Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 38: Sinh Non

69@-

Chúc Lý thị bị Hạ Lan Chi làm mất mặt trước bao người, trong lòng cực kỳ khó chịu. Bà chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi xoay người rời đi.


Mã Thiến Thiến tươi cười tiễn bước, nhưng khi quay đầu lại, sắc mặt lập tức thay đổi.


“Đều nghe rõ chưa? Quỳ cho tử tế vào! Phu nhân đã nói các ngươi phải quỳ đến tận giờ Tý nửa đêm mới được đứng dậy.” Nàng ngẩng cao đầu, giọng điệu kẻ cả, dường như thân phận mình cao quý hơn hẳn những người đang quỳ dưới đất.


Ánh mắt nàng dừng lại trên người Hạ Lan Chi, khóe môi cong lên, cười ngọt ngào mà đầy châm chọc: “Thiếu phu nhân, chớ trách thiếp thân nghiêm khắc, đây đều là mệnh lệnh của phu nhân.”


Bộ dạng kia rõ ràng là lấy lông gà làm lệnh tiễn, khoái trá vì có thể nhân danh người khác mà đắc ý.


Đáy mắt Hạ Lan Chi thoáng qua một tia lạnh lẽo, chỉ khẽ nhếch môi.


Nguyệt Cô thấy không ổn, lập tức bước lên che chắn trước người nàng: “Thiếu phu nhân đang bị thương, nô tỳ xin được đỡ người về phòng nghỉ ngơi. Tình Nhi, mau đi mời đại phu.”


Hai bà tử kia ra tay quá độc ác, đầu gối Hạ Lan Chi chỉ cần hơi cử động thôi đã đau buốt đến tê dại, không thể đứng vững.


Nàng đành để mặc cho Nguyệt Cô dìu về phòng.


Nguyệt Cô vừa cẩn thận lấy kim sang dược, vừa lo lắng nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ biết người lo cho các di nương. Nhưng người đối chọi gay gắt với phu nhân như vậy… e rằng không có kết cục tốt đâu.”


Nói rồi, nàng ngồi xổm, nhẹ nhàng vén váy Hạ Lan Chi lên.


Đầu gối quả nhiên trầy xước thê thảm, da thịt đỏ bầm, từng giọt máu nhỏ tràn ra, loang đỏ cả vạt váy.



Hạ Lan Chi nhíu chặt mày, cắn môi: “Nhưng ta không thể mặc cho bà ta muốn làm gì thì làm, muốn chèn ép thế nào cũng được.”


Nguyệt Cô chỉ có thể âm thầm thở dài: “Phu nhân từ đầu đến cuối đều đổ hết nguyên nhân đại công tử qua đời lên người. Nhưng đại công tử đã mất rồi, chuyện này theo thời gian rồi cũng sẽ nhạt đi. Chỉ cần người nhẫn nhịn một chút, phu nhân sớm muộn gì cũng nguôi ngoai thôi.”


“Người là con dâu của Chúc gia, phải ở Chúc phủ cả đời. Nếu đối nghịch với phu nhân đến cùng, sau này người làm sao sống nổi ở Chúc phủ? Ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng phải thấy.”


Trong lòng Hạ Lan Chi biết Nguyệt Cô là vì muốn tốt cho mình. Nhưng Nguyệt Cô lại suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng đây chỉ là giận cá chém thớt, qua một thời gian thì sẽ lắng xuống.


Nào ngờ, nàng suýt nữa đã bị Chúc Lý thị b*p ch*t, đưa đi chôn cùng tên khốn kia.


Lại càng không biết rằng, đệ đệ nàng – Hạ Lan Thần –  giờ vẫn đang nằm trong tay Chúc Lý thị.


Nghĩ tới đây, tim Hạ Lan Chi liền âm ỉ đau nhói, vừa rồi có lẽ nàng không nên quá xúc động.


Chỉ mong lão yêu bà kia còn chút lương tâm, đừng đem cơn giận trút lên một đứa trẻ ốm yếu!


Nguyệt Cô thấy ánh mắt Hạ Lan Chi trở nên trầm ngâm, tưởng rằng nàng không muốn nghe.


Lại thấy Hạ Lan Chi bỗng nhiên nắm lấy tay mình: “Nguyệt Cô, ngươi có biết trong tay bà bà có những thôn trang, biệt viện nào không?”


“Người hỏi cái này để làm gì?” Nguyệt Cô giật mình, “Nô tỳ chỉ biết, mấy năm trước phu nhân có thưởng cho đại thiếu gia một ôn tuyền sơn trang. Còn lại thì nô tỳ không rõ.”


Trong mắt Hạ Lan Chi thoáng hiện nét thất vọng.


Lão yêu bà kia sao có thể tốt bụng chịu để Thần Nhi ở một nơi như ôn tuyền sơn trang để dưỡng thân chứ.



“Ừm.” Hạ Lan Chi vẫn không muốn từ bỏ tia hy vọng cuối cùng, “Ngươi có thể bỏ chút thời gian đi một chuyến đến ôn tuyền sơn trang xem thử được không?”


“Thiếu phu nhân định ra sơn trang ở tạm mấy hôm cho khuây khỏa sao? Việc này phải xin phép phu nhân, dù sao thì những thôn trang ấy đều nằm trong tay phu nhân cả.” Nguyệt Cô vừa nói vừa cẩn thận dùng nước trong rửa miệng vết thương trên đầu gối Hạ Lan Chi.


Sau từng cơn mát lạnh là đau rát thấu xương.


Hạ Lan Chi cau chặt mày, Nguyệt Cô thấy thế liền nhẹ tay hơn.


“Không phải, ta muốn ngươi lặng lẽ tìm cơ hội qua đó.” Hạ Lan Chi dặn dò, “Đi xem trong sơn trang có người nào lạ ở hay không.”


Nguyệt Cô gật đầu: “Ngày mai nô tỳ sẽ đi xem.”


Ôn tuyền sơn trang bên kia thỉnh thoảng mới có người qua lại, ngày thường chỉ có một đôi vợ chồng già ở trong sơn trang, trông cửa, quét dọn.


Mấy năm nay Nguyệt Cô thường theo Chúc Võ Tuyên tới đó, cũng coi như quen biết với đôi lão nhân kia, nên nếu đi thì cũng tiện lợi hơn.


Chỉ chốc lát sau, Tình Nhi đã mời y nữ tới.


Bởi vì trên người Hạ Lan Chi đều là thương tích ngoài da, không tiện mời đại phu, nên mới gọi riêng một y nữ chuyên trị bệnh cho nữ nhân đến khám.


Y nữ trước tiên xem xét vết thương ở đầu gối cùng khuỷu tay nàng, kê một ít thuốc bôi ngoài: “Thiếu phu nhân không cần lo lắng, đều là ngoại thương, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi hẳn, cũng sẽ không để lại sẹo.”


“Đa tạ.”


Y nữ giúp nàng xử lý miệng vết thương, đắp thuốc bột xong, lại thuận tiện bắt mạch, kê thêm cho nàng một phương thuốc điều dưỡng thân thể.



Tiếng ve kêu chói tai khiến lòng người bực bội, có mấy cô nương gần như không chống đỡ nổi, thân thể Miên Trúc càng thêm lảo đảo muốn ngã.


Mã Thiến Thiến ngồi dưới gốc hòe, ngẩng cằm, vênh váo ra lệnh: “Đi, dạy cho Miên Trúc di nương biết thế nào là quỳ cho tử tế!”


Một nha hoàn tiến đến bên Miên Trúc, dùng khuỷu tay ấn mạnh vai nàng, ép buộc nàng phải quỳ thẳng.


Vương Lan cau mày, cất giọng khẩn thiết: “Mã Thiến Thiến, ngươi không cần quá đáng như vậy, thân thể Miên Trúc còn đang bệnh!”


“Thật là buồn cười.” Mã Thiến Thiến phun vỏ nho trong miệng ra, nét mặt cao ngạo, “Nàng bệnh thì đã sao? Đây là phu nhân phân phó. Nếu không phục, các ngươi cứ đi mà nói với phu nhân đi.”


Cho rằng bám vào Hạ Lan Chi thì có thể nghênh ngang trước mặt nàng sao?


Trong bụng nàng chính là cốt nhục trưởng tôn của Chúc gia đại phòng đó!


Một kẻ hèn như Hạ Lan Chi thì tính là gì? Chỉ cần nàng sinh được cho Chúc Võ Tuyên một nam đinh độc nhất, nàng ắt có thể ngồi lên vị trí Thiếu phu nhân!


Trong mắt Vương Lan dấy lên tức giận, song lại khó mà thốt nên lời.


Nha hoàn đang đè nặng bả vai Miên Trúc vừa lui xuống, nàng gắng gượng kéo khóe môi, gượng cười chua xót: “Vương tỷ tỷ, muội… muội không sao.”


Khoảng thời gian này, nàng bị hành hạ đến cực hạn, mỗi ngày ngủ chẳng quá hai canh giờ. Giờ dưới ánh nắng chói chang, bụng lại cuộn từng cơn khó chịu, đầu óc choáng váng, giống như chỉ một khắc nữa thôi liền ngã xuống bất tỉnh.


Mã Thiến Thiến khanh khách cười: “Thấy chưa? Chính nàng còn nói là không việc gì!”


Ánh mắt nàng khinh miệt liếc sang Vương Lan: “Ngươi chẳng phải là tân chưởng quầy Thanh Ti phường sao? Ngươi thử đi tố cáo với phu nhân đi, rồi xem liệu bản thân còn chỗ đứng trong Chúc phủ này không?”



Vương Lan giữ lưng thẳng tắp, cho dù bị phạt cũng không chịu cúi đầu. Nàng làm ngơ, mặc cho Mã Thiến Thiến hậm hực lườm nguýt.


Đúng lúc ấy, Miên Trúc bỗng mềm nhũn, cả thân ngã quỵ xuống đất.


“Miên Trúc! Miên Trúc!”


“Muội làm sao vậy?”


Vương Lan hoảng hốt đỡ lấy, chỉ thấy mặt nàng trắng bệch tựa giấy, thần trí đã bắt đầu tán loạn.


Một nha hoàn hốt hoảng kêu lên: “Mã di nương, Miên Trúc di nương nàng…”


“Giả vờ bất tỉnh thôi!” Mã Thiến Thiến ngoài miệng cứng cỏi, trong lòng lại bồn chồn.


Nàng bước tới, lấy mũi chân đá nhẹ một cái: “Này, đừng giả vờ nữa!”


Miên Trúc gắng mở mắt, run rẩy muốn chống người đứng lên, song bụng nhỏ đau quặn từng cơn, hơi thở tán loạn: “Ta… ta thật sự khó chịu…”


Mã Thiến Thiến càng tin nàng đang giả vờ, liền túm lấy cổ áo: “Nếu ngươi còn không đứng lên, ta sẽ bẩm với phu nhân, để ngươi quỳ thêm vài canh giờ nữa!”


Vương Lan lập tức gạt tay nàng ra: “Ngươi thích đi cáo trạng thì cứ đi! Nếu Miên Trúc xảy ra chuyện, ngươi cũng chẳng thoát khỏi liên can đâu!”


Đúng lúc ấy, có kẻ hốt hoảng thét lên.


Ánh mắt mọi người rơi xuống làn váy trắng của Miên Trúc, nơi đó đã loang lổ một vệt đỏ tươi, như đóa huyết hoa nở rộ dưới ánh dương chói lóa.


“A! Máu… thật nhiều máu!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 38: Sinh Non
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...