Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
67@-
Mã Thiến Thiến bị dọa đến hoa dung thất sắc (*), liên tục lùi lại vài bước xua tay phủ nhận: “Không, không phải ta! Là phu nhân phân phó, ta chỉ là nghe lệnh hành sự!”
(*) Hoa dung thất sắc: Ý chỉ gương mặt xinh đẹp bỗng dưng biến đổi sắc mặt, thường là vì kinh hãi, khiếp sợ, hoảng hốt.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Hạ Lan Chi được Nguyệt Cô đỡ đi ra: “Mau đưa Miên Trúc vào, Vương Lan, ngươi đi thỉnh lão phu nhân lại đây.”
Mọi người luống cuống tay chân nâng Miên Trúc vào phòng, y nữ vội vàng bắt mạch cho nàng.
Lúc Chúc lão phu nhân chạy tới, y nữ cũng vừa mới bắt mạch xong.
“Đại phu, đây là chuyện gì vậy?” Chúc lão phu nhân hỏi.
Vừa rồi Vương Lan chỉ nói trong Kinh Viên xảy ra chuyện quan trọng, cũng chưa nói rõ nguyên nhân.
Đến nơi bà mới phát hiện, một cô nương mười bốn tuổi đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nằm trên giường, lúc này đã bất tỉnh nhân sự.
Y nữ trầm giọng nói: “Nàng đã có thai được một tháng, nhiều ngày qua lại mệt nhọc quá độ, hơn nữa vừa rồi còn bị bắt quỳ dưới trời nắng chói chang suốt một canh giờ… Hiện tại thai tượng đã có dấu hiệu bất ổn!”
Chúc lão phu nhân thiếu chút nữa đứng không vững, không thể tin nổi mà nhìn về phía cô nương nhỏ bé nằm trên giường.
Đứng trong đám người, Mã Thiến Thiến vốn muốn che giấu sự tồn tại của mình cũng lập tức mở to mắt ra!
Nàng đâu phải là người duy nhất mang thai cốt nhục của Chúc Võ Tuyên.
Mã Thiến Thiến nhìn chằm chằm thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sự oán độc và ghen tỵ trong mắt gần như tràn ra ngoài.
Vạn nhất, nàng chỉ sinh hạ một nữ nhi, mà Miên Trúc lại sinh ra một nam hài thì sao đây?
“Tổ mẫu, xin người cứu Miên Trúc một mạng.” Hạ Lan Chi kéo tay áo Chúc lão phu nhân, gấp đến mức đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ đáng thương, “Thân thể Miên Trúc vốn đã yếu ớt, tuổi lại còn nhỏ như vậy, nếu bị sẩy thai… sau này nàng biết phải làm sao bây giờ!”
Chúc lão phu nhân lần chuỗi Phật châu trong tay, căng thẳng nhìn về phía y nữ: “Ngươi có biện pháp nào không?”
“Để ta thử châm cứu xem sao.”
Y nữ mở hòm gỗ, từ bên trong lấy ra một túi kim bạc.
Trong phòng người đứng quá nhiều, sợ ảnh hưởng y nữ thi châm, Hạ Lan Chi liền mời tất cả ra ngoài, cùng Chúc lão phu nhân sang gian ngoài chờ đợi.
Đi dọc hành lang, bước chân Hạ Lan Chi hơi khập khiễng, sắc mặt Lão phu nhân âm trầm đến đáng sợ: “Chi Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đều là…” Hạ Lan Chi khựng lại, cúi đầu gần như chôn vào ngực, giọng nhỏ dần: “Đều là do con sơ ý, dưỡng thương mấy ngày sẽ ổn thôi.”
Nàng miễn cưỡng tìm cớ thoái thác, nhưng thần sắc lại chột dạ, khiến Chúc lão phu nhân càng không tin.
“Ngã đến mức này mà còn bảo không sao? Vì sao lại ngã? Còn nữa, hôm nay đứa trẻ kia sao lại bị bắt quỳ dưới nắng chói chang suốt một canh giờ?” Trong mắt Chúc lão phu nhân ẩn giấu sự lo lắng sâu kín.
Vì Miên Trúc bất ngờ xảy ra chuyện, Kinh Viên rối loạn cả lên, không ai còn nhớ đến việc quỳ gối nữa. Đám nha hoàn sớm đã thu dọn sạch sẽ, đến cả tro giấy gấm vóc cũng quét mất, nên khi Chúc lão phu nhân tới nơi hoàn toàn không nhận thấy điều gì bất thường.
Đôi mắt Hạ Lan Chi dần ngấn lệ, bộ dạng khó mở miệng, môi mím chặt, mũi hít hít, mãi mới khẽ nói: “Đều là do quy củ trong học phủ…”
“Quy củ gì mà có thể bắt người quỳ đến ngất xỉu?” Chúc lão phu nhân khựng bước.
Vương Lan vội chen vào: “Thiếu phu nhân, thiếp thân biết người không muốn đắc tội phu nhân. Nhưng lúc này là lúc nào rồi? Chẳng lẽ phải đợi đến khi đại thiếu gia không có người nối dõi, người mới chịu nói thật với lão phu nhân sao?!”
“Câm miệng!” Hạ Lan Chi quay đầu quát lớn, “Bà bà đây cũng là vì chúng ta cả thôi!”
Động tác lần chuỗi Phật châu của Chúc lão phu nhân chợt khựng lại, bà hơi ngẩng cằm: “Vương thị, ngươi cứ nói rõ ràng cho ta nghe.”
Thế là, Vương Lan liền đem toàn bộ sự việc hôm nay kể hết, từ chuyện Miên Trúc cho đến việc các nàng sửa lại tên Cẩm Tú Trang thành Thanh Ti phường.
Chúc Lý thị nghe tin vội vã chạy tới, thì Chúc nãi nãi đã biết rõ cả đầu đuôi.
“Nương, sao ngài lại ở đây?”
Bà cảm thấy ánh mắt lão thái thái nhìn mình chẳng mấy thân thiện, nhưng giờ bà chỉ quan tâm tới cái thai trong bụng Miên Trúc: “Trong đó thế nào rồi? Đứa nhỏ trong bụng có giữ được không?”
Chúc lão phu nhân hung hăng lườm bà ta một cái:
“Sao ta lại không biết từ bao giờ Chúc gia lại có cái ‘quy củ’ quái gở, dám hành hạ đến cả mấy đứa nhỏ thế này!”
“Nương, con dâu…” Chúc Lý thị nhanh chóng hiểu ra, tất cả đều do Hạ Lan Chi cáo trạng. Nàng vội biện bạch: “Con dâu cũng chỉ là vì thanh danh Chúc phủ mà suy tính, muốn cho chúng nếm chút khổ sở để răn dạy thôi.”
“Lý Hương Lan, ngươi đã gả vào Chúc phủ hai mươi năm, thế mà cái tính khí xấu xí học được từ Trấn Quốc Công phủ vẫn chưa sửa nổi!” Chúc lão phu nhân lạnh giọng trách mắng.
Bao năm nay, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu của hai người vốn chẳng mấy hòa thuận.
Sau đó, Chúc Thành Hải được thăng đến chức Nhất phẩm Thừa tướng, lúc này lão thái thái mới có dịp ngẩng cao đầu.
Chúc lão phu nhân ngày càng không ưa nổi cái thói phô trương, hoang phí, tàn nhẫn tuyệt tình của Chúc Lý thị – vốn xuất thân từ nhà huân quý. Ngược lại, Chúc Lý thị cũng khinh thường lão thái thái luôn tự nhận mình là dòng dõi thanh lưu.
Tóm lại, giữa hai người chẳng lúc nào có hòa khí, mà từ sau khi Hạ Lan Chi vào phủ thì càng thêm căng thẳng.
Bất quá, lão thái thái rốt cuộc tuổi tác đã cao, lại là trưởng bối, hơn nữa giờ đây phủ Trấn Quốc Công đã không còn vẻ vang như xưa, cho nên Chúc Lý thị ở trong phủ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn bà.
Chúc Lý thị ấm ức vô cùng: “Chuyện này… nếu sớm biết trong bụng nàng có hài tử của Tuyên Nhi, con dâu nào dám phạt nàng quỳ cơ chứ!”
Chúc Võ Tuyên đã chết, hiện tại bà chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào hài tử trong bụng của các thiếp thất trong phủ. Bà mong rằng đứa nhỏ ra đời sẽ có vài phần giống hắn, để bà nguôi ngoai nỗi nhớ thương.
“Còn dám ngụy biện!” Chúc lão phu nhân đập mạnh cây quải trượng, “Đến từ đường mà quỳ nửa canh giờ đi! Nếu đứa nhỏ trong bụng Miên Trúc không giữ được, thì ngươi tiếp tục quỳ trong đó đủ một ngày một đêm!”
Chúc Lý thị nghe vậy thì chấn động.
Thân phận bà tôn quý thế nào? Bà là chủ mẫu của một phủ, lại còn là thiên kim phủ Quốc Công!
Thế mà giờ chỉ vì đứa con trong bụng tiểu thiếp của nhi tử, lại bị phán tội quỳ gối sao!
Hạ Lan Chi vội vàng lắc đầu, dìu lấy Chúc lão phu nhân: “Tổ mẫu, người chớ giận, kẻo hại thân mình. Bà bà cũng chỉ là hồ đồ trong phút chốc, xin tổ mẫu thu hồi lệnh trừng phạt.”
“Đứa nhỏ này thật đúng là lòng dạ hiền lành… Nhưng cũng không thể tốt bụng nhầm chỗ như vậy được! Cái loại người như Lý Hương Lan sao xứng để con cầu tình thay cho nàng!” Chúc lão phu nhân vỗ vỗ tay Hạ Lan Chi, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Hạ Lan Chi cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt ửng đỏ: “Nhưng mà, dù tổ mẫu có phạt bà bà quỳ ba ngày ba đêm, thì hài tử trong bụng Miên Trúc muội muội cũng chưa chắc giữ lại được.”
Sắc mặt Chúc Lý thị lúc xanh lúc trắng, trong lòng bà lại thầm hy vọng Hạ Lan Chi thật sự cầu tình cho mình, như vậy bà còn có bậc thang để bước xuống.
Nhưng ai ngờ, Hạ Lan Chi lại dịu giọng nói: “Chi bằng để bà mẫu chép kinh Phật, vì con nối dõi của phu quân mà cầu phúc đi ạ.”
“Thế thì làm theo ý con.” Chúc lão phu nhân nhíu chặt mày, “Ngươi ở trong viện để sám hối cho thật thành tâm vào, đến khi nào chép đủ năm mươi lần Kinh Kim Cang và Tâm Kinh thì mới được ra ngoài.”
Lại bị cấm túc!
Trong lòng Chúc Lý thị nghẹn uất, chỉ cảm thấy từng lời từng chữ của lão thái thái đều như kim châm chọc thẳng vào da thịt. Bà thà rằng bị phạt quỳ nửa canh giờ ở từ đường còn hơn, ít ra chỉ chịu khổ một chút, không đến mức phải giao quyền quản gia như bây giờ.
“Nương, Chúc phủ trên dưới đều do con dâu xử lý. Nếu con dâu không đích thân trông coi, đám hạ nhân kia khó đảm bảo sẽ không làm loạn.” Bà cắn môi, cố nén tức giận giải thích.
Chúc lão phu nhân lạnh lùng liếc qua, giọng nghiêm khắc: “Lão thân còn chưa già đến mức mắt mờ tay run. Cả phủ lớn thế này, lão thân thay ngươi lo liệu vài ngày vẫn được. Hơn nữa, cho dù lão thân có ngã xuống, thì còn có Thành Hải ở đó, đại phòng trưởng tức (*) cũng ở đó. Chẳng lẽ ngươi còn lo Chúc phủ thiếu ngươi thì lập tức sụp đổ sao?”
(*) Đại phòng trưởng tức: Con dâu trưởng của chi lớn.
Chúc Lý thị nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, môi run run: “Nương… ngài đây là muốn con dâu giao chìa khóa kho trong phủ ra hay sao?”
Trong lòng Hạ Lan Chi lập tức dâng lên một tia cười lạnh.
Một buổi quỳ từ đường, cộng thêm mất chút bạc, đối với Chúc Lý thị mà nói chẳng qua chỉ như muỗi cắn. Nhưng nếu đã chạm tới quyền quản gia, thì lại là chuyện khác hẳn. Ban đầu nàng chỉ định để bà ta chịu chút cấm túc cho hả giận, nào ngờ lại ngoài ý muốn thu được món lợi lớn như vậy!
Trong lòng Hạ Lan Chi hả hê, nhưng trên mặt lại mang vẻ lo lắng, ánh mắt dõi theo Chúc Lý thị, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà bà, tốt nhất ngài đừng nên trái ý tổ mẫu. Tổ mẫu cũng chỉ là…”
“Câm miệng!”
Chúc Lý thị rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hung hăng quát lớn, trong giọng tràn đầy oán khí và sự không cam lòng.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Mã Thiến Thiến bị dọa đến hoa dung thất sắc (*), liên tục lùi lại vài bước xua tay phủ nhận: “Không, không phải ta! Là phu nhân phân phó, ta chỉ là nghe lệnh hành sự!”
(*) Hoa dung thất sắc: Ý chỉ gương mặt xinh đẹp bỗng dưng biến đổi sắc mặt, thường là vì kinh hãi, khiếp sợ, hoảng hốt.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Hạ Lan Chi được Nguyệt Cô đỡ đi ra: “Mau đưa Miên Trúc vào, Vương Lan, ngươi đi thỉnh lão phu nhân lại đây.”
Mọi người luống cuống tay chân nâng Miên Trúc vào phòng, y nữ vội vàng bắt mạch cho nàng.
Lúc Chúc lão phu nhân chạy tới, y nữ cũng vừa mới bắt mạch xong.
“Đại phu, đây là chuyện gì vậy?” Chúc lão phu nhân hỏi.
Vừa rồi Vương Lan chỉ nói trong Kinh Viên xảy ra chuyện quan trọng, cũng chưa nói rõ nguyên nhân.
Đến nơi bà mới phát hiện, một cô nương mười bốn tuổi đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nằm trên giường, lúc này đã bất tỉnh nhân sự.
Y nữ trầm giọng nói: “Nàng đã có thai được một tháng, nhiều ngày qua lại mệt nhọc quá độ, hơn nữa vừa rồi còn bị bắt quỳ dưới trời nắng chói chang suốt một canh giờ… Hiện tại thai tượng đã có dấu hiệu bất ổn!”
Chúc lão phu nhân thiếu chút nữa đứng không vững, không thể tin nổi mà nhìn về phía cô nương nhỏ bé nằm trên giường.
Đứng trong đám người, Mã Thiến Thiến vốn muốn che giấu sự tồn tại của mình cũng lập tức mở to mắt ra!
Nàng đâu phải là người duy nhất mang thai cốt nhục của Chúc Võ Tuyên.
Mã Thiến Thiến nhìn chằm chằm thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh trên giường, sự oán độc và ghen tỵ trong mắt gần như tràn ra ngoài.
Vạn nhất, nàng chỉ sinh hạ một nữ nhi, mà Miên Trúc lại sinh ra một nam hài thì sao đây?
“Tổ mẫu, xin người cứu Miên Trúc một mạng.” Hạ Lan Chi kéo tay áo Chúc lão phu nhân, gấp đến mức đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ đáng thương, “Thân thể Miên Trúc vốn đã yếu ớt, tuổi lại còn nhỏ như vậy, nếu bị sẩy thai… sau này nàng biết phải làm sao bây giờ!”
Chúc lão phu nhân lần chuỗi Phật châu trong tay, căng thẳng nhìn về phía y nữ: “Ngươi có biện pháp nào không?”
“Để ta thử châm cứu xem sao.”
Y nữ mở hòm gỗ, từ bên trong lấy ra một túi kim bạc.
Trong phòng người đứng quá nhiều, sợ ảnh hưởng y nữ thi châm, Hạ Lan Chi liền mời tất cả ra ngoài, cùng Chúc lão phu nhân sang gian ngoài chờ đợi.
Đi dọc hành lang, bước chân Hạ Lan Chi hơi khập khiễng, sắc mặt Lão phu nhân âm trầm đến đáng sợ: “Chi Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đều là…” Hạ Lan Chi khựng lại, cúi đầu gần như chôn vào ngực, giọng nhỏ dần: “Đều là do con sơ ý, dưỡng thương mấy ngày sẽ ổn thôi.”
Nàng miễn cưỡng tìm cớ thoái thác, nhưng thần sắc lại chột dạ, khiến Chúc lão phu nhân càng không tin.
“Ngã đến mức này mà còn bảo không sao? Vì sao lại ngã? Còn nữa, hôm nay đứa trẻ kia sao lại bị bắt quỳ dưới nắng chói chang suốt một canh giờ?” Trong mắt Chúc lão phu nhân ẩn giấu sự lo lắng sâu kín.
Vì Miên Trúc bất ngờ xảy ra chuyện, Kinh Viên rối loạn cả lên, không ai còn nhớ đến việc quỳ gối nữa. Đám nha hoàn sớm đã thu dọn sạch sẽ, đến cả tro giấy gấm vóc cũng quét mất, nên khi Chúc lão phu nhân tới nơi hoàn toàn không nhận thấy điều gì bất thường.
Đôi mắt Hạ Lan Chi dần ngấn lệ, bộ dạng khó mở miệng, môi mím chặt, mũi hít hít, mãi mới khẽ nói: “Đều là do quy củ trong học phủ…”
“Quy củ gì mà có thể bắt người quỳ đến ngất xỉu?” Chúc lão phu nhân khựng bước.
Vương Lan vội chen vào: “Thiếu phu nhân, thiếp thân biết người không muốn đắc tội phu nhân. Nhưng lúc này là lúc nào rồi? Chẳng lẽ phải đợi đến khi đại thiếu gia không có người nối dõi, người mới chịu nói thật với lão phu nhân sao?!”
“Câm miệng!” Hạ Lan Chi quay đầu quát lớn, “Bà bà đây cũng là vì chúng ta cả thôi!”
Động tác lần chuỗi Phật châu của Chúc lão phu nhân chợt khựng lại, bà hơi ngẩng cằm: “Vương thị, ngươi cứ nói rõ ràng cho ta nghe.”
Thế là, Vương Lan liền đem toàn bộ sự việc hôm nay kể hết, từ chuyện Miên Trúc cho đến việc các nàng sửa lại tên Cẩm Tú Trang thành Thanh Ti phường.
Chúc Lý thị nghe tin vội vã chạy tới, thì Chúc nãi nãi đã biết rõ cả đầu đuôi.
“Nương, sao ngài lại ở đây?”
Bà cảm thấy ánh mắt lão thái thái nhìn mình chẳng mấy thân thiện, nhưng giờ bà chỉ quan tâm tới cái thai trong bụng Miên Trúc: “Trong đó thế nào rồi? Đứa nhỏ trong bụng có giữ được không?”
Chúc lão phu nhân hung hăng lườm bà ta một cái:
“Sao ta lại không biết từ bao giờ Chúc gia lại có cái ‘quy củ’ quái gở, dám hành hạ đến cả mấy đứa nhỏ thế này!”
“Nương, con dâu…” Chúc Lý thị nhanh chóng hiểu ra, tất cả đều do Hạ Lan Chi cáo trạng. Nàng vội biện bạch: “Con dâu cũng chỉ là vì thanh danh Chúc phủ mà suy tính, muốn cho chúng nếm chút khổ sở để răn dạy thôi.”
“Lý Hương Lan, ngươi đã gả vào Chúc phủ hai mươi năm, thế mà cái tính khí xấu xí học được từ Trấn Quốc Công phủ vẫn chưa sửa nổi!” Chúc lão phu nhân lạnh giọng trách mắng.
Bao năm nay, quan hệ mẹ chồng – nàng dâu của hai người vốn chẳng mấy hòa thuận.
Sau đó, Chúc Thành Hải được thăng đến chức Nhất phẩm Thừa tướng, lúc này lão thái thái mới có dịp ngẩng cao đầu.
Chúc lão phu nhân ngày càng không ưa nổi cái thói phô trương, hoang phí, tàn nhẫn tuyệt tình của Chúc Lý thị – vốn xuất thân từ nhà huân quý. Ngược lại, Chúc Lý thị cũng khinh thường lão thái thái luôn tự nhận mình là dòng dõi thanh lưu.
Tóm lại, giữa hai người chẳng lúc nào có hòa khí, mà từ sau khi Hạ Lan Chi vào phủ thì càng thêm căng thẳng.
Bất quá, lão thái thái rốt cuộc tuổi tác đã cao, lại là trưởng bối, hơn nữa giờ đây phủ Trấn Quốc Công đã không còn vẻ vang như xưa, cho nên Chúc Lý thị ở trong phủ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn bà.
Chúc Lý thị ấm ức vô cùng: “Chuyện này… nếu sớm biết trong bụng nàng có hài tử của Tuyên Nhi, con dâu nào dám phạt nàng quỳ cơ chứ!”
Chúc Võ Tuyên đã chết, hiện tại bà chỉ còn biết gửi gắm hy vọng vào hài tử trong bụng của các thiếp thất trong phủ. Bà mong rằng đứa nhỏ ra đời sẽ có vài phần giống hắn, để bà nguôi ngoai nỗi nhớ thương.
“Còn dám ngụy biện!” Chúc lão phu nhân đập mạnh cây quải trượng, “Đến từ đường mà quỳ nửa canh giờ đi! Nếu đứa nhỏ trong bụng Miên Trúc không giữ được, thì ngươi tiếp tục quỳ trong đó đủ một ngày một đêm!”
Chúc Lý thị nghe vậy thì chấn động.
Thân phận bà tôn quý thế nào? Bà là chủ mẫu của một phủ, lại còn là thiên kim phủ Quốc Công!
Thế mà giờ chỉ vì đứa con trong bụng tiểu thiếp của nhi tử, lại bị phán tội quỳ gối sao!
Hạ Lan Chi vội vàng lắc đầu, dìu lấy Chúc lão phu nhân: “Tổ mẫu, người chớ giận, kẻo hại thân mình. Bà bà cũng chỉ là hồ đồ trong phút chốc, xin tổ mẫu thu hồi lệnh trừng phạt.”
“Đứa nhỏ này thật đúng là lòng dạ hiền lành… Nhưng cũng không thể tốt bụng nhầm chỗ như vậy được! Cái loại người như Lý Hương Lan sao xứng để con cầu tình thay cho nàng!” Chúc lão phu nhân vỗ vỗ tay Hạ Lan Chi, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Hạ Lan Chi cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt ửng đỏ: “Nhưng mà, dù tổ mẫu có phạt bà bà quỳ ba ngày ba đêm, thì hài tử trong bụng Miên Trúc muội muội cũng chưa chắc giữ lại được.”
Sắc mặt Chúc Lý thị lúc xanh lúc trắng, trong lòng bà lại thầm hy vọng Hạ Lan Chi thật sự cầu tình cho mình, như vậy bà còn có bậc thang để bước xuống.
Nhưng ai ngờ, Hạ Lan Chi lại dịu giọng nói: “Chi bằng để bà mẫu chép kinh Phật, vì con nối dõi của phu quân mà cầu phúc đi ạ.”
“Thế thì làm theo ý con.” Chúc lão phu nhân nhíu chặt mày, “Ngươi ở trong viện để sám hối cho thật thành tâm vào, đến khi nào chép đủ năm mươi lần Kinh Kim Cang và Tâm Kinh thì mới được ra ngoài.”
Lại bị cấm túc!
Trong lòng Chúc Lý thị nghẹn uất, chỉ cảm thấy từng lời từng chữ của lão thái thái đều như kim châm chọc thẳng vào da thịt. Bà thà rằng bị phạt quỳ nửa canh giờ ở từ đường còn hơn, ít ra chỉ chịu khổ một chút, không đến mức phải giao quyền quản gia như bây giờ.
“Nương, Chúc phủ trên dưới đều do con dâu xử lý. Nếu con dâu không đích thân trông coi, đám hạ nhân kia khó đảm bảo sẽ không làm loạn.” Bà cắn môi, cố nén tức giận giải thích.
Chúc lão phu nhân lạnh lùng liếc qua, giọng nghiêm khắc: “Lão thân còn chưa già đến mức mắt mờ tay run. Cả phủ lớn thế này, lão thân thay ngươi lo liệu vài ngày vẫn được. Hơn nữa, cho dù lão thân có ngã xuống, thì còn có Thành Hải ở đó, đại phòng trưởng tức (*) cũng ở đó. Chẳng lẽ ngươi còn lo Chúc phủ thiếu ngươi thì lập tức sụp đổ sao?”
(*) Đại phòng trưởng tức: Con dâu trưởng của chi lớn.
Chúc Lý thị nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, môi run run: “Nương… ngài đây là muốn con dâu giao chìa khóa kho trong phủ ra hay sao?”
Trong lòng Hạ Lan Chi lập tức dâng lên một tia cười lạnh.
Một buổi quỳ từ đường, cộng thêm mất chút bạc, đối với Chúc Lý thị mà nói chẳng qua chỉ như muỗi cắn. Nhưng nếu đã chạm tới quyền quản gia, thì lại là chuyện khác hẳn. Ban đầu nàng chỉ định để bà ta chịu chút cấm túc cho hả giận, nào ngờ lại ngoài ý muốn thu được món lợi lớn như vậy!
Trong lòng Hạ Lan Chi hả hê, nhưng trên mặt lại mang vẻ lo lắng, ánh mắt dõi theo Chúc Lý thị, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà bà, tốt nhất ngài đừng nên trái ý tổ mẫu. Tổ mẫu cũng chỉ là…”
“Câm miệng!”
Chúc Lý thị rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hung hăng quát lớn, trong giọng tràn đầy oán khí và sự không cam lòng.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 39: Lại Bị Cấm Túc
10.0/10 từ 21 lượt.