Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 49: Nữ Thích Khách
69@-
Hạ Lan Chi vừa mới buông tay áo xuống, còn chưa kịp thở phào, quay đầu đã thấy Diệp Hằng nửa người thò ra ngoài cửa sổ, động tác nhanh nhẹn như con khỉ chuẩn bị chuồn thẳng.
Nàng hốt hoảng nhào tới túm lấy vạt áo hắn: “Ngươi không thể bỏ mặc ta một mình ở đây được!”
Diệp Hằng vẻ mặt đau khổ, tay còn chống thành cửa sổ: “Tỷ tỷ à, ám khí rõ ràng là do ngươi b*n r*, ta còn có thể thay ngươi gánh tội sao? Ngươi ở lại giải thích với bọn họ đi. Ta thì đang bị truy nã, gặp quan binh chỉ tổ rước họa.”
Hạ Lan Chi cắn môi, trong lòng vừa tức vừa lo. Vốn nàng chỉ muốn thử xem công phu của hắn lợi hại đến mức nào, nào ngờ cơ quan của tụ tiễn quá nhạy, ngón tay nàng mới chạm vào chốt chưa kịp dùng lực, ám khí đã vun vút phóng ra ngoài!
Ngoài cửa, tiếng hô càng lúc càng dồn dập: “Thích khách bên trong nghe đây! Hãy lập tức buông vũ khí đầu hàng, còn có thể tha cho một mạng!”
Sắc mặt Hạ Lan Chi trắng bệch, bàn tay càng siết chặt lấy áo Diệp Hằng, thấp giọng uy h**p: “Ngươi đi cũng được, nhưng phải mang ta theo! Nếu bỏ mặc ta ở lại, ta lập tức khai ra ngươi, xem ngươi còn yên ổn được không!”
Diệp Hằng: “……”
Trong lòng hắn chỉ có một câu oán hận, hối hận nhất đời chính là tại sao lại tặng nàng cái tụ tiễn kia!
Rầm!
Cửa phòng bị đá tung, tiếng gỗ vỡ nát chấn động cả gian nhà. Hạ Lan Chi hoảng hốt ngoái đầu, liền thấy bảy tám gã Cẩm Y Vệ trong giáp phục chỉnh tề đã ùa vào, vây chặt lấy hai người như thiên la địa võng.
“Làm sao bây giờ, Diệp Hằng…” Nàng nghiến răng, thì thào như nén cả hơi thở.
Nhưng đợi mãi, bên tai lại chẳng có câu trả lời nào.
Hạ Lan Chi chợt kinh hãi quay đầu, cửa sổ trống trơn, Diệp Hằng đã biến mất không để lại một bóng dáng!
Chỉ thấy nửa thân Hạ Lan Chi còn ghé ra ngoài khung cửa sổ, thoạt nhìn như muốn liều lĩnh nhảy lầu đào tẩu.
Tám thanh trường kiếm sắc lạnh đồng loạt chỉa thẳng về phía nàng, chỉ cần nàng hơi cử động, tất sẽ bị chém thành huyết nhục mơ hồ.
“Ta còn tưởng là thích khách nào to gan lớn mật, dám giữa ban ngày ban mặt hành thích bổn cung,” Một giọng nam trẻ tuổi, trầm ổn vang lên, “Thì ra chỉ là một tiểu cô nương.”
Người vừa bước vào mặc một bộ hoa phục màu đen, dáng vẻ tuấn tú hiên ngang. Đuôi mắt hắn có một nốt ruồi son nhỏ, khiến khí chất quý tộc càng thêm nổi bật mà không mất vẻ ôn hòa.
Chỉ một thoáng, Hạ Lan Chi đã nhận ra, bên hông nam nhân đeo lệnh bài màu minh hoàng, mơ hồ còn thấy rõ bốn trảo kim long được khắc trên đó.
Đương kim Thánh Thượng nay đã ngoài năm mươi, khắp thiên hạ này có thể dùng minh hoàng sắc cùng bốn trảo kim long, duy chỉ có một người, chính là Thái tử.
Nàng cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hạnh nhanh chóng ngấn nước: “Tiểu nữ không phải thích khách, tiểu nữ chỉ là…”
Tên Cẩm Y Vệ dẫn đầu không thèm nghe, quát lạnh: “Thích khách đều sẽ nói mình không phải thích khách!”
“……”
Tạ Phong Lăng khẽ liếc hắn, khóe môi mím thành một đường thẳng: “Bổn cung ngược lại muốn nghe thử xem nàng có lý do gì.”
Ngay lập tức, bốn tên Cẩm Y Vệ thu kiếm, tiến lên dọn sạch canh cặn cơm thừa trên bàn, lại thay trà mới. Bốn người còn lại vẫn giương kiếm cảnh giác, đề phòng Hạ Lan Chi bất ngờ ra tay.
Tạ Phong Lăng ung dung ngồi xuống, khẽ thổi làn bọt trong chén trà.
“Tiểu nữ bỏ ra giá cao để lấy về một con tụ tiễn từ một kẻ giang hồ lang bạt. Vốn dĩ chỉ muốn thử bắn vào cây cột, ai ngờ vô tình lạc mũi tên, lại bay trúng hành lang.”
Tên Cẩm Y Vệ dẫn đầu lập tức nổi giận, quát lớn: “Ngụy biện! Trên đời sao có chuyện trùng hợp đến vậy? Không sớm không muộn, lại ngay đúng lúc Thái tử điện hạ đi ngang qua nơi này mà ngươi ‘thử’?”
Hạ Lan Chi cũng thầm than khổ. Ai biết được lại trùng hợp đến thế, trong tửu lâu ồn ào tiếng người, nàng căn bản không nghe thấy bước chân bên ngoài!
Gương mặt tuấn mỹ của Tạ Phong Lăng thoáng phủ sương lạnh. Hắn khẽ liếc mắt ra hiệu, liền có hai Cẩm Y Vệ lập tức chia nhau đi tra xét cửa sổ và cửa phòng.
“Cô nương đừng quá căng thẳng,” Hắn nở một nụ cười ôn hòa như gió xuân, “Bổn cung chỉ muốn hỏi cô nương vài câu thôi.”
Hạ Lan Chi nuốt nước bọt, trong lòng rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là lời trấn an, thực chất hắn hoàn toàn không tin nàng.
Thấy bốn Cẩm Y Vệ giữ thế phòng bị cũng đã hơi thả lỏng, nàng đành dựa người vào khung cửa sổ, nhỏ giọng đáp: “Điện hạ muốn hỏi điều gì, xin cứ nói.”
“Cô nương vốn là một nữ tử yếu mềm, tại sao lại nói từng gặp phải dã thú?” Tạ Phong Lăng mở miệng hỏi thẳng.
Câu hỏi vừa đưa ra liền như một mũi tên chí mạng. Hạ Lan Chi chớp mắt, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gương mặt tuyệt mỹ: “Tiểu nữ chỉ là nữ nhi mảnh mai, ra ngoài luôn khó tránh khỏi nguy hiểm. Mua vài món để phòng thân, chẳng lẽ quá đáng sao?”
Bộ dáng nàng yếu đuối, đáng thương khiến người ta khó lòng trách cứ. Tạ Phong Lăng thoáng suy ngẫm, chẳng mấy chốc đã liên tưởng đến dã thú nàng nói đến, e rằng không hẳn là loài dã thú thật sự.
Hắn trầm giọng tiếp lời: “Vậy con dã thú đó trông ra sao? Khi ấy, bên cạnh cô nương có còn ai khác đi cùng không?”
Hạ Lan Chi đưa tay che mặt, khẽ xoa những giọt lệ. Gương mặt nhỏ vốn chưa son phấn, vì khóc mà lại càng thêm ba phần diễm lệ.
“Đêm đó là lúc khuya khoắt, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, không có lấy một bóng người. Con dã thú ấy còn cao lớn hơn cả điện hạ, thân hình cường tráng, lại hung dữ tàn bạo… Tiểu nữ thật sự sợ đến hồn vía bay mất.”
“Nếu lỡ có điều gì mạo phạm, cũng mong điện hạ tha thứ. Nhưng tiểu nữ vốn là nữ tử thanh bạch, lại mới vừa xuất giá, nếu như… nếu như… không tự nghĩ cách bảo vệ mình, e là đã sớm bị ăn sạch không còn mảnh xương rồi!”
Cẩm Y Vệ cầm đầu lập tức quát trách: “Một nữ tử thanh bạch sao có thể nửa đêm khuya khoắt lại xuất hiện ở chốn núi rừng hoang vu? Chẳng phải muốn ngầm mưu đồ với điện hạ của chúng ta hay sao?”
“Thập Tam!” Tạ Phong Lăng lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng nói pha băng tuyết, “Xem ra thường ngày bổn cung quá dung túng ngươi rồi!”
“Thập Tam không dám.” Người kia vội vàng cúi đầu.
Hạ Lan Chi lau khóe mắt, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười vừa yếu ớt vừa chua xót: “Điện hạ, không sao cả. Vị ca ca này nói cũng đúng thôi… nữ tử trong sạch thì sao có thể gặp phải chuyện như thế chứ.”
“Tất cả đều là lỗi của tiểu nữ.”
Tạ Phong Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Thập Tam thêm một lần nữa, rồi từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt nàng: “Bổn cung tin cô nương không phải cố ý.”
Năm người đứng quanh đều không rời mắt khỏi hai người, chỉ sợ Hạ Lan Chi nhân cơ hội mà ra tay.
Nàng vẫn thản nhiên, không chút lúng túng, chậm rãi đón lấy khăn tay: “Điện hạ chịu tin tưởng tiểu nữ, vậy là tốt rồi.”
Đúng lúc ấy, hai Cẩm Y Vệ được sai đi dò xét cũng vừa trở về, bẩm báo: “Điện hạ, bên ngoài không có gì bất thường, quả thật chỉ có một mình nàng ở trong phòng.”
Trong lòng Hạ Lan Chi thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc nãy Diệp Hằng ăn cơm, nàng vốn không đói, nên trên bàn chỉ bày một bộ bát đũa. Nếu không, e rằng có nói thế nào cũng khó chối cho trôi!
Tạ Phong Lăng khẽ gật đầu: “Nhưng ám khí vốn nguy hiểm, nếu cô nương vô ý làm bị thương người khác, thì phải tính sao?”
“Tiểu nữ chỉ là muốn hù dọa hắn, để hắn không dám tới gần mà thôi.” Hạ Lan Chi nghiêm túc đáp.
Thập Tam nheo mắt. Không đúng, sao hắn lại có cảm giác hai người này đang dùng mật mã nói chuyện với nhau? Rõ ràng cùng ngồi đó, vậy mà nghe thế nào cũng chẳng hiểu nổi!
Hạ Lan Chi rũ mắt, khóc nức nở, bộ dáng ủy khuất đến xót xa.
“Cô nương đừng sợ. Cứ việc tới nha môn cáo trạng, quan triều đình sẽ đứng ra làm chủ cho cô nương.” Tạ Phong Lăng nhìn nàng, ánh mắt đầy chân thành, rõ ràng là muốn che chở nàng.
Câu này lại khiến lương tâm Hạ Lan Chi thoáng chột dạ.
“Điện hạ có lòng vì dân, đúng là phúc của bá tánh. Chỉ là… phu quân của tiểu nữ vừa mới qua đời chưa đầy một tháng. Nếu lúc này lại để người ngoài đồn đoán, chỉ e miệng lưỡi thiên hạ cũng đủ dìm chết tiểu nữ.”
Nói rồi, nàng che mặt khóc thút thít. Vốn dĩ đã đẹp đến kinh tâm động phách, thêm chút yếu đuối thương tâm, lại càng khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Chẳng mấy chốc, Tạ Phong Lăng cũng thấy xót xa thay.
“Cô nương đừng lo lắng.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía Thập Tam. Tên Cẩm Y Vệ đang ôm kiếm trầm mặc kia thoáng giật mình, trong lòng chợt thấy hoang mang, không hiểu mình vừa nghe nhầm câu nào mà đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi hai người đang ám chỉ điều gì.
“Đây là Thập Tam, Cẩm Y Vệ bên người bổn cung. Hôm nay hắn sẽ hộ tống cô nương hồi phủ, cũng để cho kẻ ẩn mình sau màn kia thấy rõ rằng cô nương đã có người bảo hộ.”
Giọng nói ôn nhu đến lạ, khiến tim Hạ Lan Chi khẽ chậm một nhịp.
Nàng vốn nghĩ quan gia đều giống như Chúc Thành Hải, lạnh lùng vô tình. Không ngờ Thái tử điện hạ lại dịu dàng đến vậy.
“Đa tạ điện hạ.” Hạ Lan Chi cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Huống chi, Cẩm Y Vệ lại khoác phi ngư phục, trong kinh ai nấy đều biết đến. Bà bà chua ngoa kia của nàng không phải lúc nào cũng tìm cách chèn ép nàng sao? Nếu biết nàng có quan hệ với Thái tử, để xem còn dám lên mặt nữa không?
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Hạ Lan Chi vừa mới buông tay áo xuống, còn chưa kịp thở phào, quay đầu đã thấy Diệp Hằng nửa người thò ra ngoài cửa sổ, động tác nhanh nhẹn như con khỉ chuẩn bị chuồn thẳng.
Nàng hốt hoảng nhào tới túm lấy vạt áo hắn: “Ngươi không thể bỏ mặc ta một mình ở đây được!”
Diệp Hằng vẻ mặt đau khổ, tay còn chống thành cửa sổ: “Tỷ tỷ à, ám khí rõ ràng là do ngươi b*n r*, ta còn có thể thay ngươi gánh tội sao? Ngươi ở lại giải thích với bọn họ đi. Ta thì đang bị truy nã, gặp quan binh chỉ tổ rước họa.”
Hạ Lan Chi cắn môi, trong lòng vừa tức vừa lo. Vốn nàng chỉ muốn thử xem công phu của hắn lợi hại đến mức nào, nào ngờ cơ quan của tụ tiễn quá nhạy, ngón tay nàng mới chạm vào chốt chưa kịp dùng lực, ám khí đã vun vút phóng ra ngoài!
Ngoài cửa, tiếng hô càng lúc càng dồn dập: “Thích khách bên trong nghe đây! Hãy lập tức buông vũ khí đầu hàng, còn có thể tha cho một mạng!”
Sắc mặt Hạ Lan Chi trắng bệch, bàn tay càng siết chặt lấy áo Diệp Hằng, thấp giọng uy h**p: “Ngươi đi cũng được, nhưng phải mang ta theo! Nếu bỏ mặc ta ở lại, ta lập tức khai ra ngươi, xem ngươi còn yên ổn được không!”
Diệp Hằng: “……”
Trong lòng hắn chỉ có một câu oán hận, hối hận nhất đời chính là tại sao lại tặng nàng cái tụ tiễn kia!
Rầm!
Cửa phòng bị đá tung, tiếng gỗ vỡ nát chấn động cả gian nhà. Hạ Lan Chi hoảng hốt ngoái đầu, liền thấy bảy tám gã Cẩm Y Vệ trong giáp phục chỉnh tề đã ùa vào, vây chặt lấy hai người như thiên la địa võng.
“Làm sao bây giờ, Diệp Hằng…” Nàng nghiến răng, thì thào như nén cả hơi thở.
Nhưng đợi mãi, bên tai lại chẳng có câu trả lời nào.
Hạ Lan Chi chợt kinh hãi quay đầu, cửa sổ trống trơn, Diệp Hằng đã biến mất không để lại một bóng dáng!
Chỉ thấy nửa thân Hạ Lan Chi còn ghé ra ngoài khung cửa sổ, thoạt nhìn như muốn liều lĩnh nhảy lầu đào tẩu.
Tám thanh trường kiếm sắc lạnh đồng loạt chỉa thẳng về phía nàng, chỉ cần nàng hơi cử động, tất sẽ bị chém thành huyết nhục mơ hồ.
“Ta còn tưởng là thích khách nào to gan lớn mật, dám giữa ban ngày ban mặt hành thích bổn cung,” Một giọng nam trẻ tuổi, trầm ổn vang lên, “Thì ra chỉ là một tiểu cô nương.”
Người vừa bước vào mặc một bộ hoa phục màu đen, dáng vẻ tuấn tú hiên ngang. Đuôi mắt hắn có một nốt ruồi son nhỏ, khiến khí chất quý tộc càng thêm nổi bật mà không mất vẻ ôn hòa.
Chỉ một thoáng, Hạ Lan Chi đã nhận ra, bên hông nam nhân đeo lệnh bài màu minh hoàng, mơ hồ còn thấy rõ bốn trảo kim long được khắc trên đó.
Đương kim Thánh Thượng nay đã ngoài năm mươi, khắp thiên hạ này có thể dùng minh hoàng sắc cùng bốn trảo kim long, duy chỉ có một người, chính là Thái tử.
Nàng cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hạnh nhanh chóng ngấn nước: “Tiểu nữ không phải thích khách, tiểu nữ chỉ là…”
Tên Cẩm Y Vệ dẫn đầu không thèm nghe, quát lạnh: “Thích khách đều sẽ nói mình không phải thích khách!”
“……”
Tạ Phong Lăng khẽ liếc hắn, khóe môi mím thành một đường thẳng: “Bổn cung ngược lại muốn nghe thử xem nàng có lý do gì.”
Ngay lập tức, bốn tên Cẩm Y Vệ thu kiếm, tiến lên dọn sạch canh cặn cơm thừa trên bàn, lại thay trà mới. Bốn người còn lại vẫn giương kiếm cảnh giác, đề phòng Hạ Lan Chi bất ngờ ra tay.
Tạ Phong Lăng ung dung ngồi xuống, khẽ thổi làn bọt trong chén trà.
“Tiểu nữ bỏ ra giá cao để lấy về một con tụ tiễn từ một kẻ giang hồ lang bạt. Vốn dĩ chỉ muốn thử bắn vào cây cột, ai ngờ vô tình lạc mũi tên, lại bay trúng hành lang.”
Tên Cẩm Y Vệ dẫn đầu lập tức nổi giận, quát lớn: “Ngụy biện! Trên đời sao có chuyện trùng hợp đến vậy? Không sớm không muộn, lại ngay đúng lúc Thái tử điện hạ đi ngang qua nơi này mà ngươi ‘thử’?”
Hạ Lan Chi cũng thầm than khổ. Ai biết được lại trùng hợp đến thế, trong tửu lâu ồn ào tiếng người, nàng căn bản không nghe thấy bước chân bên ngoài!
Gương mặt tuấn mỹ của Tạ Phong Lăng thoáng phủ sương lạnh. Hắn khẽ liếc mắt ra hiệu, liền có hai Cẩm Y Vệ lập tức chia nhau đi tra xét cửa sổ và cửa phòng.
“Cô nương đừng quá căng thẳng,” Hắn nở một nụ cười ôn hòa như gió xuân, “Bổn cung chỉ muốn hỏi cô nương vài câu thôi.”
Hạ Lan Chi nuốt nước bọt, trong lòng rõ ràng, đây chẳng qua chỉ là lời trấn an, thực chất hắn hoàn toàn không tin nàng.
Thấy bốn Cẩm Y Vệ giữ thế phòng bị cũng đã hơi thả lỏng, nàng đành dựa người vào khung cửa sổ, nhỏ giọng đáp: “Điện hạ muốn hỏi điều gì, xin cứ nói.”
“Cô nương vốn là một nữ tử yếu mềm, tại sao lại nói từng gặp phải dã thú?” Tạ Phong Lăng mở miệng hỏi thẳng.
Câu hỏi vừa đưa ra liền như một mũi tên chí mạng. Hạ Lan Chi chớp mắt, nước mắt lặng lẽ lăn xuống gương mặt tuyệt mỹ: “Tiểu nữ chỉ là nữ nhi mảnh mai, ra ngoài luôn khó tránh khỏi nguy hiểm. Mua vài món để phòng thân, chẳng lẽ quá đáng sao?”
Bộ dáng nàng yếu đuối, đáng thương khiến người ta khó lòng trách cứ. Tạ Phong Lăng thoáng suy ngẫm, chẳng mấy chốc đã liên tưởng đến dã thú nàng nói đến, e rằng không hẳn là loài dã thú thật sự.
Hắn trầm giọng tiếp lời: “Vậy con dã thú đó trông ra sao? Khi ấy, bên cạnh cô nương có còn ai khác đi cùng không?”
Hạ Lan Chi đưa tay che mặt, khẽ xoa những giọt lệ. Gương mặt nhỏ vốn chưa son phấn, vì khóc mà lại càng thêm ba phần diễm lệ.
“Đêm đó là lúc khuya khoắt, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, không có lấy một bóng người. Con dã thú ấy còn cao lớn hơn cả điện hạ, thân hình cường tráng, lại hung dữ tàn bạo… Tiểu nữ thật sự sợ đến hồn vía bay mất.”
“Nếu lỡ có điều gì mạo phạm, cũng mong điện hạ tha thứ. Nhưng tiểu nữ vốn là nữ tử thanh bạch, lại mới vừa xuất giá, nếu như… nếu như… không tự nghĩ cách bảo vệ mình, e là đã sớm bị ăn sạch không còn mảnh xương rồi!”
Cẩm Y Vệ cầm đầu lập tức quát trách: “Một nữ tử thanh bạch sao có thể nửa đêm khuya khoắt lại xuất hiện ở chốn núi rừng hoang vu? Chẳng phải muốn ngầm mưu đồ với điện hạ của chúng ta hay sao?”
“Thập Tam!” Tạ Phong Lăng lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng nói pha băng tuyết, “Xem ra thường ngày bổn cung quá dung túng ngươi rồi!”
“Thập Tam không dám.” Người kia vội vàng cúi đầu.
Hạ Lan Chi lau khóe mắt, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười vừa yếu ớt vừa chua xót: “Điện hạ, không sao cả. Vị ca ca này nói cũng đúng thôi… nữ tử trong sạch thì sao có thể gặp phải chuyện như thế chứ.”
“Tất cả đều là lỗi của tiểu nữ.”
Tạ Phong Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Thập Tam thêm một lần nữa, rồi từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt nàng: “Bổn cung tin cô nương không phải cố ý.”
Năm người đứng quanh đều không rời mắt khỏi hai người, chỉ sợ Hạ Lan Chi nhân cơ hội mà ra tay.
Nàng vẫn thản nhiên, không chút lúng túng, chậm rãi đón lấy khăn tay: “Điện hạ chịu tin tưởng tiểu nữ, vậy là tốt rồi.”
Đúng lúc ấy, hai Cẩm Y Vệ được sai đi dò xét cũng vừa trở về, bẩm báo: “Điện hạ, bên ngoài không có gì bất thường, quả thật chỉ có một mình nàng ở trong phòng.”
Trong lòng Hạ Lan Chi thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà lúc nãy Diệp Hằng ăn cơm, nàng vốn không đói, nên trên bàn chỉ bày một bộ bát đũa. Nếu không, e rằng có nói thế nào cũng khó chối cho trôi!
Tạ Phong Lăng khẽ gật đầu: “Nhưng ám khí vốn nguy hiểm, nếu cô nương vô ý làm bị thương người khác, thì phải tính sao?”
“Tiểu nữ chỉ là muốn hù dọa hắn, để hắn không dám tới gần mà thôi.” Hạ Lan Chi nghiêm túc đáp.
Thập Tam nheo mắt. Không đúng, sao hắn lại có cảm giác hai người này đang dùng mật mã nói chuyện với nhau? Rõ ràng cùng ngồi đó, vậy mà nghe thế nào cũng chẳng hiểu nổi!
Hạ Lan Chi rũ mắt, khóc nức nở, bộ dáng ủy khuất đến xót xa.
“Cô nương đừng sợ. Cứ việc tới nha môn cáo trạng, quan triều đình sẽ đứng ra làm chủ cho cô nương.” Tạ Phong Lăng nhìn nàng, ánh mắt đầy chân thành, rõ ràng là muốn che chở nàng.
Câu này lại khiến lương tâm Hạ Lan Chi thoáng chột dạ.
“Điện hạ có lòng vì dân, đúng là phúc của bá tánh. Chỉ là… phu quân của tiểu nữ vừa mới qua đời chưa đầy một tháng. Nếu lúc này lại để người ngoài đồn đoán, chỉ e miệng lưỡi thiên hạ cũng đủ dìm chết tiểu nữ.”
Nói rồi, nàng che mặt khóc thút thít. Vốn dĩ đã đẹp đến kinh tâm động phách, thêm chút yếu đuối thương tâm, lại càng khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Chẳng mấy chốc, Tạ Phong Lăng cũng thấy xót xa thay.
“Cô nương đừng lo lắng.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía Thập Tam. Tên Cẩm Y Vệ đang ôm kiếm trầm mặc kia thoáng giật mình, trong lòng chợt thấy hoang mang, không hiểu mình vừa nghe nhầm câu nào mà đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi hai người đang ám chỉ điều gì.
“Đây là Thập Tam, Cẩm Y Vệ bên người bổn cung. Hôm nay hắn sẽ hộ tống cô nương hồi phủ, cũng để cho kẻ ẩn mình sau màn kia thấy rõ rằng cô nương đã có người bảo hộ.”
Giọng nói ôn nhu đến lạ, khiến tim Hạ Lan Chi khẽ chậm một nhịp.
Nàng vốn nghĩ quan gia đều giống như Chúc Thành Hải, lạnh lùng vô tình. Không ngờ Thái tử điện hạ lại dịu dàng đến vậy.
“Đa tạ điện hạ.” Hạ Lan Chi cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Huống chi, Cẩm Y Vệ lại khoác phi ngư phục, trong kinh ai nấy đều biết đến. Bà bà chua ngoa kia của nàng không phải lúc nào cũng tìm cách chèn ép nàng sao? Nếu biết nàng có quan hệ với Thái tử, để xem còn dám lên mặt nữa không?
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 49: Nữ Thích Khách
10.0/10 từ 21 lượt.