Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?

68@-

Nha hoàn còn chưa kịp xoay người đi bẩm lại, Tô Khanh đã ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, tay cài khuyên tai, giọng trong trẻo vang lên: “Khoan đã. Nương, nàng đã tới tận cửa, chi bằng cứ gặp một lần.”


Khương thị nghe vậy, lông mày khẽ chau, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện ba ngày trước. Miệng thì bảo muốn dẹp tiệm thêu, kỳ thực cũng chỉ là cơn giận bộc phát. Vì hôn sự của nữ nhi có thể cử hành đúng hạn, bà đành phải cắn răng tặng không ít lễ vật cho Thượng Cung Cục, mới mong được giúp đỡ chế tác hỉ phục. Thế nhưng giờ phút này, ngày xuất giá đã cận kề, trong cung vẫn bặt vô âm tín. Bà đang sốt ruột đến lửa giận bốc lên, vừa bàn với hỉ bà có nên hoãn lại ngày vui hay không.


Nghe nữ nhi nói thế, Khương thị trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: “Được, cho nàng ta vào đi.”


Hạ Lan Chi bước vào phòng, hành lễ chỉnh tề: “Vương phi bình an. Hạ Lan không phụ kỳ vọng của ngài, hỉ phục đã được mang đến rồi ạ.”


“Ừ, mở ra xem nào.”


Khương thị vốn chẳng ôm hy vọng gì. Thượng Cung Cục còn không nhúc nhích, một phường thêu nhỏ bé trong dân gian thì có thể làm nên trò trống gì? Nhưng khi chiếc khăn quàng vai đầu tiên được lấy ra từ rương gỗ đỏ, ánh mắt bà lập tức sáng rực.


Khăn choàng dùng họa tiết phượng vân đang thịnh hành nhất kinh thành, đường thêu vừa tinh giản vừa khí phái. Đuôi khăn rủ trân châu thành chùm, xen lẫn tơ vàng nạm ngọc, lộng lẫy mà không diêm dúa.


“Cái này…” Tô Khanh sững người, đến cả khuyên tai cũng quên mang nốt, váy áo quét đất lật đật bước ra ngắm nhìn.


Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, giọng nhu hòa: “Tô tiểu thư có muốn mặc thử ngay không? Nếu số đo chưa vừa vặn, ta có thể mang về chỉnh sửa trong đêm nay.”


“Được!”


Nha hoàn lập tức tiến lên hỗ trợ thay y phục. Tô Khanh soi mình trong gương đồng, vui sướng đến mức khó lòng che giấu, nụ cười nở rộ, hỉ khí tràn đầy.


Vải may truyền thống cho váy mã diện và áo viên lĩnh vốn dày dặn chắc chắn, nhưng mẫu thân Hạ Lan Chi lại nhớ nữ nhi thành thân vào đúng mùa hè, liền đặc biệt chọn tơ tằm mỏng nhẹ để may lớp trung y và áo viên lĩnh.



Nếu mặc cả bộ hỉ phục đầy đủ, tầng tầng lớp lớp quả thật quá nặng nề, có khi khiến cô dâu khó chịu. May thay với áo mỏng bên trong, chỉ cần khoác thêm áo choàng bên ngoài là vừa trang trọng vừa thoải mái.


“Nương, hỉ phục này thật sự quá đẹp, eo lại vừa khít nữa!” Tô Khanh vui mừng xoay một vòng, làn váy tung bay, ánh sáng lấp lánh hệt như dải mây rực rỡ, đẹp đến khó tả.


Ngay cả Khương thị cũng hiếm khi nở nụ cười: “Thật khó cho ngươi, chỉ vỏn vẹn ba ngày đã có thể làm ra một bộ hỉ phục hoàn mỹ như vậy.”


Hạ Lan Chi dĩ nhiên không dám nói thật rằng đây là bộ hỉ phục nàng đã mặc, nàng sợ sẽ mang lại xui xẻo cho người khác. Mặc dù nàng chỉ mặc đúng hai canh giờ rồi cất đi. Nàng mỉm cười che giấu: “Thật ra trước đó có một vị phu nhân cũng đặt hỉ phục tại Thanh Ti phường. Chúng ta bất đắc dĩ mới mượn nền y phục ấy, rồi sửa đổi hoa văn, đường thêu, cùng khăn choàng vai thôi.”


Khương thị khẽ gật đầu, trầm giọng hỏi: “Nhưng bên kia… liệu có gấp gáp không? Không thể vì việc của Bình Nam vương phủ mà làm lỡ hôn sự nhà người khác được.”


Hạ Lan Chi cắn răng nén lo, chỉ đành cười đáp: “Xin vương phi yên tâm. Vị phu nhân kia đặt hỉ phục từ ba tháng trước, thời gian vẫn còn thoải mái.”


Lúc này Khương thị mới yên tâm, khẽ đưa mắt ra hiệu. Nha hoàn lập tức bưng ghế mời Hạ Lan Chi ngồi, châm trà, đối đãi như khách quý.


Bà khẽ thở dài: “Cũng tại ta, ý chỉ tứ hôn vừa ban xuống, lẽ ra ta phải chuẩn bị từ sớm mới phải.”


Tô Khanh vội nhào vào lòng làm nũng: “Nương, sao có thể trách người chứ? Chỉ là trong phủ, mấy tú nương chẳng may sinh bệnh đột ngột, bằng không chắc chắn đã kịp thời gian rồi.”


“Chỉ được cái miệng dẻo ngọt.” Khương thị bật cười, bầu không khí trong phòng thoáng chốc cũng trở nên ấm áp, hòa thuận.


Tô Khanh vốn là tiểu nữ nhi của Bình Nam vương, từ nhỏ đã phải rời xa song thân, một mình ở lại kinh thành. Có lẽ vì thế mà đương kim Hoàng thượng thêm phần thương xót, năm nay sau kỳ thi mùa xuân liền hạ chỉ ban hôn nàng cho Thái Thường Tự Thiếu Khanh.


Thái Thường Tự vốn là cơ quan chuyên lo việc tế lễ, chức quan Thiếu Khanh tuy không nắm thực quyền, nhưng lại được Hoàng thượng coi trọng vô cùng.


Hạ Lan Chi ngồi trong vương phủ, dùng trà, ăn điểm tâm, lại trò chuyện thêm với Khương thị đôi ba câu. Đợi đến khi bóng chiều đã ngả về tây, nàng mới đứng dậy xin phép cáo lui: “Vương phi, giờ cũng không còn sớm, dân phụ xin phép về trước.”



Ngay sau đó, nha hoàn đã bưng đến một túi tiền, bên trong nặng trĩu, ước chừng sáu mươi tám lượng bạc.


“Bộ xiêm y này vốn chỉ cần năm mươi lượng, nhưng nữ nhi ta rất ưng ý, vậy thì thưởng thêm một chút. Số sáu tám cũng là con số cát lợi.” Nói rồi, Khương thị lại tháo ngay từ búi tóc xuống một cây trâm bướm, đặt vào tay Hạ Lan Chi: “Cái này, ngươi cũng nên nhận.”


Trong đáy mắt Hạ Lan Chi không giấu nổi sự vui sướng, ôm chặt lấy túi bạc, lòng vui mừng khôn xiết: “Đa tạ vương phi, ngài quả thực là người nhân hậu. Sau này nếu vương phi đến Thanh Ti phường đặt may y phục, chúng ta nhất định sẽ ưu tiên ngài trước.”


“Ngươi khách khí rồi.”


Một phần ban thưởng từ Bình Nam vương phi so với vàng bạc còn quý giá hơn. Với Hạ Lan Chi, cây trâm này chẳng khác nào một nước cờ mở đường; tương lai nếu muốn cầu kiến Khương thị, chỉ cần dựa vào nó là đã có lý do chính đáng.


Như chợt nhớ ra điều gì, Khương thị liền hỏi: “Thiệp mời, ta đã sớm sai người đưa cho bà bà của ngươi. Nếu ngày mai ngươi không bận, có thể cùng công công bà mẫu đến dự hôn lễ của con ta.”


Thiệp mời vốn đã phát ra từ mấy hôm trước, giờ dĩ nhiên không thể thêm một tấm nữa, ý Khương thị chính là muốn Hạ Lan Chi đi cùng Chúc Lý thị.


Trong lòng Hạ Lan Chi lại nghĩ, lúc này Chúc Lý thị còn đang chịu cấm túc, tám phần mười sẽ là Chúc Thành Hải hoặc Chúc lão thái thái thay mặt đi. Nàng liền uyển chuyển từ chối: “Thân thể bà bà có chút không khỏe, ngày mai e rằng không thể đến được. Dân phụ cũng muốn ở nhà hầu hạ người cho chu toàn.”


Đây dĩ nhiên chỉ là cớ thoái thác. Có được số bạc này trong tay, nàng càng phải tranh thủ thời gian, gấp rút chuẩn bị cho kỳ đánh cuộc một tháng sau.


“A? Bệnh tình có nặng không?” Khương thị lo lắng hỏi.


Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu: “Chỉ là chút phong hàn tầm thường thôi.”


Quan hệ giữa hai nhà vốn chỉ dừng ở mức lễ phép; phu quân của Khương thị và phu quân của Chúc Lý thị đều là trọng thần nhất phẩm trong triều, nhưng ngày thường cũng chỉ qua lại lấy lệ, chưa từng thật sự thân cận. Giờ vương phủ đang làm đại hỉ sự, Khương thị cũng sợ Chúc Lý thị mang theo “khí bệnh” đến, nên chỉ hàn huyên thêm vài câu rồi để nha hoàn tiễn Hạ Lan Chi ra ngoài phủ.


Lúc này trời đã hoàn toàn sập tối. Hạ Lan Chi hào hứng, tiện đường đến tửu lâu mua hơn hai mươi món ăn, nhờ tiểu nhị gói lại, rồi bảo hắn giúp mình xách về.



Giờ này đúng lúc tửu lâu đông khách, nay lại gặp thêm một đơn đặt hàng lớn như vậy, khiến tiểu nhị tất tả chạy đôn đáo, đôi chân hệt như tóe ra lửa.


“Vị khách quan này, mời lên lầu trong gian nhã tạm nghỉ một lát, tiểu nhân lập tức xuống bếp giục người làm nhanh hơn.”


Hạ Lan Chi cũng không vội: “Ừ, ngươi đi đi, ta tự lên lầu là được.”


Tửu lầu này làm ăn vô cùng nhộn nhịp, đại sảnh tầng một đã chật kín người, tầng hai nhiều gian nhã cũng đều đầy cả.


Bỗng nhiên, Hạ Lan Chi nhìn xuyên qua ô cửa sổ giấy, thấy có một nhã gian tối om, dường như không có người.


Nàng liền đẩy cửa bước vào.


Trong nhã gian tách biệt phần lớn ồn ào bên ngoài, nhưng nàng s* s**ng hồi lâu trên bàn vẫn không tìm được gậy đánh lửa.


Bất đắc dĩ, nàng đành từ bỏ, ngồi xuống chiếu chờ tiểu nhị lên gọi.


Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.


Hạ Lan Chi tưởng là tiểu nhị, nhưng nghĩ lại, tiểu nhị mới rời đi chưa đến mười lăm phút, hơn hai mươi món ăn làm sao có thể xong nhanh như vậy.


Tưởng đâu chỉ là mấy khách nhân đi ngang qua, không ngờ tiểu nhị lại dẫn bọn họ tới trước cửa nhã gian này.


“Khách quan, đây là nhã gian ngài đã đặt trước. Theo lệnh của ngài, nến cũng không châm.”


Thanh âm tiểu nhị vọng vào từ khe cửa, Hạ Lan Chi mới sững sờ nhận ra, hóa ra đây vốn là gian phòng của người khác.



[Tạ Vô Ngân?!]


[Sao hắn lại ở đây?!]


Tửu lầu tuy chỉ là nơi ăn uống, nhưng cũng nuôi vài ca cơ vũ cơ, khách nhân có yêu cầu thì sẽ sắp xếp.


Tóm lại, đây tuyệt không phải là nơi mà Tạ Vô Ngân — một hòa thượng — nên đặt chân tới!


Khóe mắt Tạ Vô Ngân khẽ giật.


Nàng… sao lại ở chỗ này?


Thuộc hạ thấy hắn vẫn không đẩy cửa vào thì hỏi: “Chủ tử, có gì khác thường sao?”


“Không có.”


Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, Hạ Lan Chi nhanh như chớp nhảy núp sau bình phong, nín thở.


Trong phòng, ánh nến sáng rực. Tạ Vô Ngân tháo mũ, để lộ đỉnh đầu với chín vết giới sẹo.


“Chủ tử, thuộc hạ ở ngoài quan đã tra được tin tức về trưởng tử Chúc gia.”


[Trưởng tử Chúc gia?!]


Hạ Lan Chi kinh ngạc đến suýt bật kêu thành tiếng, may mà nàng vội lấy tay che miệng, mới không để lộ thân phận.


Chúc Võ Tuyên chẳng phải đã chết rồi sao? Vậy thì “trưởng tử Chúc gia” mà bọn họ nói rốt cuộc là ai?!


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 43: Trưởng Tử Của Chúc Gia Nào?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...