Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 36: Hỉ Phục

63@-

Hắn nói cũng không sai. Nếu trong ba ngày nàng không nghĩ ra được biện pháp ứng phó, thì Khương thị nhất định sẽ khiến Thanh Ti phường sụp đổ, không còn lại gì.


Vương Lan lo lắng đến mức nắm chặt khăn tay: “Thiếu phu nhân, người đã có kế sách gì chưa? Trong vòng ba ngày mà làm được một bộ hỉ phục, chuyện này tuyệt đối là không thể nào!”


“Ta có cách.” Hạ Lan Chi hơi nhíu mày, ngồi xuống ghế thái sư, day day thái dương.


Hôm nay chuyện đã ầm ĩ đến mức này, buôn bán coi như cũng chẳng thể tiếp tục.


Vương Lan lập tức sai người đóng cửa tiệm, mấy tiểu nhị đều im lặng đứng sang một bên, không dám thở mạnh.


“Bộ hỉ phục kia, hôm qua bên Miên Trúc và những người khác mới gấp rút làm xong. Đêm qua giờ Hợi, canh ba, Vương chưởng quầy đã đích thân đem hỉ phục cùng hộp gỗ đàn từ phủ Thừa tướng chuyển đến đây.”


Hạ Lan Chi híp mắt, giọng trầm thấp: “Đêm qua ai là người giữ cửa tiệm?”


Thanh Ti phường thường chưa đến giờ Hợi đã đóng cửa. Kinh thành tuy không cấm đi lại ban đêm, nhưng sau khi trời tối ra đường rất ít người.


Trong cửa tiệm lại có nhiều tơ lụa, gấm vóc quý giá, cho nên Vương Lan luôn sắp xếp để mỗi đêm phải có người canh giữ. Phòng nghỉ nằm ngay lầu ba, cạnh kho hàng, chính là để phòng kẻ trộm, tránh thiệt hại cho tiệm.


Một thiếu niên rụt rè giơ tay: “Chủ nhân… tối qua là tiểu nhân.”


Vương Lan lập tức cau mày: “Thạch Đầu ca, tối hôm qua ta còn thấy ngươi vẫn đang đứng canh ở cửa tiệm kia mà?”



Vẻ mặt Thạch Đầu lúng túng: “Chưởng quầy… sau khi ngài đến lấy đồ, bụng ta đột nhiên khó chịu. Lúc đó quá gấp, ta nghĩ đêm khuya hẳn là không có ai đến… nên mới chưa kịp khóa cửa đã vội chạy ra sau nhà xí giải quyết… Sau đó mới quay lại để đóng cửa.”


Cửa lớn Thanh Ti phường là tám cánh cửa gỗ lim đỏ. Cứ hai cánh lại dùng một ổ khóa lớn bằng đồng khóa lại, ngoài ra còn có hai then chốt dài gần một trượng để gài. Bởi thế, mỗi lần khóa cửa đều rất phiền phức, phải cắm then, khóa chặt, vặn kỹ mới an toàn.


Vốn tưởng chắc chắn rằng sẽ không xảy ra sơ suất, nào ngờ lại để người khác thừa cơ lẻn vào.


“Ngươi bảo ta biết nói gì đây chứ.” Vương Lan lắc đầu, vẻ mặt hận sắt không thành thép.


Thạch Đầu lau mồ hôi, hổ thẹn nói: “Chuyện này là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi.”


“Nếu đã làm sai, đương nhiên phải chịu phạt.” Hạ Lan Chi biết hắn cũng không phải cố ý, “Vậy đi, phạt ngươi bảy ngày tiền công, ngươi có chịu không?”


Gây ra tổn thất lớn như vậy, Thạch Đầu còn tưởng rằng mình sẽ bị đuổi khỏi Thanh Ti phường. Không ngờ chỉ bị phạt mấy ngày tiền công, hắn mừng rỡ gật đầu liên tục: “Đa tạ chủ nhân, đa tạ Vương chưởng quầy!”


Hạ Lan Chi cho đám tiểu nhị nghỉ nửa ngày, lại bảo Vương Lan treo những bộ y phục cùng vải vóc bán không chạy từ mấy ngày nay lên kệ, kèm theo thẻ gỗ hạ giá. Sau đó, hai người cùng nhau trở về Kinh Viên.


Hiện giờ Kinh Viên chẳng khác nào một xưởng thêu ẩn trong nhà cao cửa rộng. Hôm nay trời đẹp, các cô nương đều cầm hộp kim chỉ và vải vóc, ngồi trong sân làm việc.


“Thiếu phu nhân đã về rồi!” Miên Trúc như con bướm nhỏ tung tăng, vừa thấy Hạ Lan Chi liền hớn hở chạy đến: “Thiếu phu nhân, bộ hỉ phục kia, vương phi có thích không?”


Các nàng đã liền mấy đêm thức trắng, bàn tay bị kim đâm chẳng biết bao nhiêu lỗ, đôi mắt suýt nữa cũng mù mới may xong được bộ áo cưới. Vậy mà chỉ trong một buổi sớm lại bị mấy con chuột hôi phá hỏng!


Hạ Lan Chi mím chặt môi, ánh mắt sâu xa, lạnh lẽo.



Miên Trúc nhận thấy không khí khác thường, dè dặt hỏi: “Vương phi… không thích sao?”


“Đừng hỏi nữa.” Vương Lan khẽ lắc đầu.


Hạ Lan Chi thở dài, giọng u uẩn: “Ta về phòng trước. Vương Lan, ngươi hãy nói rõ cho các nàng biết đi.”


Vương Lan biết trong lòng nàng cũng khó mà chịu nổi.


Không chỉ bởi bộ hỉ phục bị phá hỏng, mà là vì cửa tiệm này là do mấy tỷ muội cùng nhau cực khổ mới gây dựng nên.


Giờ chi phí bỏ ra còn chưa kịp thu hồi, lại đứng trước nguy cơ phải đóng cửa, chuyện này rơi vào ai cũng uất nghẹn.


Hạ Lan Chi đóng chặt cửa phòng, mở tủ, lấy ra bộ hỉ phục mà năm xưa nàng từng mặc khi xuất giá.


Hỉ phục màu đỏ son, vải vóc được chọn lựa kỹ càng, chỉ là họa tiết “bách điểu triều phượng” được thêu bằng chỉ gấm bình thường.


Bộ hỉ phục này vốn do mẫu thân nàng lúc còn sống đã chuẩn bị sẵn. Năm ấy, bà mời thợ thêu giỏi nhất vùng Giang Nam, dùng tơ vàng chỉ bạc để may, trên vai áo và viền cổ còn đính bảy mươi sáu viên trân châu Nam Hải.


Thế nhưng, sau khi mẫu thân nàng qua đời chưa đầy nửa tháng, Tiểu Giang thị bước chân vào Hạ phủ, liền để mắt đến bộ hỉ phục ấy.


Tiểu Giang thị tuy không dùng được, nhưng nữ nhi bà ta là Hạ Lan Ngọc lại có tính tình ôn nhu, thường thân thiết với Hạ Lan Chi, đến khi xuất giá thì nhất quyết không chịu lấy bộ hỉ phục này.


Kết cục, Tiểu Giang thị tự mình ra lệnh cho người tháo hết trân châu, tơ vàng chỉ bạc trên bộ hỉ phục, hủy hoại hoàn toàn.



Thứ bà ta không chiếm được thì cũng không để Hạ Lan Chi giữ lại.


Hạ Lan Chi đau đớn như dao cắt, khẽ v**t v* bộ hỉ phục cũ, giờ đây chỉ còn cách lấy kỷ vật mẫu thân để lại này ra dùng.


Ngay sau đó, nàng mở cửa, gọi Miên Trúc, Hạ Vãn cùng mấy người khác vào phòng.


Khác hẳn vẻ hoạt bát thường ngày, tất cả đều mang bộ mặt ủ rũ, trầm mặc.


Hạ Lan Chi mím môi: “Vương Lan chắc đã nói hết cho các ngươi rồi?”


“Thiếu phu nhân, nếu không thì chúng ta báo quan đi!” Hạ Vãn lần đầu tiên hiếm hoi tỏ ra vẻ giận dữ.


Báo quan thì có ích gì?


Cùng lắm quan phủ chỉ bắt Hạ Lan Uyên bồi thường ít bạc, chứ không thể giúp họ thoát khỏi áp lực mà Khương thị đang chèn ép.


“Ta đã nghĩ ra cách rồi.” Hạ Lan Chi chỉ tay vào bộ hỉ phục đặt ngay ngắn trên bàn, “Các ngươi làm theo lời ta dặn là được…”


Ngày hôm sau.


Dưới sự cải tạo và thiết kế của Hạ Lan Chi, Miên Trúc, Hạ Vãn cầm đầu mấy cô nương khác liền bỏ dở việc trên tay, tập trung toàn tâm toàn ý sửa chữa bộ hỉ phục ấy.


Hạ Lan Chi kê một chiếc bàn vuông ngay giữa sân, cầm bút phác thảo từng nét vẽ.



Vì thế, nàng quyết định tự mình thiết kế y phục.


Chỉ có mẫu mã đủ mới mẻ, lợi ích thực tế đủ rõ ràng, khác biệt với người thường, mới có thể khiến khách hàng tự nguyện tìm đến cửa.


“Hạ Lan Chi!”


Một tiếng quát chói tai vang lên, làm Hạ Lan Chi giật mình, vô tình để rớt một giọt mực đen xuống bản vẽ.


Chỉ thấy sau một thời gian dài vắng bóng, Chúc Lý thị được đám nha hoàn và bà tử vây quanh, hùng hổ bước vào Kinh Viên.


“Bà bà, sao ngài lại tới đây?”


Giọng nói Hạ Lan Chi mềm mại, uyển chuyển, trái ngược hẳn với gương mặt đầy giận dữ, oán hận tận trời của Chúc Lý thị.


Nàng quả thực đã quên, hôm qua vừa vặn là ngày cuối cùng Chúc Lý thị bị cấm túc.


Mới chỉ vừa được giải trừ nửa ngày, bà ta đã vội vã chạy tới Kinh Viên tìm nàng, đủ thấy lần trước sự việc kia đã khiến Chúc Lý thị hận nàng đến tận xương tủy!


Chỉ là, sắc mặt Chúc Lý thị lại vô cùng khó coi: “Chúc gia ta từ khi nào để ngươi thiếu ăn thiếu mặc chưa?”


“Chưa từng.” Hạ Lan Chi cụp mắt đáp.


Tuy rằng nàng chẳng được yêu thích trong phủ, nhưng vì Chúc lão phu nhân còn giữ thể diện cho nàng trước bao người, nên đám hạ nhân cũng không dám bớt xén ăn mặc của Kinh Viên.


Chúc Lý thị lạnh giọng: “Nếu chưa từng, vậy ngươi dựa vào đâu mà dám xuất đầu lộ diện bên ngoài, làm mất mặt Chúc phủ này?!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 36: Hỉ Phục
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...