Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 53: Giải Dược (H)

71@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Tiểu nương tử, có bản lĩnh thì cứ chạy! Chung quanh sớm đã không còn ai, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn theo ta còn hơn cố giữ cái tiết hạnh vô ích cho tên tướng công ma quỷ đã chết của ngươi!”


Gã nam nhân hùng hổ, mất sạch kiên nhẫn.


Hạ Lan Chi không dám chạy ra trước mặt người khác, bởi chỉ cần bị bắt gặp, đường đường là con dâu trưởng của tướng phủ, vừa mới thành quả phụ như nàng bị người khác hạ dược, thì cho dù nàng thật sự bị hại cũng chẳng thể ngăn được những lời đồn thổi độc miệng ở bên ngoài.


Ý thức ngày càng mơ hồ, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức, gắng gượng bám lấy cây cột ven đường mà đi.


Đôi chân mềm nhũn như chẳng còn chút sức, nơi lồng ngực lại như có ngọn lửa thiêu đốt khiến nàng chỉ muốn nhảy xuống dòng nước lạnh để hạ nhiệt.


Bụng dưới càng khó chịu đến cực điểm, tựa như có lông chim vô hình không ngừng cào xước khiến bước chân nàng ngày một chậm dần.


Còn gã nam nhân phía sau lại chẳng vội, thong dong đi như đang dạo chơi trong hoa viên nhà hắn: “Chạy đi! Sao không chạy nữa?”


Hạ Lan Chi cắn chặt răng, cố giữ một chút tỉnh táo. Ngay lúc ý thức sắp tan biến, thân thể nàng bỗng va mạnh vào một nam nhân.


Cơ thể người ấy lạnh lẽo lại vừa vặn át đi cái nóng rực đang thiêu đốt trong nàng.


Trong cơn mơ hồ, nàng chẳng còn lý trí, hai tay quấn chặt lấy hắn như con bạch tuộc. Đôi mắt mờ lệ ngước lên, giọng khàn khàn van nài: “Giúp ta… cầu xin ngài, giúp ta…”


Tên nam nhân phía sau thấy con mồi trong tay bị một kẻ khác giành mất, lập tức bật cười nhạo báng: “Hòa thượng, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nếm thử tư vị của tiểu quả phụ này sao?”


“Cút!”


Môi mỏng của Tạ Vô Ngân khẽ nhả một chữ, lạnh băng mà uy nghiêm, khiến tim kẻ kia chợt run một nhịp.



Nhưng ngay sau đó, hắn lại cười khẩy. Chỉ là một tên hòa thượng thôi, để một quả phụ nhỏ bé rơi vào tay hắn chẳng phải uổng phí trời ban hay sao?


“Ngươi bảo ta cút thì ta liền cút chắc? Hòa thượng thúi, đừng tưởng ngươi là người xuất gia thì Mã Lão Tứ ta không dám động đến ngươi!”


Mã Lão Tứ hùng hổ xắn tay áo, nhổ một bãi nước bọt rồi lao tới định đoạt người.


Tạ Vô Ngân một tay ôm Hạ Lan Chi, trong khoảnh khắc nguy cấp, chân hắn đá mạnh, trực tiếp hất Mã Lão Tứ bay xuống hồ!


Tên kia thẹn quá hóa giận, còn chưa kịp đứng vững thì một hòn đá nhỏ đã phóng thẳng tới, chuẩn xác đánh vào huyệt thái dương. Hắn lập tức ngã gục, hôn mê bất tỉnh.


Tạ Vô Ngân bế Hạ Lan Chi đã hoàn toàn mất đi tri giác rời đi, hắn đẩy cánh cửa phòng gần đó, đặt nàng xuống giường nệm.


Hắn vừa xoay người định rời đi thì vạt áo lại bị bàn tay mềm yếu níu chặt.


“Đừng đi…”


Đôi mắt Hạ Lan Chi mông lung, ngập lệ như kẻ đang nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Tiểu sư phụ… giúp ta…”


Nàng chỉ kịp thốt ra mấy tiếng ngắn ngủi, sau đó toàn thân rã rời, ngả vào lòng Tạ Vô Ngân, không chịu buông.


“Nhịn xuống.” Tạ Vô Ngân chau mày, đỡ nàng ngồi xếp bằng, giọng nghiêm nghị: “Nghe ta niệm thanh tâm chú, chỉ cần cô trụ được thì chờ dược tính qua đi rồi sẽ ổn thôi.”


Nhưng Hạ Lan Chi lúc này đã mơ mơ màng màng, chẳng nghe rõ hắn nói gì. Trong đầu nàng chỉ còn một khát vọng bản năng muốn được giải thoát.


“Chúng sinh đều là phiền não, phiền não chính là khổ. Phiền não vốn bất sinh bất diệt…”


Vừa niệm chưa dứt câu, Tạ Vô Ngân liền bị nàng đẩy ngã xuống giường.



“Hòa thượng thúi…”


Đôi tay nhỏ bé nóng rực của Hạ Lan Chi luống cuống nắm lấy cà sa của hắn, sốt ruột muốn cởi bỏ, càng kéo càng rối, càng loạn lại càng gấp.


Nàng gấp đến mức như sắp bật khóc, chóp mũi ửng đỏ, đôi tay nhỏ bé luống cuống dây dưa với đai lưng của hắn.


Ánh mắt Tạ Vô Ngân dần tối lại. Dù bất đắc dĩ phải nương nhờ cửa Phật để bảo toàn mạng sống suốt bao năm, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là một nam nhân chân chính. Một nam nhân trẻ tuổi, máu nóng căng tràn, tinh lực thừa thãi, há có thể nói rằng mình không có d*c v*ng?


Hạ Lan Chi thật sự bị ép đến mức đôi mắt ngấn lệ, cuối cùng dứt khoát bỏ mặc, bàn tay theo cổ áo tăng bào trượt thẳng xuống.


“Nàng có biết mình đang làm gì không?”


Thái dương Tạ Vô Ngân giật thình thịch, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, mạnh mẽ bắt lấy tay nàng: “Không được… nói chuyện đi nào.”


Lời còn chưa dứt, môi mềm của nàng đã áp tới, chặn ngang miệng hắn.


Nụ hôn đến đột ngột, nóng bỏng đến mức gần như cướp đi hơi thở của hắn. Hạ Lan Chi như muốn đoạt sạch không khí trong lồng ngực hắn, giống kẻ công phá thành trì, điên cuồng khởi xướng từng đợt tiến công, ép Tạ Vô Ngân lùi từng bước, từng bước.


Cơ thể thiếu nữ thơm ngát, mềm mại, khiến hắn thoáng chốc ngỡ mình rơi vào một giấc mộng hoang đường. Bởi từ cái lần trước, khi hắn lẻn vào tướng phủ điều tra rồi vô ý trúng cơ quan bị thương phải ẩn mình trong phòng nàng… từ đó, hắn thường xuyên mơ đi mơ lại cảnh tượng này.


Trong mộng, Hạ Lan Chi nằm dưới thân hắn như một kỹ nữ lạc loài, ôm chặt eo hắn, hết lần này đến lần khác khàn giọng gọi hai tiếng “Tạ lang…” Càng không có được nàng, hắn lại càng khát khao nàng.


Nhưng Hạ Lan Chi bây giờ hoàn toàn không biết trong lòng hắn chất chứa gì. Nàng đã bị xuân dược thao túng, mất đi lý trí, biến thành một con rối chỉ còn lại bản năng nguyên thủy dẫn dắt.


Đầu ngón tay nàng khẽ lướt qua môi hắn, trượt xuống yết hầu, qua xương quai xanh, rồi cuối cùng dừng lại ngay trước khuôn ngực rắn chắc kia.


Hạ Lan Chi chẳng còn sức lực, ngã rạp xuống lồng ngực hắn.



Tim nam nhân đập dồn dập như trống trận, nàng ngây ngốc cười khẽ: “Đồ khẩu thị tâm phi.”


Đôi mắt Tạ Vô Ngân hơi nheo lại. Hạ Lan Chi nóng bức đến cực điểm, quờ quạng cởi bỏ y phục ngoài, cánh tay trắng nõn như ngó sen quấn lấy cổ hắn: “Giúp ta với… tiểu sư phụ, tiểu nữ cầu ngài.”


Nếu không giải được độc dược này, e rằng nàng sẽ mất mạng ngay tại đây.


Hầu kết Tạ Vô Ngân khẽ nhấp nhô, ngọn lửa d*c v*ng trong lòng rầm rộ bùng nổ, phá tan bao năm thanh lãnh tự giữ.


“Đây là do nàng tự cầu xin ta đấy!”


Hắn xoay người đè nàng xuống, từ bị động hóa thành chủ động, cuồng nhiệt hôn lên cánh môi anh đào mềm mại của nàng.


Màn giường còn chưa kịp buông, trận đầu hoan lạc lại điên cuồng như một chiến binh trăm trận già dặn, hết lần này tới lần khác đưa Hạ Lan Chi lên tận mây xanh…


Hắn ghé sát bên tai nàng, giọng khàn khàn mê hoặc: “Nàng rên lên ta nghe xem nào.”


“Ưm… đau quá…”


Nước mắt Hạ Lan Chi rơi lã chã, thân thể chỉ còn lại h*m m**n nguyên thủy nhất của bản thân.


“A…” Nàng vòng tay ôm chặt lấy hắn.


Tạ Vô Ngân vốn lạnh nhạt vô tình, nay đã bị s*c t*nh nhuộm đẫm, cố ý hành hạ nàng.


“Chậm một chút.”


“Tiểu yêu tinh, đây chính là nàng cầu ta!”



Một đêm phong tình hoang đường.


Sau nửa canh giờ, lửa nóng trong cơ thể Hạ Lan Chi cuối cùng cũng lắng xuống, thần trí dần khôi phục.


: Hí hí, H này là H của “Ha ha bị lừa ời, chạy thuiiiiiiii =))))))))))))))))


Nàng ngượng ngùng chỉnh lại y phục, quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng hắn: “Hôm nay đa tạ tiểu sư phụ ra tay cứu giúp.”


Tạ Vô Ngân thu lại tia d*c v*ng trong mắt, bình thản khoác lại từng lớp tăng bào.


“Chúc Võ Tuyên thế mà lại là đồ phế vật sao?” Hắn nhướng mày, ánh mắt trêu chọc lướt qua giọt máu đỏ thắm trên giường nệm.


Tai Hạ Lan Chi lập tức đỏ bừng: “Ngài… ngài đúng là đồ lang tâm cẩu phế!”


[Hòa thượng này quả thật là đồ mặt dày vô sỉ!]


“Mới vừa rồi rốt cuộc là ai chủ động?” Tạ Vô Ngân khẽ cong môi cười.


Hắn hiếm khi cười, nhưng nụ cười ấy khiến trăm hoa cũng phải thất sắc.


[Thật ra… bỏ qua việc hắn là hòa thượng thì những mặt khác thật sự không tồi.]


[Tướng mạo tuấn mỹ khôi ngô, eo thon nhưng thân thể cường tráng.]


[Quan trọng nhất là, phương diện kia của hắn còn…]


Không thể nghĩ tiếp được nữa, gương mặt nàng đỏ bừng.


Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tai: “Mau tới đây! Có người tư thông với ngoại nam!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 53: Giải Dược (H)
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...