Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
84@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trương phu nhân, đã lâu ngài chưa tới, gần đây phường có để dành cho ngài hai loại vải mới. Ngài có muốn qua xem thử không?”
“Ừm.”
Hạ Lan Chi đứng trên lầu hai Thanh Ti phường, mắt nhìn xuống cảnh bọn tiểu nhị bận rộn đến chân không chạm đất. Khóe môi nàng khẽ cong, ánh lên niềm vui: “Xem ra biện pháp ta nói hôm qua quả thật hữu hiệu.”
Vương Lan cũng khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, ngay cả mấy vị khách từng vì chuyện trước mà rút vốn cũng quay lại rồi.”
Ánh mắt Hạ Lan Chi dừng lại trên người kẻ đang tiếp khách nhiệt tình nhất, cũng lanh lợi miệng lưỡi nhất – Thạch Đầu.
“Từ lần trước vì sơ sẩy mà để người khác lợi dụng, nay coi như hắn đã căng hết mười hai phần tinh thần rồi.” Vương Lan lên tiếng.
“Gần đây, hắn luôn dậy sớm hơn mọi người, cũng ngủ muộn hơn những người khác.”
Trong mắt Hạ Lan Chi thoáng hiện nét kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
Vương Lan hơi né tránh ánh nhìn, giọng nhỏ đi: “Đôi khi thiếp thân về muộn nên thấy được.” Nói xong, nàng cười lảng sang chuyện khác, “Thiếu phu nhân, dưới lầu đang bận rộn, thiếp thân xuống giúp một tay đã.”
Nói rồi, nàng xoay người bước xuống lầu.
Bỗng dưới chân chệch một cái, cả người Vương Lan loạng choạng, ngã nhào về phía trước.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng chỉ kịp kêu thầm: Thôi xong rồi!
Ngay khoảnh khắc ấy, một cánh tay rắn rỏi kịp thời kéo lại. Cả người nàng rơi trọn vào vòng ôm ấm áp.
“Cẩn thận.”
Thạch Đầu thở phào, nhẹ buông nàng ra. Thấy gương mặt Vương Lan hồng lên như cánh đào xuân, hắn còn đưa tay chạm khẽ lên trán nàng: “Chưởng quầy, cô bị bệnh sao? Hay là về nghỉ ngơi một chút đi.”
Vương Lan lập tức đứng thẳng dậy, ra vẻ lạnh lùng nói: “Không có việc gì.”
Nhìn bóng lưng nàng xoay người rời đi, Thạch Đầu ngơ ngác gãi đầu, chỉ cảm thấy hình như bản thân bị ghét bỏ rồi.
Chỉ có Hạ Lan Chi là trông thấy toàn bộ quá trình, nàng mỉm cười. Quả nhiên, nàng vẫn luôn cảm giác Vương Lan đối với Thạch Đầu có chỗ không tự nhiên. Xem ra, giữa hai người trước kia từng có khúc mắc.
Đêm qua nàng còn lo liệu phương pháp mới liệu có tác dụng hay không, hôm nay ở Thanh Ti phường ngồi thêm một canh giờ, thấy khách khứa ra vào tấp nập, nàng mới yên lòng.
Sau đó, nàng sai người đến tửu lâu mua ít đồ chay, định bụng tự mình mang đến Chiêu Dương tự.
Xe ngựa lững thững lăn bánh trên đường lớn Chu Tước. Thời tiết dần nóng bức, rèm xe đã được thay bằng màn trúc. Theo mỗi lần xe xóc nảy, cảnh sắc ngoài đường cũng hiện lên từng mảng rõ ràng.
Khi đi ngang qua cửa hiệu Hạ Lan Ký, nàng chợt thấy bên trong một mảnh hỗn loạn.
Một gã nam nhân thấp lùn, đầu như quả bí đao ôm đầu lao ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Đồ điên! Ta chỉ nói một câu Thanh Ti phường nguyên liệu tốt hơn, vậy mà ông chủ trong đó liền lấy đồ vật ném ta!”
“Dừng xe.” Hạ Lan Chi khẽ phân phó, xe ngựa vừa khéo dừng lại trước cửa Hạ Lan Ký.
“Các vị phân xử giúp ta! Làm ăn kiểu gì thế này? Tâm tư nhỏ nhen như vậy còn mở cửa buôn bán gì nữa! Ta cũng đâu phải khách lạ, ít ra đã mua vải ở đây năm sáu lần rồi!”
Đám người qua đường xúm lại, chỉ trỏ bàn tán về Hạ Lan Ký. Tiểu nhị trong cửa hàng bực tức, xách luôn cây chổi đuổi theo: “Cút mau!”
Gã nam nhan thấp bé không chịu bỏ qua, gào lớn: “Đánh ta còn bảo ta cút? Mọi người xem đi, cửa hiệu này coi thường khách hàng quá mức rồi, thật đáng giận mà!”
Phanh!
Một chiếc bình hoa bất ngờ bị ném ra, rơi ngay sát chân gã nam nhân, mảnh sứ vỡ tung tóe. Đám đông hoảng hốt đồng loạt tránh ra xa.
Ngay sau đó, Hạ Lan Uyên – người mà mấy ngày nay không thấy bóng dáng – bất ngờ xách bàn tính từ trong cửa tiệm lao ra. Mấy tên sai vặt bên cạnh thấy vậy hoảng hốt lao tới ngăn.
“Mua năm xấp vải thì ghê gớm lắm sao? Nói cho ngươi biết, tới Hạ Lan Ký ta, ai dám nhắc đến Thanh Ti phường thì đừng hòng bước chân vào nửa bước!”
Gã nam nhân lùn mặt bí đao chưa từng thấy ai nóng nảy liều mạng đến vậy, bị dọa vừa kinh vừa sợ, lồm cồm bò dậy, còn phun nước miếng mắng: “Xúi quẩy! Biết thế đã đến Thanh Ti phường cho rồi!”
Khóe mắt Hạ Lan Uyên muốn nứt ra, hắn hét to: “Ngươi nói ai xúi quẩy? Đồ lùn chết tiệt! Ta không đánh cho ngươi bò lê bò càng, gọi cha gọi mẹ thì không phải họ Hạ!”
Tên nam nhân kia sợ hãi chạy thục mạng. Những thương hộ láng giềng quanh Hạ Lan Ký cũng chỉ dám né sang một bên, không ai dám liếc hắn thêm cái nào.
Hạ Lan Uyên tức giận đến mức nhấc bàn tính nện xuống đất, “rắc” một tiếng, bàn tính vỡ tung, hạt châu lăn tán loạn khắp nơi.
Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, trong mắt ánh lên ý cười giễu cợt. Vị “đại ca tốt” này, vẫn như trước kia, bắt nạt kẻ yếu mà lại chẳng biết kiềm chế tính nóng nảy của mình.
Trước kia ở Giang Nam hắn quản lý tất cả cửa tiệm của Hạ Lan gia. Hễ gặp chuyện gì trái ý thì liền không khách khí đuổi khách đi thẳng.
Lâu dần, khách hàng chán ngán, dần dần quay sang cửa tiệm khác. Kết quả, tiệm của Hạ Lan gia ngày một vắng, cuối cùng phải đóng cửa hàng loạt.
Lúc này, Hạ Lan Chi thong thả vén nhẹ tấm rèm trúc của xe ngựa, đưa mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, giọng ngọt như rót mật: “Đại ca cần gì tức đến hộc máu thế này? Chỉ cần đại ca ngoan ngoãn rót trà bưng nước cho ta, ta sẽ ôm trọn bí quyết giữ chân khách hàng, từ từ nói cho đại ca nghe.”
Hạ Lan Uyên nghe vậy, quay đầu nhìn, mới phát hiện chiếc xe ngựa dừng trước cửa tiệm mình khi nãy, lại chính là của Hạ Lan Chi!
Hắn tức giận đến mức như muốn bốc khói từ bảy khiếu, nghiến răng quát: “Đúng là loại tiểu nhân đắc ý!”
Hạ Lan Chi cong môi, chậm rãi đáp, giọng nói ngọt ngào mà lời lẽ lại sắc bén: “Vậy chứ vẫn còn tốt hơn ngươi. Nghĩ là có thể vênh váo, nhưng kỳ thực ngay cả đứng dậy còn không nổi nữa cơ.”
Mặt Hạ Lan Uyên đỏ bừng, lửa giận bốc cao, nghiến răng ken két: “Mười ngày nữa chúng ta còn một trận tỷ thí. Không đến phút cuối, ai biết hươu chết về tay ai?”
“Vậy ta chờ xem.” Hạ Lan Chi khẽ cười, vén nhẹ màn trúc rồi buông xuống, giọng thản nhiên: “Đi thôi.”
Một tiếng cười thanh thoát kia lại như châm vào lửa giận của Hạ Lan Uyên, khiến hắn càng thêm bừng bừng lửa khí, mà cuối cùng chỉ có thể siết chặt nắm tay, bất lực nhìn nàng đi xa.



Lần thứ hai bước vào Chiêu Dương tự tiểu sa di đã nhận ra nàng. Vừa thấy, liền cung kính đưa nàng đến viện của Tạ Vô Ngân.
Con đường mòn quanh co giữa rừng trúc rậm rạp, tịch mịch mà sâu thẳm, xa rời khói lửa nhân gian, không vướng bụi trần, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc.
Vừa bước đến cửa, Hạ Lan Chi đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng thiếu nữ ríu rít cười khanh khách.
Tiếng cười lanh lảnh, trong trẻo, khiến không khí vốn tĩnh mịch của thiền viện bỗng trở nên ồn ã.
“Vô Ngân ca ca, lần trước thật nhờ ơn huynh cho mượn ngọc bội.” Hoắc Vũ Hi vừa cười vừa nói, giọng ngọt lịm: “Từ khi ta đeo vào, quả nhiên không còn gặp bóng đè nữa.”
Chân mày Hạ Lan Chi khẽ nhướn.
[Nàng ta sao lại ở đây?]
[Lại còn ‘Vô ~ Ngân ~ ca ca ~’]
[Chậc, nổi hết cả da gà.]
Trong sân, Tạ Vô Ngân nghe rõ từng lời vang vọng trong tâm trí nàng, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình thản như nước, không chút gợn sóng: “Thí chủ khách khí rồi. Ngọc bội ấy vốn là của gia sư ban tặng. Nếu muốn tạ ơn, e rằng nên dâng lên ngài ấy thì hơn.”
Lời nói thẳng thắn, ý rõ ràng là muốn trục khách. Thế nhưng Hoắc Vũ Hi lại vờ như không nghe, vẫn mặt dày ở lại, làm như chẳng có gì.
“Huynh với ta tuổi tác cũng chẳng hơn kém bao nhiêu, nói năng ra vẻ ông cụ non làm chi vậy?” Hoắc Vũ Hi cố tình dựa sát lại gần, đôi mắt cong cong, giọng ngọt như mật: “Từ nay, ta gọi huynh là Vô Ngân ca ca, còn huynh gọi ta một tiếng Hi Nhi muội muội, chẳng phải tốt hơn sao?”
Trong mắt Tạ Vô Ngân thoáng xẹt qua một tia chán ghét, nhưng Hoắc Vũ Hi vốn thần kinh thô, hoàn toàn không nhìn thấu.
Ngược lại, nàng còn tự ảo tưởng cho rằng nam nhân này thật sự tuấn mỹ đến mức đáng giận, đến cả khi hạ mi mắt xuống cũng mê người đến vậy.
Ngay khoảnh khắc Hạ Lan Chi đẩy cửa bước vào, liền trông thấy Hoắc Vũ Hi đang làm ra vẻ đưa tình lẳng lơ.
Nàng mỉm cười, khẽ nói: “Xem ra ta đến không đúng lúc, quấy rầy Hoắc cô nương rồi.”
Nói đoạn, gót sen khẽ động, nàng bước đến bên bàn đá đặt hộp thức ăn xuống, động tác thong dong mà uyển chuyển.
“Hoắc cô nương có thể tới, ta cớ sao lại không?” Hạ Lan Chi cong môi, khóe mắt liếc về phía Tạ Vô Ngân một cái, ánh nhìn mang theo vài phần ái muội, lập tức khiến Hoắc Vũ Hi tức đến dựng cả lông mao.
“Đồ quả phụ không biết xấu hổ!” Hoắc Vũ Hi oán hận quát, “Có phải ngươi đã mua chuộc tiểu sa di nên mới biết được nơi ở của Vô Ngân ca ca không?”
Hạ Lan Chi chỉ coi nàng như chó sủa, cười nhạt: “Ta và tiểu sư phụ quen biết đã lâu, há lại cần đến chuyện mua chuộc mới biết nơi ở sao?”
Nói xong, nàng còn tinh nghịch chớp chớp mắt, khẽ quay sang Tạ Vô Ngân: “Tiểu sư phụ, lời ta nói có đúng hay không?”
[Mau gật đầu đi!]
[Nhìn nàng ta giận đến dậm chân, thật sự thú vị.]
Tạ Vô Ngân chậm rãi nâng chén, nhấp một ngụm trà xanh, rồi khẽ gật đầu: “Hạ Lan cô nương vốn là khách quen của thiền viện.”
“……” Trong lòng Hoắc Vũ Hi nghẹn lại một khối ủy khuất.
Nàng vốn dĩ đã lục tung cả Chiêu Dương tự nhưng chẳng tìm được tung tích Tạ Vô Ngân, cuối cùng phải moi ra mười lượng bạc để mua chuộc tiểu sa di, lại còn kèm thêm ít tiền dầu đèn mới đổi lấy được nơi ở.
Ấy vậy mà Hạ Lan Chi lại bâng quơ một câu, như lưỡi dao lạnh lẽo rạch thẳng vào lòng nàng: “Hoắc cô nương chẳng lẽ cho rằng vì bản thân quen thói dùng tiền mua chuộc nhân tâm nên ai ai cũng giống như ngươi, chỉ biết lạm dụng bạc tiền để giành chút nhân tình hay sao?”
Câu nói kia chọc trúng chỗ đau của Hoắc Vũ Hi, sắc mặt nàng lập tức sa sầm, tối tăm như sắp đổ mưa.
Hạ Lan Chi coi như chẳng thấy, thản nhiên mở hộp đồ ăn, lần lượt bày ra bốn năm đĩa điểm tâm chay tinh xảo: “Tiểu sư phụ, đây là ta tự tay làm, không biết có hợp khẩu vị ngài chăng?”
Hoắc Vũ Hi trừng mắt đến mức con ngươi gần như lộn ngược, giễu cợt lẩm bẩm: “Không có việc gì lại bày đặt lấy lòng, chẳng phải đồ gian tà thì cũng là…”
Chưa kịp nói hết câu, miệng nàng đã bị nhét thẳng một cái bánh hoa sen.
“Hoắc cô nương khách khí quá rồi,” Hạ Lan Chi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa như gió thoảng, “Ăn nhiều một chút. Nơi này là thiền viện của tiểu sư phụ, nhưng cô nương cứ xem như nhà của mình mà tự nhiên nha.”
Lời nói nghe qua nhẹ nhàng, không có lấy một chữ sắc bén, nhưng từng chữ lại khéo léo nâng nàng ta lên hàng chủ nhân thiền viện. Một chiêu gió thổi không thấy máu, không thấy dao, nhưng lại khiến Hoắc Vũ Hi nghẹn ứ trong lòng, tức đến mức chỉ có thể “ô ô a a” trong miệng, muốn phản bác cũng không thành lời.
Trong đầu nàng chỉ còn gào thét dữ dội: “Hạ Lan Chi, ngươi chờ đó cho ta!”
“Trương phu nhân, đã lâu ngài chưa tới, gần đây phường có để dành cho ngài hai loại vải mới. Ngài có muốn qua xem thử không?”
“Ừm.”
Hạ Lan Chi đứng trên lầu hai Thanh Ti phường, mắt nhìn xuống cảnh bọn tiểu nhị bận rộn đến chân không chạm đất. Khóe môi nàng khẽ cong, ánh lên niềm vui: “Xem ra biện pháp ta nói hôm qua quả thật hữu hiệu.”
Vương Lan cũng khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, ngay cả mấy vị khách từng vì chuyện trước mà rút vốn cũng quay lại rồi.”
Ánh mắt Hạ Lan Chi dừng lại trên người kẻ đang tiếp khách nhiệt tình nhất, cũng lanh lợi miệng lưỡi nhất – Thạch Đầu.
“Từ lần trước vì sơ sẩy mà để người khác lợi dụng, nay coi như hắn đã căng hết mười hai phần tinh thần rồi.” Vương Lan lên tiếng.
“Gần đây, hắn luôn dậy sớm hơn mọi người, cũng ngủ muộn hơn những người khác.”
Trong mắt Hạ Lan Chi thoáng hiện nét kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
Vương Lan hơi né tránh ánh nhìn, giọng nhỏ đi: “Đôi khi thiếp thân về muộn nên thấy được.” Nói xong, nàng cười lảng sang chuyện khác, “Thiếu phu nhân, dưới lầu đang bận rộn, thiếp thân xuống giúp một tay đã.”
Nói rồi, nàng xoay người bước xuống lầu.
Bỗng dưới chân chệch một cái, cả người Vương Lan loạng choạng, ngã nhào về phía trước.
Sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng chỉ kịp kêu thầm: Thôi xong rồi!
Ngay khoảnh khắc ấy, một cánh tay rắn rỏi kịp thời kéo lại. Cả người nàng rơi trọn vào vòng ôm ấm áp.
“Cẩn thận.”
Thạch Đầu thở phào, nhẹ buông nàng ra. Thấy gương mặt Vương Lan hồng lên như cánh đào xuân, hắn còn đưa tay chạm khẽ lên trán nàng: “Chưởng quầy, cô bị bệnh sao? Hay là về nghỉ ngơi một chút đi.”
Vương Lan lập tức đứng thẳng dậy, ra vẻ lạnh lùng nói: “Không có việc gì.”
Nhìn bóng lưng nàng xoay người rời đi, Thạch Đầu ngơ ngác gãi đầu, chỉ cảm thấy hình như bản thân bị ghét bỏ rồi.
Chỉ có Hạ Lan Chi là trông thấy toàn bộ quá trình, nàng mỉm cười. Quả nhiên, nàng vẫn luôn cảm giác Vương Lan đối với Thạch Đầu có chỗ không tự nhiên. Xem ra, giữa hai người trước kia từng có khúc mắc.
Đêm qua nàng còn lo liệu phương pháp mới liệu có tác dụng hay không, hôm nay ở Thanh Ti phường ngồi thêm một canh giờ, thấy khách khứa ra vào tấp nập, nàng mới yên lòng.
Sau đó, nàng sai người đến tửu lâu mua ít đồ chay, định bụng tự mình mang đến Chiêu Dương tự.
Xe ngựa lững thững lăn bánh trên đường lớn Chu Tước. Thời tiết dần nóng bức, rèm xe đã được thay bằng màn trúc. Theo mỗi lần xe xóc nảy, cảnh sắc ngoài đường cũng hiện lên từng mảng rõ ràng.
Khi đi ngang qua cửa hiệu Hạ Lan Ký, nàng chợt thấy bên trong một mảnh hỗn loạn.
Một gã nam nhân thấp lùn, đầu như quả bí đao ôm đầu lao ra ngoài, vừa chạy vừa mắng: “Đồ điên! Ta chỉ nói một câu Thanh Ti phường nguyên liệu tốt hơn, vậy mà ông chủ trong đó liền lấy đồ vật ném ta!”
“Dừng xe.” Hạ Lan Chi khẽ phân phó, xe ngựa vừa khéo dừng lại trước cửa Hạ Lan Ký.
“Các vị phân xử giúp ta! Làm ăn kiểu gì thế này? Tâm tư nhỏ nhen như vậy còn mở cửa buôn bán gì nữa! Ta cũng đâu phải khách lạ, ít ra đã mua vải ở đây năm sáu lần rồi!”
Đám người qua đường xúm lại, chỉ trỏ bàn tán về Hạ Lan Ký. Tiểu nhị trong cửa hàng bực tức, xách luôn cây chổi đuổi theo: “Cút mau!”
Gã nam nhan thấp bé không chịu bỏ qua, gào lớn: “Đánh ta còn bảo ta cút? Mọi người xem đi, cửa hiệu này coi thường khách hàng quá mức rồi, thật đáng giận mà!”
Phanh!
Một chiếc bình hoa bất ngờ bị ném ra, rơi ngay sát chân gã nam nhân, mảnh sứ vỡ tung tóe. Đám đông hoảng hốt đồng loạt tránh ra xa.
Ngay sau đó, Hạ Lan Uyên – người mà mấy ngày nay không thấy bóng dáng – bất ngờ xách bàn tính từ trong cửa tiệm lao ra. Mấy tên sai vặt bên cạnh thấy vậy hoảng hốt lao tới ngăn.
“Mua năm xấp vải thì ghê gớm lắm sao? Nói cho ngươi biết, tới Hạ Lan Ký ta, ai dám nhắc đến Thanh Ti phường thì đừng hòng bước chân vào nửa bước!”
Gã nam nhân lùn mặt bí đao chưa từng thấy ai nóng nảy liều mạng đến vậy, bị dọa vừa kinh vừa sợ, lồm cồm bò dậy, còn phun nước miếng mắng: “Xúi quẩy! Biết thế đã đến Thanh Ti phường cho rồi!”
Khóe mắt Hạ Lan Uyên muốn nứt ra, hắn hét to: “Ngươi nói ai xúi quẩy? Đồ lùn chết tiệt! Ta không đánh cho ngươi bò lê bò càng, gọi cha gọi mẹ thì không phải họ Hạ!”
Tên nam nhân kia sợ hãi chạy thục mạng. Những thương hộ láng giềng quanh Hạ Lan Ký cũng chỉ dám né sang một bên, không ai dám liếc hắn thêm cái nào.
Hạ Lan Uyên tức giận đến mức nhấc bàn tính nện xuống đất, “rắc” một tiếng, bàn tính vỡ tung, hạt châu lăn tán loạn khắp nơi.
Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, trong mắt ánh lên ý cười giễu cợt. Vị “đại ca tốt” này, vẫn như trước kia, bắt nạt kẻ yếu mà lại chẳng biết kiềm chế tính nóng nảy của mình.
Trước kia ở Giang Nam hắn quản lý tất cả cửa tiệm của Hạ Lan gia. Hễ gặp chuyện gì trái ý thì liền không khách khí đuổi khách đi thẳng.
Lâu dần, khách hàng chán ngán, dần dần quay sang cửa tiệm khác. Kết quả, tiệm của Hạ Lan gia ngày một vắng, cuối cùng phải đóng cửa hàng loạt.
Lúc này, Hạ Lan Chi thong thả vén nhẹ tấm rèm trúc của xe ngựa, đưa mắt nhìn hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, giọng ngọt như rót mật: “Đại ca cần gì tức đến hộc máu thế này? Chỉ cần đại ca ngoan ngoãn rót trà bưng nước cho ta, ta sẽ ôm trọn bí quyết giữ chân khách hàng, từ từ nói cho đại ca nghe.”
Hạ Lan Uyên nghe vậy, quay đầu nhìn, mới phát hiện chiếc xe ngựa dừng trước cửa tiệm mình khi nãy, lại chính là của Hạ Lan Chi!
Hắn tức giận đến mức như muốn bốc khói từ bảy khiếu, nghiến răng quát: “Đúng là loại tiểu nhân đắc ý!”
Hạ Lan Chi cong môi, chậm rãi đáp, giọng nói ngọt ngào mà lời lẽ lại sắc bén: “Vậy chứ vẫn còn tốt hơn ngươi. Nghĩ là có thể vênh váo, nhưng kỳ thực ngay cả đứng dậy còn không nổi nữa cơ.”
Mặt Hạ Lan Uyên đỏ bừng, lửa giận bốc cao, nghiến răng ken két: “Mười ngày nữa chúng ta còn một trận tỷ thí. Không đến phút cuối, ai biết hươu chết về tay ai?”
“Vậy ta chờ xem.” Hạ Lan Chi khẽ cười, vén nhẹ màn trúc rồi buông xuống, giọng thản nhiên: “Đi thôi.”
Một tiếng cười thanh thoát kia lại như châm vào lửa giận của Hạ Lan Uyên, khiến hắn càng thêm bừng bừng lửa khí, mà cuối cùng chỉ có thể siết chặt nắm tay, bất lực nhìn nàng đi xa.
Lần thứ hai bước vào Chiêu Dương tự tiểu sa di đã nhận ra nàng. Vừa thấy, liền cung kính đưa nàng đến viện của Tạ Vô Ngân.
Con đường mòn quanh co giữa rừng trúc rậm rạp, tịch mịch mà sâu thẳm, xa rời khói lửa nhân gian, không vướng bụi trần, chỉ còn tiếng gió thổi xào xạc.
Vừa bước đến cửa, Hạ Lan Chi đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng thiếu nữ ríu rít cười khanh khách.
Tiếng cười lanh lảnh, trong trẻo, khiến không khí vốn tĩnh mịch của thiền viện bỗng trở nên ồn ã.
“Vô Ngân ca ca, lần trước thật nhờ ơn huynh cho mượn ngọc bội.” Hoắc Vũ Hi vừa cười vừa nói, giọng ngọt lịm: “Từ khi ta đeo vào, quả nhiên không còn gặp bóng đè nữa.”
Chân mày Hạ Lan Chi khẽ nhướn.
[Nàng ta sao lại ở đây?]
[Lại còn ‘Vô ~ Ngân ~ ca ca ~’]
[Chậc, nổi hết cả da gà.]
Trong sân, Tạ Vô Ngân nghe rõ từng lời vang vọng trong tâm trí nàng, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình thản như nước, không chút gợn sóng: “Thí chủ khách khí rồi. Ngọc bội ấy vốn là của gia sư ban tặng. Nếu muốn tạ ơn, e rằng nên dâng lên ngài ấy thì hơn.”
Lời nói thẳng thắn, ý rõ ràng là muốn trục khách. Thế nhưng Hoắc Vũ Hi lại vờ như không nghe, vẫn mặt dày ở lại, làm như chẳng có gì.
“Huynh với ta tuổi tác cũng chẳng hơn kém bao nhiêu, nói năng ra vẻ ông cụ non làm chi vậy?” Hoắc Vũ Hi cố tình dựa sát lại gần, đôi mắt cong cong, giọng ngọt như mật: “Từ nay, ta gọi huynh là Vô Ngân ca ca, còn huynh gọi ta một tiếng Hi Nhi muội muội, chẳng phải tốt hơn sao?”
Trong mắt Tạ Vô Ngân thoáng xẹt qua một tia chán ghét, nhưng Hoắc Vũ Hi vốn thần kinh thô, hoàn toàn không nhìn thấu.
Ngược lại, nàng còn tự ảo tưởng cho rằng nam nhân này thật sự tuấn mỹ đến mức đáng giận, đến cả khi hạ mi mắt xuống cũng mê người đến vậy.
Ngay khoảnh khắc Hạ Lan Chi đẩy cửa bước vào, liền trông thấy Hoắc Vũ Hi đang làm ra vẻ đưa tình lẳng lơ.
Nàng mỉm cười, khẽ nói: “Xem ra ta đến không đúng lúc, quấy rầy Hoắc cô nương rồi.”
Nói đoạn, gót sen khẽ động, nàng bước đến bên bàn đá đặt hộp thức ăn xuống, động tác thong dong mà uyển chuyển.
“Hoắc cô nương có thể tới, ta cớ sao lại không?” Hạ Lan Chi cong môi, khóe mắt liếc về phía Tạ Vô Ngân một cái, ánh nhìn mang theo vài phần ái muội, lập tức khiến Hoắc Vũ Hi tức đến dựng cả lông mao.
“Đồ quả phụ không biết xấu hổ!” Hoắc Vũ Hi oán hận quát, “Có phải ngươi đã mua chuộc tiểu sa di nên mới biết được nơi ở của Vô Ngân ca ca không?”
Hạ Lan Chi chỉ coi nàng như chó sủa, cười nhạt: “Ta và tiểu sư phụ quen biết đã lâu, há lại cần đến chuyện mua chuộc mới biết nơi ở sao?”
Nói xong, nàng còn tinh nghịch chớp chớp mắt, khẽ quay sang Tạ Vô Ngân: “Tiểu sư phụ, lời ta nói có đúng hay không?”
[Mau gật đầu đi!]
[Nhìn nàng ta giận đến dậm chân, thật sự thú vị.]
Tạ Vô Ngân chậm rãi nâng chén, nhấp một ngụm trà xanh, rồi khẽ gật đầu: “Hạ Lan cô nương vốn là khách quen của thiền viện.”
“……” Trong lòng Hoắc Vũ Hi nghẹn lại một khối ủy khuất.
Nàng vốn dĩ đã lục tung cả Chiêu Dương tự nhưng chẳng tìm được tung tích Tạ Vô Ngân, cuối cùng phải moi ra mười lượng bạc để mua chuộc tiểu sa di, lại còn kèm thêm ít tiền dầu đèn mới đổi lấy được nơi ở.
Ấy vậy mà Hạ Lan Chi lại bâng quơ một câu, như lưỡi dao lạnh lẽo rạch thẳng vào lòng nàng: “Hoắc cô nương chẳng lẽ cho rằng vì bản thân quen thói dùng tiền mua chuộc nhân tâm nên ai ai cũng giống như ngươi, chỉ biết lạm dụng bạc tiền để giành chút nhân tình hay sao?”
Câu nói kia chọc trúng chỗ đau của Hoắc Vũ Hi, sắc mặt nàng lập tức sa sầm, tối tăm như sắp đổ mưa.
Hạ Lan Chi coi như chẳng thấy, thản nhiên mở hộp đồ ăn, lần lượt bày ra bốn năm đĩa điểm tâm chay tinh xảo: “Tiểu sư phụ, đây là ta tự tay làm, không biết có hợp khẩu vị ngài chăng?”
Hoắc Vũ Hi trừng mắt đến mức con ngươi gần như lộn ngược, giễu cợt lẩm bẩm: “Không có việc gì lại bày đặt lấy lòng, chẳng phải đồ gian tà thì cũng là…”
Chưa kịp nói hết câu, miệng nàng đã bị nhét thẳng một cái bánh hoa sen.
“Hoắc cô nương khách khí quá rồi,” Hạ Lan Chi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa như gió thoảng, “Ăn nhiều một chút. Nơi này là thiền viện của tiểu sư phụ, nhưng cô nương cứ xem như nhà của mình mà tự nhiên nha.”
Lời nói nghe qua nhẹ nhàng, không có lấy một chữ sắc bén, nhưng từng chữ lại khéo léo nâng nàng ta lên hàng chủ nhân thiền viện. Một chiêu gió thổi không thấy máu, không thấy dao, nhưng lại khiến Hoắc Vũ Hi nghẹn ứ trong lòng, tức đến mức chỉ có thể “ô ô a a” trong miệng, muốn phản bác cũng không thành lời.
Trong đầu nàng chỉ còn gào thét dữ dội: “Hạ Lan Chi, ngươi chờ đó cho ta!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 57: Vô ~ Ngân ~ Ca ~ Ca ~
10.0/10 từ 21 lượt.