, giọng mang ý khen: “Rất lợi hại.”


Tim Hạ Lan Chi bỗng chậm mất nửa nhịp. Trong đầu nàng không khỏi vang lên âm thanh khàn khàn đêm qua khi hắn kề sát bên tai nàng mà hỏi: “Ta có lợi hại không?”


Khi ấy nàng chỉ cần ngập ngừng một khắc, hắn liền dừng lại, cố chấp bắt nàng mở miệng khen. Nàng vừa gật đầu thì bản thân lập tức nghênh đón cơn cuồng phong triền miên, ép nàng run rẩy đến mức không kiềm được tiếng r*n r* trong cổ họng.


Khoé môi nàng khẽ cong, song lập tức cúi đầu che đi ánh sáng khác thường trong mắt.



Hoắc Vũ Hi làm sao biết được ẩn tình ấy? Vừa thấy Tạ Vô Ngân khen Hạ Lan Chi, ngọn lửa hiếu thắng trong lòng nàng lập tức cháy bùng.


Nàng chộp lấy cái cuốc: “Chẳng phải đào măng thôi sao? Ta cũng làm được!”


Nói rồi liền học điệu bộ của Hạ Lan Chi, cúi người ra sức.


Nhưng chỉ một chốc sau, giỏ tre của nàng đầy rẫy những cây măng xiêu vẹo, gãy gập. Eo đau muốn gãy, mồ hôi nhỏ giọt, nàng vẫn cố làm bộ như nhẹ nhõm, đưa tay quệt ngang trán, hạ giọng cười khúc khích: “Hoá ra việc nhà nông cũng thú vị như vậy.”


Nói xong nàng ngẩng đầu, mà trên mặt đã lấm lem một mảng lớn bùn đất. Rõ ràng là do tay bẩn vô ý chà lên.


Tạ Vô Ngân chỉ liếc qua, rồi khẽ nghiêng mặt đi không nỡ nhìn tiếp. Trái lại Phúc Tuệ nhỏ giọng nhắc: “Hoắc thí chủ, mặt của thí chủ…”


Hoắc Vũ Hi ngơ ngác đưa tay sờ, càng chạm càng lấm lem, bùn đất dính kín: “Này… có chuyện gì vậy?”


Phúc Tuệ còn chưa kịp mở miệng, nàng đã cười sáng lạn, giọng tự đắc: “Ngươi muốn nói bổn tiểu thư mặt mày rạng rỡ, da trắng ngời ngời, đúng không?”


Phúc Tuệ nghẹn lời, chỉ cười gượng: “… Không có gì.”


Hạ Lan Chi vừa rồi đã để ý thấy dưới mấy gốc cây có mọc nấm rừng, bèn quay sang Tạ Vô Ngân: “Mọi người về trước đi, ta hái thêm ít nấm mang về nấu canh.”


“Được.”


Hoắc Vũ Hi vốn không cam lòng để Hạ Lan Chi chiếm thế thượng phong, lập tức bắt chước, chạy tới một gốc cây khác, cũng cúi xuống hái nấm.


Chỉ chốc lát, giỏ tre của Hạ Lan Chi đã có bảy tám cây nấm to bằng bàn tay, đều là loại nàng từng ăn qua, an toàn vô hại.


“Này.” Hoắc Vũ Hi cố ý liếc sang giỏ tre của nàng, cười nhạt: “Bận rộn nửa ngày mà chỉ hái được vài cây xấu xí vậy thôi á?”



Hạ Lan Chi vốn không ưa nàng, nhưng cũng chẳng đến mức mặc kệ để nàng rước hoạ, liền nhàn nhạt nhắc: “Ta từng nghe các lão nhân nói, nấm càng sặc sỡ càng dễ có độc, ăn vào chỉ tổ mất mạng thôi.”


“Ngươi thôi lừa ta đi!” Hoắc Vũ Hi trợn mắt, hừ lạnh. “Rõ ràng là sợ bị thua ta nên mới cố ý nói vậy để giữ thể diện trước mặt Vô Ngân ca ca chứ gì.”


Nói rồi nàng còn cố ý chèn ép: “Ta cảnh cáo ngươi, Vô Ngân ca ca và ngươi khác nhau một trời một vực. Ngươi tốt nhất đừng vọng tưởng nữ! Một nữ nhân nhà quê xuất thân thấp hèn, căn bản không xứng với Vô Ngân ca ca!”


Khoé môi Hạ Lan Chi khẽ nhếch, ánh mắt thoáng hiện một tia giễu cợt: “Ta không hiểu Hoắc cô nương đang nói gì. Chẳng lẽ Hoắc cô nương lại nuôi trong lòng những ý nghĩ không đứng đắn với một vị hòa thượng thanh tu hay sao?”


Hoắc Vũ Hi lập tức đỏ bừng mặt. Nàng quả thật có lòng ngưỡng mộ vị Phật tử tuấn tú kia, nhưng nào dám thừa nhận?


Hoắc Vũ Hi ngẩng cao đầu, trong lòng càng thêm tự tin. Nàng chính là viên ngọc quý trong tay Hộ quốc công, lại chưa đính hôn. Chỉ cần Tạ Vô Ngân chịu hoàn tục, nàng có thể nhờ phụ thân dâng tấu, thỉnh bệ hạ ban hôn.


Khác hẳn Hạ Lan Chi kia… Dù Tạ Vô Ngân có hoàn tục đi nữa, cả đời này nàng ta cũng không có cửa bước vào.


Huống hồ, phụ thân nàng từng nói, bệ hạ sớm đã có ý muốn Tạ Vô Ngân hoàn tục rồi…


“Đúng là không biết xấu hổ!” Bị Hạ Lan Chi chạm đúng tâm tư, Hoắc Vũ Hi vừa thẹn vừa giận, xoay người bỏ đi.


Con ngươi trong trẻo của Hạ Lan Chi thoáng chốc tối lại như nước mực.


[Chẳng lẽ cả đời này ta thực sự phải mang thân phận “quả phụ”, bị giam cầm trong phủ tướng quân đến cuối đời sao?]


Nàng không hề hay biết, cuộc đối thoại vừa rồi với Hoắc Vũ Hi đều rơi trọn vào tai Tạ Vô Ngân vốn chưa đi xa lắm.


Ý nghĩ không đứng đắn?


Chẳng lẽ nàng đối với hắn, thật sự không hề có chút ý nghĩ nào sao?


Tạ Vô Ngân ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thoáng dâng lên một tia mất mát mờ mịt.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 58: Ý Nghĩ Không Đứng Đắn
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...