Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 55: Gặp Lại
76@-
Hôm nay khách khứa đã xem đủ trò hay, Chúc Thành Hải vốn không còn kiên nhẫn nghe thêm, chỉ mong sớm kết thúc vở kịch chướng tai gai mắt này.
“Người đâu, áp giải hắn xuống cho ta!”
Chúc Lý thị lập tức lên tiếng ngăn lại: “Lão gia, chi bằng hỏi rõ nguyên do. Nếu không có kẻ làm nội ứng thì sao hắn có thể dễ dàng lẻn vào tướng phủ?”
Mã Lão Tứ vội vàng gật đầu liên tục: “Chỉ mong đại nhân nghe tiểu nhân nói xong rồi hãy định đoạt. Xin đừng vội đưa tiểu nhân giao cho quan.”
Mã Thiến Thiến thấy tình thế bất lợi, bèn đổi giọng, nghiến răng quát mắng: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi là phường trộm cắp còn dám chối? Muốn thoát tội sao? Đừng mơ!”
Ai ngờ Mã Lão Tứ nghe vậy thì chợt bùng nổ, đứng phắt dậy, giận dữ chỉ tay: “Mã Thiến Thiến! Ta là tứ thúc của ngươi, ngươi còn dám mở miệng mắng ta hay sao?!”
Hạ Lan Chi khẽ hít một hơi, lông mi run nhè nhẹ. Trong lòng nàng thầm cười lạnh. Hay lắm, chó cắn chó, màn kịch này cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Mã Lão Tứ nghiến răng, nói rành rọt từng chữ: “Chính ngươi đã nói với ta rằng trong bụng ngươi mang cốt nhục của đại thiếu gia Chúc gia, từ khi chưa kịp chào đời đã thành đứa bé mất cha. Ngươi không cam tâm cả đời chỉ làm một di nương thấp hèn, cho nên mới lấy mười lượng bạc, sai ta lẻn vào tướng phủ, toan ép buộc thiếu phu nhân!”
“Sau đó ngươi lại kéo người đến, muốn bắt gian tại chỗ, dựng chứng cứ hãm hại thiếu phu nhân thông dâm với ngoại nam!”
Một hơi nói hết, Mã Lão Tứ nhào tới quỳ trước mặt Chúc Thành Hải, dập đầu liên hồi: “Thừa tướng đại nhân, tiểu nhân bị nàng ta sai khiến! Còn về hai món trang sức này vì sao lại ở trên người tiểu nhân, tiểu nhân thật sự không hề hay biết…”
Lời còn chưa dứt, Chúc Thành Hải đã giận đến cực điểm, một cước đạp thẳng vào ngực, khiến Mã Lão Tứ lăn lộn như con cá bị hất ngược!
Hai chân Mã Thiến Thiến mềm nhũn, sợ hãi quỳ rạp xuống đất, run giọng kêu: “Lão… lão gia, thiếp thân căn bản không quen biết hắn…”
Vốn dĩ kế hoạch kín kẽ như thiên y vô phùng, ai ngờ Hạ Lan Chi lại hoàn toàn không hề trúng độc.
Nàng ta nghĩ mãi không thông vì sao mị dược đã hạ, vậy mà Hạ Lan Chi vẫn giữ được thần trí thanh tỉnh? Cuối cùng chỉ đành tự an ủi rằng hẳn là do hoa viên trống trải, gió đêm thổi tan phần nào dược tính.
Nào ngờ đâu trong đám đông này vốn đã có một vị tăng nhân lạnh lùng, thanh lãnh như băng, từ sớm đã âm thầm ra tay, thay Hạ Lan Chi hóa giải độc dược.
Chúc Thành Hải kìm nén lửa giận sôi trào, nghiến răng quát: “Ngươi rốt cuộc có quen biết hắn hay không, ta sẽ cho người tra rõ! Người đâu, đem tất cả bọn chúng nhốt vào phòng chứa củi!”
“Lão gia, oan uổng a! Thiếp thân thật sự không quen biết hắn…”
Nhưng mặc cho nàng kêu khóc, hai người đã bị gia nhân trói tay, xô đẩy lôi đi khỏi sân.
Chúc Thành Hải đành quay lại đối diện với hàng trăm ánh mắt khách khứa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố giữ thể diện: “Làm các vị chê cười rồi, thật sự là gia môn bất hạnh.”
Đồng liêu trong triều liền vội vàng phụ họa, lời an ủi chẳng mặn chẳng nhạt: “Chúc đại nhân chớ tức giận mà hại đến thân.”
“Đúng vậy, đều là bọn thê thiếp không ra gì phá rối. Thiếu phu nhân đã không làm điều nhục nhã, vậy cũng coi là may mắn lớn rồi.”
Trong kinh thành, nhà quan quyền thế nào chẳng có chuyện bẩn thỉu ở hậu viện? Ai nấy đều hiểu, chẳng ai cười được ai.
Chúc Lý thị thấy thế, vội vàng đứng ra, tươi cười che giấu bầu không khí nặng nề, mời khách nhân quay lại xem hát: “Các vị, gánh hát vừa chuẩn bị một vở diễn mới, xin mời chư vị dời gót.”
Mọi người lập tức nhao nhao rời đi, để lại tiểu viện chỉ còn Hạ Lan Chi cùng Chúc Thành Hải.
Dưới sự dìu đỡ của Nguyệt Cô và Cao Lệ Quân, Hạ Lan Chi chậm rãi bước đến trước mặt Chúc Thành Hải, khẽ cúi đầu: “Công công, hôm nay con dâu quả thật có chỗ sơ suất. Con không nên một mình rời đi để kẻ cắp có cơ hội thừa dịp xuống tay.”
Sắc mặt Chúc Thành Hải ngưng lại, ánh mắt thâm trầm lóe sáng: “Nếu hắn là do người khác sai khiến, vậy thì tang vật trên người hắn từ đâu mà có?”
Cao Lệ Quân từ đầu đến cuối vẫn im lặng, lúc này rốt cuộc lấy hết can đảm bước ra: “Có lẽ hắn định ẩn trong phòng của thiếu phu nhân, chờ đêm xuống mới gây án. Nhưng không ngờ lại trốn nhầm vào phòng hạ nhân, nhất thời nổi lòng ác niệm nên mới ra tay ăn cắp.”
Đáy mắt Chúc Thành Hải nổi lên từng đợt sóng lớn, nhìn Cao Lệ Quân chăm chú, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hạ Lan Chi bắt được vẻ mặt biến hóa ấy, liền phụ họa: “Lệ Quân nói cũng có vài phần đạo lý.”
“Ngươi vừa gọi nàng là gì?” Con ngươi Chúc Thành Hải đột nhiên co rụt, giọng dồn dập hỏi.
Hạ Lan Chi thoáng ngẩn người, rồi đáp: “Lệ Quân ạ.”
“Tên đầy đủ của ngươi là gì?” Chúc Thành Hải bước lên, ánh mắt sáng rực, dường như sợ bỏ lỡ điều gì.
Cao Lệ Quân hơi khom gối hành lễ, cung kính trả lời: “Nô tỳ họ Cao, tên là Lệ Quân, người ở phủ Giang Nam. Là nha hoàn mà thiếu phu nhân mới đưa vào phủ đây.”
Trong thoáng chốc, Chúc Thành Hải vui mừng đến run tay, không kìm được mà nắm chặt lấy cánh tay nàng, giọng đầy xúc động: “Lệ Quân… là ta đây!”
“Ngươi…” Cao Lệ Quân kinh ngạc, trong đầu lập tức lục lọi ký ức, rồi như sét đánh ngang tai, vị thừa tướng đại nhân trước mắt chẳng phải chính là thiếu niên trúc mã mà bà đã tìm kiếm bấy lâu sao?
“Sóc Chi… thật sự là huynh sao?” Giọng bà nghẹn ngào, hốc mắt ầng ậc nước.
Trước mắt là gương mặt hốc hác, râu ria che kín, nhưng qua lớp năm tháng ấy, cuối cùng bà vẫn nhận ra bóng dáng chàng thiếu niên thanh tú ngày nào. Hai mươi năm, hình dung đổi thay, nhưng khi ký ức và hiện thực giao thoa, bọn họ rốt cuộc cũng trùng khớp lại thành một.
Hai mươi năm, đủ dài để dung nhan biến dạng, đủ sâu để nhân duyên bị vùi lấp.
Chúc Thành Hải khẽ gật đầu, nhìn quanh thấy bên cạnh chỉ còn Hạ Lan Chi cùng nha hoàn, bèn không chút cố kỵ, dang tay ôm chặt lấy bà vào lòng: “Lệ Quân… bao năm qua nàng vẫn bình an chứ? Vì sao từ Giang Nam lại lưu lạc đến nơi này, thậm chí còn phải làm hạ nhân trong phủ ta?”
Đôi mắt Cao Lệ Quân nhòa lệ, giọng run run nghẹn ngào: “Năm đó huynh rời Giang Nam vào kinh đi thi, cha mẹ ta liền ép ta gả cho một thương nhân ở Tô Châu. Ta thà chết cũng không chịu, nhưng cha mẹ lại bịa ra lời dối trá rằng huynh đã bị thổ phỉ hại chết trên đường vào kinh, buộc ta phải thuận mệnh.”
“Nào ngờ hai năm sau, khi ta về lại quê cũ mới nghe được tin năm ấy huynh đoạt Trạng Nguyên, còn được bổ nhiệm làm Ngũ phẩm học sĩ. Nhưng khi đó… tất cả đã quá muộn rồi.”
“Sóc Chi… là ta sai, ta không nên mù quáng tin vào cha mẹ…” Giọt lệ tràn mi, hai mắt bà mơ hồ, vừa bi thương vừa hối hận.
Ai ngờ hai mươi năm sau, gặp lại trong cảnh ngộ này, họ đã trở thành chủ – tớ, thân phận khác biệt.
Chúc Thành Hải khẽ thở dài một tiếng nặng nề: “Haiz… chuyện cũ thôi, đừng nhắc nữa.”
Năm đó, sau khi đỗ Trạng Nguyên, ông được Hoàng đế triệu kiến. Ai ngờ vừa vặn được Trấn Quốc công nhìn trúng, liền hướng bệ hạ cầu tứ hôn. Ông vốn xuất thân hàn môn, nơi kinh thành chẳng có căn cơ, tuy trong lòng có vạn phần do dự, nhưng cuối cùng cũng không thể không cúi đầu chấp nhận.
Cũng bởi thế, về sau ông mới không còn dám chủ động đi tìm Cao Lệ Quân nữa.
Cao Lệ Quân lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Tướng công ta khi ấy một mực muốn có nhi tử. Nhưng ta… thế nào cũng chẳng thể sinh được. Cuối cùng hắn lần lượt nạp hết phòng này đến phòng khác, đến năm kia một tiểu thiếp sinh được nhi tử, hắn liền cùng bọn thiếp thất hợp mưu, đem ta đuổi ra khỏi nhà.”
Một đời tình cảm, hai mươi năm bầu bạn, thế mà lại chẳng sánh nổi một đứa con trai! Nghĩ đến đó, lòng bà đau thắt như bị ai xé rách.
“Ta lưu lạc khắp nơi, dọc đường phải đi ăn xin mới sống nổi. Gian nan lắm mới lê thân tới được kinh thành, chỉ mong tìm được huynh.”
Hạ Lan Chi đứng bên cũng gật đầu làm chứng: “Lúc con dâu gặp Cao thẩm, bà đang bị người ta ức h**p. Con dâu thấy đáng thương nên mới đưa bà vào phủ, tìm việc vặt để nương nhờ.”
Nhưng lúc này, Chúc Thành Hải chẳng buồn để ý nàng nói gì, toàn bộ tâm tư đều dồn hết lên người Cao Lệ Quân.
Ông nhìn bà bằng ánh mắt thâm tình, trầm giọng thở than: “Quân Nhi… những năm qua nàng đã chịu quá nhiều khổ sở rồi.”
Cao Lệ Quân rưng rưng, rồi lại mỉm cười như cô gái tuổi mười bảy mười tám năm nào: “Chỉ cần có thể gặp lại Sóc Chi, những khổ cực ấy có đáng là gì.”
Chúc Thành Hải nghe xong, trong lòng càng dâng tràn vui sướng. Những phiền muộn, nỗi bẽ bàng trong tiệc mừng thọ trước đó, phút chốc đều hóa thành hư không.
Ông siết chặt tay bà, trịnh trọng hứa hẹn: “Ta đã mua một tòa nhà trong kinh thành. Nàng cứ yên tâm dọn đến ở, chờ khi mọi việc ổn thỏa ta sẽ tính toán đến những chuyện lâu dài.”
“Vâng.” Bà khẽ gật đầu, lệ vẫn còn vương nơi khóe mắt.
Ở hậu viện Tướng phủ tuy cũng có vài phòng thiếp, nhưng phần lớn chỉ là muội muội hồi môn bên nhà Chúc Lý thị đưa đến
Huống hồ… làm sao ông ta có thể để nàng thanh mai tình nghĩa cả đời này của mình chịu cảnh uất ức làm tiểu thiếp thấp hèn?
Hai người cuối cùng vẫn khó lòng tách rời. Chúc Thành Hải khẽ cất giọng: “Chi Nhi, lần này xem như con đã thay ta làm một việc tốt.”
Hạ Lan Chi khẽ cười, khóe mắt cong cong: “Công công cứ yên tâm, chuyện của Cao thẩm thẩm, con sẽ không hé nửa lời với bất cứ ai.”
“Ừm.” Chúc Thành Hải từ trong lòng lấy ra hai tờ ngân phiếu, đưa tới: “Việc mua nhà cho Quân Nhi, giao cho con làm đi.”
Đó là hai tờ ngân phiếu, mỗi tờ năm trăm lượng. Lần này, nụ cười trên mặt Hạ Lan Chi mới thật sự xuất phát từ tận đáy lòng.
Một ngàn lượng bạc!
Cho dù là an bài cho Cao Lệ Quân một tòa tiểu viện ba gian, lại thêm vài nha hoàn bà tử hầu hạ, số tiền ấy cũng dư dả.
Quả nhiên vẫn phải nhờ đến công công ra tay trợ lực.
“Nhiệm vụ này, con dâu quyết sẽ không để công công phụ lòng mong đợi.”
Chúc Thành Hải vòng tay ôm lấy vai Cao Lệ Quân, giọng ôn nhu, dịu dàng khẽ nói: “Quân Nhi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh ôn chuyện một chút đi…”
Nhìn hai người dần rời khỏi, Nguyệt Cô đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối: “Thiếu phu nhân… lão gia ngài ấy…”
“Suỵt!” Hạ Lan Chi lập tức cất ngân phiếu vào trong hầu bao, thấp giọng dặn: “Coi như không biết gì hết. Dù sao bà ta có chỗ tốt để ở cũng hơn là mãi ở trong Kinh Viên làm hạ nhân.”
Nguyệt Cô gật đầu liên tục: “Nhưng mà… nếu phu nhân biết được, chỉ e rằng…”
“Vậy thì chẳng liên quan gì đến ta.” Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ nhếch, ánh mắt mang ý cười lạnh, “Hôm nay ngươi rất lanh trí. Nếu không phải ngươi giữ khư khư hai món trang sức kia trên người, chỉ sợ lão tặc ấy lại bịa ra chuyện đính ước, đem lời dối trá ấy chụp xuống đầu ta.”
“Nô tỳ nhất thời sơ ý, suýt khiến thiếu phu nhân bị hàm oan.” Nguyệt Cô cúi mắt, giọng mang mấy phần tự trách: “Mã di nương dã tâm quá lớn, sớm muộn cũng thành tai họa.”
Hạ Lan Chi khẽ phất tay: “Không sao, nàng ta cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
Quả nhiên, Mã Thiến Thiến ỷ vào việc trong bụng mình mang thai cốt nhục của phủ Tướng quân, làm Chúc Lý thị cùng Chúc lão phu nhân vui mừng, nên gần đây trong phủ nàng ta mới có thể kiêu căng tác oai tác oái.
Chỉ tiếc, lần trước nàng ta đẩy Phương ma ma ra chịu tội thay, làm mất lòng Chúc Lý thị. Lần này lại còn tự biên tự diễn trò hề, phá hoại thanh danh phủ Tướng quân. Chỉ sợ đến cả Chúc lão phu nhân cũng khó lòng dung thứ nàng ta tiếp tục tồn tại.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Hôm nay khách khứa đã xem đủ trò hay, Chúc Thành Hải vốn không còn kiên nhẫn nghe thêm, chỉ mong sớm kết thúc vở kịch chướng tai gai mắt này.
“Người đâu, áp giải hắn xuống cho ta!”
Chúc Lý thị lập tức lên tiếng ngăn lại: “Lão gia, chi bằng hỏi rõ nguyên do. Nếu không có kẻ làm nội ứng thì sao hắn có thể dễ dàng lẻn vào tướng phủ?”
Mã Lão Tứ vội vàng gật đầu liên tục: “Chỉ mong đại nhân nghe tiểu nhân nói xong rồi hãy định đoạt. Xin đừng vội đưa tiểu nhân giao cho quan.”
Mã Thiến Thiến thấy tình thế bất lợi, bèn đổi giọng, nghiến răng quát mắng: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi là phường trộm cắp còn dám chối? Muốn thoát tội sao? Đừng mơ!”
Ai ngờ Mã Lão Tứ nghe vậy thì chợt bùng nổ, đứng phắt dậy, giận dữ chỉ tay: “Mã Thiến Thiến! Ta là tứ thúc của ngươi, ngươi còn dám mở miệng mắng ta hay sao?!”
Hạ Lan Chi khẽ hít một hơi, lông mi run nhè nhẹ. Trong lòng nàng thầm cười lạnh. Hay lắm, chó cắn chó, màn kịch này cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Mã Lão Tứ nghiến răng, nói rành rọt từng chữ: “Chính ngươi đã nói với ta rằng trong bụng ngươi mang cốt nhục của đại thiếu gia Chúc gia, từ khi chưa kịp chào đời đã thành đứa bé mất cha. Ngươi không cam tâm cả đời chỉ làm một di nương thấp hèn, cho nên mới lấy mười lượng bạc, sai ta lẻn vào tướng phủ, toan ép buộc thiếu phu nhân!”
“Sau đó ngươi lại kéo người đến, muốn bắt gian tại chỗ, dựng chứng cứ hãm hại thiếu phu nhân thông dâm với ngoại nam!”
Một hơi nói hết, Mã Lão Tứ nhào tới quỳ trước mặt Chúc Thành Hải, dập đầu liên hồi: “Thừa tướng đại nhân, tiểu nhân bị nàng ta sai khiến! Còn về hai món trang sức này vì sao lại ở trên người tiểu nhân, tiểu nhân thật sự không hề hay biết…”
Lời còn chưa dứt, Chúc Thành Hải đã giận đến cực điểm, một cước đạp thẳng vào ngực, khiến Mã Lão Tứ lăn lộn như con cá bị hất ngược!
Hai chân Mã Thiến Thiến mềm nhũn, sợ hãi quỳ rạp xuống đất, run giọng kêu: “Lão… lão gia, thiếp thân căn bản không quen biết hắn…”
Vốn dĩ kế hoạch kín kẽ như thiên y vô phùng, ai ngờ Hạ Lan Chi lại hoàn toàn không hề trúng độc.
Nàng ta nghĩ mãi không thông vì sao mị dược đã hạ, vậy mà Hạ Lan Chi vẫn giữ được thần trí thanh tỉnh? Cuối cùng chỉ đành tự an ủi rằng hẳn là do hoa viên trống trải, gió đêm thổi tan phần nào dược tính.
Nào ngờ đâu trong đám đông này vốn đã có một vị tăng nhân lạnh lùng, thanh lãnh như băng, từ sớm đã âm thầm ra tay, thay Hạ Lan Chi hóa giải độc dược.
Chúc Thành Hải kìm nén lửa giận sôi trào, nghiến răng quát: “Ngươi rốt cuộc có quen biết hắn hay không, ta sẽ cho người tra rõ! Người đâu, đem tất cả bọn chúng nhốt vào phòng chứa củi!”
“Lão gia, oan uổng a! Thiếp thân thật sự không quen biết hắn…”
Nhưng mặc cho nàng kêu khóc, hai người đã bị gia nhân trói tay, xô đẩy lôi đi khỏi sân.
Chúc Thành Hải đành quay lại đối diện với hàng trăm ánh mắt khách khứa, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cố giữ thể diện: “Làm các vị chê cười rồi, thật sự là gia môn bất hạnh.”
Đồng liêu trong triều liền vội vàng phụ họa, lời an ủi chẳng mặn chẳng nhạt: “Chúc đại nhân chớ tức giận mà hại đến thân.”
“Đúng vậy, đều là bọn thê thiếp không ra gì phá rối. Thiếu phu nhân đã không làm điều nhục nhã, vậy cũng coi là may mắn lớn rồi.”
Trong kinh thành, nhà quan quyền thế nào chẳng có chuyện bẩn thỉu ở hậu viện? Ai nấy đều hiểu, chẳng ai cười được ai.
Chúc Lý thị thấy thế, vội vàng đứng ra, tươi cười che giấu bầu không khí nặng nề, mời khách nhân quay lại xem hát: “Các vị, gánh hát vừa chuẩn bị một vở diễn mới, xin mời chư vị dời gót.”
Mọi người lập tức nhao nhao rời đi, để lại tiểu viện chỉ còn Hạ Lan Chi cùng Chúc Thành Hải.
Dưới sự dìu đỡ của Nguyệt Cô và Cao Lệ Quân, Hạ Lan Chi chậm rãi bước đến trước mặt Chúc Thành Hải, khẽ cúi đầu: “Công công, hôm nay con dâu quả thật có chỗ sơ suất. Con không nên một mình rời đi để kẻ cắp có cơ hội thừa dịp xuống tay.”
Sắc mặt Chúc Thành Hải ngưng lại, ánh mắt thâm trầm lóe sáng: “Nếu hắn là do người khác sai khiến, vậy thì tang vật trên người hắn từ đâu mà có?”
Cao Lệ Quân từ đầu đến cuối vẫn im lặng, lúc này rốt cuộc lấy hết can đảm bước ra: “Có lẽ hắn định ẩn trong phòng của thiếu phu nhân, chờ đêm xuống mới gây án. Nhưng không ngờ lại trốn nhầm vào phòng hạ nhân, nhất thời nổi lòng ác niệm nên mới ra tay ăn cắp.”
Đáy mắt Chúc Thành Hải nổi lên từng đợt sóng lớn, nhìn Cao Lệ Quân chăm chú, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hạ Lan Chi bắt được vẻ mặt biến hóa ấy, liền phụ họa: “Lệ Quân nói cũng có vài phần đạo lý.”
“Ngươi vừa gọi nàng là gì?” Con ngươi Chúc Thành Hải đột nhiên co rụt, giọng dồn dập hỏi.
Hạ Lan Chi thoáng ngẩn người, rồi đáp: “Lệ Quân ạ.”
“Tên đầy đủ của ngươi là gì?” Chúc Thành Hải bước lên, ánh mắt sáng rực, dường như sợ bỏ lỡ điều gì.
Cao Lệ Quân hơi khom gối hành lễ, cung kính trả lời: “Nô tỳ họ Cao, tên là Lệ Quân, người ở phủ Giang Nam. Là nha hoàn mà thiếu phu nhân mới đưa vào phủ đây.”
Trong thoáng chốc, Chúc Thành Hải vui mừng đến run tay, không kìm được mà nắm chặt lấy cánh tay nàng, giọng đầy xúc động: “Lệ Quân… là ta đây!”
“Ngươi…” Cao Lệ Quân kinh ngạc, trong đầu lập tức lục lọi ký ức, rồi như sét đánh ngang tai, vị thừa tướng đại nhân trước mắt chẳng phải chính là thiếu niên trúc mã mà bà đã tìm kiếm bấy lâu sao?
“Sóc Chi… thật sự là huynh sao?” Giọng bà nghẹn ngào, hốc mắt ầng ậc nước.
Trước mắt là gương mặt hốc hác, râu ria che kín, nhưng qua lớp năm tháng ấy, cuối cùng bà vẫn nhận ra bóng dáng chàng thiếu niên thanh tú ngày nào. Hai mươi năm, hình dung đổi thay, nhưng khi ký ức và hiện thực giao thoa, bọn họ rốt cuộc cũng trùng khớp lại thành một.
Hai mươi năm, đủ dài để dung nhan biến dạng, đủ sâu để nhân duyên bị vùi lấp.
Chúc Thành Hải khẽ gật đầu, nhìn quanh thấy bên cạnh chỉ còn Hạ Lan Chi cùng nha hoàn, bèn không chút cố kỵ, dang tay ôm chặt lấy bà vào lòng: “Lệ Quân… bao năm qua nàng vẫn bình an chứ? Vì sao từ Giang Nam lại lưu lạc đến nơi này, thậm chí còn phải làm hạ nhân trong phủ ta?”
Đôi mắt Cao Lệ Quân nhòa lệ, giọng run run nghẹn ngào: “Năm đó huynh rời Giang Nam vào kinh đi thi, cha mẹ ta liền ép ta gả cho một thương nhân ở Tô Châu. Ta thà chết cũng không chịu, nhưng cha mẹ lại bịa ra lời dối trá rằng huynh đã bị thổ phỉ hại chết trên đường vào kinh, buộc ta phải thuận mệnh.”
“Nào ngờ hai năm sau, khi ta về lại quê cũ mới nghe được tin năm ấy huynh đoạt Trạng Nguyên, còn được bổ nhiệm làm Ngũ phẩm học sĩ. Nhưng khi đó… tất cả đã quá muộn rồi.”
“Sóc Chi… là ta sai, ta không nên mù quáng tin vào cha mẹ…” Giọt lệ tràn mi, hai mắt bà mơ hồ, vừa bi thương vừa hối hận.
Ai ngờ hai mươi năm sau, gặp lại trong cảnh ngộ này, họ đã trở thành chủ – tớ, thân phận khác biệt.
Chúc Thành Hải khẽ thở dài một tiếng nặng nề: “Haiz… chuyện cũ thôi, đừng nhắc nữa.”
Năm đó, sau khi đỗ Trạng Nguyên, ông được Hoàng đế triệu kiến. Ai ngờ vừa vặn được Trấn Quốc công nhìn trúng, liền hướng bệ hạ cầu tứ hôn. Ông vốn xuất thân hàn môn, nơi kinh thành chẳng có căn cơ, tuy trong lòng có vạn phần do dự, nhưng cuối cùng cũng không thể không cúi đầu chấp nhận.
Cũng bởi thế, về sau ông mới không còn dám chủ động đi tìm Cao Lệ Quân nữa.
Cao Lệ Quân lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Tướng công ta khi ấy một mực muốn có nhi tử. Nhưng ta… thế nào cũng chẳng thể sinh được. Cuối cùng hắn lần lượt nạp hết phòng này đến phòng khác, đến năm kia một tiểu thiếp sinh được nhi tử, hắn liền cùng bọn thiếp thất hợp mưu, đem ta đuổi ra khỏi nhà.”
Một đời tình cảm, hai mươi năm bầu bạn, thế mà lại chẳng sánh nổi một đứa con trai! Nghĩ đến đó, lòng bà đau thắt như bị ai xé rách.
“Ta lưu lạc khắp nơi, dọc đường phải đi ăn xin mới sống nổi. Gian nan lắm mới lê thân tới được kinh thành, chỉ mong tìm được huynh.”
Hạ Lan Chi đứng bên cũng gật đầu làm chứng: “Lúc con dâu gặp Cao thẩm, bà đang bị người ta ức h**p. Con dâu thấy đáng thương nên mới đưa bà vào phủ, tìm việc vặt để nương nhờ.”
Nhưng lúc này, Chúc Thành Hải chẳng buồn để ý nàng nói gì, toàn bộ tâm tư đều dồn hết lên người Cao Lệ Quân.
Ông nhìn bà bằng ánh mắt thâm tình, trầm giọng thở than: “Quân Nhi… những năm qua nàng đã chịu quá nhiều khổ sở rồi.”
Cao Lệ Quân rưng rưng, rồi lại mỉm cười như cô gái tuổi mười bảy mười tám năm nào: “Chỉ cần có thể gặp lại Sóc Chi, những khổ cực ấy có đáng là gì.”
Chúc Thành Hải nghe xong, trong lòng càng dâng tràn vui sướng. Những phiền muộn, nỗi bẽ bàng trong tiệc mừng thọ trước đó, phút chốc đều hóa thành hư không.
Ông siết chặt tay bà, trịnh trọng hứa hẹn: “Ta đã mua một tòa nhà trong kinh thành. Nàng cứ yên tâm dọn đến ở, chờ khi mọi việc ổn thỏa ta sẽ tính toán đến những chuyện lâu dài.”
“Vâng.” Bà khẽ gật đầu, lệ vẫn còn vương nơi khóe mắt.
Ở hậu viện Tướng phủ tuy cũng có vài phòng thiếp, nhưng phần lớn chỉ là muội muội hồi môn bên nhà Chúc Lý thị đưa đến
Huống hồ… làm sao ông ta có thể để nàng thanh mai tình nghĩa cả đời này của mình chịu cảnh uất ức làm tiểu thiếp thấp hèn?
Hai người cuối cùng vẫn khó lòng tách rời. Chúc Thành Hải khẽ cất giọng: “Chi Nhi, lần này xem như con đã thay ta làm một việc tốt.”
Hạ Lan Chi khẽ cười, khóe mắt cong cong: “Công công cứ yên tâm, chuyện của Cao thẩm thẩm, con sẽ không hé nửa lời với bất cứ ai.”
“Ừm.” Chúc Thành Hải từ trong lòng lấy ra hai tờ ngân phiếu, đưa tới: “Việc mua nhà cho Quân Nhi, giao cho con làm đi.”
Đó là hai tờ ngân phiếu, mỗi tờ năm trăm lượng. Lần này, nụ cười trên mặt Hạ Lan Chi mới thật sự xuất phát từ tận đáy lòng.
Một ngàn lượng bạc!
Cho dù là an bài cho Cao Lệ Quân một tòa tiểu viện ba gian, lại thêm vài nha hoàn bà tử hầu hạ, số tiền ấy cũng dư dả.
Quả nhiên vẫn phải nhờ đến công công ra tay trợ lực.
“Nhiệm vụ này, con dâu quyết sẽ không để công công phụ lòng mong đợi.”
Chúc Thành Hải vòng tay ôm lấy vai Cao Lệ Quân, giọng ôn nhu, dịu dàng khẽ nói: “Quân Nhi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh ôn chuyện một chút đi…”
Nhìn hai người dần rời khỏi, Nguyệt Cô đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối: “Thiếu phu nhân… lão gia ngài ấy…”
“Suỵt!” Hạ Lan Chi lập tức cất ngân phiếu vào trong hầu bao, thấp giọng dặn: “Coi như không biết gì hết. Dù sao bà ta có chỗ tốt để ở cũng hơn là mãi ở trong Kinh Viên làm hạ nhân.”
Nguyệt Cô gật đầu liên tục: “Nhưng mà… nếu phu nhân biết được, chỉ e rằng…”
“Vậy thì chẳng liên quan gì đến ta.” Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ nhếch, ánh mắt mang ý cười lạnh, “Hôm nay ngươi rất lanh trí. Nếu không phải ngươi giữ khư khư hai món trang sức kia trên người, chỉ sợ lão tặc ấy lại bịa ra chuyện đính ước, đem lời dối trá ấy chụp xuống đầu ta.”
“Nô tỳ nhất thời sơ ý, suýt khiến thiếu phu nhân bị hàm oan.” Nguyệt Cô cúi mắt, giọng mang mấy phần tự trách: “Mã di nương dã tâm quá lớn, sớm muộn cũng thành tai họa.”
Hạ Lan Chi khẽ phất tay: “Không sao, nàng ta cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.”
Quả nhiên, Mã Thiến Thiến ỷ vào việc trong bụng mình mang thai cốt nhục của phủ Tướng quân, làm Chúc Lý thị cùng Chúc lão phu nhân vui mừng, nên gần đây trong phủ nàng ta mới có thể kiêu căng tác oai tác oái.
Chỉ tiếc, lần trước nàng ta đẩy Phương ma ma ra chịu tội thay, làm mất lòng Chúc Lý thị. Lần này lại còn tự biên tự diễn trò hề, phá hoại thanh danh phủ Tướng quân. Chỉ sợ đến cả Chúc lão phu nhân cũng khó lòng dung thứ nàng ta tiếp tục tồn tại.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 55: Gặp Lại
10.0/10 từ 21 lượt.