Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn

72@-

Nàng lập tức hiểu ra, khó trách lại thấy quen mặt, thì ra người kia chính là thích khách Diệp Hằng mà nàng từng gặp!


Diệp Hằng vội vàng che miệng: “Không phải đâu, đại tỷ, sao ngươi lại giật râu người ta như vậy?”


Hạ Lan Chi nhướng mày, cố ý hù dọa hắn: “Hừ, ta nói rồi, ta đang đi đường yên ổn, thế nào lại vô duyên vô cớ làm rơi bức họa? Đi, cùng ta tới gặp quan, ta muốn nhờ lão gia trong phủ xem thử xem bức họa này có thật sự đáng một trăm lượng bạc không!”


Nói xong, đuôi mắt nàng thoáng liếc về phía ngõ nhỏ bên cạnh. Ở đó, một thư sinh nghèo định bước ra giúp Diệp Hằng, nhưng chỉ nghe hai câu của nàng liền sợ xanh mặt, vội vã lùi lại.


“Ai da, tỷ tỷ, lẽ nào ngươi không nhớ ta sao?” Diệp Hằng ấm ức, mở to đôi mắt tròn xoe long lanh nước, bộ dạng như chó con đáng thương, “Nếu ta thật sự vào nha môn, ngươi nghĩ còn có ngày ta bước ra được nữa sao?”


Nếu không biết thân phận thật sự của hắn, ai nhìn vào cũng chỉ tưởng hắn là một thiếu niên thanh tú hiền lành.


Hạ Lan Chi vừa bực vừa buồn cười, rõ ràng hắn đã nhận ra nàng, vậy mà còn muốn giở trò ăn vạ. Mở miệng là một trăm lượng bạc, chẳng thà đi cướp còn hơn!


“Ngươi đúng là giỏi thật, ăn vạ người quen thì dễ moi tiền hơn đúng không!”


Diệp Hằng đành ngoan ngoãn, vội vàng dán lại bộ râu giả, mặt mày khổ sở: “Không phải ta muốn đâu, mà ta thật sự hết đường rồi. Ta sắp đói chết ngay trên đường đây này.”


Hạ Lan Chi nghi hoặc: “Ngươi không phải có cố chủ sao? Hắn không cho ngươi tiền thưởng à?”


Trước đó nghe Tạ Vô Ngân nói, Diệp Hằng cực kỳ lợi hại, có thể trong vòng vây dày đặc mà vẫn có thể lấy mạng kẻ địch. Người như vậy, mời hắn ra tay hẳn phải tốn không ít bạc mới đúng.


Diệp Hằng làm mặt khổ, râu mép xiêu vẹo dán trên gương mặt non choẹt, đôi mắt chó con long lanh lại ánh lên tia dữ tợn, nhìn vừa đáng thương vừa bất đắc dĩ.


“Hắn vốn hẹn với ta, ở kinh thành sẽ dùng ám hiệu liên lạc. Nhưng Tùng Sơn trang đã biết ta ẩn thân nơi đây, chẳng những phái vô số người lùng sục khắp kinh thành, mà còn báo lên quan phủ nữa!”



“Bây giờ cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều đang săn tìm ta. Nhưng ta lại không thể rời kinh thành, nếu không sẽ không còn cách nào gặp được cố chủ đã hẹn.”


Hạ Lan Chi hiểu rõ, với bản lĩnh của hắn, nếu muốn chạy thì có trăm phương ngàn kế. Việc hắn không hề phòng bị, lại đem mọi chuyện nói hết cho nàng nghe, càng khiến nàng ngạc nhiên.


“Vậy ra ngươi lấy chút bạc còn sót lại để dựng cái quán tranh chữ này sao?” Nàng nhìn hắn từ đầu đến chân, thật sự chẳng còn chút dáng vẻ phong lưu tuấn nhã nào ngày trước.


Diệp Hằng liền kéo từ trong ngõ ra một thư sinh gầy gò nghèo khổ, khoác vai hắn, cười hì hì giới thiệu: “Để ta giới thiệu cho ngươi một người, đây là huynh đệ tốt của ta – Sài Ngạn Minh, Sài đại gia!”


“Lão Sài, đây là a tỷ của ta, mau chào một tiếng đi.”


Bộ dạng hắn thân quen như người nhà. Còn Sài Ngạn Minh thì tự ti đến mức không dám ngẩng mặt nhìn Hạ Lan Chi, chỉ ấp a ấp úng nói: “Tiểu nhân… Sài Ngạn Minh.”


Qua lời kể, Hạ Lan Chi mới biết mấy hôm trước Diệp Hằng đói đến mức suýt ngất trong ngõ nhỏ, may mắn gặp được Sài Ngạn Minh cứu giúp.


Sài Ngạn Minh đưa hắn về nhà, chia cho hắn hai bữa cháo. Vốn dĩ, họ Sài này là cử nhân vào kinh ứng thí, chẳng ngờ thi không đỗ, lại cạn sạch lộ phí hồi hương. Đành phải dựng quán tranh chữ để kiếm miếng cơm qua ngày.


Diệp Hằng còn khoác lác không ngừng: “Sau một thời gian quan sát, ta phát hiện lão Sài tuy chẳng hợp với buôn bán, nhưng thư pháp khí tượng hào sảng, tranh vẽ thì thần thái sống động… Không quá năm năm nữa, chắc chắn hắn sẽ trở thành một trong những danh gia bậc nhất của Đông Đỉnh quốc!”


Sài Ngạn Minh bị hắn tâng bốc đến mức tai đỏ bừng, ngượng ngùng nói nhỏ: “Diệp huynh quá lời rồi…”


Hạ Lan Chi trừng mắt nhìn Diệp Hằng, tức đến buồn cười: “Thì ra ngươi bày ra cái chiêu ăn vạ này để sống qua ngày đúng không?”


“Đây chẳng phải là bất đắc dĩ mưu sinh thôi sao.” Diệp Hằng đưa tay vuốt mũi, ánh mắt hơi né tránh, rõ ràng là chột dạ.


Hạ Lan Chi lắc đầu, trong lòng tự nhủ thôi thì không chấp nhặt với một tên tiểu hài tử như hắn.


Nàng tiện tay mở một bức tranh sơn thủy. Tranh vẽ núi non cao sừng sững, vách đá cheo leo, trong đó có một tảng đá hình Thọ Sơn. Bút pháp tuy không tinh xảo đến mức bậc thầy danh gia, song đường nét sạch sẽ lưu loát, cũng được coi là bậc trung thượng.



“Bức tranh này bao nhiêu bạc?”


Diệp Hằng vừa định mở miệng hô giá cao, Sài Ngạn Minh đã lo nàng chê đắt mà không mua, vội vàng giơ một ngón tay, líu ríu nói: “Một! Một lượng bạc!”


“Được.” Hạ Lan Chi lấy ra một nén bạc vụn đưa cho hắn, rồi nghiêm giọng dặn: “Về sau đừng có giở mấy trò ăn vạ như thế này nữa. Kinh thành khắp nơi đều là quan lại quyền quý, lỡ đắc tội thì ngay cả cái quán tranh chữ này cũng khó mà giữ nổi.”


Sài Ngạn Minh nuốt khan, vội cúi đầu tạ ơn: “Đa tạ cô nương, Sài mỗ khắc ghi trong lòng.”


Đang loay hoay nghĩ nên làm thế nào để tìm Hạ Lan Thần, thì cơ duyên đã tự đến trước mặt.


Hạ Lan Chi quay sang Diệp Hằng, hỏi: “Ngươi đã ăn gì chưa? Có muốn ăn chút gì không?”


“Tỷ tỷ, ngươi đúng là tốt ghê.” Diệp Hằng cười trong trẻo, vẻ mặt vô hại, vỗ vai Sài Ngạn Minh: “Lão Sài, ngươi trông quán trước đi, ta cùng tỷ tỷ ôn lại chuyện cũ. Lát nữa ta sẽ mang cơm hộp về cho ngươi.”


“Được.”


Thế là Hạ Lan Chi cùng Diệp Hằng đi thẳng đến tửu lâu đầu phố.


Trong một gian nhã thất, Hạ Lan Chi gọi năm món ăn một món canh, lại dặn tiểu nhị làm thêm hai món xào, bỏ vào hộp cơm mang về.


Diệp Hằng ăn gần xong, thấy Hạ Lan Chi vẫn chưa chịu mở miệng, liền cong khóe môi cười cợt:


“Tỷ tỷ tốt, ngươi tìm ta hẳn là có chuyện chứ?”


Ngay lần đầu nhìn thấy Hạ Lan Chi, hắn đã ngửi ra trên người nàng có mùi vị đồng loại.


Bởi vì cả hai đều là hồ ly sống nghìn năm, nên hắn mới cố ý để Sài Ngạn Minh ở lại bên ngoài, không cho nghe lén.



Diệp Hằng gõ gõ đầu ngón tay lên bàn, ánh mắt hứng thú: “Làm sát thủ giết người, cướp của ta gặp nhiều rồi. Còn giúp người tìm thân nhân… tỷ tỷ ngươi là người đầu tiên đó. Vậy tìm được rồi, có cần ta tiện tay giết luôn không?”


“……” Hạ Lan Chi trừng hắn.


Thấy nàng sắc mặt nghiêm túc, Diệp Hằng vội xua tay, đổi giọng cười khẽ: “Ta đùa thôi, tỷ tỷ nói đi.”


Ánh mắt Hạ Lan Chi chợt trở nên sâu thẳm, giọng nói bình thản nhưng ngón tay lại nắm chặt đến trắng bệch: “Ta muốn ngươi tìm đệ đệ ruột của ta. Hắn bẩm sinh yếu ớt, không thể ra ngoài lâu, cho nên nhận ra rất dễ. Sau khi tìm được, chỉ cần bảo đảm mang nó bình an về bên ta là được. Với danh tiếng sát thủ lừng lẫy giang hồ của Diệp Hằng, hẳn không phải chuyện khó đúng không.”


Diệp Hằng nhướng mày, môi mỉm cười lười nhác: “Nhưng tỷ tỷ phải nghĩ cho kỹ, ta ra giá không rẻ đâu.”


“Một ngàn lượng bạc trắng!”


“Thành giao!”


Hạ Lan Chi ngẩn người, vốn còn tưởng hắn sẽ mặc cả hoặc cố tình nâng giá, nào ngờ hắn sảng khoái nhận lời. Một ngàn lượng bạc kia là số tiền nàng đã dành dụm rất lâu.


Nàng gạt phần cơm canh còn thừa sang một bên, kéo túi tiền đặt xuống bàn. Một nắm bạc vụn, vài nén bạc nguyên bảo cùng mấy lá vàng trút ra, lăn lóc trên mặt đất, tổng cộng khoảng ba mươi lượng.


“Chỗ này coi như tiền đặt cọc. Sau khi việc thành, ta sẽ giao đủ số còn lại.”


Diệp Hằng lắc đầu cười: “Giang hồ có quy củ, nhận đầu thì mới trả tiền… À không, nhận người thì tính tiền. Với lại trí nhớ ta cũng chẳng tốt đẹp gì, một ngàn lượng ấy, đợi đến lúc xong việc rồi cùng nhau tính luôn.”


Ánh mắt hắn lúc này nghiêm túc, khiến Hạ Lan Chi đành phải thu lại số bạc kia.


Nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một tia ngờ vực. Sao nàng cứ cảm thấy tên tiểu tử này chẳng đáng tin chút nào?


Đang còn suy nghĩ, Diệp Hằng bỗng vén tay áo, tháo xuống từ cổ tay một vật đen tuyền.



“Giang hồ có luật, không thể nào ăn không uống không của ai. Cái này coi như đáp lễ, ta tặng ngươi.” Hắn đẩy vật kia tới trước mặt nàng.


“Tụ tiễn?” Hạ Lan Chi ngạc nhiên hỏi.


Đó là một thứ lớn chừng bàn tay, phần tiếp xúc với da làm bằng da thuộc. Phía trên có một hộp sắt nhỏ, trước mặt lại có ba lỗ kim lớn nhỏ khác nhau.


Hạ Lan Chi cũng không khách khí, lập tức buộc nó vào cổ tay trái: “Dùng thế nào?”


Diệp Hằng thảnh thơi bắt chéo chân, hờ hững đáp: “Bên hông có cơ quan, chỉ cần chạm nhẹ, bên trong ám khí sẽ b*n r*.”


Chưa kịp dứt lời, nàng đã vô thức chĩa ngay về phía hắn.


Vèo!


Chỉ trong nháy mắt điện quang lóe sáng, Diệp Hằng giật mình ngả người về sau, ba cây ngân châm thẳng tắp xuyên thủng giấy cửa sổ, vun vút bay ra ngoài!


Đinh! Đinh! Đinh!


Ba mũi kim cắm gọn vào cây cột hành lang.


Ngoài kia, đám hộ vệ hoảng hốt xông tới, lập tức che chắn trước mặt một nam nhân mặc hoa phục, đồng loạt quát lớn: “Có thích khách!”


“Bảo vệ điện hạ!”


“Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây rồi!”


Trong nhã gian, Hạ Lan Chi và Diệp Hằng trừng mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều ánh lên vẻ hoảng loạn.


Hỏng rồi, gặp rắc rối lớn rồi!


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 48: Tụ Tiễn Gây Họa Lớn
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...