Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 45: Sinh Non

94@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hạ Lan Chi ở đại sảnh lầu một chờ một lúc lâu, tiểu nhị mới đem hết thảy đồ ăn đóng gói xong, ước chừng có bốn hộp lớn.


Hai tiểu nhị theo nàng cùng nhau, từ cửa sau Chúc phủ trở lại Kinh Viên.


Từ lần trước nàng đã rút kinh nghiệm, mỗi lần đi ra bằng cửa sau đều cẩn thận lấy khóa cất giấu. Như vậy, người khác tìm không thấy chìa khóa, đương nhiên cũng sẽ không khóa cửa sau lại.


Trên bàn bày hơn hai mươi món ngon, nhưng Hạ Lan Chi lại thấy nhạt như nước lã.


“Thiếu phu nhân, dạo này người ăn uống không ngon miệng sao?” Vương Lan nhanh nhạy nhận ra nàng có gì đó không ổn, vội vàng hỏi.


Hạ Lan Chi khẽ cong môi cười nhạt: “Có lẽ mấy hôm nay quá mệt thôi.”


Vương Lan gắp cho nàng một chiếc đùi gà, dịu dàng khuyên: “Người nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Chuyện cửa tiệm còn có thiếp thân trông nom mà.”


“Gần đây việc buôn bán vẫn ổn chứ?” Hạ Lan Chi vừa hỏi, vừa dùng đũa khẽ chọc chọc miếng đùi gà trong bát.


“Buôn bán không còn sầm uất như trước,” Vương Lan đáp, “Nhưng cửa tiệm bên Hạ Lan Uyên lại cực kỳ náo nhiệt. Nghe nói họ vừa xả hàng tồn, giảm giá lớn nên khách kéo đến rất đông.”


“Ừm.” Hạ Lan Chi thất thần lên tiếng.


Giờ phút này, đáng lẽ nàng phải toàn tâm lo cho công việc làm ăn. Còn Tạ Vô Ngân, hôm nay hắn không hề cho nàng câu trả lời rõ ràng, không đồng ý, cũng chẳng từ chối. Có lẽ hắn vẫn đang cân nhắc.


Nàng nhất định phải nghĩ cách để Tạ Vô Ngân nhìn thấy giá trị của mình.


Đệ đệ vẫn chưa tìm được, Chúc gia tuyệt đối không thể sụp đổ!


Ăn được nửa bát cơm, Hạ Lan Chi mới nhận ra trên bàn hôm nay dường như vắng đi vài bóng người.


“Nguyệt Cô đâu? Hạ Vãn các nàng đâu rồi?”


Vương Lan đáp: “Hôm nay Mã thị về nhà thăm viếng, Hạ Vãn là đồng hương nên đi cùng. Còn Nguyệt Cô… từ sau bữa trưa liền không thấy bóng dáng đâu, không biết đã đi nơi nào.”


Hạ Lan Chi lúc này mới giật mình nhớ ra, thì ra là nàng đã phái Nguyệt Cô đi đến ôn tuyền sơn trang.



Cơm rượu xong xuôi, Hạ Lan Chi đem số bạc kiếm được hôm nay, tổng cộng sáu mươi tám lượng, lấy hết ra.


“Oa, nhiều quá!” Miên Trúc vui mừng đến mức đôi mắt sáng rực như sao.


Vương Lan cầm lấy sổ sách, khẽ mỉm cười: “Muội cứ việc vui mừng đi, chỗ này tiền công nhiều nhất chính là phần của muội đấy.”


“Thật sao!” Miên Trúc reo lên đầy hứng khởi.


Các cô nương liền lần lượt xếp hàng, theo thứ tự mà lĩnh tiền.


“Miên Trúc, hai mươi lượng.”


“Hạ Vãn, mười bốn lượng.”



Số bạc này so với trong phủ mỗi tháng được sáu lượng tiền tiêu vặt quả thực nhiều hơn gấp mấy lần. Ai nấy cầm bạc trong tay đều cười đến rạng rỡ, vui sướng vô cùng.


Đến lượt Vương Lan, nàng lại khép sổ sách, không nhận phần của mình.


Hạ Lan Chi kinh ngạc hỏi: “Số còn lại là của ngươi, sao ngươi lại không lấy?”


Vương Lan mỉm cười dịu dàng: “Trong phủ ăn mặc chi tiêu thiếp thân chẳng tốn gì, ngược lại thiếu phu nhân mới cần. Vài hôm nữa, người sẽ phải dùng đến một khoản bạc lớn.”


Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Vài ngày nữa chính là đại thọ năm mươi tuổi của lão gia. Người nên để dành bạc chuẩn bị lễ vật cho lão gia thì hơn.”


Thời gian qua, trưởng bối trong Chúc gia vẫn chìm trong nỗi u ám vì sự ra đi đột ngột của Chúc Võ Tuyên.


Vương Lan hạ giọng: “Lão phu nhân muốn nhân dịp này mà làm náo nhiệt, coi như xua bớt vận xui.”


Hạ Lan Chi gật đầu: “Ừ, ta biết rồi. Ngày mai ta sẽ ra phố dạo một vòng, xem có thể chọn được thứ gì thích hợp.”


Nàng vốn không quen thân với vị công công này, hơn nữa cũng không tiện hỏi han nhiều, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy mua một bức tranh chữ là thích hợp nhất. Vừa tiện mà lại không sợ thất lễ.


Đang trầm ngâm thì cuối cùng Nguyệt Cô cũng trở về.



Hạ Lan Chi chờ không nổi, lập tức hỏi ngay: “Sơn trang bên kia có xảy ra chuyện gì khác thường không?”


“Thiếu phu nhân, mấy ngày trước ở ôn tuyền sơn trang quả thật có một tiểu hài tử đến ở vài ngày.” Nguyệt Cô đáp, “Lúc nô tỳ đến nơi, đôi phu thê kia đang thu dọn quần áo của đứa nhỏ.”


Tim Hạ Lan Chi chợt siết chặt: “Vậy đứa nhỏ ấy hiện giờ ở đâu?!”


Nguyệt Cô thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Thiếu phu nhân, người có biết lão Vương đầu không? Tiểu hài tử kia chính là tôn tử của ông ta. Vài hôm trước, đứa nhỏ tới ôn tuyền sơn trang chơi với phu thê họ mấy ngày.”


“Nói thật, bọn họ vốn sợ phu nhân trong phủ biết nên không dám hé nửa lời. Sau đó, nô tỳ nhiều lần cam đoan sẽ không tiết lộ chuyện này, họ mới chịu nói ra.”


Nghe đến đây, tay chân Hạ Lan Chi lạnh toát.


Cũng phải thôi… Chúc Lý thị vốn định dùng Thần Nhi để uy h**p nàng, thì làm sao có chuyện đưa Hạ Lan Thần tới ôn tuyền sơn trang mà an hưởng được?


Nguyệt Cô thấy sắc mặt thiếu phu nhân khó coi, lo lắng hỏi: “Phu nhân, người sao vậy?”


“Không sao…”


Hạ Lan Chi nghẹn giọng đáp, rồi mệt mỏi quay về phòng mình.



Cùng lúc đó, tại thôn Mã Gia gần kinh thành.


Chiếc xe ngựa dừng lại ở đầu thôn, Hạ Vãn cùng Mã Thiến Thiến cùng nhau bước xuống.


Hạ Vãn mở túi bạc, đếm đếm rồi lấy ra mấy đồng bạc vụn đưa cho nàng: “Này, bạc xe ngựa cho ngươi. Trưa ngày mai, chúng ta lại cùng nhau trở về Chúc phủ.”


Mã Thiến Thiến vốn chướng mắt mấy đồng bạc vụn này, nhưng gần đây nàng đang thiếu tiền, cuối cùng vẫn tức tối mà nhận lấy.


Nàng với Hạ Vãn tuy cùng quê, nhưng chẳng thân thiết gì. Chẳng qua mỗi lần về thôn thì tiện đường thuê chung một cỗ xe ngựa. Dù sao thôn Mã gia xa xôi, một mình nàng đi về tốn mất hẳn hai lượng bạc.


“Ngày mai rồi tính.” Mã Thiến Thiến đưa tay xoa chiếc bụng ngày càng nhô lên của mình, “Đại phu dặn ta không được để bản thân bị mệt nhọc, tốt nhất là buồn ngủ thì cứ ngủ, chẳng cần miễn cưỡng.”


Hạ Vãn khẽ nhíu mày, không nén được bực bội. Mã Thiến Thiến lại bật cười: “À, ta quên mất, ngươi còn chưa từng mang thai bao giờ.”



Hạ Vãn lườm nguýt, bắt chước giọng điệu châm chọc của nàng: “Ngươi còn chưa từng mang thai bao giờ ~”


“Xì, có gì mà kiêu ngạo chứ. Có thai thì đã sao? Tưởng mình thực sự có thể từ chim sẻ hóa phượng hoàng à? Không giống ta, ta đã cùng Miên Trúc nói rõ rồi, chờ ngày nàng sinh bảo bảo, ta sẽ làm dì cả đó!”


Những lời châm chọc này, Mã Thiến Thiến dĩ nhiên không nghe thấy. Vừa bước tới gần cửa nhà, nàng đã nghe bên trong vọng ra tiếng khóc xé gan xé ruột: “Cha, đừng đánh nữa!”


“Nương sẽ bị cha đánh chết mất!”


“Diệu Tông, ngươi làm cái gì vậy! Nếu còn đánh nữa, Xuân nương sẽ bị ngươi đánh chết mất! Mau dừng tay!”


Mã Thiến Thiến lập tức cảm thấy bất ổn, vội vàng đẩy cửa. Quả nhiên, bên trong đã loạn thành một mớ hỗn độn.


Ca ca của nàng – Mã Diệu Tông – đang cầm que chọc lửa, hung hăng quật xuống người tẩu tử Xuân Nương!


Chất nhi cùng mẫu thân quỳ gối bên cạnh, vừa khóc vừa nhào vào cản, nhưng chẳng thể ngăn được. Càng ngăn, hắn xuống tay càng tàn độc. Chỉ chốc lát, Xuân Nương đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh!


“Mã Diệu Tông!” Mã Thiến Thiến tức giận mắng, “Ngươi đang làm cái gì vậy!”


Nàng mới mấy tháng không về, mà trong nhà đã biến thành bộ dạng này.


Mã Diệu Tông c** tr*n, hơi men còn nồng, nửa khuôn mặt đỏ gay gắt.


“Lão tử đang dạy dỗ nữ nhân của mình, đến lượt ngươi xen vào à? Lão tử chỉ mua chút rượu uống thôi, vậy mà con tiện nhân kia dám bảo trong nhà không còn bạc!” Hắn nói xong thì ném cây chọc than đã bị gãy đôi sang một bên.


Lúc này, mẫu thân cùng chất nhi mới vội vàng dìu Xuân Nương đã bị đánh đến hôn mê vào trong phòng.


Nhìn dáng vẻ của ca ca mình, Mã Thiến Thiến tức đến sôi máu: “Ngươi hiện giờ có ăn, có mặc, có chỗ ở, thứ nào chẳng phải do ta nâng đỡ mà có! Giờ thì hay rồi, uống rượu say liền coi như không quen biết ta nữa phải không!”


Mã Diệu Tông vốn ham mê cờ bạc, mấy năm trước đã thua sạch nhà cửa, đến hạt gạo cũng chẳng còn. Để trả nợ, chính hắn đã bán muội muội ruột thịt mình vào thanh lâu.


May mắn, Mã Thiến Thiến nhờ học được chút thủ đoạn quyến rũ trong thanh lâu, mới mê hoặc được Chúc Võ Tuyên, rồi giúp phụ thân đoạt được chức chưởng quỹ Cẩm Tú phường.


Phụ thân nàng mới chân ướt chân ráo vào được cửa, Mã Diệu Tông đã bắt đầu giở trò cậy thế làm càn!


“Ngươi có chỗ nào đáng để ta nhìn? Ngươi tưởng mình vừa bước chân vào phủ Thừa tướng liền có thể làm phu nhân tiểu thư à? Hơn một tháng rồi, bạc ngươi cũng chưa từng gửi về nhà!”



Thấy Mã Diệu Tông chột dạ, ánh mắt láo liên, nàng liền lạnh sống lưng, lập tức hiểu ra: “Mã Diệu Tông, ngươi lại đi cờ bạc phải không?!”


“Thì sao chứ, ta cũng là vì cái nhà này, muốn cuộc sống ngày càng tốt hơn thôi!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giọng lè nhè, “Ai dè ta bị người ta gài bẫy, thua sạch hết rồi…”


Lời còn chưa dứt, hai chân Mã Thiến Thiến đã mềm nhũn.


Nàng vịn vào bệ đá, mới miễn cưỡng đứng vững, run giọng hỏi: “Tất cả… đều thua hết sao?”


Năm đó Mã Thiến Thiến bị bán vào thanh lâu, thật ra cũng chỉ đổi được mấy lượng bạc rẻ mạt. Về sau, nàng nương nhờ bên cạnh Chúc Võ Tuyên, dần dần có chỗ đứng, nhờ đó mới có chút bạc để lần lượt thay ca ca trả nợ cờ bạc.


Nhưng những ngày yên ổn còn chưa kịp kéo dài bao lâu, nhà họ Mã thậm chí còn chưa kịp dọn sang chỗ ở tử tế, số bạc tích cóp được lại lần nữa bị ca ca ném hết vào cái vực sâu mang tên sòng bạc!


Ánh mắt đỏ ngầu của Mã Diệu Tông bỗng dừng trên bụng nàng, miệng lẩm bẩm: “Trong bụng ngươi mang cốt nhục của Chúc Võ Tuyên… Chẳng lẽ Chúc gia không nên cho nhà ta thêm bạc sao?”


“Ngươi muốn làm gì?” Mã Thiến Thiến lập tức cảnh giác, đưa tay ôm bụng, định quay người trốn vào trong phòng.


Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người, cổ tay đã bị hắn tóm chặt, bàn tay thô bạo kéo giật: “Đi! Đi tìm Chúc gia lấy bạc về cho ta!”


“Ngươi buông ra!”


Nàng bị hắn lôi đi loạng choạng vài bước, trong lòng hoảng hốt cực độ. Không, nàng tuyệt đối không thể đến Chúc gia, càng không thể để Chúc gia biết mình còn có loại người thân mất mặt như vậy!


Mã Diệu Tông say rượu, tính tình càng thêm hung bạo. Thấy muội muội không chịu đi, hắn lập tức gào lên, giận dữ vung tay.


“Bốp!”


Một cái bạt tai nặng nề giáng xuống. Mã Thiến Thiến chỉ thấy tai ong ong một tiếng, trước mắt tối sầm, cả thính lực như biến mất. Thân thể nàng loạng choạng ngã nhào, đập mạnh vào chiếc cối đá!


Một cơn đau dữ dội như xé rách bụng dưới.


Nàng run rẩy cúi xuống nhìn…


Từng giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống nền đất, lan loang đầy đất!


Trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi môi run rẩy không thành tiếng, chỉ bật ra tiếng thét xé ruột:


“Con của ta…!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 45: Sinh Non
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...