Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
62@-
Ngày 18 tháng 4, phủ Thừa tướng sau nhiều ngày ảm đạm cũng được chỉnh trang sáng sủa, quét sạch u ám.
Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của Chúc Thành Hải. Tuy ông vừa mới nếm qua nỗi đau mất con nhưng lão phu nhân vẫn cố ý tổ chức tiệc mừng thật long trọng, như muốn xua đi vận đen phủ trùm tướng phủ.
Yến tiệc chỉ mời thân bằng quyến thuộc của Chúc gia, nhưng một số quan viên đồng cấp cũng đều nhận được thiệp mời.
“Này, kia chẳng phải là con dâu nhà bà đó sao?”
Một vị phu nhân thân mật kéo tay Chúc Lý thị, cười khen ngợi: “Chậc chậc, quả thật xinh đẹp như hoa… chỉ tiếc là…”
Nụ cười trên mặt Chúc Lý thị suýt nữa không giữ nổi. Bà sao có thể không hiểu trong chữ “tiếc” của đối phương hàm chứa bao nhiêu ẩn ý! Nhưng hôm nay là ngày mừng thọ của Chúc Thành Hải, bà chỉ có thể nén giận, ngoài cười trong lạnh nói: “Chuyện đã qua rồi. Thôi, mời phu nhân vào nội viện ngồi cho vui.”
Hôm nay Hạ Lan Chi lại vô cùng phấn chấn. Mấy ngày gần đây, cửa tiệm của nàng làm ăn khởi sắc, lại liên tiếp đón không ít phu nhân tiểu thư đến làm khách, trong đó có vài người hôm nay cũng góp mặt.
Vậy nên nàng chẳng hề chậm trễ, nở một nụ cười rạng rỡ bước ra nghênh tiếp từng vị khách quý: “Trần phu nhân, đã lâu không gặp, dạo này phu nhân bận rộn lắm phải không? Y phục hôm nay thật tinh xảo nha.”
“Ha ha, Hạ cô nương quên rồi sao? Đây chính là y phục mới từ Thanh Ti phường các người đó.”
“Ôi chao, phu nhân mặc vào nhìn trẻ ra ít nhất mười tuổi đấy!” Hạ Lan Chi khen ngợi, giơ ngón tay cái lên, rồi vừa liếc mắt thấy lại có một vị khách quen bước vào, nàng vội mỉm cười, đưa tay dẫn đường: “Phu nhân, mời vào trong uống trà, gánh hát cũng sắp tới rồi.”
Để mừng đại thọ Chúc Thành Hải, tướng phủ còn đặc biệt thỉnh gánh hát nổi danh nhất kinh thành, dựng sân khấu ngay trong hoa viên, định hát liền một ngày một đêm.
Bước chân Hạ Lan Chi nhẹ nhàng như gót sen tiến tới trước cửa nghênh đón: “Vương phi đại giá quang lâm, Chi Nhi không kịp nghênh tiếp từ xa, mong Vương phi thứ tội.”
Khương thị khẽ cong môi cười: “Hạ cô nương quả nhiên là người khéo léo, đi đến đâu cũng khiến người ta khó mà trách được.”
“Vương phi quá lời rồi.” Hạ Lan Chi dịu dàng đáp, ánh mắt lướt qua phía sau Khương thị, ngoài hai nha hoàn đi theo thì chẳng thấy ai khác, nàng bèn mỉm cười hỏi: “Vậy còn Tô Khanh tỷ tỷ đâu? Hôm nay sao lại không đi cùng Vương phi vậy?”
Khóe mắt Khương thị thoáng hiện chút u sầu: “E là có việc riêng. Dăm hôm trước Khanh Khanh còn trở về nhà yên ổn, vậy mà hai ngày nay nha hoàn và bà tử ta phái tới thăm đều bị người của phủ thiếu khanh đuổi về hết.”
“Có lẽ là vợ chồng son muốn hưởng chút ngày tháng riêng tư thôi, Vương phi không cần lo lắng.” Hạ Lan Chi dịu giọng an ủi rồi mỉm cười nói tiếp: “Ngày khác Vương phi ghé qua cửa tiệm của ta, ta sẽ dâng ngài một bộ váy tơ lụa mới, coi như là tạ ơn trước kia Vương phi rộng lòng bỏ qua cho ta.”
Nghe nàng khéo léo chuyển lời, ưu sầu trong mắt Khương thị liền phai nhạt, bật cười trêu chọc: “Ta đã nói rồi, ngươi đúng là người biết làm ăn. Ngay cả ở tiệc mừng thọ của công công mà cũng không quên tranh thủ mời chào khách nhân. Quả thật là rất giỏi tính toán.”
“Vương phi quá khen.” Hạ Lan Chi khẽ cong môi cười.
Trong lòng nàng lại thầm cười nhạt, nàng với Chúc gia vốn chẳng mấy thân thiết, lúc này không nhân cơ hội lo cho việc buôn bán của mình, chẳng lẽ còn ngốc nghếch đi vun vén nhân tình cho Chúc gia sao?
Khương thị bị dáng vẻ ấy của nàng làm cho bật cười: “Được rồi, ngươi cứ bận việc tiếp khách đi. Ta đến Chúc phủ nhiều lần rồi, không cần ngươi phải dẫn vào đâu.”
Hạ Lan Chi gật đầu tiễn bước. Nàng vừa xoay người, đã thấy ở cổng phủ ồn ào, dường như bọn gác cửa đang tranh cãi với ai đó.
“Các ngươi trừng to mắt mà nhìn cho rõ! Đây đường đường là tướng phủ, đâu có phải là nơi để các ngươi tùy tiện chen vào ăn tiệc uống rượu đâu?”
Hai gia đinh gác cổng chặn một nam một nữ, sốt ruột xua đuổi: “Đi mau đi mau! Đừng có làm bẩn ngày vui của lão gia, kẻo bọn ta phải ra tay đó!”
Nam nhân kia mặt mày khổ sở, chắp tay khẩn cầu: “Chúng ta thật tâm đến chúc thọ tướng gia. Ta là cha ruột của thiếu phu nhân các ngươi, cũng là thông gia của lão gia!”
“Không có thiệp mời thì ngươi có là ai cũng vô dụng!” Gã gác cổng gằn giọng, thái độ cứng rắn.
Tiểu Giang thị tính tình chanh chua, lập tức trở mặt, chỉ tay quát tháo: “Mấy tên nô tài hèn hạ dám hỗn láo với chúng ta à? Thiếu phu nhân của các ngươi gặp chúng ta còn phải bưng trà dâng nước gọi cha kêu mẹ. Các ngươi tính là cái thá gì!”
Hai gã gác cổng vẫn không nhúc nhích, giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh, chắn ngang cửa.
Hạ Lan Chi khẽ chau mày, vốn định tránh đi cho yên chuyện, không ngờ lại bị Tiểu Giang thị bắt gặp.
“Chi Nhi à~” Bà ta nhếch miệng cười, tay vẫy rối rít, “Ngươi xem, đúng là nước cuốn vào miếu Long Vương, người một nhà còn không nhận ra nhau kìa.”
Ánh mắt soi mói của mấy vị phu nhân xung quanh lập tức dồn về phía Hạ Lan Chi, chờ xem nàng mất mặt thế nào.
Hôm nay khách khứa đến Chúc phủ có ai không phải phú quý quyền thế?
Hạ Lan Chi bất đắc dĩ, chỉ đành bước tới, khẽ hành lễ: “Cha, tiểu nương, sao hai người lại đến đây?”
Trong tay Hạ Lan Quý còn nâng một hộp lễ vật, giọng điệu trách móc: “Ngươi xem ngươi nói kìa. Hôm nay là ngày mừng thọ thứ năm mươi của ông thông gia, sao ngươi không báo cho nhà một tiếng?”
“Còn có thể vì cái gì!” Tiểu Giang thị vừa thấy trên người Hạ Lan Chi khoác cẩm tú sa tanh, châu ngọc sáng lấp lánh, trong bụng liền như bình giấm bị nghiêng đổ ào ào.
Nếu không phải con tiện nhân này ăn ở khéo léo lọt vào mắt Chúc lão phu nhân thì làm sao đến lượt nó trở thành đại thiếu phu nhân Chúc gia chứ!
Khóe môi Hạ Lan Chi hơi run, nàng điềm tĩnh đáp: “Tiểu nương sao có thể nói vậy? Tiệc hôm nay đều do công công và bà bà sắp xếp. Ta nào có quyền xen vào.”
Tiểu Giang thị lại không buông tha, ngay giữa bao ánh mắt, liền lớn tiếng trách móc: “Thật chẳng biết điều! Leo lên cao rồi liền chê bỏ cha mẹ. Đường đường là thiếu phu nhân Chúc gia, chẳng lẽ chút quyền lợi ấy cũng không có hay sao?”
Hạ Lan Chi cụp mắt, hàng mi khẽ run, trong tay áo âm thầm siết chặt bàn tay, giấu đi nỗi tủi nhục.
Tiểu Giang thị còn định thừa thế mắng tiếp, làm ra vẻ khí thế của chủ mẫu Hạ gia, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
“Là ngự xa* của Thái tử điện hạ!”
(*) Ngự xa: xa giá của thiên tử, loại xe ngựa chuyên để vua đi lại trong các dịp tuần du, xuất chinh hoặc tế lễ
Không biết ai hô lên một tiếng, mọi người lập tức nườm nượp ùa ra cửa nghênh đón. Chúc Thành Hải và Chúc Lý thị càng vội vàng tự mình ra tận cổng tiếp giá.
Đi ngang qua chỗ Hạ Lan Chi, Hạ Lan Quý giơ hộp lễ vật trên tay, mặt mày hớn hở gọi: “Ông thông gia…”
Nhưng Chúc Thành Hải không buồn liếc lấy một cái, cứ thế bước thẳng qua, hòa vào đám người phía trước.
Bị hạ nhân gây khó dễ đã đủ mất mặt, vậy mà ngay cả thông gia cũng coi như không thấy.
Tiểu Giang thị giận đến mức suýt thổ huyết, móng tay bấm chặt lên cánh tay Hạ Lan Quý, nghiến răng nghiến lợi: “Thật là tức chết lão nương mà!”
Từ khi nạp Tiểu Giang thị vào cửa, Hạ Lan Quý liền sợ thê tử đến độ chẳng dám hó hé, ngay cả một tiếng cũng không dám thở mạnh.
Tất cả đều lọt trọn vào mắt Hạ Lan Chi, nơi đáy mắt nàng thoáng hiện một tia châm chọc lạnh lẽo.
“Ơ… kia là xe ngựa của ai mà lại có thể song hành cùng ngự xa của Thái tử thế?”
Theo tiếng xôn xao, mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh cỗ bảo mã* xa hoa kia, còn có một cỗ xe ngựa mộc mạc giản đơn.
(*) Bảo mã: Ngựa quý
Xe vừa dừng, Tạ Phong Lăng bước xuống, cả đám người lập tức quỳ rạp hành lễ: “Cung nghênh Thái tử điện hạ!”
Hạ Lan Chi dù không cam lòng, cũng buộc phải theo đám đông quỳ xuống, chỉ là nàng vẫn cả gan ngẩng đầu, đưa mắt dò xét Thái tử và cỗ xe ngựa bí ẩn bên cạnh.
Ngay sau đó, từ trong chiếc xe ngựa mộc mạc ấy, một vị hòa thượng khoác cà sa bát bảo chậm rãi bước xuống.
Tạ Phong Lăng tựa như đã biết rõ người bên trong là ai, lập tức chắp tay thi lễ: “Lâu ngày không gặp.”
Ánh mắt Tạ Vô Ngân nhàn nhạt quét qua hắn, rồi liếc nhìn đám người đang quỳ phục trước phủ Thừa tướng, giọng điệu thản nhiên, dửng dưng cất lên: “Thái tử phô trương quá rồi.”
Chỉ để lại một câu, hắn đã nghênh ngang cất bước rời đi.
Trường tụ phiêu đãng, dáng vẻ cao ngạo lạnh nhạt tựa hồ như bản thân mình không thuộc về thế gian này, càng giống một vị thần cao ngạo, chẳng buồn hòa nhập cùng phàm nhân.
[Ngay cả thể diện của Thái tử hắn cũng không nể?]
[Rốt cuộc hắn là ai…]
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Ngày 18 tháng 4, phủ Thừa tướng sau nhiều ngày ảm đạm cũng được chỉnh trang sáng sủa, quét sạch u ám.
Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của Chúc Thành Hải. Tuy ông vừa mới nếm qua nỗi đau mất con nhưng lão phu nhân vẫn cố ý tổ chức tiệc mừng thật long trọng, như muốn xua đi vận đen phủ trùm tướng phủ.
Yến tiệc chỉ mời thân bằng quyến thuộc của Chúc gia, nhưng một số quan viên đồng cấp cũng đều nhận được thiệp mời.
“Này, kia chẳng phải là con dâu nhà bà đó sao?”
Một vị phu nhân thân mật kéo tay Chúc Lý thị, cười khen ngợi: “Chậc chậc, quả thật xinh đẹp như hoa… chỉ tiếc là…”
Nụ cười trên mặt Chúc Lý thị suýt nữa không giữ nổi. Bà sao có thể không hiểu trong chữ “tiếc” của đối phương hàm chứa bao nhiêu ẩn ý! Nhưng hôm nay là ngày mừng thọ của Chúc Thành Hải, bà chỉ có thể nén giận, ngoài cười trong lạnh nói: “Chuyện đã qua rồi. Thôi, mời phu nhân vào nội viện ngồi cho vui.”
Hôm nay Hạ Lan Chi lại vô cùng phấn chấn. Mấy ngày gần đây, cửa tiệm của nàng làm ăn khởi sắc, lại liên tiếp đón không ít phu nhân tiểu thư đến làm khách, trong đó có vài người hôm nay cũng góp mặt.
Vậy nên nàng chẳng hề chậm trễ, nở một nụ cười rạng rỡ bước ra nghênh tiếp từng vị khách quý: “Trần phu nhân, đã lâu không gặp, dạo này phu nhân bận rộn lắm phải không? Y phục hôm nay thật tinh xảo nha.”
“Ha ha, Hạ cô nương quên rồi sao? Đây chính là y phục mới từ Thanh Ti phường các người đó.”
“Ôi chao, phu nhân mặc vào nhìn trẻ ra ít nhất mười tuổi đấy!” Hạ Lan Chi khen ngợi, giơ ngón tay cái lên, rồi vừa liếc mắt thấy lại có một vị khách quen bước vào, nàng vội mỉm cười, đưa tay dẫn đường: “Phu nhân, mời vào trong uống trà, gánh hát cũng sắp tới rồi.”
Để mừng đại thọ Chúc Thành Hải, tướng phủ còn đặc biệt thỉnh gánh hát nổi danh nhất kinh thành, dựng sân khấu ngay trong hoa viên, định hát liền một ngày một đêm.
Bước chân Hạ Lan Chi nhẹ nhàng như gót sen tiến tới trước cửa nghênh đón: “Vương phi đại giá quang lâm, Chi Nhi không kịp nghênh tiếp từ xa, mong Vương phi thứ tội.”
Khương thị khẽ cong môi cười: “Hạ cô nương quả nhiên là người khéo léo, đi đến đâu cũng khiến người ta khó mà trách được.”
“Vương phi quá lời rồi.” Hạ Lan Chi dịu dàng đáp, ánh mắt lướt qua phía sau Khương thị, ngoài hai nha hoàn đi theo thì chẳng thấy ai khác, nàng bèn mỉm cười hỏi: “Vậy còn Tô Khanh tỷ tỷ đâu? Hôm nay sao lại không đi cùng Vương phi vậy?”
Khóe mắt Khương thị thoáng hiện chút u sầu: “E là có việc riêng. Dăm hôm trước Khanh Khanh còn trở về nhà yên ổn, vậy mà hai ngày nay nha hoàn và bà tử ta phái tới thăm đều bị người của phủ thiếu khanh đuổi về hết.”
“Có lẽ là vợ chồng son muốn hưởng chút ngày tháng riêng tư thôi, Vương phi không cần lo lắng.” Hạ Lan Chi dịu giọng an ủi rồi mỉm cười nói tiếp: “Ngày khác Vương phi ghé qua cửa tiệm của ta, ta sẽ dâng ngài một bộ váy tơ lụa mới, coi như là tạ ơn trước kia Vương phi rộng lòng bỏ qua cho ta.”
Nghe nàng khéo léo chuyển lời, ưu sầu trong mắt Khương thị liền phai nhạt, bật cười trêu chọc: “Ta đã nói rồi, ngươi đúng là người biết làm ăn. Ngay cả ở tiệc mừng thọ của công công mà cũng không quên tranh thủ mời chào khách nhân. Quả thật là rất giỏi tính toán.”
“Vương phi quá khen.” Hạ Lan Chi khẽ cong môi cười.
Trong lòng nàng lại thầm cười nhạt, nàng với Chúc gia vốn chẳng mấy thân thiết, lúc này không nhân cơ hội lo cho việc buôn bán của mình, chẳng lẽ còn ngốc nghếch đi vun vén nhân tình cho Chúc gia sao?
Khương thị bị dáng vẻ ấy của nàng làm cho bật cười: “Được rồi, ngươi cứ bận việc tiếp khách đi. Ta đến Chúc phủ nhiều lần rồi, không cần ngươi phải dẫn vào đâu.”
Hạ Lan Chi gật đầu tiễn bước. Nàng vừa xoay người, đã thấy ở cổng phủ ồn ào, dường như bọn gác cửa đang tranh cãi với ai đó.
“Các ngươi trừng to mắt mà nhìn cho rõ! Đây đường đường là tướng phủ, đâu có phải là nơi để các ngươi tùy tiện chen vào ăn tiệc uống rượu đâu?”
Hai gia đinh gác cổng chặn một nam một nữ, sốt ruột xua đuổi: “Đi mau đi mau! Đừng có làm bẩn ngày vui của lão gia, kẻo bọn ta phải ra tay đó!”
Nam nhân kia mặt mày khổ sở, chắp tay khẩn cầu: “Chúng ta thật tâm đến chúc thọ tướng gia. Ta là cha ruột của thiếu phu nhân các ngươi, cũng là thông gia của lão gia!”
“Không có thiệp mời thì ngươi có là ai cũng vô dụng!” Gã gác cổng gằn giọng, thái độ cứng rắn.
Tiểu Giang thị tính tình chanh chua, lập tức trở mặt, chỉ tay quát tháo: “Mấy tên nô tài hèn hạ dám hỗn láo với chúng ta à? Thiếu phu nhân của các ngươi gặp chúng ta còn phải bưng trà dâng nước gọi cha kêu mẹ. Các ngươi tính là cái thá gì!”
Hai gã gác cổng vẫn không nhúc nhích, giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh, chắn ngang cửa.
Hạ Lan Chi khẽ chau mày, vốn định tránh đi cho yên chuyện, không ngờ lại bị Tiểu Giang thị bắt gặp.
“Chi Nhi à~” Bà ta nhếch miệng cười, tay vẫy rối rít, “Ngươi xem, đúng là nước cuốn vào miếu Long Vương, người một nhà còn không nhận ra nhau kìa.”
Ánh mắt soi mói của mấy vị phu nhân xung quanh lập tức dồn về phía Hạ Lan Chi, chờ xem nàng mất mặt thế nào.
Hôm nay khách khứa đến Chúc phủ có ai không phải phú quý quyền thế?
Hạ Lan Chi bất đắc dĩ, chỉ đành bước tới, khẽ hành lễ: “Cha, tiểu nương, sao hai người lại đến đây?”
Trong tay Hạ Lan Quý còn nâng một hộp lễ vật, giọng điệu trách móc: “Ngươi xem ngươi nói kìa. Hôm nay là ngày mừng thọ thứ năm mươi của ông thông gia, sao ngươi không báo cho nhà một tiếng?”
“Còn có thể vì cái gì!” Tiểu Giang thị vừa thấy trên người Hạ Lan Chi khoác cẩm tú sa tanh, châu ngọc sáng lấp lánh, trong bụng liền như bình giấm bị nghiêng đổ ào ào.
Nếu không phải con tiện nhân này ăn ở khéo léo lọt vào mắt Chúc lão phu nhân thì làm sao đến lượt nó trở thành đại thiếu phu nhân Chúc gia chứ!
Khóe môi Hạ Lan Chi hơi run, nàng điềm tĩnh đáp: “Tiểu nương sao có thể nói vậy? Tiệc hôm nay đều do công công và bà bà sắp xếp. Ta nào có quyền xen vào.”
Tiểu Giang thị lại không buông tha, ngay giữa bao ánh mắt, liền lớn tiếng trách móc: “Thật chẳng biết điều! Leo lên cao rồi liền chê bỏ cha mẹ. Đường đường là thiếu phu nhân Chúc gia, chẳng lẽ chút quyền lợi ấy cũng không có hay sao?”
Hạ Lan Chi cụp mắt, hàng mi khẽ run, trong tay áo âm thầm siết chặt bàn tay, giấu đi nỗi tủi nhục.
Tiểu Giang thị còn định thừa thế mắng tiếp, làm ra vẻ khí thế của chủ mẫu Hạ gia, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
“Là ngự xa* của Thái tử điện hạ!”
(*) Ngự xa: xa giá của thiên tử, loại xe ngựa chuyên để vua đi lại trong các dịp tuần du, xuất chinh hoặc tế lễ
Không biết ai hô lên một tiếng, mọi người lập tức nườm nượp ùa ra cửa nghênh đón. Chúc Thành Hải và Chúc Lý thị càng vội vàng tự mình ra tận cổng tiếp giá.
Đi ngang qua chỗ Hạ Lan Chi, Hạ Lan Quý giơ hộp lễ vật trên tay, mặt mày hớn hở gọi: “Ông thông gia…”
Nhưng Chúc Thành Hải không buồn liếc lấy một cái, cứ thế bước thẳng qua, hòa vào đám người phía trước.
Bị hạ nhân gây khó dễ đã đủ mất mặt, vậy mà ngay cả thông gia cũng coi như không thấy.
Tiểu Giang thị giận đến mức suýt thổ huyết, móng tay bấm chặt lên cánh tay Hạ Lan Quý, nghiến răng nghiến lợi: “Thật là tức chết lão nương mà!”
Từ khi nạp Tiểu Giang thị vào cửa, Hạ Lan Quý liền sợ thê tử đến độ chẳng dám hó hé, ngay cả một tiếng cũng không dám thở mạnh.
Tất cả đều lọt trọn vào mắt Hạ Lan Chi, nơi đáy mắt nàng thoáng hiện một tia châm chọc lạnh lẽo.
“Ơ… kia là xe ngựa của ai mà lại có thể song hành cùng ngự xa của Thái tử thế?”
Theo tiếng xôn xao, mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh cỗ bảo mã* xa hoa kia, còn có một cỗ xe ngựa mộc mạc giản đơn.
(*) Bảo mã: Ngựa quý
Xe vừa dừng, Tạ Phong Lăng bước xuống, cả đám người lập tức quỳ rạp hành lễ: “Cung nghênh Thái tử điện hạ!”
Hạ Lan Chi dù không cam lòng, cũng buộc phải theo đám đông quỳ xuống, chỉ là nàng vẫn cả gan ngẩng đầu, đưa mắt dò xét Thái tử và cỗ xe ngựa bí ẩn bên cạnh.
Ngay sau đó, từ trong chiếc xe ngựa mộc mạc ấy, một vị hòa thượng khoác cà sa bát bảo chậm rãi bước xuống.
Tạ Phong Lăng tựa như đã biết rõ người bên trong là ai, lập tức chắp tay thi lễ: “Lâu ngày không gặp.”
Ánh mắt Tạ Vô Ngân nhàn nhạt quét qua hắn, rồi liếc nhìn đám người đang quỳ phục trước phủ Thừa tướng, giọng điệu thản nhiên, dửng dưng cất lên: “Thái tử phô trương quá rồi.”
Chỉ để lại một câu, hắn đã nghênh ngang cất bước rời đi.
Trường tụ phiêu đãng, dáng vẻ cao ngạo lạnh nhạt tựa hồ như bản thân mình không thuộc về thế gian này, càng giống một vị thần cao ngạo, chẳng buồn hòa nhập cùng phàm nhân.
[Ngay cả thể diện của Thái tử hắn cũng không nể?]
[Rốt cuộc hắn là ai…]
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 51: Sao Ông Thông Gia Không Để Ý Tới Ta Vậy?
10.0/10 từ 21 lượt.