Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 46: Cao Thị Giang Nam

86@-

Xe ngựa lộc cộc chạy trên con đường quan đạo lầy lội, chậm rãi dừng lại trước cửa Thanh Ti phường.


Nguyệt Cô nhảy xuống trước, bung chiếc dù giấy, rồi mới đỡ Hạ Lan Chi bước xuống xe.


“Thiếu phu nhân cẩn thận dưới chân, trời mưa dầm, đường trơn ướt lắm.”


Hạ Lan Chi liếc mắt nhìn, thấy trước cửa tiệm có mấy người đang trú mưa. Nàng khẽ nâng cằm, dặn: “Bảo bọn họ vào trong uống trà, chờ đến khi mưa tạnh hãy đi.”


Nguyệt Cô hơi nghi hoặc, bởi mấy người đó ăn mặc toàn vải thô áo tang, rõ ràng không giống hạng người có thể mua nổi lụa là gấm vóc. Nhưng nàng vẫn nghe lời phân phó mà đi sắp xếp.


Ngay lúc Hạ Lan Chi sắp bước vào cửa hàng, từ tầng hai trà lâu đối diện bất ngờ thò ra một cái đầu.


“Tam muội muội, ngươi đến sớm vậy sao? Chẳng lẽ định tìm thêm vài gã tay chân vạm vỡ đến trợ giúp à?”


Hạ Lan Chi quay đầu, liền thấy Hạ Lan Uyên đang ngồi trong trà lâu. Trên bàn bày bốn chén trà, nhưng chỉ có mỗi hắn ngồi đó. Trước mặt còn cả đống vỏ hạt dưa, đủ để thấy hắn đã chờ ở đây rất lâu.


Người đi cùng hắn rõ ràng không kiên nhẫn được mà bỏ đi cả rồi, chỉ còn hắn còn nấn ná.


Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, nở nụ cười nhàn nhạt: “Đáng tiếc, lần này sợ là ngươi phải thất vọng rồi. Cửa tiệm này chắc chắn không dễ bị đập phá đâu.”


Sáng sớm hôm nay, kiệu hoa của Bình Nam vương phủ đúng là có đi ngang qua nơi này. Nhưng Hạ Lan Uyên lại nghĩ rằng tân nương khoác hỉ phục kia chắc chắn là người khác.


Bởi trong suy nghĩ của hắn, Hạ Lan Chi cho dù có ba đầu sáu tay, cũng không thể làm ra hỉ phục hợp với tiêu chuẩn khắt khe của vương phủ!


“Tam muội à, sống ở đời sao tránh khỏi vài lần vấp ngã va chạm. Giờ ngươi có mạnh miệng thì cũng chẳng sao, lát nữa người của Bình Nam vương phủ đến, tốt nhất nên thuận theo một chút. Cùng lắm cũng chỉ mất đi chút vải vóc mà thôi.”


Vừa nhấm nháp hạt dưa, Hạ Lan Uyên vừa lên giọng mỉa mai. Đôi mắt dài hẹp cong cong, chứa đầy ý cười giễu cợt: “Trong kho nhà chúng ta vẫn còn một số vải vóc cũ năm xưa, cũng có thể cho ngươi dùng tạm để ứng phó lúc cần.”


“Vậy thì muội xin cảm ơn ca ca trước.” Hạ Lan Chi chớp chớp mắt, nụ cười giảo hoạt như hồ ly: “Ca ca tốt nhất hãy ở đây mà nhìn cho kỹ từng chi tiết một, tuyệt đối đừng bỏ sót điều gì.”


Mỗi lần Hạ Lan Chi lộ ra nụ cười như vậy, thường chẳng có chuyện gì tốt xảy ra.



Trong lòng Hạ Lan Uyên thoáng chột dạ, lập tức quay sang dặn gã sai vặt bên cạnh: “Đi ngay đến Bình Nam vương phủ dò hỏi tin tức cho ta.”


Hạ Lan Chi chẳng buồn để tâm đến hắn, xoay người bước vào Thanh Ti phường.


Mấy người trú mưa bên ngoài đã được mời vào trong, nên lúc này tầng một vẫn còn khá náo nhiệt.


Tiểu nhị thật lanh lợi, đem những loại vải vóc giá rẻ nhất trải ra cho bọn họ xem, quả nhiên có vài người tò mò hỏi han.


Hạ Lan Chi từ tay Vương Lan nhận lấy tờ ngân phiếu hai mươi lượng. Thấy ngoài trời mưa phùn đã ngớt, nàng liền định ra cửa.


Đúng lúc ấy, vừa ngẩng đầu, nàng liền trông thấy gã sai vặt đang ghé sát tai Hạ Lan Uyên thì thầm điều gì đó.


Hạ Lan Uyên càng nghe, sắc mặt càng lúc càng khó coi.


Đợi đến khi gã sai vặt nói xong, hắn đột nhiên đứng bật dậy, chạy xuống lầu, đứng đối diện Hạ Lan Chi qua một con phố.


“Hạ Lan Chi, rốt cuộc ngươi đã dùng yêu thuật gì?” Hắn trừng mắt giận dữ, gương mặt hầm hầm như muốn ăn thịt người.


Quỷ mới biết, từ sáng sớm tinh mơ hắn đã có mặt ở đây, ngồi trong quán trà chờ suốt bốn, năm canh giờ, vậy mà cuối cùng lại nhận được một tin tức như thế này!


Đột nhiên, như sực nhớ ra điều gì, hắn chỉ thẳng vào Hạ Lan Chi, vẻ mặt như bừng tỉnh: “Chắc chắn là ngươi dùng hỉ phục cũ của ngươi để sửa lại! Ta sẽ lập tức đến nói cho Vương phi, chờ đó mà coi!”


Hạ Lan Chi hoàn toàn không hề sợ hãi.


Thứ nhất, ngày nàng gả cho quỷ đoản mệnh của Chúc gia vốn dĩ không mở tiệc đãi khách, nàng cũng ngồi im trong kiệu, chẳng có mấy ai nhìn thấy rõ dáng vẻ của hỉ phục.


Thứ hai, cho dù có người từng trông thấy, thì Miên Trúc và mấy người đã sớm sửa lại đại sam cùng váy mã diện thêu hoa.


Hỉ phục mới chỉ mặc có hai canh giờ, có thể hỏng hóc gì được? Nhiều lắm cũng chỉ giặt qua một lần, căn bản chẳng nhìn ra dấu vết nào.


“Vậy thì ca ca cứ đi đi, chỉ mong lúc bị đuổi ra khỏi phủ thiếu khanh thì đừng mất mặt quá thôi.” Hạ Lan Chi cười rực rỡ, trong lòng đã sớm tưởng tượng ra cảnh Hạ Lan Uyên bị người ta xua ra khỏi cửa.


Hạ Lan Uyên tức đến nghiến răng nghiến lợi. Khóe mắt thoáng thấy một nha hoàn quen thuộc vội vàng chạy đến.



Hắn nhận ra ngay, đó chính là nha hoàn hầu bên cạnh Khương thị.


Hắn không kịp suy xét vì sao chỉ có một mình nàng ta đến, liền lạnh giọng châm chọc: “Ngươi tưởng ngươi có thể đi đâu hay sao? Dù thân là trưởng tức của Tướng phủ, chẳng phải cũng không nhận được thiệp mời đó ư?”


Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, nha hoàn kia liền cau mày, liếc hắn một cái đầy khó chịu.


Ngay sau đó, nha hoàn kia lại lấy ra một tấm thiệp mời từ trong ngực, hai tay cung kính đưa cho Hạ Lan Chi: “Hạ Lan cô nương, đây là thiệp mời vương phi nhà ta đích thân gửi.”


Hạ Lan Chi không vội nhận, chỉ khẽ nhướng mày nhìn sang Hạ Lan Uyên.


Sắc mặt hắn tức đến méo mó, trong lòng gào thét, tiện nhân này sao có thể, làm thế nào lại có được thiệp mời chứ!


“Vừa rồi trời đổ mưa, ta đến tướng phủ mới hay tin cô nương ở Thanh Ti phường, may mà kịp chạy tới.” Nha hoàn tươi cười nói, “Cũng để tránh có kẻ không có thiệp mời, lại còn vu oan cho cô nương.”


Rõ ràng mấy lời của Hạ Lan Uyên ban nãy đều rơi trọn vào tai nàng.


Đi một chuyến đến thiếu khanh phủ, nhất định sẽ chạm mặt vô số quý nữ và phu nhân quyền thế. Nhưng hiện nay bên ngoài vẫn đang đồn đãi chuyện nàng khắc phu, nếu xuất hiện lúc này, khó tránh khỏi bị người ta chỉ trỏ, bàn ra tán vào.


Hạ Lan Chi cười nhạt, đẩy tấm thiệp trở lại: “Phiền cô nương chuyển lời đến vương phi và quận chúa, hôm nay ta còn có việc khác, thật sự không tiện đi dự tiệc. Nhưng ngày khác, ta nhất định chuẩn bị chút lễ mọn, đích thân đến cửa thỉnh an vương phi.”


Nha hoàn vừa muốn nói thêm, Hạ Lan Chi đã xoay đầu dặn: “Vương chưởng quầy, ra kho chọn hai xấp tơ lụa Tô Châu thượng hạng, đưa sang phủ Thiếu khanh thay ta làm hạ lễ.”


Rồi nàng rút trong túi ra một nén bạc vụn đưa cho nha hoàn: “Vất vả cho cô nương một chuyến, còn phải làm phiền cô nương giúp ta chuyển lời cho vương phi.”


Nha hoàn do dự đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ nhận lấy, theo Vương Lan cùng nhau vào cửa tiệm chọn hàng.


Còn Hạ Lan Chi, thảnh thơi bước lên xe ngựa, vén rèm, khóe môi cong lên một nụ cười.


Hạ Lan Uyên thấy thế, vội vàng chạy theo, gào lên: “Hạ Lan Chi, ta phải tố cáo ngươi!!!”


“Khởi hành!”


Mã phu quất roi, bạch mã hí vang, kéo cỗ xe lướt đi vun vút.



“Hạ Lan Chi!”


Nguyệt Cô nhấc tấm màn tím, ló đầu nhìn ra, che miệng cười khúc khích: “Đúng là một con gà rơi vào nồi canh nóng!”


Ngay lúc ấy, ở cổng Thanh Ti phường lại có một cái hố nước mưa, bánh xe vừa lăn qua, nước bẩn ào ào bắn tung tóe, tất cả đều hắt lên người Hạ Lan Uyên.


Một công tử vốn nho nhã, sạch sẽ, trong chớp mắt biến thành kẻ bẩn thỉu chẳng khác gì ăn mày ven đường.


Hạ Lan Chi nhìn mà cũng khó nhịn được nụ cười.


Ngoài con phố lớn, những gánh hàng rong vừa dẹp quán tránh mưa nay lại bày ra, người qua kẻ lại trên đường cũng bắt đầu đông hơn.


“Con ăn mày thối kia, dám trộm bánh của ta?”


“Đánh! Đánh chết nó đi!”


Phu xe thấy phía trước có đám đông chặn đường, vội ghì cương ngựa lại: “Thiếu phu nhân, phía trước có người chặn đường.”


Nghe thấy tiếng huyên náo, Hạ Lan Chi liền vén rèm nhìn ra, chỉ thấy hai gã nam nhân đang đè một nữ ăn mày quần áo rách nát xuống đất, tay đấm chân đá không ngừng!


Nắm đấm như mưa giáng xuống người bà, thế nhưng nữ nhân ấy lại chẳng rảnh mà kêu đau, chỉ gắng sức nhai nuốt cái bánh nhân thịt trong tay, cố nhồi vào bụng từng miếng một!


Bỗng nhiên, nữ ăn mày trợn trắng mắt, miệng há hốc, rõ ràng là bị nghẹn.


Hai tên kia căn bản không phát hiện, vẫn thẳng tay đạp đá bà.


“Không ổn rồi, bà ấy nghẹn rồi.” Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày, phân phó: “Nguyệt Cô, đi hỏi cái bánh kia bao nhiêu tiền, đưa cho bọn họ là được.”


Nguyệt Cô vội vã đáp, từ trên xe nhảy xuống, ném mấy đồng tiền xuống đất: “Chỉ một cái bánh thôi mà, cần gì đánh người đến chết như vậy.”


Hai gã kia lượm lấy tiền, hầm hầm nói: “Ăn mày thối, xem như hôm nay ngươi gặp may!”


Nói xong, nghênh ngang quay về hàng bánh rán.



Hạ Lan Chi liền lấy một chén trà nóng từ bàn quán bánh, đưa cho nữ ăn mày.


Bà ta chẳng hề khách khí, ôm lấy chén trà như vớ được cọng rơm cứu mạng, ngửa cổ uống cạn một hơi.


Thấy bà uống xong, Hạ Lan Chi vừa định rời đi thì bất ngờ bị nữ ăn mày ôm chặt lấy chân, nghẹn ngào van xin: “Cô nương tốt bụng, đã ba ngày rồi ta không ăn không uống… Cô nương đã làm việc tốt thì xin làm cho trót, mua thêm cho ta một chén bánh canh đi!”


Nguyệt Cô thấy vậy tức giận chống nạnh, quát: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Thiếu phu nhân nhà ta cho bà bánh ăn đã là ơn rồi!”


Nhưng nữ ăn mày biết rõ đã nhiều ngày lắm rồi mới gặp được một người tốt, nếu không nắm chặt cơ hội này, e rằng hôm nay lại đói bụng.


Thế là bà ta chết sống không buông tay, nhất quyết quấn lấy.


Hạ Lan Chi bất đắc dĩ, váy vóc đều bị bà cọ cho nhơ nhuốc, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, ông chủ, nấu thêm một chén canh bánh cho bà ấy đi.”


Dưới ánh nắng, năm chén canh bánh lần lượt bưng ra, khiến Hạ Lan Chi phải khẽ tặc lưỡi kinh ngạc.


Nữ ăn mày một hơi ăn sạch năm chén, nhìn thế mới tin bà ta thật sự đã ba ngày ba đêm chưa có gì bỏ bụng.


“Khục khục…”


Nữ ăn mày vừa ăn vừa khóc, lệ tuôn đầy mặt. Bao năm nay lang thang ngoài đường, hôm nay mới lần đầu được ăn no đến thế.


Bà kích động đến mức muốn quỳ xuống: “Hôm nay ân tình của thiếu phu nhân, Lệ Quân suốt đời không quên! Về sau nếu người có việc cần đến Lệ Quân, ta nhất định không từ chối!”


Nguyệt Cô lộ rõ vẻ chán ghét: “Thiếu phu nhân nhà chúng ta là trưởng tức của phủ Tướng quân, nào tới lượt một kẻ nghèo rách như bà giúp đỡ chứ.”


Trong mắt Cao Lệ Quân thoáng hiện nỗi chua xót, nhưng trong túi bà chẳng còn gì, những thứ có thể đổi lấy miếng ăn đều đã đem bán sạch.


Hạ Lan Chi khẽ liếc Nguyệt Cô, rồi lại nhìn sang y phục trên người Cao Lệ Quân.


Dù quần áo kia đã bẩn thỉu, hôi hám, màu sắc sớm loang thành nâu đen, khó mà nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Thế nhưng đường kim mũi chỉ lại vô cùng tinh tế, hoa văn thêu cũng khéo léo, vừa nhìn đã biết xuất thân từ hàng thêu Tô Châu nổi tiếng Giang Nam!


“Ngươi đến từ Giang Nam sao?”


Cao Lệ Quân rưng rưng gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Ta tên là Cao Lệ Quân… Thiếu phu nhân cứ gọi ta là Cao thị cũng được.”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 46: Cao Thị Giang Nam
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...