Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!

63@-

Mấy ngày nay, việc buôn bán trong tiệm vô cùng thịnh vượng. Hơn nữa lại nhận được đơn đặt lớn từ phủ Bình Nam vương, các cô nương bận rộn đến mức hầu như phải ở luôn tại tiệm.


Ngày hẹn đã đến, Hạ Lan Chi đã đến cửa hàng chờ sẵn từ sớm.


Quả nhiên, vừa quá giờ ngọ, Bình Nam vương phi Khương thị liền dẫn theo mấy nha hoàn đến Thanh Ti phường.


“Hạ Lan cô nương.” Khương thị mỉm cười bước vào, “Mấy hôm trước ta đặt làm bộ hỉ phục kia đã xong chưa?”


Hạ Lan Chi đã sớm đứng chờ, liền bước tới đón tiếp: “Đương nhiên đã làm xong rồi ạ. Vương phi, trên lầu còn có nhã gian, ngài lên đó nghỉ ngơi một lát rồi ta sẽ cho người mang tới ngay.”


Khương thị lắc đầu, chiếc cằm hơi kiêu kỳ nâng lên. Sau lưng bà các nha hoàn đều ôm theo những hộp quà to nhỏ.


“Không cần phiền vậy đâu. Hôm nay ta còn phải ghé qua mấy cửa tiệm nữa. Phố Đông thì mua ngọc khí, phố Tây thì sắm đồ trang sức, thật sự chẳng thể phân thân được.” Khương thị cười nói.


Nhìn dáng vẻ bà hết mực yêu thương nữ nhi, ngay cả của hồi môn cũng đích thân đi đặt may.


Hạ Lan Chi khẽ đưa mắt ra hiệu cho Vương Lan, người sau liền tiếp đón gã sai vặt dâng trà rót nước, còn nàng thì tự mình lên lầu ba lấy y phục.


“Đại tiểu thư có được một mẫu thân như ngài thật sự là phúc ba đời.” Hạ Lan Chi cong môi khen ngợi.


Khương thị mím môi cười: “Nó là nữ nhi duy nhất dưới gối ta, từ nhỏ thân thể lại ốm yếu, ta làm mẫu thân dĩ nhiên càng thêm thương xót. Nghĩ đến sau khi nó xuất giá, quanh năm khó được gặp lại, trong lòng ta đã buồn khổ không yên.”



Hạ Lan Chi bật cười khẽ: “Ngài đừng nói vậy chứ, nếu đại tiểu thư muốn về thăm nhà mẹ đẻ, lẽ nào phò mã lại ngăn cản được?”


Khương thị chỉ cong môi mỉm cười, không đáp thêm.


Hạ Lan Chi liền nói tiếp: “Vương phi cứ yên tâm, bộ hỉ phục kia là do tú nương giỏi nhất của Thanh Ti phường dồn hết tâm tư cũng như tâm huyết thêu may. Trên áo còn có chim phượng bằng chỉ vàng, sống động vô cùng.”


“Thật vậy sao? Vậy thì ta càng phải xem cho rõ mới được.” Khương thị nghe vậy lại càng mong chờ, vốn chẳng tiếc bạc tiền, chỉ muốn dành cho nữ nhi điều tốt nhất.


Hai người đang trò chuyện, Vương Lan ôm một chiếc hộp gỗ đàn sơn son đi xuống lầu.


“Phu nhân, mời ngài xem.”


Nàng nói, một tay nâng chiếc hộp, tay kia thong thả đẩy nắp khắc hoa ra.


“Chít chít! Chít chít!”


“A! Chuột!”


Tiếng thét chói tai vang lên, sắc mặt mấy nha hoàn tái mét, sợ tới mức hồn vía lên mây. Ý cười nơi đáy mắt Hạ Lan Chi cũng lập tức đông cứng!


Trong chiếc hộp vốn phải phong kín, không biết từ khi nào lại nhung nhúc vài con chuột xám!


Bộ hỉ phục đỏ thắm vừa mới xếp gọn gàng, giờ phút này bị cắn rách loang lổ, vải vóc rối tung, trên mặt còn chi chít phân đen loang lổ, dơ bẩn không chịu nổi!



Một con chuột to nhất đột nhiên lao vọt ra khỏi hộp, chực chồm thẳng lên búi tóc Khương thị. Vương phi cả kinh sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ khỏi ghế.


Trong khoảnh khắc nguy cấp, Hạ Lan Chi như sấm sét không kịp che tai, vươn tay chộp lấy con chuột kia, thẳng tay nhét trở lại hộp, rồi “phanh” một tiếng đóng sập nắp.


Động tác liền mạch, gọn gàng dứt khoát, song cả sảnh đường đã kinh hồn bạt vía.


Khương thị hồi thần, tay “phanh” một tiếng đập mạnh xuống bàn, ánh mắt tràn đầy giận dữ: “Hạ Lan Chi! Đây chính là cái gọi là hỉ phục mà Thanh Ti phường các ngươi dày công chế tác sao?!”


Tiếng quát như sấm, mà dưới lầu khách nhân đã tận mắt chứng kiến hết thảy.


Người định trả tiền lập tức buông xiêm y xuống, kẻ vừa thanh toán xong cũng sầm mặt quay lại đòi hoàn bạc. Trong khoảnh khắc, cả Thanh Ti phường như nổ tung, loạn thành một mớ hỗn độn.


Nhưng giờ phút này, Hạ Lan Chi nào còn rảnh bận tâm đến chuyện khác, chỉ đành cúi đầu nhận lỗi: “Vương phi, xin ngài bớt giận, chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây.”


“Hiểu lầm sao?”


Một giọng nam trầm thấp, kéo dài, vang lên từ ngoài cửa. Mày nàng khẽ nhíu, quả nhiên thấy Hạ Lan Uyên phe phẩy chiếc quạt giấy trắng, dáng vẻ cà lơ phất phơ thong thả bước vào.


Khương thị đảo mắt nhìn sang. Hạ Lan Uyên liền chắp tay hành lễ, miệng khéo léo nói: “Vương phi thứ tội, tiểu muội ngu dại, chẳng hiểu chi đạo lý buôn bán, khiến vương phi kinh sợ rồi.”


“Hạ Lan Uyên…”


Đáy mắt Hạ Lan Chi lập tức bùng lên một ngọn lửa giận dữ. Nếu nàng đoán không lầm, màn chuột bọ vừa rồi tất nhiên không thoát khỏi bàn tay hắn!



Năm xưa, kẻ này không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, thường lén ném chuột nhắt hay rắn hoa vào giường tủ của nàng. Ban đầu, nàng còn sợ hãi đến mức phải chạy đi méc phụ thân. Nhưng mỗi lần như thế, Tiểu Giang thị chỉ cười xòa, nói nhi tử chỉ nghịch ngợm thôi, có gì to tát đâu. Lâu dần, sự nuông chiều ấy khiến thói xấu của Hạ Lan Uyên càng thêm nghiêm trọng.


Từ chỗ kinh hồn bạt vía, Hạ Lan Chi đã luyện thành bình thản vô ba, thậm chí có thể tay không chộp rắn, ném thẳng ra ngoài cửa sổ.


Thủ đoạn hạ tiện ấy, nàng tưởng hắn đã bỏ. Không ngờ lớn tướng rồi, hắn vẫn còn giở trò hèn mọn này!


Hạ Lan Uyên hơi nhướng mày, vẫn giữ bộ dáng cung kính, chắp tay tiếp lời: “Xin vương phi rộng lòng bỏ quá. Nhà thảo dân vốn cũng buôn vải vóc, thảo dân nguyện thay muội muội gánh tội, bồi tặng cho vương phi một số nguyên liệu làm hỉ phục.”


Nghe thì như lời xin thay tội cho muội muội, nhưng ẩn ý lại rõ ràng, hắn đang giẫm lên mặt mũi Hạ Lan Chi mà lấy công danh!


Khương thị mặt lạnh như sương, chưa vội mở lời, hiển nhiên đang cân nhắc nên xử trí ra sao.


Trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Chi cắn chặt răng, ngón tay bí mật véo mạnh lên đùi mình một cái, ép nước mắt trào ra. Nàng ngẩng đầu, hốc mắt hoe đỏ, giọng nghẹn ngào: “Ca, muội… muội thật sự khổ lắm a!”


Nước mắt long lanh nơi khóe mi, run rẩy như sắp rơi mà lại cố nén, càng lộ vẻ uất ức đến cực điểm.


“Hộp gỗ này vốn được niêm phong rất kỹ, ngoài hộp thậm chí không có lấy một vết trầy xước, rốt cuộc lũ chuột kia từ đâu chui ra được?”


Vương Lan cũng phụ họa, giọng mang theo vẻ ai oán: “Chắc chắn là có kẻ ác tâm, thấy thiếu phu nhân dễ bị ức h**p nên cố ý thả chuột vào. Quả là thủ đoạn bỉ ổi, độc ác chẳng khác nào muốn đoạt mệnh trong thương trường!”


Hạ Lan Chi khóc đến nỗi nghẹn ngào, còn kéo tay áo Hạ Lan Uyên, vừa khóc vừa lau cả nước mắt lẫn nước mũi lên đó.


“Ngươi…” Thái dương Hạ Lan Uyên giật thình thịch, một bộ áo xanh chỉnh tề đã gần như biến thành khăn giấy lau mũi! Nhưng vừa mới diễn trò huynh muội tình thâm trước mặt Khương thị, hắn nào dám đẩy muội muội ra? Đành nén giận, âm thầm nghiến răng nuốt xuống.



Hạ Lan Uyên lập tức nghẹn họng, mặt mày xanh mét: “…”


Khương thị nghe một hồi, trong lòng đã mơ hồ nhận ra vài phần chân tướng. Nàng sai nha hoàn đem hộp gỗ đưa tới, cầm trên tay cân nhắc.


Hộp gỗ nặng trịch, ít nhất cũng bốn năm cân, mà đúng như Hạ Lan Chi nói, bên ngoài không hề có vết nứt hay dấu va chạm.


Đến lúc này, Khương thị còn gì không rõ?


“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa.” Khương thị ném hộp gỗ sang một bên, lộ rõ vẻ chán ghét, rồi dùng khăn tay lau sạch bàn tay vừa chạm phải, “Ta biết rõ ngươi là kẻ bị hãm hại. Nhưng ba ngày sau đã là ngày đại hôn của nữ nhi nhà ta rồi, việc này chẳng khác nào lửa bén chân mày, há có thể coi nhẹ?”


Đều là nữ nhân, Khương thị tự nhiên hiểu rõ, một nữ tử dám bước ra kinh doanh ắt sẽ khiến người khác ganh ghét, thù hận. Bà cũng biết Hạ Lan Chi không dễ dàng gì.


Thế nhưng, khó khăn của Hạ Lan Chi là chuyện của Hạ Lan Chi. Bà chỉ biết bản thân hớn hở tới đây để lấy áo cưới, lại phải đối mặt với cảnh rối ren này, trong lòng không khỏi tức giận.


Đúng lúc ấy, Hạ Lan Chi chợt nhớ tới vị đại tiểu thư của Bình Nam vương phủ kia, dáng người dường như tương đồng với nàng.


Nàng vội lau nước mắt, chắp tay nói: “Xin vương phi cứ yên tâm. Việc này vốn là lỗi của Thanh Ti phường chúng ta. Ba ngày nữa, chúng ta nhất định dâng lên một bộ hỉ phục mới tinh, ta sẽ đích thân mang tới phủ dâng cho ngài!”


Ánh mắt Hạ Lan Uyên thoáng hiện vẻ giễu cợt: “Hừ! Muội muội thật to gan! Ngươi có biết may một bộ áo cưới cần hao tốn bao nhiêu ngày đêm không? Dù Thanh Ti phường có toàn bộ thợ giỏi cùng nhau gấp rút làm, e rằng cũng chưa chắc kịp!”


Hắn vốn định thừa cơ này mà khéo léo mời Khương thị đưa việc về tay Hạ gia, để Bình Nam vương phi nợ một ân tình. Nhưng nghe Hạ Lan Chi mạnh miệng cam đoan trong ba ngày, hắn cũng không dám thừa nước đục thả câu thêm nữa.


Khương thị ban đầu còn chần chừ, song nhìn dáng vẻ Hạ Lan Chi kiên quyết, lại nhớ tới cảnh nàng khóc lóc đáng thương khi nãy, trong lòng liền mềm đi đôi chút.


“Được. Ta sẽ tin ngươi một lần.” Khương thị lạnh lùng đảo mắt khắp cửa hàng, giọng thoáng lộ uy nghiêm: “Nhưng nếu không làm được, vậy thì Thanh Ti phường này… cũng không cần mở cửa nữa!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 34: Muội Thật Sự Khổ Tâm Lắm, Đại Ca!
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...