Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
70@-
Hỏng rồi, bọn họ đang hướng về phía này!
Ánh mắt Hạ Lan Chi trở nên lạnh lẽo, vừa vội vã khoác lại y phục, vừa khẩn thiết dặn: “Chuyện hôm nay, mong tiểu sư phụ nhất định giữ kín. Về phần khiến ngài phải phá giới… ta sẽ tự mình tới cửa xin lỗi sau.”
Loại dược kia quả nhiên thần kỳ, rõ ràng lúc ấy nàng đã mất hết lý trí, vậy mà cảm giác và ký ức vẫn còn rành rọt.
Nàng nhớ rõ từng chi tiết chính mình cưỡng hôn Tạ Vô Ngân thế nào, đẩy ngã hắn xuống ra làm sao.
“……”
Tạ Vô Ngân chỉ nhướng mày, sau đó đẩy tung cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tiếng người bên ngoài càng lúc càng ồn ào. Hạ Lan Chi mở cửa bước ra, bắt gặp Mã Lão Tứ vẫn còn hôn mê trên mặt đất, trong cơn giận dữ nàng liền giáng cho hắn mấy cú đá thật mạnh.
Sau đó, nàng tháo chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay cùng cây trâm vàng đang cài, nhét cả vào ngực hắn.
Ngay sau đó, nàng lấy hết sức tát hắn một cái thật đau để hắn tỉnh lại.
Mã Lão Tứ choàng tỉnh, mặt bỏng rát vì đau, lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Hắn hung ác bóp chặt cổ Hạ Lan Chi, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân! Ngươi dám đánh lão tử!”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Hạ Lan Chi cố hết sức gào lên: “Cứu mạng! Cứu ta với!”
“Dừng tay!”
Chúc Thành Hải dìu Chúc lão phu nhân đi tới, phía sau còn kéo theo một đám người, chen chúc gần như muốn phá nát cả sân viện.
Mã Lão Tứ bị hai tên gia đinh áp giải lôi ra. Hạ Lan Chi sức cùng lực kiệt, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, may mà Nguyệt Cô cùng Cao Lệ Quân vội vàng đỡ lấy.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Chúc Thành Hải mặt mày u ám, giọng lạnh lùng quát.
Mã Lão Tứ lập tức quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa gào: “Thừa tướng đại nhân! Tiểu nhân cùng thiếu phu nhân thật lòng yêu thương nhau, xin ngài hãy tác thành cho bọn tiểu nhân!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”
Hạ Lan Chi lạnh giọng quát lại. Nhưng lời kia vừa thốt ra, mọi người xung quanh nhất thời xôn xao, bàn tán rì rầm không ngớt.
“Quá to gan rồi! Dám ngang nhiên đem nhân tình của mình vào tận tướng phủ?!”
“Người ta vốn nói trước cửa quả phụ thường nhiều thị phi… nhưng Hạ Lan thị dung nhan xinh đẹp như thế, sao lại để mắt tới một lão già vừa lùn vừa xấu như kia được chứ?”
“Có lẽ là quá cô đơn, không nhịn được chẳng hạn, ha ha…”
Những kẻ lúc trước còn dựa hơi danh tiếng Hạ Lan Chi trong yến tiệc, tìm đủ cách kết thân với Chúc gia, giờ phút này lại cúi gằm mặt, hận không thể giấu đầu cho thấp xuống thêm chút nữa.
Quá mất mặt!
Gương mặt già nua của Chúc Thành Hải tức giận đến xanh mét, Chúc Lý thị thì nghiến răng nghiến lợi, giọng quát chói tai: “Quỳ xuống!”
Đôi mắt trong veo của Hạ Lan Chi lập tức đỏ hoe: “Con dâu không hề có lỗi, vì sao phải quỳ?”
“Còn cãi chày cãi cối sao!”
Ngón tay nàng run rẩy, chỉ thẳng vào Mã Lão Tứ: “Kẻ trộm to gan lớn mật! Ta bắt gặp ngươi lén lút hành nghề trong Chúc phủ, đã nhiều lần khuyên ngươi trả lại đồ để khỏi chuốc lấy tội tù đày. Vậy mà ngươi chẳng những không hối cải, còn muốn b*p ch*t ta để diệt khẩu, nay lại còn bôi nhọ danh dự ta bằng lời lẽ bẩn thỉu này! Ngươi… thật hèn hạ vô liêm sỉ!”
Nói xong, nước mắt nàng lã chã rơi xuống như những hạt ngọc trong suốt cắt ngang gương mặt thanh tú, chất chứa đầy ấm ức và tủi nhục.
Mã Lão Tứ vẫn quỳ rạp dưới đất, dập đầu liên tục, kêu khóc thảm thiết: “Xin Thừa tướng lão gia minh giám! Nếu không phải thiếu phu nhân mở lòng thương, tiểu nhân nào có cơ hội bước chân vào Chúc phủ?”
Hạ Lan Chi lạnh giọng phản bác: “Hôm nay khách khứa trong Chúc phủ đông như vậy, mỗi người đều mang theo tùy tùng. Có khi chính ngươi trà trộn vào trong đám đó mà lẻn vào đây thôi!”
Nói rồi nàng nắm chặt tấm khăn lụa che mặt, vừa khóc vừa cắn môi: “Ta cùng tướng công âm dương cách biệt, vốn dĩ đau lòng đến mức chỉ muốn chết đi để đi theo, sao có thể dây dưa cùng một tên thôn phu hạ tiện như hắn! Với thân phận và dung mạo của ta, cho dù là muốn, cũng tuyệt đối không tới lượt một kẻ trung niên xấu xí như hắn!”
Trong đám đông, Mã Thiến Thiến đứng phía sau siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Nhưng thiếu phu nhân vừa rồi vắng mặt ở yến tiệc thật lâu, rồi lại một mình ở nơi này, chẳng lẽ là đang chờ ai sao?”
Tiếng hô hoán ban nãy vang lên ngoài viện, đúng là giọng của Mã Thiến Thiến.
Hạ Lan Chi khẽ rũ mắt xuống, liếc một cái liền thấy Mã Lão Tứ đang len lén trao ánh nhìn với Mã Thiến Thiến.
“Ta uống nhiều rượu cho nên ra đây hít thở không khí.” Nàng đáp gọn.
Mã Thiến Thiến trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, trong lòng càng không thể tin nổi, tại sao Hạ Lan Chi có thể tự mình hóa giải độc dược được chứ?!
Phải biết loại dược kia dược tính cực mạnh, một khi dính phải, nếu không giải trong vòng một canh giờ thì sẽ hôn mê bất tỉnh, hậu quả đối với thân thể khó mà lường được.
Trong mắt Mã Thiến Thiến ánh lên vẻ độc ác, nàng mặc kệ ánh nhìn nghi ngờ của mọi người, lập tức lao thẳng về phía phòng khách.
Nhưng khi cửa bị đẩy ra, bên trong trống không chẳng có một bóng người!
Hạ Lan Chi vừa khóc vừa nghẹn ngào trách: “Mã thị, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ còn muốn vu oan cho ta giấu nam nhân trong phòng này?”
“Ta…” Mã Thiến Thiến cứng họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Ánh mắt âm trầm của Chúc Thành Hải và Chúc Lý thị cùng lúc quét sang nàng. Mới khi nãy, chính miệng nàng ta đã hô hoán giữa yến tiệc, dẫn cả một đám khách quý chạy tới. Dù Hạ Lan Chi có thật sự làm ra chuyện gì hay không, thì việc Mã Thiến Thiến khiến Chúc phủ mất hết mặt mũi đã là sự thật không thể chối cãi.
Hạ Lan Chi đưa tay lau nước mắt, ngẩng mặt u oán nhìn nàng: “Hay là nói… trong lòng ngươi vốn chắc chắn sẽ thấy được cái gọi là ‘bắt gian tại trận’ như ngươi đang mong đợi?”
Sắc mặt Chúc Thành Hải hết xanh rồi trắng, sự tình đến nước này lão cũng đã lờ mờ đoán ra, Mã Thiến Thiến chính là dốc hết tâm cơ, cố ý muốn bôi nhọ danh dự Hạ Lan Chi.
Mã Thiến Thiến sợ hãi đến mức vội quỳ rạp xuống đất, lắp bắp biện giải: “Lão gia, phu nhân… th-thiếp thân vừa rồi thật sự thấy… thấy một nữ tử cùng một nam nhân ôm ấp nhau giữa ban ngày! Lúc ấy, chúng ta vừa đến nơi, liền nhìn thấy cảnh mờ ám này, cho nên mới nghĩ rằng thiếu phu nhân…”
Nói đến đây, nàng cố tình ngập ngừng, ý tứ để mọi người tự suy diễn.
“Ngươi ngậm máu phun người!”
Hạ Lan Chi vừa tức vừa hận, nước mắt mờ mịt hai mắt. Nàng run run vén tay áo, để lộ dấu hằn đỏ bầm tím nơi cổ: “Các vị đều thấy rõ, trên người ta vết tích còn chưa tan, đây chính là bằng chứng hắn sợ ta tố giác nên mới bóp cổ ta! Vậy mà giờ phút này còn dám mở miệng ngụy biện!”
Nguyệt Cô vội vàng nói: “Đúng vậy, lão gia, phu nhân. Trên cổ thiếu phu nhân vẫn còn một mảnh xanh tím đây này!”
“Công công cùng bà bà nếu không tin có thể sai người lục soát trên người hắn, nhìn xem có phải trộm đồ vật của Chúc phủ chúng ta hay không.” Mắt Hạ Lan Chi đỏ bừng, ủy khuất đến cực điểm.
Chúc Lý thị đưa mắt cho gã gia đinh, gã liền tiến lên soát người Mã Lão Tứ.
Mã Lão Tứ cả giận nói: “Ta, Mã Lão Tứ ta sao có thể trộm được chứ! Lan Chi, ngươi thật sự muốn đối xử với ta như vậy sao? Ngươi đã quên chúng ta……”
Lạch cạch!
Vòng bạch ngọc từ trong ngực hắn lăn ra ngoài, rơi xuống đất vỡ thành hai đoạn. Bộ kim diêu còn lại bị gã sai vặt vững vàng tiếp được, cùng nhau dâng lên trước mặt Chúc Thành Hải.
Sắc mặt Mã Lão Tứ trắng bệch, hắn vừa mới bị đánh ngất xỉu, căn bản không biết hai món đồ này từ khi nào lại xuất hiện trên người mình.
“Cái vòng tay này, ngươi trộm ở đâu ra?” Chúc Thành Hải cầm lấy vòng ngọc nát, ánh mắt sắc lạnh nhìn mấy người.
Mã Lão Tứ mồ hôi lạnh túa ra, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Mã Thiến Thiến.
Nhưng lúc này Mã Thiến Thiến lại không dám đối diện với hắn, hắn đành cắn răng nói: “Đây là đồ vật mà Lan Chi tặng cho tiểu nhân làm tín vật đính ước, dĩ nhiên là từ trên người Lan Chi mà có!”
Hạ Lan Chi còn chưa kịp mở miệng, Nguyệt Cô đã quát lớn: “Đúng là nói năng bậy bạ!”
Nàng bước ra giữa, trịnh trọng thưa: “Lão gia, chiếc vòng ngọc này vốn là đại thiếu gia từng ban thưởng cho nô tỳ. Nô tỳ coi nó như trân bảo, vẫn luôn cất trong hộp gỗ nhỏ giấu dưới gối đầu chưa từng rời nửa bước!”
Mã Lão Tứ vẫn ngoan cố, cắn chặt răng: “Không! Đây rõ ràng là Lan Chi tặng cho ta!”
Nguyệt Cô giận dữ bật cười: “Thiếu phu nhân chúng ta là con dâu trưởng của Chúc phủ, vòng ngọc này vốn giản dị, bộ diêu kia chẳng qua chỉ là mạ vàng bình thường, sao có thể xứng để thiếu phu nhân dùng làm trang sức?!”
Trong đáy mắt Hạ Lan Chi thoáng lóe qua một tia châm biếm, khóe môi khẽ nhếch: “Ngươi một miệng một tiếng gọi ta là ‘Lan Chi’, nghe thì thật thân mật. Nhưng ta vốn họ kép, họ Hạ Lan, ‘Chi’ mới là tên. Nếu ngươi thực sự có liên quan gì với ta, lẽ nào ngay cả họ của ta cũng không rõ?”
“Ta… ta…” Mã Lão Tứ lập tức nghẹn lời, á khẩu không thể trả lời được.
Ánh mắt Chúc Thành Hải tối sầm, giọng nói lạnh lẽo: “Người đâu, áp hắn xuống, lập tức giao cho quan phủ!”
Luật pháp triều đình vốn nghiêm minh, kẻ trộm tùy theo vật ăn trộm mà luận tội.
Lần này, chỉ riêng hai món trang sức kia thôi, ít nhất Mã lão tứ cũng phải chịu tội chặt mất một bàn tay!
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, hoảng loạn kêu lên: “Oan uổng a! Thừa tướng đại nhân, tiểu nhân oan uổng! Tiểu nhân là bị người khác sai khiến xông vào hậu viện tướng phủ, tiểu nhân vốn không phải kẻ trộm!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Hỏng rồi, bọn họ đang hướng về phía này!
Ánh mắt Hạ Lan Chi trở nên lạnh lẽo, vừa vội vã khoác lại y phục, vừa khẩn thiết dặn: “Chuyện hôm nay, mong tiểu sư phụ nhất định giữ kín. Về phần khiến ngài phải phá giới… ta sẽ tự mình tới cửa xin lỗi sau.”
Loại dược kia quả nhiên thần kỳ, rõ ràng lúc ấy nàng đã mất hết lý trí, vậy mà cảm giác và ký ức vẫn còn rành rọt.
Nàng nhớ rõ từng chi tiết chính mình cưỡng hôn Tạ Vô Ngân thế nào, đẩy ngã hắn xuống ra làm sao.
“……”
Tạ Vô Ngân chỉ nhướng mày, sau đó đẩy tung cửa sổ nhảy ra ngoài.
Tiếng người bên ngoài càng lúc càng ồn ào. Hạ Lan Chi mở cửa bước ra, bắt gặp Mã Lão Tứ vẫn còn hôn mê trên mặt đất, trong cơn giận dữ nàng liền giáng cho hắn mấy cú đá thật mạnh.
Sau đó, nàng tháo chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay cùng cây trâm vàng đang cài, nhét cả vào ngực hắn.
Ngay sau đó, nàng lấy hết sức tát hắn một cái thật đau để hắn tỉnh lại.
Mã Lão Tứ choàng tỉnh, mặt bỏng rát vì đau, lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Hắn hung ác bóp chặt cổ Hạ Lan Chi, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân! Ngươi dám đánh lão tử!”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Hạ Lan Chi cố hết sức gào lên: “Cứu mạng! Cứu ta với!”
“Dừng tay!”
Chúc Thành Hải dìu Chúc lão phu nhân đi tới, phía sau còn kéo theo một đám người, chen chúc gần như muốn phá nát cả sân viện.
Mã Lão Tứ bị hai tên gia đinh áp giải lôi ra. Hạ Lan Chi sức cùng lực kiệt, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, may mà Nguyệt Cô cùng Cao Lệ Quân vội vàng đỡ lấy.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Chúc Thành Hải mặt mày u ám, giọng lạnh lùng quát.
Mã Lão Tứ lập tức quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa gào: “Thừa tướng đại nhân! Tiểu nhân cùng thiếu phu nhân thật lòng yêu thương nhau, xin ngài hãy tác thành cho bọn tiểu nhân!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”
Hạ Lan Chi lạnh giọng quát lại. Nhưng lời kia vừa thốt ra, mọi người xung quanh nhất thời xôn xao, bàn tán rì rầm không ngớt.
“Quá to gan rồi! Dám ngang nhiên đem nhân tình của mình vào tận tướng phủ?!”
“Người ta vốn nói trước cửa quả phụ thường nhiều thị phi… nhưng Hạ Lan thị dung nhan xinh đẹp như thế, sao lại để mắt tới một lão già vừa lùn vừa xấu như kia được chứ?”
“Có lẽ là quá cô đơn, không nhịn được chẳng hạn, ha ha…”
Những kẻ lúc trước còn dựa hơi danh tiếng Hạ Lan Chi trong yến tiệc, tìm đủ cách kết thân với Chúc gia, giờ phút này lại cúi gằm mặt, hận không thể giấu đầu cho thấp xuống thêm chút nữa.
Quá mất mặt!
Gương mặt già nua của Chúc Thành Hải tức giận đến xanh mét, Chúc Lý thị thì nghiến răng nghiến lợi, giọng quát chói tai: “Quỳ xuống!”
Đôi mắt trong veo của Hạ Lan Chi lập tức đỏ hoe: “Con dâu không hề có lỗi, vì sao phải quỳ?”
“Còn cãi chày cãi cối sao!”
Ngón tay nàng run rẩy, chỉ thẳng vào Mã Lão Tứ: “Kẻ trộm to gan lớn mật! Ta bắt gặp ngươi lén lút hành nghề trong Chúc phủ, đã nhiều lần khuyên ngươi trả lại đồ để khỏi chuốc lấy tội tù đày. Vậy mà ngươi chẳng những không hối cải, còn muốn b*p ch*t ta để diệt khẩu, nay lại còn bôi nhọ danh dự ta bằng lời lẽ bẩn thỉu này! Ngươi… thật hèn hạ vô liêm sỉ!”
Nói xong, nước mắt nàng lã chã rơi xuống như những hạt ngọc trong suốt cắt ngang gương mặt thanh tú, chất chứa đầy ấm ức và tủi nhục.
Mã Lão Tứ vẫn quỳ rạp dưới đất, dập đầu liên tục, kêu khóc thảm thiết: “Xin Thừa tướng lão gia minh giám! Nếu không phải thiếu phu nhân mở lòng thương, tiểu nhân nào có cơ hội bước chân vào Chúc phủ?”
Hạ Lan Chi lạnh giọng phản bác: “Hôm nay khách khứa trong Chúc phủ đông như vậy, mỗi người đều mang theo tùy tùng. Có khi chính ngươi trà trộn vào trong đám đó mà lẻn vào đây thôi!”
Nói rồi nàng nắm chặt tấm khăn lụa che mặt, vừa khóc vừa cắn môi: “Ta cùng tướng công âm dương cách biệt, vốn dĩ đau lòng đến mức chỉ muốn chết đi để đi theo, sao có thể dây dưa cùng một tên thôn phu hạ tiện như hắn! Với thân phận và dung mạo của ta, cho dù là muốn, cũng tuyệt đối không tới lượt một kẻ trung niên xấu xí như hắn!”
Trong đám đông, Mã Thiến Thiến đứng phía sau siết chặt nắm tay, cắn răng nói: “Nhưng thiếu phu nhân vừa rồi vắng mặt ở yến tiệc thật lâu, rồi lại một mình ở nơi này, chẳng lẽ là đang chờ ai sao?”
Tiếng hô hoán ban nãy vang lên ngoài viện, đúng là giọng của Mã Thiến Thiến.
Hạ Lan Chi khẽ rũ mắt xuống, liếc một cái liền thấy Mã Lão Tứ đang len lén trao ánh nhìn với Mã Thiến Thiến.
“Ta uống nhiều rượu cho nên ra đây hít thở không khí.” Nàng đáp gọn.
Mã Thiến Thiến trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, trong lòng càng không thể tin nổi, tại sao Hạ Lan Chi có thể tự mình hóa giải độc dược được chứ?!
Phải biết loại dược kia dược tính cực mạnh, một khi dính phải, nếu không giải trong vòng một canh giờ thì sẽ hôn mê bất tỉnh, hậu quả đối với thân thể khó mà lường được.
Trong mắt Mã Thiến Thiến ánh lên vẻ độc ác, nàng mặc kệ ánh nhìn nghi ngờ của mọi người, lập tức lao thẳng về phía phòng khách.
Nhưng khi cửa bị đẩy ra, bên trong trống không chẳng có một bóng người!
Hạ Lan Chi vừa khóc vừa nghẹn ngào trách: “Mã thị, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ còn muốn vu oan cho ta giấu nam nhân trong phòng này?”
“Ta…” Mã Thiến Thiến cứng họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Ánh mắt âm trầm của Chúc Thành Hải và Chúc Lý thị cùng lúc quét sang nàng. Mới khi nãy, chính miệng nàng ta đã hô hoán giữa yến tiệc, dẫn cả một đám khách quý chạy tới. Dù Hạ Lan Chi có thật sự làm ra chuyện gì hay không, thì việc Mã Thiến Thiến khiến Chúc phủ mất hết mặt mũi đã là sự thật không thể chối cãi.
Hạ Lan Chi đưa tay lau nước mắt, ngẩng mặt u oán nhìn nàng: “Hay là nói… trong lòng ngươi vốn chắc chắn sẽ thấy được cái gọi là ‘bắt gian tại trận’ như ngươi đang mong đợi?”
Sắc mặt Chúc Thành Hải hết xanh rồi trắng, sự tình đến nước này lão cũng đã lờ mờ đoán ra, Mã Thiến Thiến chính là dốc hết tâm cơ, cố ý muốn bôi nhọ danh dự Hạ Lan Chi.
Mã Thiến Thiến sợ hãi đến mức vội quỳ rạp xuống đất, lắp bắp biện giải: “Lão gia, phu nhân… th-thiếp thân vừa rồi thật sự thấy… thấy một nữ tử cùng một nam nhân ôm ấp nhau giữa ban ngày! Lúc ấy, chúng ta vừa đến nơi, liền nhìn thấy cảnh mờ ám này, cho nên mới nghĩ rằng thiếu phu nhân…”
Nói đến đây, nàng cố tình ngập ngừng, ý tứ để mọi người tự suy diễn.
“Ngươi ngậm máu phun người!”
Hạ Lan Chi vừa tức vừa hận, nước mắt mờ mịt hai mắt. Nàng run run vén tay áo, để lộ dấu hằn đỏ bầm tím nơi cổ: “Các vị đều thấy rõ, trên người ta vết tích còn chưa tan, đây chính là bằng chứng hắn sợ ta tố giác nên mới bóp cổ ta! Vậy mà giờ phút này còn dám mở miệng ngụy biện!”
Nguyệt Cô vội vàng nói: “Đúng vậy, lão gia, phu nhân. Trên cổ thiếu phu nhân vẫn còn một mảnh xanh tím đây này!”
“Công công cùng bà bà nếu không tin có thể sai người lục soát trên người hắn, nhìn xem có phải trộm đồ vật của Chúc phủ chúng ta hay không.” Mắt Hạ Lan Chi đỏ bừng, ủy khuất đến cực điểm.
Chúc Lý thị đưa mắt cho gã gia đinh, gã liền tiến lên soát người Mã Lão Tứ.
Mã Lão Tứ cả giận nói: “Ta, Mã Lão Tứ ta sao có thể trộm được chứ! Lan Chi, ngươi thật sự muốn đối xử với ta như vậy sao? Ngươi đã quên chúng ta……”
Lạch cạch!
Vòng bạch ngọc từ trong ngực hắn lăn ra ngoài, rơi xuống đất vỡ thành hai đoạn. Bộ kim diêu còn lại bị gã sai vặt vững vàng tiếp được, cùng nhau dâng lên trước mặt Chúc Thành Hải.
Sắc mặt Mã Lão Tứ trắng bệch, hắn vừa mới bị đánh ngất xỉu, căn bản không biết hai món đồ này từ khi nào lại xuất hiện trên người mình.
“Cái vòng tay này, ngươi trộm ở đâu ra?” Chúc Thành Hải cầm lấy vòng ngọc nát, ánh mắt sắc lạnh nhìn mấy người.
Mã Lão Tứ mồ hôi lạnh túa ra, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Mã Thiến Thiến.
Nhưng lúc này Mã Thiến Thiến lại không dám đối diện với hắn, hắn đành cắn răng nói: “Đây là đồ vật mà Lan Chi tặng cho tiểu nhân làm tín vật đính ước, dĩ nhiên là từ trên người Lan Chi mà có!”
Hạ Lan Chi còn chưa kịp mở miệng, Nguyệt Cô đã quát lớn: “Đúng là nói năng bậy bạ!”
Nàng bước ra giữa, trịnh trọng thưa: “Lão gia, chiếc vòng ngọc này vốn là đại thiếu gia từng ban thưởng cho nô tỳ. Nô tỳ coi nó như trân bảo, vẫn luôn cất trong hộp gỗ nhỏ giấu dưới gối đầu chưa từng rời nửa bước!”
Mã Lão Tứ vẫn ngoan cố, cắn chặt răng: “Không! Đây rõ ràng là Lan Chi tặng cho ta!”
Nguyệt Cô giận dữ bật cười: “Thiếu phu nhân chúng ta là con dâu trưởng của Chúc phủ, vòng ngọc này vốn giản dị, bộ diêu kia chẳng qua chỉ là mạ vàng bình thường, sao có thể xứng để thiếu phu nhân dùng làm trang sức?!”
Trong đáy mắt Hạ Lan Chi thoáng lóe qua một tia châm biếm, khóe môi khẽ nhếch: “Ngươi một miệng một tiếng gọi ta là ‘Lan Chi’, nghe thì thật thân mật. Nhưng ta vốn họ kép, họ Hạ Lan, ‘Chi’ mới là tên. Nếu ngươi thực sự có liên quan gì với ta, lẽ nào ngay cả họ của ta cũng không rõ?”
“Ta… ta…” Mã Lão Tứ lập tức nghẹn lời, á khẩu không thể trả lời được.
Ánh mắt Chúc Thành Hải tối sầm, giọng nói lạnh lẽo: “Người đâu, áp hắn xuống, lập tức giao cho quan phủ!”
Luật pháp triều đình vốn nghiêm minh, kẻ trộm tùy theo vật ăn trộm mà luận tội.
Lần này, chỉ riêng hai món trang sức kia thôi, ít nhất Mã lão tứ cũng phải chịu tội chặt mất một bàn tay!
Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, hoảng loạn kêu lên: “Oan uổng a! Thừa tướng đại nhân, tiểu nhân oan uổng! Tiểu nhân là bị người khác sai khiến xông vào hậu viện tướng phủ, tiểu nhân vốn không phải kẻ trộm!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 54: Trước Cửa Quả Phụ Thường Nhiều Thị Phi
10.0/10 từ 21 lượt.