Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?

78@-

Đêm tối.


Trong căn phòng chứa củi, sợi xích sắt khẽ lay động. Cánh cửa bị mở hé chỉ đủ lọt một khe nhỏ, rồi một chiếc b*nh b** tr*ng n*n bị ném vào trong.


Mã Thiến Thiến vội vàng nhặt lấy, xé bỏ lớp vỏ ngoài dính tro bụi rồi cắm đầu cắn ngấu nghiến.


Nàng đã bị nhốt ở đây suốt một ngày một đêm. Người canh giữ tuân mệnh, tuyệt đối không cho nàng ăn uống gì. Bụng đói cồn cào, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên từng cơn.


“Mã di nương,” Giọng nói lạnh lùng của một thị nữ lại vang lên ngoài cửa, “Ta đã nói với di nương là bình dược kia vốn nên sớm dùng mới phải. Giờ thì mất cả chì lẫn chày, sau này muốn đối phó Hạ Lan Chi e rằng càng khó khăn hơn.”


Đôi mắt Mã Thiến Thiến ánh lệ lấp lánh, song càng lóe lên ngọn lửa hận thù ngùn ngụt.


“Chủ tử các ngươi quả thật giỏi tính toán. Ta thì bị đẩy ra làm kẻ chịu trận ở phía trước, còn nàng thì an vị phía sau, thảnh thơi xem kịch hay.”


Thị nữ khẽ hừ một tiếng khinh miệt: “Tiểu thư nhà ta thân phận tôn quý, những việc dơ bẩn này sao có thể tự mình nhúng tay? Nếu không phải chính di nương quá mức l* m*ng, sao lại bị người ta vạch trần?”


Nàng ta nói xong, còn bổ sung một câu đầy vẻ khinh thường: “Tiểu thư nhà ta niệm tình cũ mới đặc biệt sai ta đưa cho ngươi cái bánh bao này. Ngươi đói chết thì cũng thôi, nhưng nếu làm hại đến hài tử trong bụng vậy thì tội của ngươi quả thật quá nặng nề.”


Mã Thiến Thiến nuốt ngụm cuối cùng của chiếc bánh bao cứng ngắc ấy, nước mắt đã nhòe khắp gương mặt.


Nhưng nàng còn có hài tử gì nữa đâu… Hài tử của nàng… đã sớm không còn rồi.


Thị nữ chỉ nghĩ nàng vì chuyện ban ngày mà thương tâm, khóa cửa lại rồi xoay người bỏ đi.


Ngay khi bóng dáng nàng ta vừa khuất, một bóng trắng yểu điệu từ trong bóng tối khẽ bước ra.


Hạ Lan Chi cau chặt mày.



“Tiểu thư? Dược?”


Đêm nay, vốn dĩ nàng muốn tìm Mã Thiến Thiến để hỏi cho rõ vì sao lại hãm hại mình. Nào ngờ vừa đến gần, liền thấy một thị nữ mặc y phục màu lam đứng chặn ngay trước cửa phòng chứa củi.


Trang phục kia chính là của nha hoàn trong Chúc phủ, không thể sai được. Chỉ là ánh sáng nơi này quá mờ tối, nàng không thể nhìn rõ gương mặt người kia nên không biết rốt cuộc là ai.


Trong phủ, Chúc Thành Hải có ba trai một gái. Trưởng tử Chúc Võ Tuyên và trưởng nữ Chúc Hoan Di đều do Chúc Lý thị sinh ra. Nhị công tử Chúc Võ Lâm là con của Tiểu Lý thị.


Về phần ấu tử Chúc Võ Bình, nghe nói vốn do một thị nữ trèo lên giường Chúc Thành Hải mà mang thai, sau khi sinh hài tử thì bị bán đi nơi khác.


Chẳng lẽ… người này là người bên cạnh Chúc Hoan Di?


Con ngươi Hạ Lan Chi trầm xuống. Nhưng từ khi nàng gả vào Chúc gia đến nay cũng đã một tháng, nàng chưa từng thấy qua bóng dáng của Chúc Hoan Di.


Nàng khẽ liếc sâu về phía phòng củi, cuối cùng vẫn quyết định đêm nay tạm thời không hỏi Mã Thiến Thiến nữa.


Sau khi trở về Kinh Viên, Hạ Lan Chi uống một ngụm trà nóng, ngẩng đầu hỏi: “Nguyệt Cô, ngươi có biết gì về Tam tiểu thư không?”


“Tam tiểu thư?” Nguyệt Cô hơi sững sờ, không hiểu ý: “Thiếu phu nhân hỏi đến Tam tiểu thư làm gì?”


Hàng mi Hạ Lan Chi khẽ run, giọng chậm rãi: “Ta nghe nói Tướng gia có ba trai một gái, nhưng từ khi gả vào chỉ mới thấy phu quân cùng Nhị đệ nên trong lòng có chút hiếu kỳ.”


Nguyệt Cô gật đầu: “Hoan Di tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu ớt, nghe nói thường hay trông thấy những thứ chẳng sạch sẽ, bởi vậy từ bé đã được đưa lên đạo quán trên núi, ở đó tu hành như một cô nhi. Chỉ mỗi dịp ba mươi Tết mới trở về Chúc phủ dùng cơm tất niên cùng gia đình.”


Hạ Lan Chi chau mày, trầm giọng lặp lại: “Vậy ra… Chúc Hoan Di là một người tu đạo?”


“Ách… chắc cũng có thể coi là vậy.” Nguyệt Cô gãi gãi đầu, rồi lại nói thêm: “Bất quá, sư phụ của Hoan Di tiểu thư từng nói, sau khi nàng tròn mười sáu tuổi sẽ có thể sống như người bình thường.”


Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn trời, bấm ngón tay tính toán: “Năm nay vừa đúng năm cuối cùng Hoan Di tiểu thư ở trên đạo quán.”



Dù sao bao năm qua nàng vốn không ở trong phủ. Cho dù cùng Chúc Võ Tuyên còn chút tình nghĩa huynh muội, nhưng cũng chẳng đủ để bởi vì ca ca qua đời mà oán hận dồn hết lên người nàng.


Vậy thì… vị “tiểu thư” mà nha hoàn kia nhắc đến, rốt cuộc là ai?


Nguyệt Cô không nhận ra sự lo lắng ẩn sâu nơi thần sắc của Hạ Lan Chi, chỉ tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân còn chưa gặp Tứ công tử đâu. Chủ yếu là vì phu nhân không thích hắn, liền đưa ra nông thôn nuôi dưỡng. Tính ra cũng đã ba, bốn năm không thấy hắn trở về rồi.”


“Ồ? Công công chẳng lẽ không thương xót sao?” Hạ Lan Chi hơi chau mày, “Dẫu sao thì hắn cũng là con ruột mà.”


Nguyệt Cô do dự một lát, rồi khẽ lắc đầu: “Lão gia đối với các vị thiếu gia tiểu thư trong phủ đều như thế cả, vốn chẳng mấy quan tâm. Có đau lòng hay không, nô tỳ nghĩ… chắc cũng có đi.”


Hạ Lan Chi khẽ xoa cánh tay.


Thật đúng là tấm lòng sắt đá, nữ nhi thì một năm chỉ được trở về phủ có một lần, còn đứa con út thì nay sống chết chẳng rõ tung tích.


Nàng nhất thời cũng không thể đoán được việc Cao Lệ Quân tựa đầu bên Chúc Thành Hải về sau rốt cuộc là phúc hay họa.


Ngày hôm sau, người được sai đi điều tra từ thôn Mã gia đã quay về bẩm báo: Mã Lão Tứ kia quả nhiên là thân thúc của Mã Thiến Thiến.


Trong nhà hắn còn tìm thấy một thỏi bạc nguyên bảo mười lượng.


Chúc Thành Hải nổi trận lôi đình, suýt nữa hạ lệnh đánh Mã Thiến Thiến năm mươi trượng rồi đuổi khỏi phủ. Vẫn là nhờ Chúc lão phu nhân nhắc nhở rằng trong bụng nàng ta còn có cốt nhục của phủ Tướng quân, nên mới miễn cho nàng khỏi tội nặng.


Chỉ là, từ nay nàng bị an bài chuyển sang một viện nhỏ hẻo lánh, đơn độc cư trú. Cả đám nha hoàn bà tử trước kia hầu hạ cũng bị thu về hết.


Nghe Vương Lan bẩm lại chuyện này, Hạ Lan Chi chỉ khẽ “ừm” một tiếng, mắt không rời khỏi quyển sổ đang lật: “Ta biết rồi.”


Vương Lan và Nguyệt Cô đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ khó hiểu.


Tin lớn như vậy mà thiếu phu nhân lại dửng dưng, không một chút gợn sóng?



“Ước hẹn một tháng cùng Hạ Lan Uyên nay đã qua nửa tháng,” Hạ Lan Chi chuyển chủ đề, hỏi: “Hiện tại tình hình buôn bán cửa tiệm thế nào?”


Vương Lan cung kính đáp: “Sau khi thanh toán tiền hàng và khấu trừ các khoản chi, đã lời được một trăm hai mươi lượng bạc. Ngoài ra còn một lô y phục, dự tính sẽ thu thêm bảy mươi lượng bạc nữa.”


Đây chính là lợi nhuận ròng. Một lượng bạc cũng đủ để một gia đình bình thường chi tiêu cả tháng.


Khóe môi Hạ Lan Chi hơi cong, tiếp tục hỏi: “Còn Hạ Lan Ký những ngày gần đây thế nào?”


Vương Lan nói: “Gần đây việc buôn bán của bọn họ quả thật không tệ. Có điều, thiếp thân thấy vải vóc đều là hàng cũ từ năm trước. Một tấm gấm Tứ Xuyên mà họ chỉ bán tám lượng bạc. Trong khi ở các tiệm khác ít nhất cũng phải mười lăm lượng mới dám định giá.”


Khóe môi Hạ Lan Chi cong lên một nụ cười nhạt. Xem ra vị ca ca này của nàng đúng là quá nóng vội.


Tuy mỗi tấm vải chỉ kiếm được hai phần lợi nhuận, nhưng lại là chiêu trò bán rẻ lấy tiếng. Một khi làm nên thanh danh cho Hạ Lan Ký, sau này muốn chen chân vào thị trường sẽ dễ như trở bàn tay.


“Thiếu phu nhân, với đà phát triển hiện nay của Hạ Lan Ký, chỉ sợ sớm muộn gì cũng vượt qua chúng ta.” Vương Lan chỉ vào sổ sách, nghiêm giọng: “Kho hàng hiện đã gần cạn, chúng ta buộc phải lấy một phần bạc để mua lô mới.”


Đôi mắt Hạ Lan Chi trầm xuống: “Không cần vội. Ngươi đã cực khổ chạy ngược xuôi nhiều ngày rồi, nhân cơ hội này hãy đi liên hệ trực tiếp với các hộ nuôi tằm dệt vải, trả cho họ giá cao hơn một chút.”


“Á?” Nguyệt Cô không khỏi kinh ngạc, “Nhưng làm vậy thì chẳng phải chi phí của cửa tiệm chúng ta sẽ đội lên sao?”


Vương Lan thì lại hiểu được ngay ý tứ, liền thay nàng giải thích: “Thiếu phu nhân muốn chúng ta mua thẳng tơ tằm từ tay nông hộ, như vậy có thể bỏ qua bọn thương lái trung gian ăn chênh lệch.”


Một tấm vải để thành hình, kỳ thực phải trải qua bao nhiêu khâu.


Tơ tằm trong tay nông hộ sẽ được bán cho thương nhân kéo sợi dệt lụa. Từ đó lại đem bán cho phường nhuộm. Phường nhuộm sau khi xử lý, đổi lấy màu sắc tinh xảo lại bán cho phường thêu. Phường thêu may đo xong mới đem đến tiệm vải bày bán.


Nếu là các tiệm y phục ở Giang Nam, còn phải trải thêm một tầng công đoạn nữa mới thành.


“Chuyện này…” Nguyệt Cô hơi do dự: “Bạc nhiều như vậy, liệu chúng ta có kham nổi không? Khung cửi cũng cần bạc, chảo nhuộm cũng cần bạc, ngay cả tiền thuê thợ nữa, tất thảy đều tốn kém cả.”



Có điều, trước mắt cần thuê một khu sân rộng mới đủ chỗ đặt nhiều khung cửi và chảo nhuộm. Chỉ riêng chảo nhuộm cũng phải chuẩn bị hai, ba chục cái.


“Ta đã cho người đi tìm mấy ngày nay, sớm muộn gì cũng sẽ chọn được nơi thích hợp. Chờ đến khi mọi thứ đã vào guồng, ta sẽ cho mở rộng danh tiếng, Thanh Ti phường chúng ta nhận đặt may toàn diện. Từ hoa văn, chất liệu vải, đến kiểu dáng y phục, thêu thùa, tất cả đều có thể định chế theo ý khách.”


Nói đoạn, nàng nghiêm giọng căn dặn: “Trước mắt, Vương Lan, ngươi thay ta công bố ra ngoài. Nói rằng Thanh Ti phường tung ra phương thức hợp tác mới. Chỉ cần khách hàng đặt cọc tại tiệm số bạc đạt trăm lượng, thì vào mỗi dịp quan trọng như sinh nhật, thăng quan, dọn nhà, thành thân, sinh con… đều có thể đến tiệm đặt may miễn phí một bộ y phục.”


“Ngoài ra, số bạc đặt cọc ấy còn được hưởng ưu đãi giảm giá mười phần trăm. Hơn nữa ngươi hãy nói với bên ngoài rằng chúng ta đã mời được một vị họa sư nổi danh. Chỉ cần tiêu phí trong tiệm từ hai mươi lượng trở lên, khách nhân có thể mời họa sư tới tận nhà vẽ tặng một bức chân dung, giá trị ngoài tiệm ít nhất năm mươi lượng bạc.”


Nghe xong, Vương Lan lập tức hốt hoảng: “Thiếu phu nhân! Một bộ y phục dù khống chế chi phí còn năm lượng bạc đi nữa, mỗi năm nhiều khách hàng như vậy, làm sao chịu nổi?”


“Đúng đó.” Nguyệt Cô cũng phụ họa: “Chưa kể còn giảm giá mười phần trăm. Nếu coi như lỗ mỗi bộ hai lượng bạc, thì riêng bức họa kia đã là thâm hụt lớn rồi! Năm mươi lượng bạc đó đâu phải chuyện nhỏ.”


Hạ Lan Chi chỉ khẽ cười, mắt cong cong: “Nhưng nếu dịch vụ và ưu đãi đã tốt đến vậy… thì chẳng phải giá y phục của chúng ta hoàn toàn có thể tăng thêm một chút sao?”


Vương Lan chợt hiểu ra, vỗ tay một cái: “Đúng rồi! Khi đó chúng ta gom cả một mạch sản nghiệp vào tay, hạ chi phí trên quy mô lớn, thoạt nhìn thì như lỗ vốn nhưng kỳ thực lợi nhuận càng lúc càng lớn!”


Hạ Lan Chi khẽ cong khóe môi, vẽ thành một nụ cười như có như không: “Những người có thể đặt cọc trăm lượng bạc nào phải hạng thiếu tiền. Giữ bạc trong tay mới là điều cốt yếu, còn chuyện quần áo, về sau hẵng nói.”


Nguyệt Cô vẫn chưa yên tâm, dè dặt thưa: “Nhưng… năm mươi lượng bạc cho một bức họa của họa sư kia thì…”


Hạ Lan Chi thoáng trầm ngâm, rồi nhắc nhở: “Ngươi ra chợ phía tây, tìm một thư sinh bán tranh chữ, hình như tên là Sài Ngạn Minh thì phải.”


Lần trước nàng tình cờ thấy bút pháp của người này, tuy giờ chưa có tiếng tăm, nhưng… ai dám nói tương lai không thể thành danh chứ?


“Bảo với hắn, phường sẽ bao ăn ở, mỗi tháng còn cho thêm một lượng bạc tiêu vặt. Còn việc vẽ chân dung cho khách thì tính giá một bức một lượng bạc là được.”


Như vậy, chi phí chẳng những giảm mạnh, mà còn có thể trong thời gian ngắn hút bạc ầm ầm.


Đôi mắt Hạ Lan Chi ánh lên tia sắc lạnh, nàng nâng chén trà, nhẹ nhàng thổi bọt nước.


“Hạ Lan Uyên… lần này để xem ngươi còn có thể tranh đấu với ta thế nào.”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 56: Tiểu Thư Này Là Ai?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...