Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia

74@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hoắc Đức ho nhẹ một tiếng: “Nữ nhi à, con mau nói rõ ràng với Vô Ngân sư phụ xem, trong mơ con thấy những gì?”


Đám nha hoàn, bà tử rất nhanh đã thu dọn căn phòng sạch sẽ, lại bưng trà lên mời mấy người.


Đôi mắt đẹp của Hoắc Vũ Hi gần như dính chặt vào người Tạ Vô Ngân: “Chuyện này, phải nói từ một tháng trước.”


“Hôm đó, tiểu nữ cùng mấy vị tỷ muội thân thiết đi chùa miếu dâng hương. Khi xuống núi thì thấy mây đen vần vũ, mưa to sắp trút xuống.”


Hạ Lan Chi lẳng lặng nghe nàng kể, trong bầu không khí nghiêm túc, bàn tay nhỏ tiện thể bốc một nắm hạt dưa đậu phộng.


Rắc.


“Gia nhân trong phủ khi ấy phát hiện một ngôi miếu hoang ở sườn núi, chúng ta liền vào nghỉ tạm hai canh giờ.”


Rắc.


Thái dương Hoắc Vũ Hi giật giật, gân xanh nhảy thình thịch, nhưng vẫn tiếp tục kể: “Đến khi xuống núi, trời đã tối. Từ ngày đó trở về, tiểu nữ đêm nào cũng gặp ác mộng.”


Rắc.


Rốt cuộc Hoắc Vũ Hi không nhịn được nữa, xoay người nhìn về phía Hạ Lan Chi vẫn luôn vừa ăn dưa vừa xem náo nhiệt, trừng mắt nói: “Vị cô nương kia, ngươi ăn hạt dưa có thể nhỏ tiếng một chút được không?”


Một câu này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Hạ Lan Chi.


Hạ Lan Chi hít hít mũi, bàn tay nhỏ co rúm, đem số hạt dưa còn lại đặt về lại đĩa.



[Hung dữ cái gì chứ, chẳng qua ăn có mấy hạt dưa thôi mà. ]


[Hạt dưa này vỏ bằng vàng, hay nhân nó bằng vàng chắc?]


[Đường đường là phủ Quốc công mà hạt dưa cũng không cho khách ăn. ]


Trong lòng Hạ Lan Chi lầm bầm lầu bầu, nếu ai quan sát kỹ, còn có thể thấy nơi đáy mắt nàng giấu một tia tủi thân.


Tạ Vô Ngân cũng duỗi tay, bốc một nắm hạt dưa, vừa bóc vừa thả vỏ vào cái đĩa nhỏ, vừa hỏi: “Vậy trong mộng nữ thí chủ có mơ thấy gì không?”


Hoắc Vũ Hi thấy Tạ Vô Ngân hình như thật sự thích ăn hạt dưa này, dứt khoát đẩy cả đĩa sang cho hắn: “Đây là hạt mới rang hôm nay, tiểu sư phụ thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút.”


[Đồ tiêu chuẩn kép!]


[Hứ!]


Trong lòng Hạ Lan Chi thầm mắng: [Rõ ràng ta ăn thì bị nói, còn tên hòa thượng này ăn thì lại chẳng ai nói một câu?]


“Đa tạ.” Tạ Vô Ngân rũ mắt đáp.


“Nói ra cũng lạ… có lúc ta mơ thấy rất nhiều người mặt mũi mơ hồ đuổi theo ta. Có lúc lại mơ thấy mình chết trong ngôi miếu đổ nát đó.”


“Tóm lại, cảnh trong mơ đều rất quái dị. Nhưng có một điểm giống nhau, chính là đêm nào ta cũng giật mình tỉnh lại, ăn ngủ không yên, cứ cảm thấy cái chết đã kề cận.”


Vừa nói, hốc mắt Hoắc Vũ Hi đã đỏ hoe.


Tạ Vô Ngân nhanh chóng bóc một hạt dưa, lấy nhân ra, rồi như vô tình trước mặt cha con Hoắc gia, đẩy cả đĩa hạt dưa đến trước mặt Hạ Lan Chi.



Vừa ăn, nàng vừa liếc xéo Hoắc Vũ Hi.


[Hừ hừ, ai bảo ngươi vừa rồi hung dữ với ta.]


[Không ngờ chứ gì, cả đĩa này là tiểu hòa thượng bóc cho ta ăn đó ~]


Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ cong, nụ cười nhẹ hiện ra.


Hắn cũng chẳng hiểu vì sao chỉ cần thấy Hạ Lan Chi bị người ta bắt nạt, trong lòng liền muốn thay nàng đòi lại chút thể diện.


Hoắc Vũ Hi tức đến nỗi vò chặt khăn tay, nhưng lại không thể mở miệng nói gì.


Trong phòng, cơn sóng ngầm âm thầm mãnh liệt đã sớm được Hoắc Đức nhận ra. Ông ta ho nhẹ mấy tiếng, lấy cớ phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Khụ khụ! Vô Ngân sư phụ, ngài xem, chuyện này nên xử lý thế nào cho ổn? Có phải cần làm một đàn pháp sự, tiễn mấy cô hồn dã quỷ đang quấn lấy nữ nhi của ta đi không?”


Tạ Vô Ngân lắc đầu.


Hắn đứng dậy, thong thả đi đi lại lại trong phòng.


Ánh mắt của ba người còn lại lập tức bám theo từng cử động của hắn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.


“Đổi loại hương đang đốt đi. Mỗi ngày nhất định phải mở cửa sổ ít nhất ba canh giờ, tốt nhất là để ánh nắng chiếu vào trong phòng.”


Tạ Vô Ngân dặn dò. Hoắc Vũ Hi lập tức liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn, đám nha hoàn cuống quýt thổi tắt hương, rồi mở toang cửa sổ thông gió.


“Những ngày tới không được uống trà. Ngoài ra, mỗi ngày phải ra ngoài nhiều hơn để phơi nắng. Trước khi đi ngủ, lấy hạt táo chua nghiền thành bột, dùng nước ấm pha uống.”


Hoắc Vũ Hi gật đầu liên tục, bảo nha hoàn ghi nhớ.



Mà sư phụ của hắn, chính là đương kim Quốc sư Tuệ Thông đại sư.


Người ấy thông tuệ cổ kim, thấu rõ thiên cơ, đến ngay cả Thánh thượng cũng phải cung kính ba phần.


Hoắc Đức mặt mày hớn hở: “Vũ Hi, còn không mau cảm tạ Vô Ngân sư phụ?”


Hoắc Vũ Hi siết chặt khối ngọc bội, trong đôi mắt giấu đi tầng tình cảm khó ai nhìn thấu, giọng nói mềm mại: “Đa tạ Vô Ngân sư phụ. Nếu thật sự có hiệu nghiệm, tiểu nữ nhất định sẽ tự mình đến Chiêu Dương tự cảm tạ ngài.”


Nàng dứt khoát làm lơ Tuệ Thông đại sư, hoàn toàn quên mất rằng khối ngọc bội này vốn là do ngài ấy ban cho.


Sự tình đã được giải quyết, nhưng Tạ Vô Ngân vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Hoắc Vũ Hi khiến người ta khó chịu.


Vì thế, hắn niệm một câu Phật hiệu: “A di đà Phật, trong miếu còn có chuyện quan trọng cần bần tăng giải quyết. Hoắc Quốc Công, bần tăng xin cáo từ.”


“Ai, được, lão phu tiễn các người một đoạn.”


Hoắc Đức đích thân đưa Hạ Lan Chi cùng Tạ Vô Ngân ra khỏi phủ Quốc Công, lại sai hạ nhân đi hiệu thuốc mua hạt táo chua, rồi quay về viện của Hoắc Vũ Hi.


Nào ngờ, người đi đã gần nửa canh giờ, trong tay Hoắc Vũ Hi vẫn nắm chặt khối ngọc bội kia, ngây ngốc cười khúc khích.


“Vũ Hi à.”


Nghe tiếng gọi, Hoắc Vũ Hi mới hoàn hồn lại: “Cha.”


Hoắc Đức có chút do dự: “Con hôm nay… sao vừa thấy Vô Ngân sư phụ, lại trở nên kỳ quặc như vậy?”


Nữ nhi của ông vốn chẳng phải loại hiền dịu, bình thường nói chuyện trước mặt ai cũng giọng lớn tiếng vang. Thế nhưng hôm nay, chỉ mới gặp Tạ Vô Ngân một lần, nàng đã bắt đầu xưng “tiểu nữ tử”!



Hoắc Vũ Hi nghĩ tới gương mặt tuấn tú tươi cười kia của hòa thượng, khuôn mặt lập tức nhuốm một mảng ửng đỏ.


“Cha… hòa thượng ấy lớn lên thật sự tuấn mỹ.”


Hoắc Đức giật mình kinh hãi: “Chẳng lẽ con… đã để mắt tới hắn rồi?”


Mặt Hoắc Vũ Hi đầy thẹn thùng, bàn tay nhỏ xoắn chặt khăn, dáng vẻ vừa muốn cự tuyệt vừa như ngầm đồng ý: “Cha, sao người lại căng thẳng thế. Quyền thế của người trong triều lớn như vậy, muốn một hòa thượng hoàn tục chẳng phải chỉ như trở bàn tay thôi sao?”


“Con…” Hoắc Đức tức đến mức phất mạnh tay áo.


Hoắc Vũ Hi lại khó hiểu: “Cha, chẳng lẽ nữ nhi nói sai sao? Không phải ngài cùng nương từng nói không muốn nữ nhi gả cho quyền quý, chỉ mong gả cho người mình thật lòng yêu thích thôi ư?”


Hoắc Đức vuốt vuốt chòm râu, đôi mắt híp lại: “Nếu hắn chỉ là một hòa thượng bình thường, vi phụ đương nhiên có biện pháp. Nhưng… Vô Ngân sư phụ lại không phải người tầm thường.”


“Cha! Ngài đường đường là nhất phẩm Hộ quốc công, đối phương chẳng qua cũng chỉ là một hòa thượng nơi chùa miếu thôi mà.”


Hoắc Đức thấy nữ nhi nhà mình dường như thật lòng say mê Tạ Vô Ngân, vô cùng bất đắc dĩ, đành cúi người, ghé sát bên tai nàng thì thầm vài câu.


Hoắc Vũ Hi nghe xong, đôi mắt lập tức sáng rực:


“Hòa thượng kia lại còn có thân thế hiển hách đến vậy sao?” Nói rồi, trên gương mặt nàng càng thêm phần e thẹn.


Hoắc Đức già nua tức đến hoa cả mắt, suýt chút nữa bị cô con gái ngoan của mình chọc cho ngất xỉu tại chỗ.


“Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Hắn đã bước vào cửa Phật, đời này tuyệt đối sẽ không hoàn tục đâu!”


“Cha……”


: Sau này người yêu mà không bóc ruột hạt dưa hay không cưng chiều mình như Tạ Vô Ngân thì nhất định không gảaaaaaaaaaaa


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 33: Tiểu Thư Hoắc Gia
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...