Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?

80@-

“Nghe người đưa tin báo lại, ở vùng đất giáp ranh với quan ngoại và Võ quốc, có kẻ dung mạo giống hệt hắn.” Thuộc hạ Lãnh Kiếm bẩm lại rõ ràng, “Khoảng thời gian này, hắn còn thường xuyên tiếp xúc với người bên Võ quốc.”


Trong lòng Tạ Vô Ngân lạnh lẽo cười khẩy: “Quả là một chiêu ‘ve sầu thoát xác’ tuyệt hảo.”


“Chủ tử, thuộc hạ có điều không hiểu.” Lãnh Kiếm chần chừ, “Chúc Thành Hải bây giờ ở trước mặt Thánh Thượng được sủng ái vô cùng, vậy thì Chúc Võ Tuyên còn đi thông đồng với Võ quốc để làm gì?”


Với thực lực hiện tại của Chúc gia, thề sống chết trung thành với bệ hạ, chẳng phải so với ngày sau bị tru di cửu tộc còn tốt hơn sao?


Hạ Lan Chi không dám thở mạnh, cả người run rẩy không kiềm chế được.


Chúc gia cấu kết với địch quốc?


[Nếu chuyện này bị phơi bày, ta chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy!]


Ánh mắt Tạ Vô Ngân nhạt nhòa đảo qua mặt bình phong: “Nguyên nhân là gì không quan trọng, điều này chính là một cơ hội lớn cho chúng ta.”


“Có cần thuộc hạ nghĩ cách tung tin này ra ngoài không?” Lãnh Kiếm dè dặt hỏi, “Chỉ cần Thánh Thượng sinh nghi với Chúc gia, chẳng mấy chốc là có thể điều tra rõ ràng.”


Nếu tung tin bây giờ, sẽ cực kỳ có lợi cho bước đi tiếp theo của bọn họ.


Nhưng mà……


Trong đầu hắn chợt hiện lên đôi mắt xuân sắc long lanh, bờ môi đỏ mọng mềm mại của thiếu nữ kia……


Hắn quá rõ, một khi chuyện Chúc Võ Tuyên giả chết cấu kết với người Võ quốc bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ đẩy Hạ Lan Chi vào chỗ chết!


“Khoan đã.” Tạ Vô Ngân lạnh lùng nói, “Phái vài người âm thầm theo dõi hắn, ta nhất định phải nắm rõ từng hành tung của hắn.”


Lãnh Kiếm khó hiểu, không biết vì sao vị chủ tử luôn sát phạt quyết đoán này lại bỗng nhiên do dự.



Nhưng hắn chỉ có thể chắp tay lĩnh mệnh.


Đúng lúc đó, khóe mắt Lãnh Kiếm thoáng liếc về phía bình phong, mơ hồ thấy lóe lên một mảnh vải vàng nhạt.


“Ai ở đằng đó?!”


Ngay lập tức một thanh trường kiếm lạnh lẽo phóng ra, xuyên thủng bình phong, lao thẳng về phía mặt Hạ Lan Chi.


Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, Tạ Vô Ngân đưa hai ngón tay kẹp lấy một chiếc chén sứ men xanh, từ bên cạnh hất ra ngoài.


Keng!


Thân kiếm đang lao thẳng về phía Hạ Lan Chi lập tức bị chiếc chén đánh lệch, lạc quỹ đạo, găm chặt vào bức tường sau lưng nàng!


Nàng thất kinh quay đầu lại, chỉ thấy một lọn tóc dài của mình lặng lẽ rơi xuống đất. Thanh kiếm kia cơ hồ sượt sát ngay má nàng mà qua!


Chỉ sơ sẩy một chút thôi, nàng chắc chắn đã mất mạng!


“Chủ tử, nữ nhân này trông rất khả nghi! Vừa rồi chúng ta đối thoại, tám chín phần mười nàng đều nghe được!” Lãnh Kiếm lập tức quỳ một gối, trầm giọng cầu xin: “Xin chủ tử giao nàng cho thuộc hạ xử lý, tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà làm hỏng đại sự!”


Tim Hạ Lan Chi đập loạn nhịp, khẩn trương đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ có thể trông mong nhìn về phía Tạ Vô Ngân.


Đôi mắt trong veo chan chứa nước long lanh, môi đỏ anh đào khẽ run vì sợ hãi.


“Ra ngoài.” Tạ Vô Ngân giọng trầm như hàn đàm, chàng tự rót cho mình một chén rượu, chậm rãi uống cạn.


“Chủ tử!” Lãnh Kiếm nóng nảy, đến nỗi gân xanh bên thái dương cũng giật liên hồi.


Tạ Vô Ngân nhíu mày, thanh âm lạnh lẽo: “Ta không muốn lặp lại lần thứ hai.”


Rơi vào đường cùng, Lãnh Kiếm cùng mấy hắc y nhân chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận mà rời khỏi nhã gian.



Ngay khi cửa khép lại, đôi chân Hạ Lan Chi bỗng chốc mềm nhũn, nàng ngồi sụp xuống, lưng dựa sát vào vách tường.


Tạ Vô Ngân cúi xuống nhìn, trong mắt thoáng hiện ý cười khó lường. Hắn đưa tay về phía nàng.


Bàn tay kia khớp xương rõ ràng, trên đốt ngón trỏ còn có lớp chai mỏng, đây là vết tích của năm tháng lần tràng hạt không ngừng lưu lại.


Nhưng giờ phút này, Hạ Lan Chi thật khó mà đem một người nuôi dưỡng ám vệ trong chùa miếu lại trộn lẫn với hình tượng vị hòa thượng khổ tu thanh tịnh kia.


Trên đời này, ai lại mang ám vệ giấu trong chùa miếu chứ!


“Sợ đến mức này sao?” Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ nhếch, ánh mắt đầy ý cười, tựa hồ người vừa định giết nàng khi nãy chẳng phải là thủ hạ của hắn.


Hạ Lan Chi khẽ cắn môi, bàn tay đặt lên lòng bàn tay hắn.


Hai người ngồi xuống bàn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nàng lại khó thể bình tĩnh.


[Hắn không giết ta, hẳn là còn đang cân nhắc xem ta có giá trị lợi dụng hay không.]


Tạ Vô Ngân cụp mắt, rót một chén trà nóng đặt trước mặt nàng: “Vừa rồi, Lãnh Kiếm có dọa cô sợ không?”


“Có…” Hạ Lan Chi khẽ gật đầu, hai tay ôm lấy chén trà.


Từng luồng hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, mới khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn sống sót nguyên vẹn.


“Hắn chỉ là xem cô như gian tế thôi.” Tạ Vô Ngân thản nhiên nói.


[Gian tế chỗ nào chứ?]


[Tên hòa thượng này rốt cuộc có thân phận gì, sao lại biết nhiều chuyện đến thế…]


Trong lòng Hạ Lan Chi dấy lên hết nghi vấn này đến nghi vấn khác, nhưng nàng không dám hỏi ra miệng, sợ bị hòa thượng này thẳng tay g**t ch*t.



Bỗng nhiên nàng nhớ đến mấy ngày trước, hắn từng nửa đêm xông vào tướng phủ, lại bị thương trở ra.


[Chẳng lẽ, hắn đang thu thập chứng cứ mưu phản của Chúc Thành Hải?]


Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Chúc gia… chắc chắn phải chết sao?”


Gần như không cần do dự, Tạ Vô Ngân khẽ gật đầu.


“Tiểu… Vô Ngân sư phụ. Tuy ta không biết thân phận thật sự của ngài, nhưng ngài nhập Phật môn đã lâu.” Hạ Lan Chi dè dặt nhìn hắn, “Cũng không phải tất cả mọi người trong Chúc gia đều là kẻ xấu đâu.”


Trong đầu nàng hiện lên nụ cười e ấp của các cô nương ở Kinh Viên, cùng gương mặt hiền từ của Chúc lão phu nhân.


Nếu để Hoàng thượng biết những hành động mờ ám của Chúc gia, bọn họ đều sẽ chết! Nàng cũng sẽ chết!


Nghe được cách xưng hô lạ lẫm kia, Tạ Vô Ngân nhíu chặt mày lại.


Hắn vẫn thích nàng gọi hắn một tiếng “Tiểu sư phụ” bằng chất giọng mềm mại kia hơn.


“Cô có biết, nếu Chúc Võ Tuyên thật sự cấu kết với Võ quốc, vậy với Đông Đỉnh quốc sẽ tạo thành tổn hại lớn đến nhường nào không?”


Hắn đẩy cửa sổ tửu lầu, ngạo nghễ nhìn xuống đường phố bên dưới.


Dòng người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng, tiếng nói cười huyên náo vọng vào trong phòng, thêm vài phần sinh khí phồn hoa.


Hy sinh một tộc, cứu cả vạn dân Đông Đỉnh quốc, bên nào nặng nhẹ, Hạ Lan Chi dĩ nhiên hiểu rõ.


Nhưng nàng cũng là người, nàng cũng phải nghĩ đến con đường sống của mình.


Nàng khẽ kéo tay áo hắn, hạ giọng nói: “Nếu có thể đánh một đòn nặng vào Chúc gia, khiến Chúc gia không còn chỗ đứng nữa thì sao?”


Ánh mắt Tạ Vô Ngân dừng lại nơi những ngón tay thon dài trắng muốt như ngọc của nàng: “Ý cô là thế nào?”



“Ta là trưởng tức của Chúc gia, ta có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Chúc thừa tướng. Chỉ cần thu thập thêm những tội danh khác của ông ta, đem ông ta đưa vào đại lao… Chúc gia tất sẽ tan rã.”


Ở kinh thành, những gia tộc hiển hách hầu như đều đã cắm rễ cả trăm năm.


Chỉ riêng Chúc gia, hai mươi năm trước mới từ Giang Nam dời đến. Tuy Chúc Thành Hải nay đã là kẻ dưới một người trên vạn người, nhưng hai nhi tử của hắn đều chẳng ra gì. Chỉ cần hắn ngã xuống, Chúc gia ắt sẽ suy tàn.


Nghĩ đến đây, Hạ Lan Chi khẽ nhíu mày.


[Vốn căn cơ của Chúc gia không sâu, hiện tại nương nhờ thánh ân mới là đường lui tốt nhất. Vì sao Chúc gia lại muốn mưu phản?]


[Chúc Thành Hải cũng đâu giống hạng người hồ đồ!]


Trong lòng Tạ Vô Ngân cũng mang vài phần nghi hoặc. Đây chính là lý do hắn không hồ đồ vội vàng đem chuyện này rêu rao ra ngoài.


“Tương lai còn dài, việc này để sau hẵng bàn.” Giọng hắn trầm khàn, “Cô trở về đi. Những gì xảy ra hôm nay, tuyệt đối không được để lộ cho bất kỳ ai.”


Hạ Lan Chi tự nhủ, nếu nàng để lộ nửa chữ cho người thứ ba biết, kết cục chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.


Nàng không thể chết.


Nàng còn phải kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, còn phải cứu Thần Nhi ra.


Còn có quá nhiều chuyện nàng chưa làm xong…


Nàng đẩy cửa bước ra. Ở ngoài, Lãnh Kiếm đã đứng chờ. Ánh mắt lạnh lẽo như băng của hắn khóa chặt lên người nàng.


Phảng phất như chỉ trong nháy mắt, hắn sẽ vung thanh trường kiếm có thể chém nát cả tấm bình phong kia, kết liễu nàng!


“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn? Chủ tử ngươi đã nói không được giết ta, biết chưa.” Hạ Lan Chi nuốt khan một ngụm nước bọt, gắng gượng cáo mượn oai hùm.


“Hừ!” Lãnh Kiếm khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, rồi quay đi, không thèm liếc nàng thêm cái nào.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 44: Chúc Gia? Mưu Phản?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...