Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 37: Quỳ Xuống!
79@-
Chúc Lý thị bị lão thái thái hạ lệnh cấm túc, nửa tháng nay vẫn luôn phải ở trong Vụng viên.
Hôm nay vừa mới được giải trừ, lại đúng lúc có mấy vị phu nhân gửi thiếp mời, hẹn nhau ra trà lâu uống trà, bà liền đi theo.
Ai ngờ, vừa đi một chuyến, chính mình lại trở thành trò cười cho thiên hạ!
Hạ Lan Chi tiếp nhận cửa tiệm của nhi tử bà, còn bày đặt định chế y phục cái gì chứ!
Nếu chỉ là nàng ta tự làm chút việc để kiếm tiền xoay sở, Chúc Lý thị cũng còn có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao đó cũng là sản nghiệp của nhi tử khi còn sống, có người trông coi thì cũng tốt hơn để mặc cho hoang phế.
Nhưng hỏng ở chỗ chính là hôm qua Hạ Lan Chi trước mặt bao nhiêu người lại giở trò, thả một hộp gỗ đầy chuột ra ngoài!
Lại còn dám cùng một kẻ thương nhân áo vải bình dân, định ra cái trò đánh cược kỳ quặc trong vòng một tháng!
Cố tình chuyện này còn bị đám tiên sinh kể chuyện truyền miệng đi khắp nơi, giờ đã trở thành giai thoại, truyền khắp cả kinh thành!
“Thừa tướng đại nhân thật có phúc, con dâu lại có bản lĩnh như thế, nghe nói y phục do nàng ta chế tác rất thịnh hành ở kinh thành.”
“Y phục thì có là gì, muốn nói lợi hại, thì phải nói đến việc nàng ta nuôi rắn rết, chuột bọ kia kìa.”
“Nghe nói con chuột xám ấy to bằng nắm tay, vừa nhìn liền biết được nuôi nấng ở cửa tiệm, ăn ngon uống tốt đã lâu, ha ha!”
“Con dâu của thừa tướng thật là cân quắc chẳng kém gì tu mi (*), nghe nói còn dám cùng một nam nhân đánh cược. Nếu nam nhân kia thua, phải tr*n tr**ng thân mình quỳ trước cửa tiệm của nàng để nhận sai cơ đấy.”
(*) Cân quắc chẳng kém gì tu mi:
Cân quắc: Nghĩa gốc là khăn trùm đầu của phụ nữ. Về sau để chỉ phụ nữ nói chung, đặc biệt là phụ nữ anh hùng, có khí phách.
Tu mi; Nghĩa đen là râu và lông mày, tức để chỉ nam nhân.
Vậy nên “Cân quắc chẳng kém gì tu mi” nghĩa là nói về việc phụ nữ chẳng kém gì đàn ông (về tài năng, bản lĩnh, chí khí.)
“A? Thế nếu nàng ta thua thì sao?”
“Cái đó ai mà biết, có lẽ cũng giống vậy chăng?”
Chúc Lý thị hồi tưởng lại từng câu từng chữ chế giễu của đám khách uống trà, càng nghĩ càng tức giận, giận đến mức không thở nổi. Dù có mấy vị phu nhân cùng đi liên tục an ủi, bà cũng khó mà yên lòng!
Hạ Lan Chi mơ hồ đoán ra, chắc hẳn chuyện ngày hôm qua đã bị thêu dệt thành đủ loại tin đồn, vừa vặn truyền đến tai Chúc Lý thị.
“Bà bà, ngài đang nói gì vậy, con dâu nghe không hiểu.” Nàng dịu dàng ngoan ngoãn, lại cố tình giả vờ hồ đồ.
Chúc Lý thị hừ lạnh, cười khẩy: “Nghe không hiểu? Giỏi cho một kẻ giả vờ ngây ngô như ngươi!”
Bà lạnh giọng quét mắt một vòng, chỉ tay vào đống quần áo đang đặt trong sân: “Đem mấy thứ này, tất cả thiêu hết cho ta!”
Một câu vừa dứt, đám nha hoàn, bà tử phía sau đồng loạt xắn tay áo, khí thế hung hăng.
“Làm gì vậy?!”
“Xin phu nhân thu hồi lệnh đã ban, đây đều là công sức bao ngày thêu thùa cực khổ của bọn thiếp thân mà!”
Họ nhất quyết ôm chặt lấy vải vóc, ánh mắt hoảng loạn. Nhưng so với bọn họ, người bên cạnh Chúc Lý thị lại toàn là hạng tay chân không dễ dây vào.
Chỉ trong chốc lát, đám y phục còn chưa may xong, cùng những tấm vải thêu dở, đã bị ném thành một đống lớn giữa sân, chất chồng như một ngọn núi nhỏ.
“Bà bà, sao ngài lại làm vậy?” Hạ Lan Chi vội vàng chắn trước đống quần áo, lòng dấy lên nỗi bất an mãnh liệt.
Những y phục khác cháy thì còn có thể làm lại, nhưng bộ hỉ phục kia mà mất đi… Thanh Ti phường ắt sẽ bị hủy trong tay nàng!
“Kéo nó ra ngoài!” Chúc Lý thị lạnh lùng ra lệnh.
Hai bà tử lực lưỡng lập tức áp sát, một trái một phải kéo chặt Hạ Lan Chi, mặc cho nàng giãy giụa.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chúc Lý thị rút từ trong tay áo ra một cây hỏa trạc, thổi một hơi, châm lửa ném thẳng vào đống quần áo.
Ban đầu chỉ là vài tia lửa nhỏ lấp lóe, nhưng vải vóc vốn dễ bén, chẳng mấy chốc cả đống đã bùng lên thành một biển lửa rực rỡ!
“Không!!!”
Hạ Lan Chi thét lên chói tai, liều chết vùng vẫy muốn lao tới dập lửa, song hai bà tử sức lực cường tráng, nàng căn bản không thoát được!
Xong rồi… hết thảy đều xong cả rồi!
“Quỳ xuống!” Tiếng quát như sấm vang của Chúc Lý thị trầm xuống, uy nghiêm lạnh lẽo phủ kín cả viện.
Nàng không chịu khuất phục, hai bà tử liền giơ chân hung hăng đá thẳng vào đầu gối nàng.
Hạ Lan Chi ngã sấp xuống nền đá, thân hình chật vật đến cực điểm.
Vương Lan quỳ sụp xuống bên chân Chúc Lý thị, đau khổ dập đầu: “Phu nhân, xin ngài tha cho thiếu phu nhân. Tất cả đều là chủ ý của thiếp thân, là một tay thiếp thân gây nên!”
Chúc Lý thị liếc xéo nàng, khóe môi nhếch lạnh: “Ngươi cho rằng bổn phu nhân dễ bị lừa gạt như thế sao?”
Ánh mắt bà đảo một vòng, quét qua từng gương mặt trong viện, rồi cao giọng hạ lệnh: “Các ngươi mở to mắt mà nhìn rõ! Xem thử ai mới là chủ mẫu Chúc phủ này!”
Giọng nói lạnh lùng rót xuống, từng chữ như lưỡi dao. “Một lũ ti tiện, lại dám đi theo một ả nữ nhân nông thôn làm càn! Toàn bộ quỳ xuống cho ta! Quỳ để mà tỉnh táo lại!”
Hạ Lan Chi siết chặt hai tay, cố gắng gượng bò dậy. Nhưng chưa kịp đứng thẳng, hai bà tử lại vung chân đá mạnh vào đầu gối nàng.
“Thiếu phu nhân!” Nguyệt Cô mắt đỏ hoe, kêu lên đầy đau xót.
Một chiếc ghế bành được nha hoàn vội vã chuyển đến, đặt dưới bóng cây.
Chúc Lý thị thong dong ngồi xuống ghế thái sư, trong tay nâng tách trà, giọng thản nhiên như gió thoảng: “Hôm nay, ta làm bà bà, sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là thể thống, thế nào là quy củ trong phủ này!”
Hạ Lan Chi cắn chặt môi, máu tanh lan ra nơi khóe miệng. Đầu gối và khuỷu tay đau rát, nàng không cần nhìn cũng biết đã rách nát, máu thấm đỏ.
Nàng từng quỳ trời, quỳ đất, quỳ trước linh đường mẹ ruột. Nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ trước mụ già độc ác này!
Nàng chống tay đứng dậy một lần nữa, khi hai bà tử còn tưởng nàng lại ngã, Hạ Lan Chi bất ngờ trở tay, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt chúng!
“Bốp! Bốp!”
Tiếng hét thảm vang lên, hai bà tử ôm mặt, khóe môi rớm máu.
Sắc mặt Chúc Lý thị lập tức trầm xuống, tách trà trong tay run nhẹ: “Hạ Lan thị! Ngươi thật sự muốn tạo phản hay sao?”
Hạ Lan Chi hít sâu một hơi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, giọng điệu bình thản đến rợn người: “Bà bà giáo huấn ta, đúng là nên làm như vậy. Nhưng ta giáo huấn hai kẻ hạ nhân hèn hạ, chẳng phải cũng là lẽ hiển nhiên sao?”
“Ngươi…!” Chúc Lý thị giận đến run tay, tách trà rơi xuống, nước nóng văng tung tóe. “Ngang ngược vô lý!”
Khóe môi Hạ Lan Chi nhếch lên, nụ cười nhạt thoáng qua. Nàng không tin Chúc Lý thị sẽ thật sự tự mình hạ thủ với nàng trước mặt bao nhiêu người.
Trong phòng, Mã Thiến Thiến vốn đang ngồi xem trò, thấy tình hình vượt khỏi dự đoán thì vội vàng bước ra can: “Thiếu phu nhân, ngài vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi…”
Trước kia nàng từng đâm sau lưng Chúc Lý thị, bây giờ Chúc Lý thị cũng chẳng buồn để mắt tới nàng nữa. Nhưng Hạ Lan Chi lại hoàn toàn không nhận ra.
Lời còn chưa dứt, lập tức bị một ánh mắt lạnh như dao lia tới: “Ta đang nói chuyện cùng bà bà, ngươi là cái thá gì mà chen miệng vào?”
Mã Thiến Thiến bị dằn mặt thẳng thừng, nghẹn một hơi nơi lồng ngực, không nuốt xuống nổi cũng chẳng thở ra được.
Đắc ý cái gì chứ? Thật sự cho rằng mình đã là Thiếu phu nhân rồi sao?
Đợi đến khi nàng sinh được cốt nhục của Chúc Võ Tuyên, lúc ấy cả Kinh Viên này đều sẽ nghe lệnh nàng!
Trong lòng Mã Thiến Thiến ngấm ngầm dâng lên khoái trá.
“Đủ rồi!” Chúc Lý thị cau mày, bực dọc nói: “Mã thị, ngươi ở lại đây trông chừng. Nhất định phải bắt bọn họ quỳ đủ sáu canh giờ cho ta!”
Bà trị không nổi Hạ Lan Chi, lẽ nào còn trị không nổi lũ tiểu thiếp hèn mọn kia?
Trong mắt Mã Thiến Thiến thoáng hiện lên vẻ vui mừng độc ác, vội vàng cúi người đáp: “Dạ, xin phu nhân yên tâm. Hôm nay thiếp thân nhất định sẽ trông coi cẩn thận.”
Hạ Lan Chi vừa muốn mở miệng, Chúc Lý thị đã cắt ngang: “Chuyện hôm nay, ta tin chỉ là do đám tiểu thiếp không biết điều này xúi giục ngươi. Nguyệt Cô, mau đi mời đại phu về cho chủ tử nhà ngươi đi.”
Lời nói mềm mỏng hơn hẳn, tựa hồ như thật sự tin rằng Hạ Lan Chi vô can.
Nhưng Hạ Lan Chi hiểu rõ, đây chỉ là trò bịp trước mặt đám Vương Lan, là thủ đoạn ly gián mà thôi!
Nếu xử lý không khéo, chẳng sợ Vương Lan và mấy người thân tín không lung lay, nhưng kẻ khác thì chưa chắc…
“Đa tạ bà bà.” Hạ Lan Chi cụp mắt, lông mi khẽ run, giọng điềm đạm: “Nhưng việc này đúng là do một mình con dâu quyết định. Xin bà bà đừng trách tội người vô tội khác.”
Đáy lòng Vương Lan chấn động.
Nàng từng chứng kiến nhiều chủ tử nhà giàu sang, mỗi khi xảy ra chuyện liền đẩy hết lỗi cho hạ nhân.
Chỉ có Hạ Lan Chi, thật sự dám đứng ra gánh thay các nàng!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chúc Lý thị bị lão thái thái hạ lệnh cấm túc, nửa tháng nay vẫn luôn phải ở trong Vụng viên.
Hôm nay vừa mới được giải trừ, lại đúng lúc có mấy vị phu nhân gửi thiếp mời, hẹn nhau ra trà lâu uống trà, bà liền đi theo.
Ai ngờ, vừa đi một chuyến, chính mình lại trở thành trò cười cho thiên hạ!
Hạ Lan Chi tiếp nhận cửa tiệm của nhi tử bà, còn bày đặt định chế y phục cái gì chứ!
Nếu chỉ là nàng ta tự làm chút việc để kiếm tiền xoay sở, Chúc Lý thị cũng còn có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, dù sao đó cũng là sản nghiệp của nhi tử khi còn sống, có người trông coi thì cũng tốt hơn để mặc cho hoang phế.
Nhưng hỏng ở chỗ chính là hôm qua Hạ Lan Chi trước mặt bao nhiêu người lại giở trò, thả một hộp gỗ đầy chuột ra ngoài!
Lại còn dám cùng một kẻ thương nhân áo vải bình dân, định ra cái trò đánh cược kỳ quặc trong vòng một tháng!
Cố tình chuyện này còn bị đám tiên sinh kể chuyện truyền miệng đi khắp nơi, giờ đã trở thành giai thoại, truyền khắp cả kinh thành!
“Thừa tướng đại nhân thật có phúc, con dâu lại có bản lĩnh như thế, nghe nói y phục do nàng ta chế tác rất thịnh hành ở kinh thành.”
“Y phục thì có là gì, muốn nói lợi hại, thì phải nói đến việc nàng ta nuôi rắn rết, chuột bọ kia kìa.”
“Nghe nói con chuột xám ấy to bằng nắm tay, vừa nhìn liền biết được nuôi nấng ở cửa tiệm, ăn ngon uống tốt đã lâu, ha ha!”
“Con dâu của thừa tướng thật là cân quắc chẳng kém gì tu mi (*), nghe nói còn dám cùng một nam nhân đánh cược. Nếu nam nhân kia thua, phải tr*n tr**ng thân mình quỳ trước cửa tiệm của nàng để nhận sai cơ đấy.”
(*) Cân quắc chẳng kém gì tu mi:
Cân quắc: Nghĩa gốc là khăn trùm đầu của phụ nữ. Về sau để chỉ phụ nữ nói chung, đặc biệt là phụ nữ anh hùng, có khí phách.
Tu mi; Nghĩa đen là râu và lông mày, tức để chỉ nam nhân.
Vậy nên “Cân quắc chẳng kém gì tu mi” nghĩa là nói về việc phụ nữ chẳng kém gì đàn ông (về tài năng, bản lĩnh, chí khí.)
“A? Thế nếu nàng ta thua thì sao?”
“Cái đó ai mà biết, có lẽ cũng giống vậy chăng?”
Chúc Lý thị hồi tưởng lại từng câu từng chữ chế giễu của đám khách uống trà, càng nghĩ càng tức giận, giận đến mức không thở nổi. Dù có mấy vị phu nhân cùng đi liên tục an ủi, bà cũng khó mà yên lòng!
Hạ Lan Chi mơ hồ đoán ra, chắc hẳn chuyện ngày hôm qua đã bị thêu dệt thành đủ loại tin đồn, vừa vặn truyền đến tai Chúc Lý thị.
“Bà bà, ngài đang nói gì vậy, con dâu nghe không hiểu.” Nàng dịu dàng ngoan ngoãn, lại cố tình giả vờ hồ đồ.
Chúc Lý thị hừ lạnh, cười khẩy: “Nghe không hiểu? Giỏi cho một kẻ giả vờ ngây ngô như ngươi!”
Bà lạnh giọng quét mắt một vòng, chỉ tay vào đống quần áo đang đặt trong sân: “Đem mấy thứ này, tất cả thiêu hết cho ta!”
Một câu vừa dứt, đám nha hoàn, bà tử phía sau đồng loạt xắn tay áo, khí thế hung hăng.
“Làm gì vậy?!”
“Xin phu nhân thu hồi lệnh đã ban, đây đều là công sức bao ngày thêu thùa cực khổ của bọn thiếp thân mà!”
Họ nhất quyết ôm chặt lấy vải vóc, ánh mắt hoảng loạn. Nhưng so với bọn họ, người bên cạnh Chúc Lý thị lại toàn là hạng tay chân không dễ dây vào.
Chỉ trong chốc lát, đám y phục còn chưa may xong, cùng những tấm vải thêu dở, đã bị ném thành một đống lớn giữa sân, chất chồng như một ngọn núi nhỏ.
“Bà bà, sao ngài lại làm vậy?” Hạ Lan Chi vội vàng chắn trước đống quần áo, lòng dấy lên nỗi bất an mãnh liệt.
Những y phục khác cháy thì còn có thể làm lại, nhưng bộ hỉ phục kia mà mất đi… Thanh Ti phường ắt sẽ bị hủy trong tay nàng!
“Kéo nó ra ngoài!” Chúc Lý thị lạnh lùng ra lệnh.
Hai bà tử lực lưỡng lập tức áp sát, một trái một phải kéo chặt Hạ Lan Chi, mặc cho nàng giãy giụa.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Chúc Lý thị rút từ trong tay áo ra một cây hỏa trạc, thổi một hơi, châm lửa ném thẳng vào đống quần áo.
Ban đầu chỉ là vài tia lửa nhỏ lấp lóe, nhưng vải vóc vốn dễ bén, chẳng mấy chốc cả đống đã bùng lên thành một biển lửa rực rỡ!
“Không!!!”
Hạ Lan Chi thét lên chói tai, liều chết vùng vẫy muốn lao tới dập lửa, song hai bà tử sức lực cường tráng, nàng căn bản không thoát được!
Xong rồi… hết thảy đều xong cả rồi!
“Quỳ xuống!” Tiếng quát như sấm vang của Chúc Lý thị trầm xuống, uy nghiêm lạnh lẽo phủ kín cả viện.
Nàng không chịu khuất phục, hai bà tử liền giơ chân hung hăng đá thẳng vào đầu gối nàng.
Hạ Lan Chi ngã sấp xuống nền đá, thân hình chật vật đến cực điểm.
Vương Lan quỳ sụp xuống bên chân Chúc Lý thị, đau khổ dập đầu: “Phu nhân, xin ngài tha cho thiếu phu nhân. Tất cả đều là chủ ý của thiếp thân, là một tay thiếp thân gây nên!”
Chúc Lý thị liếc xéo nàng, khóe môi nhếch lạnh: “Ngươi cho rằng bổn phu nhân dễ bị lừa gạt như thế sao?”
Ánh mắt bà đảo một vòng, quét qua từng gương mặt trong viện, rồi cao giọng hạ lệnh: “Các ngươi mở to mắt mà nhìn rõ! Xem thử ai mới là chủ mẫu Chúc phủ này!”
Giọng nói lạnh lùng rót xuống, từng chữ như lưỡi dao. “Một lũ ti tiện, lại dám đi theo một ả nữ nhân nông thôn làm càn! Toàn bộ quỳ xuống cho ta! Quỳ để mà tỉnh táo lại!”
Hạ Lan Chi siết chặt hai tay, cố gắng gượng bò dậy. Nhưng chưa kịp đứng thẳng, hai bà tử lại vung chân đá mạnh vào đầu gối nàng.
“Thiếu phu nhân!” Nguyệt Cô mắt đỏ hoe, kêu lên đầy đau xót.
Một chiếc ghế bành được nha hoàn vội vã chuyển đến, đặt dưới bóng cây.
Chúc Lý thị thong dong ngồi xuống ghế thái sư, trong tay nâng tách trà, giọng thản nhiên như gió thoảng: “Hôm nay, ta làm bà bà, sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là thể thống, thế nào là quy củ trong phủ này!”
Hạ Lan Chi cắn chặt môi, máu tanh lan ra nơi khóe miệng. Đầu gối và khuỷu tay đau rát, nàng không cần nhìn cũng biết đã rách nát, máu thấm đỏ.
Nàng từng quỳ trời, quỳ đất, quỳ trước linh đường mẹ ruột. Nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ trước mụ già độc ác này!
Nàng chống tay đứng dậy một lần nữa, khi hai bà tử còn tưởng nàng lại ngã, Hạ Lan Chi bất ngờ trở tay, mạnh mẽ tát thẳng vào mặt chúng!
“Bốp! Bốp!”
Tiếng hét thảm vang lên, hai bà tử ôm mặt, khóe môi rớm máu.
Sắc mặt Chúc Lý thị lập tức trầm xuống, tách trà trong tay run nhẹ: “Hạ Lan thị! Ngươi thật sự muốn tạo phản hay sao?”
Hạ Lan Chi hít sâu một hơi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lẽo, giọng điệu bình thản đến rợn người: “Bà bà giáo huấn ta, đúng là nên làm như vậy. Nhưng ta giáo huấn hai kẻ hạ nhân hèn hạ, chẳng phải cũng là lẽ hiển nhiên sao?”
“Ngươi…!” Chúc Lý thị giận đến run tay, tách trà rơi xuống, nước nóng văng tung tóe. “Ngang ngược vô lý!”
Khóe môi Hạ Lan Chi nhếch lên, nụ cười nhạt thoáng qua. Nàng không tin Chúc Lý thị sẽ thật sự tự mình hạ thủ với nàng trước mặt bao nhiêu người.
Trong phòng, Mã Thiến Thiến vốn đang ngồi xem trò, thấy tình hình vượt khỏi dự đoán thì vội vàng bước ra can: “Thiếu phu nhân, ngài vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi…”
Trước kia nàng từng đâm sau lưng Chúc Lý thị, bây giờ Chúc Lý thị cũng chẳng buồn để mắt tới nàng nữa. Nhưng Hạ Lan Chi lại hoàn toàn không nhận ra.
Lời còn chưa dứt, lập tức bị một ánh mắt lạnh như dao lia tới: “Ta đang nói chuyện cùng bà bà, ngươi là cái thá gì mà chen miệng vào?”
Mã Thiến Thiến bị dằn mặt thẳng thừng, nghẹn một hơi nơi lồng ngực, không nuốt xuống nổi cũng chẳng thở ra được.
Đắc ý cái gì chứ? Thật sự cho rằng mình đã là Thiếu phu nhân rồi sao?
Đợi đến khi nàng sinh được cốt nhục của Chúc Võ Tuyên, lúc ấy cả Kinh Viên này đều sẽ nghe lệnh nàng!
Trong lòng Mã Thiến Thiến ngấm ngầm dâng lên khoái trá.
“Đủ rồi!” Chúc Lý thị cau mày, bực dọc nói: “Mã thị, ngươi ở lại đây trông chừng. Nhất định phải bắt bọn họ quỳ đủ sáu canh giờ cho ta!”
Bà trị không nổi Hạ Lan Chi, lẽ nào còn trị không nổi lũ tiểu thiếp hèn mọn kia?
Trong mắt Mã Thiến Thiến thoáng hiện lên vẻ vui mừng độc ác, vội vàng cúi người đáp: “Dạ, xin phu nhân yên tâm. Hôm nay thiếp thân nhất định sẽ trông coi cẩn thận.”
Hạ Lan Chi vừa muốn mở miệng, Chúc Lý thị đã cắt ngang: “Chuyện hôm nay, ta tin chỉ là do đám tiểu thiếp không biết điều này xúi giục ngươi. Nguyệt Cô, mau đi mời đại phu về cho chủ tử nhà ngươi đi.”
Lời nói mềm mỏng hơn hẳn, tựa hồ như thật sự tin rằng Hạ Lan Chi vô can.
Nhưng Hạ Lan Chi hiểu rõ, đây chỉ là trò bịp trước mặt đám Vương Lan, là thủ đoạn ly gián mà thôi!
Nếu xử lý không khéo, chẳng sợ Vương Lan và mấy người thân tín không lung lay, nhưng kẻ khác thì chưa chắc…
“Đa tạ bà bà.” Hạ Lan Chi cụp mắt, lông mi khẽ run, giọng điềm đạm: “Nhưng việc này đúng là do một mình con dâu quyết định. Xin bà bà đừng trách tội người vô tội khác.”
Đáy lòng Vương Lan chấn động.
Nàng từng chứng kiến nhiều chủ tử nhà giàu sang, mỗi khi xảy ra chuyện liền đẩy hết lỗi cho hạ nhân.
Chỉ có Hạ Lan Chi, thật sự dám đứng ra gánh thay các nàng!
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 37: Quỳ Xuống!
10.0/10 từ 21 lượt.