Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 35: Hạ Chiến Thư!

69@-

Khương thị dứt lời, dẫn theo đám nha hoàn xoay người rời đi.


Hạ Lan Chi mím chặt đôi môi thành một đường thẳng, gương mặt lạnh như băng: “Hạ Lan Uyên, ngươi vẫn cứ nhàm chán như thế, chỉ biết giở mấy thủ đoạn bỉ ổi này thôi sao.”


“Ngươi cũng đừng có oan uổng người tốt.” Hạ Lan Uyên nhếch môi cười, hạ giọng chỉ để hai người nghe: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh chuyện này do ta làm?”


“Nếu có thể tìm được nửa điểm chứng cớ, vậy thì báo quan đi, gọi bộ khoái tới bắt ta xem nào.”


Hắn đắc ý dào dạt, trên mặt toàn vẻ khiêu khích.


Hạ Lan Chi cắn chặt môi, rốt cuộc nhịn không được, năm ngón tay lập tức vung xuống, trên mặt hắn hiện rõ một dấu bàn tay đỏ chói.


“Hạ Lan Chi! Ngươi… ngươi dám đánh ta?” Hạ Lan Uyên bụm mặt, tức đến suýt hộc máu.


Hạ Lan Chi ấm ức chớp mắt, lại quay sang Vương Lan và đám tiểu nhị: “Các ngươi có ai thấy ta đánh hắn không?”


“Không thấy.” Đám tiểu nhị đồng loạt lắc đầu.


“Thiếu phu nhân thân thể yếu đuối, thường ngày ngay cả tảng đá nhỏ cũng không nhấc nổi, sao có thể đánh người chứ? Hạ Lan công tử, người chớ nói đùa.” Vương Lan lo lắng nhìn hắn, như thể sợ hắn bị ngốc.


Hạ Lan Uyên tức giận đến mức như muốn bốc khói: “Được, được lắm! Hạ Lan Chi, ngươi mới rời nhà có nửa tháng mà cánh cũng cứng rồi!”


“Đại ca, huynh đang nói cái gì vậy?” Hạ Lan Chi vô tội chớp mắt, “Nếu huynh có chứng cớ, vậy báo quan bắt ta đi nha.”



Không phải so sự vô lại sao, nàng còn vô lại hơn hắn!


Trên mặt Hạ Lan Uyên in rõ dấu bàn tay, hắn gần như tức đến bật cười: “Được! Hạ Lan Chi, ngươi cứ chờ đấy, ta tuyệt đối sẽ không để tiểu tử Hạ Lan Thần kia được sống yên ổn đâu!”


Trước kia, khi còn ở Hạ Lan phủ, Hạ Lan Thần chính là nhược điểm chí mạng của Hạ Lan Chi.


Bất kể việc lớn việc nhỏ, chỉ cần họ lấy Hạ Lan Thần ra uy h**p, nàng đều phải bất đắc dĩ cúi đầu đồng ý.


Nhưng bây giờ Hạ Lan Thần đã bị Lý thị mang đi. Chỉ cần nghĩ đến tất cả chuyện này đều do mẹ con Tiểu Giang thị gây nên, ánh mắt Hạ Lan Chi lập tức lạnh xuống.


Nàng trở tay, lại vung thêm một cái tát, khiến hai bên má Hạ Lan Uyên đỏ ửng, đối xứng hẳn hoi!


“Hạ Lan Chi, con tiện nhân này!” Hắn tức đến mức mắng chửi, định lao tới, nhưng chưa kịp chạm vào nàng thì mấy tiểu nhị đã đứng chắn trước mặt.


Hôm nay Hạ Lan Uyên ra ngoài không mang tùy tùng, mà cửa hàng này vốn để phòng ngừa sự cố nên tất cả tiểu nhị đều cao to vạm vỡ, lập tức vây chặt lấy hắn.


“Hạ Lan công tử định làm gì vậy?” Giọng Vương Lan lạnh đi, “Chẳng lẽ trước mặt bao người còn muốn bắt nạt thiếu phu nhân của chúng ta sao?”


Lời nàng vang lên rắn rỏi, càng làm cho hai má đỏ bừng của Hạ Lan Uyên thêm phần chật vật buồn cười.


Hắn muốn cãi lại, nhưng nghĩ nơi này vốn là địa bàn của Hạ Lan Chi, bản thân lại không đem theo người, đúng là quá hồ đồ!


Trong khi đó, Hạ Lan Chi ung dung tự rót trà, thổi lớp bọt trên mặt chén rồi thong thả nói: “Ca ca tốt của ta, ngươi hung dữ như vậy, chẳng qua cũng chỉ là chó cùng rứt giậu.”


Hạ Lan Uyên tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không xứng gọi ta là ca! Ta chỉ có Ngọc Nhi là muội muội. Mẫu thân ngươi chiếm vị trí chính thê của mẫu thân ta hơn mười năm, ngươi thì có gì đáng lên mặt!”



Hạ Lan Chi nện mạnh chung trà xuống bàn, sắc mặt lạnh băng: “Mẫu thân ta là người được phụ thân ta cưới hỏi đàng hoàng, là chính thê danh chính ngôn thuận. Còn mẫu thân ngươi là cái gì? Chỉ là một ả thiếp thất được nâng lên làm bình thê, đến tam môi lục sính cũng chẳng có nổi!”


“Ta gọi ngươi một tiếng đại ca chỉ vì ngươi lớn hơn ta một tuổi. Ngươi nghĩ ngươi xứng chắc? Bất quá cũng chỉ là một thứ tử do tiện thiếp sinh ra mà thôi.”


“Ngươi với mẫu thân của ngươi thì tính là cái thá gì hả?”


Xưa nay nàng ít khi mắng chửi, nhưng một khi đã bị chọc giận thì sẽ đánh ngay vào chỗ hiểm nhất của đối phương.


Tiểu Giang thị ở ngoài l*m t*nh nhân mười năm, đến cả thân phận tiểu thiếp cũng không bằng.


Chỉ cần phụ thân nàng chưa bỏ chính thê, thì dẫu có đưa Tiểu Giang thị vào phủ, nâng lên làm bình thê thì cũng vẫn chỉ là một ả tiện thiếp.


Trăm năm sau, đến cả tư cách được chôn cạnh Hạ Lan Quý, Tiểu Giang thị cũng không có.


Đương nhiên, bản thân Hạ Lan Chi cũng chẳng coi trọng mồ mả tổ tiên nhà họ Hạ Lan. Mẫu thân nàng đã sớm được táng bên nhà ngoại.


Hạ Lan Uyên tức đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, khó coi không tả nổi.


Nhưng hắn lại chẳng làm gì được Hạ Lan Chi. Chỉ cần hắn hé thêm nửa câu, để nàng bịa bậy vài lời, mấy tên tiểu nhị cao hơn hắn nửa cái đầu này hoàn toàn có thể lôi hắn ra ngoài mà ninh xuống thành canh!


“Hừ, anh hùng không hỏi xuất thân. Trên thương trường, quan trọng là năng lực.” Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố gắng lấy lại thể diện: “Hạ Lan Chi, ta khuyên ngươi nên sớm ngày về nhà đi. Nữ tử thì nên ở trong khuê phòng hiếu thuận với công công bà bà, quán xuyến nội trạch. Việc khai môn lập hiệu, vốn không phải chuyện nữ nhân nên can dự.”


Lại cái giọng điệu này nữa.


Ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm, trong bụng lúc nào cũng chèn ép, tìm cớ nâng mình lên, hạ thấp nàng xuống.



“So cái gì?”


Hạ Lan Chi vỗ vỗ tay. Mấy tiểu nhị liền lùi ra sau, đứng yên chờ lệnh.


Đôi mắt nàng trong trẻo, sắc tím như quả nho, khóa chặt bóng dáng hắn: “Tỷ thương (*).”


(*) Tỷ thương: So tài trong chuyện buôn bán, kinh doanh.


Lời vừa thốt ra, Hạ Lan Uyên bật cười ha hả. Ai ngờ vết thương trên mặt lại đau buốt, khiến hắn vừa cười vừa nhăn nhó: “Hạ Lan Chi, ngươi đừng trách ta không nhắc nhở. Ta đã tiếp quản cửa hiệu của phụ thân sáu năm rồi đấy.”


Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ nhếch lên, hiện một tia mỉa mai.


Đúng vậy, tiếp quản sáu năm, từ mười lăm cửa hàng của Hạ Lan gia hắn làm đến nỗi chỉ còn lại bảy.


Cuối cùng ở Giang Nam không đứng vững được nữa, cả nhà phải dọn đến kinh thành, vậy mà bên ngoài còn khoác lác nói là vì ở kinh thành buôn bán sẽ phát đạt hơn.


Thật đúng là cái đầu óc vừa vụng về lại còn dị thường tự tin của vị “đại ca tốt” kia.


“Một tháng sau, nếu Thanh Ti phường của ta làm ăn không bằng ngươi, ta, Hạ Lan Chi, sẽ không kì kèo gì cả mà trực tiếp giao cửa hàng này lại cho ngươi.”


Thanh Ti phường nằm ở giao lộ Chu Tước cùng Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ – bốn con phố trung tâm của kinh thành – chính là ngã tư phồn hoa nhất toàn thành.


Đôi mắt Hạ Lan Uyên sáng rực: “Được! Ngươi chớ có hối hận. Người đâu, mang giấy bút tới!”


Hắn đã thèm khát mặt tiền hoàng kim này mấy tháng trời, giờ Hạ Lan Chi chịu dâng tận tay, sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội?



“Ngươi còn chưa nói, nếu thua thì phải thế nào?” Nàng hỏi.


Mắt Hạ Lan Uyên đảo qua: “Vậy thì ta dâng lên trăm lượng bạc!”


Hạ Lan Chi cười khẩy: “Đại ca tốt của ta, ta đặt cược lớn như vậy, ngươi chỉ đưa ra trăm lượng bạc, có phải quá keo kiệt rồi không?”


Một trăm lượng… đến cái cửa Thanh Ti phường còn mua chẳng nổi, hắn thật to gan mà cũng thật nực cười!


“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hạ Lan Uyên đã bắt đầu cảnh giác.


Hạ Lan Chi chỉ ra ngoài cửa. Dù đã không còn khách bước vào, nhưng bởi vừa xảy ra chuyện ầm ĩ, cửa tiệm vẫn bị đám đông hiếu kỳ vây quanh.


“Nếu ta thắng, ta không chỉ muốn ngươi ngoan ngoãn dâng ba trăm lượng bạc trắng, mà còn phải c** s*ch xiêm y, vác cành mận gai trên lưng, đứng trước cửa Thanh Ti phường chịu đòn nhận tội!”


Bạc nàng không để tâm, nhưng thể diện của Hạ Lan Uyên, nàng nhất định phải nghiền nát!


“Ngươi…!” Gân xanh trên thái dương Hạ Lan Uyên giật liên hồi.


Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau hôm nay, bên ngoài tất sẽ truyền đi tin đồn Thanh Ti phường quản lý kho lỏng lẻo, để tơ lụa quý trộn lẫn với đồ bẩn thỉu. Có tiền lệ của Bình Nam vương phi, hắn còn sợ Thanh Ti phường buôn bán được sao?


“Được, ta đồng ý.” Hắn nghiến răng chấp nhận.


Dưới vô số ánh mắt dõi theo, hai người ký tên, ấn dấu tay, lại nhờ Vương Lan làm chứng, tất cả liền gọn gàng dứt khoát.


Hạ Lan Uyên cầm góc chiến thư, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “À, ta suýt quên. Ba ngày nữa, cửa hàng này còn tồn tại hay không, cũng chưa chắc đâu.”


Giữa hai hàng mày Hạ Lan Chi khẽ chau lại, nhưng giọng điệu vẫn vững vàng: “Không cần đại ca bận tâm. Tiễn khách!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 35: Hạ Chiến Thư!
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...