Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc

82@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một đường đi mà không nói chuyện, Hạ Lan Chi bước rất chậm, Thập Tam thì ngậm một nhánh cỏ trong miệng, gương mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.


Trong lòng hắn thầm oán, nữ nhân thì không nên mặc váy, cũng chẳng nên đi giày thêu. Nhìn xem, bước được có mấy bước mà chậm rề rề, hắn hận không thể một cước đá thẳng nữ thích khách này về tận hang ổ của nàng cho rồi!


Hạ Lan Chi dĩ nhiên không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.


Khi nhìn thấy cổng lớn của Tướng phủ, nàng liền dừng bước: “Đa tạ vị quan gia này, tiểu nữ đã về đến nơi rồi.”


“Tướng phủ? Ngươi là người của Tướng phủ?” Thập Tam kinh ngạc hẳn lên.


Chúc thừa tướng vốn một lòng trung thành tận tụy với Thái tử điện hạ, nữ thích khách này sao lại có thể là người trong phủ Thừa Tướng được?


“Nếu đã đến nơi, bản quan cũng muốn vào uống chén trà nóng rồi đi, có gì không tiện hay không?” Thập Tam vẫn ngạo nghễ nhìn nàng, trong mắt coi nàng chẳng khác gì một phạm nhân cần phải trông chừng.


Hạ Lan Chi lại càng mong hắn chịu bước vào cửa.


Đúng lúc ấy, hai người gác cổng đẩy đại môn ra, liền chạm mặt Chúc Thành Hải đang vội vã đi tới.


Sắc mặt hắn đầy lo âu, phía sau còn theo sát Tống Uyển Nhi. Vành mắt nàng ta đỏ hoe, vừa nhìn đã biết mới khóc xong.


“Ấy, thì ra là Chúc thừa tướng.” Thập Tam chắp tay hành lễ, lúc này Chúc Thành Hải mới để ý đến sự hiện diện của hắn.


Tuy nói Cẩm Y Vệ phó thống lĩnh chỉ là chức nhị phẩm, nhưng đó lại là người hầu cận bên cạnh Thái tử nhiều năm.


Thế nên Chúc Thành Hải cũng không dám lơ là, lập tức khách khí nói: “Không biết hôm nay phó thống lĩnh đột nhiên ghé phủ bản quan là vì chuyện gì? Chẳng lẽ điện hạ có ý muốn triệu kiến bản quan?”


“Thật ra cũng không phải.” Thập Tam hơi nghiêng người, để lộ Hạ Lan Chi đứng trước mặt, “Thái tử điện hạ sai hạ quan đưa vị cô nương này trở về Tướng phủ.”


Kết hợp với việc trước đó Hạ Lan Chi tự xưng là quả phụ, lại còn là người trong phủ Thừa tướng, Thập Tam lập tức đoán ra nàng chính là vị mang “mệnh khắc phu” đang được truyền khắp kinh thành kia!



“Ồ?” Ánh mắt Chúc Thành Hải sắc bén như chim ưng, lập tức dừng lại trên gương mặt Hạ Lan Chi.


Thập Tam vẫn giữ lại vài phần trong lòng, không đem tất cả sự tình nói hết ra.


“Người đã đưa đến nơi, vậy hạ quan cũng nên mau hồi cung bẩm báo với điện hạ. Hạ quan cáo từ.” Hắn ôm quyền hành lễ, xoay người định rời đi.


Chúc Thành Hải liếc qua Hạ Lan Chi một cái, ánh mắt chứa đầy cảnh cáo, rồi cũng cùng Thập Tam bước ra ngoài, chẳng biết hai người còn nói gì thêm.


Hạ Lan Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà Thập Tam không đem chuyện nàng “ám sát Thái tử” tiết lộ ra.


Nếu để Chúc Thành Hải biết, e rằng tối nay nàng khó thoát khỏi cảnh bị lột da!


Ánh mắt nàng chợt dừng lại ở Tống Uyển Nhi.


Tống Uyển Nhi từ nãy đến giờ vẫn khẽ khóc nức nở, tay siết chặt khăn tay, bộ dáng ấm ức không biết vì chuyện gì.


“Biểu cô nương làm sao vậy?” Hạ Lan Chi khẽ hỏi.


Tống Uyển Nhi hít hít mũi, vừa nhìn thấy Hạ Lan Chi thì nước mắt càng tuôn xuống rào rào:


“Biểu tẩu, thì ra là tẩu. Làm tẩu chê cười rồi, vừa rồi… ở trong thư phòng Uyển Nhi bị dượng mắng một trận ra trò.”


Trong lòng Hạ Lan Chi dấy lên một tia nghi ngờ.


Tống Uyển Nhi đã ở Chúc phủ nhiều năm, nhưng bấy lâu nay nàng chưa từng thấy giữa Chúc Thành Hải và Tống Uyển Nhi có xung đột gì.


Ít nhất, trong mắt Hạ Lan Chi, hai người ấy chưa từng trò chuyện nhiều, mối quan hệ xa lạ đến mức như người dưng nước lã.


“Đang êm đẹp, công công trách phạt biểu cô nương chuyện gì?” Hạ Lan Chi thấy nàng nắm chặt chiếc khăn tay đã ướt đẫm, rõ ràng là vừa khóc lóc một hồi lâu.


Tống Uyển Nhi ủy khuất cực kỳ, nghẹn ngào đáp: “Đại biểu ca vừa mới qua đời, hôn sự của Uyển Nhi lại phải hoãn lại thêm một thời gian dài. Nhưng Uyển Nhi đã tròn mười tám, năm trước vất vả lắm mới đàm phán xong chuyện hôn nhân, hiện tại đối phương vừa nghe phải đợi thêm một năm mới thành thân thì lập tức lui hôn.”



Nàng càng nói càng khóc, giọng run run: “Đợi sang năm Uyển Nhi đã mười chín, trong kinh thành này còn có ai chịu cưới một nữ nhi ‘quá lứa lỡ thì’ như Uyển Nhi nữa chứ…”


Khi nói, bàn tay nàng vô thức đặt lên bụng dưới.


Chỉ thoáng chốc, Tống Uyển Nhi lập tức ý thức được hành động này quá mức khác thường, vội vã buông tay xuống.


Nhưng ánh mắt Hạ Lan Chi sắc bén, đã kịp nhìn thấy rõ nơi cổ tay nàng có một vòng đỏ hằn sâu, giống như bị ai đó bóp siết mạnh.


Ngay cả vòng eo vốn thon nhỏ ngày trước, giờ cũng như mang theo một chút độ cong kỳ lạ.


“Biểu cô nương, ngươi đừng lo. Ngươi với phu quân ta xét cho cùng cũng coi như ngang hàng, sẽ không để ngươi phải thủ tiết quá lâu đâu.” Hạ Lan Chi khẽ an ủi.


Tống Uyển Nhi chỉ gật đầu, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Uyển Nhi hôm nay thất thố, mong biểu tẩu đừng trách.”


Hai người nói chuyện thêm đôi câu, Hạ Lan Chi mới cầm bức họa cuộn tròn, chậm rãi đi về hướng Kinh Viên.


Nàng vừa xoay lưng rời đi, trong mắt Tống Uyển Nhi vốn ngập tràn bi thương bỗng lóe lên một tia oán độc.


Dựa vào cái gì nàng chỉ có thể như con chuột hôi, chui rúc trong bóng tối…



Rầm!


Chiếc chén trà men xanh rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Chúc Lý thị sững sờ, giọng run lên vì không tin nổi: “Cái gì? Thái tử điện hạ lại để Cẩm Y Vệ tự mình hộ tống con tiện nhân Hạ Lan Chi kia hồi phủ?”


Người hầu quỳ báo cáo, gật đầu xác nhận: “Người gác cổng đều tận mắt nhìn thấy.”


“Nhưng… có nói rõ nguyên do không?”


Trong lòng Chúc Lý thị vẫn còn ôm một tia hy vọng. Một nữ tử bị Cẩm Y Vệ đích thân áp giải trở về, hẳn là đã phạm vào chuyện gì ghê gớm.



Mấy nha hoàn vội vàng thu dọn mảnh sứ vỡ trên đất. Xuân Đào run run, lấy khăn tay lau sạch bàn tay của Chúc Lý thị, lo sợ bà bị mảnh vỡ cứa vào: “Phu nhân, Cẩm Y Vệ vô duyên vô cớ đưa thiếu phu nhân về, chỉ sợ trong đó có ẩn tình không ổn…”


“Ta còn không biết hay sao?!” Chúc Lý thị hất tay nàng ra, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.


Xuân Đào vốn là cháu gái của Phương ma ma, được bà nương tay giữ lại bên mình. Nhưng mấy ngày nay thấy nàng vụng về chậm chạp, Chúc Lý thị càng nhìn càng bực.


“Cái con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Con ta mới chôn được mấy ngày đã vội vàng câu kết với nam nhân bên ngoài! Trước có Tạ Vô Ngân, nay lại đến cả Cẩm Y Vệ… Nó coi ta đây đã chết rồi sao?!”


Chúc Lý thị giận đến mức sắc mặt xanh mét, cả người run lên.


“Xuân Đào, mau đi dò la cho ta! Xem thử Hạ Lan Chi ngoài kia còn dây dưa với hạng người nào nữa.”


“Vâng!”



Tửu lâu.


Tạ Phong Lăng cầm quân đen, thản nhiên đặt xuống bàn cờ, thế cờ lập tức vững chắc như núi.


“Ai da, điện hạ, tha cho ta một đường sống đi chứ.” Một thiếu niên mặc cẩm y ngồi đối diện, gương mặt đầy vẻ oán trách, than thở: “Quân đen của ngài hạ xuống là chặn hết đường của ta, nào có chừa kẽ hở cho ai sống sót!”


Tạ Phong Lăng cong môi cười nhạt: “Thế tử hầu phủ từ khi nào lại ủ rũ, cụp đuôi như thế?”


Lý Thuần ngượng ngùng gãi đầu, không biết đáp ra sao.


Tạ Phong Lăng thong thả hạ thêm một quân cờ, giọng lạnh lùng vang lên: “Vừa rồi ngươi nói đến đâu rồi?”


Đứng nơi cửa, Thập Tam lại bẩm báo lần nữa: “Thuộc hạ đã đưa vị cô nương kia trở về tướng phủ, trên đường còn chạm mặt Chúc thừa tướng.”


“Chúc thừa tướng sao? Thú vị đấy.”



Trong con ngươi sâu thẳm như hồ băng của Tạ Phong Lăng dần hiện ra ý cười mờ tối.


Trên triều đình hôm nay, phần lớn đại thần đều là người của hắn, mà kẻ cầm đầu chính là Chúc thừa tướng. Vậy thì… vì sao con dâu của Chúc gia lại vừa khéo xuất hiện trong vụ ám sát hắn?


Thập Tam thoáng rùng mình. Nụ cười nơi khóe môi chủ tử hắn lúc này, rõ ràng không giống bình thường, giống như gió xuân lay động cành hoa đào, thoạt nhìn vui vẻ, nhưng lại khiến người run sợ.


“Điện hạ, thuộc hạ nghĩ… có lẽ nàng ta chỉ muốn che giấu tung tích, chứ chưa chắc đã liên quan đến Chúc gia. Điện hạ có muốn thuộc hạ đi điều tra thêm không ạ?” Thập Tam cẩn thận dè dặt nói.


Nhưng Tạ Phong Lăng chỉ khoát tay: “Không cần.”


Hắn trầm ngâm, lại đặt xuống một quân cờ, khóe môi khẽ nhếch: “Có lẽ… chỉ là duyên phận. Nếu không, sao lại đúng là ta, mà không phải bất kỳ ai khác?”


Trong khoảnh khắc ấy, bóng dáng quyến rũ, kiều diễm, vừa nguy hiểm vừa mê hoặc của nữ nhân ấy lại hiện lên trong đầu hắn. Chỉ cần nghĩ tới, khóe môi hắn vô thức cong lên, để lộ một nụ cười không hợp với thân phận cao quý của mình.


Lý Thuần nhìn mà không hiểu, ngờ ngợ hỏi: “Điện hạ… ngài đang nói gì vậy?”


“Không có gì.” Tạ Phong Lăng khẽ ho một tiếng, ép nụ cười lặng xuống, ánh mắt lại trở về thâm trầm lạnh nhạt như thường.


Hai người trong phòng vẫn chậm rãi trò chuyện, tiếng cờ lạc xuống “cạch, cạch” nối tiếp không dứt.


Chỉ riêng Thập Tam là trong lòng dậy sóng không yên, tựa hồ gió thổi đào hoa, mà hắn thì bị dìm ngập trong sóng lớn, thật lâu không thể hoàn hồn.


Không phải chứ… điện hạ của hắn bị tương tư rồi sao?!


Đây rốt cuộc là chuyện gì kinh thiên động địa! Đối phương rõ ràng là nữ thích khách!


Thích khách đó nha! Loại người chỉ cần xoay tay một cái là có thể đoạt mạng điện hạ bất cứ lúc nào đó nha!


Thế mà điện hạ lại còn nở nụ cười rực rỡ đến chói mắt như vậy? Thật là muốn chết mà.


Thập Tam — cái tên vốn đã chẳng lành, lại là đương kim phó thống lĩnh Cẩm Y Vệ — bỗng cảm giác trên vai nặng tựa nghìn cân.


Sứ mệnh hộ vệ Thái tử điện hạ, bảo đảm điện hạ không bị nữ thích khách bắt cóc, chỉ có thể… để Thập Tam hắn âm thầm gánh vác mà thôi!


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 50: Sứ Mệnh Trọng Đại Là Bảo Vệ Điện Hạ Không Bị Nữ Thích Khách Bắt Cóc
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...