Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
73@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối phố Chu Tước, tiệm vải của nhà họ Hạ xưa nay vốn buôn bán thịnh vượng, hôm nay trước cửa lại vắng lặng đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
“Ôi chao, thím Triệu, sao thím còn đứng đây lựa vải thế?”
“Ôi, Trần nương tử, thật khéo quá, muội cũng ra mua vải sao? Nhi tử nhà ta đầu đã cao lớn, y phục cũ mặc không vừa nữa, nên ta mới đến đây mua mấy thước vải, định may cho nó bộ đồ mới.”
Trước cửa tiệm vốn quạnh quẽ, một phụ nhân trẻ cầm giỏ tre, đứng trò chuyện cùng một phụ nhân trung niên đang lựa vải.
“Thím chưa nghe sao? Đầu phố vừa mở một cửa tiệm mới, gọi là Thanh Ti phường. Vải vóc bên đó vừa đẹp vừa phải chăng, hơn nữa chỉ cần thêm một lượng bạc, họ còn may đo cho vừa thân nữa đó.”
“A? Thật thế sao, ta chưa từng nghe qua loại cửa hàng vải như vậy.”
“Nghe nói là tiệm may đo gì đó, thôi thì thế cũng tiện hơn tự đi tìm thợ may.”
“Thế thì đi, chúng ta qua đó xem thử.”
Hai phụ nhân vừa nói vừa cười, xoay người rời khỏi cửa hàng Hạ gia.
Tiểu nhị cầm chổi đang quét rác trước cửa nhìn thấy, liền phì một ngụm nước miếng, bĩu môi hừ lạnh: “Cái gì mà Thanh Ti phường, chẳng lẽ chưa nghe câu của rẻ là của ôi sao!”
Gã sai vặt nghe vậy, vội nghiêng người tới bên quầy, cúi đầu nói với thiếu chủ đang ngồi kiểm sổ: “Đại thiếu gia, xin ngài chớ để trong lòng. Xiêm y vốn tốn kém, nay nàng ta bán rẻ như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn làm cho cửa tiệm náo nhiệt thêm thôi, e rằng chẳng được bao lâu đâu.”
Nam nhân ấy mày kiếm sắc như vẽ, đôi mắt đen phủ một tầng lãnh ý, lạnh nhạt quét tới: “Còn cần ngươi dạy ta sao?”
“Vâng vâng… đại thiếu gia vốn am hiểu sâu xa đạo kinh thương, sao có thể để loại mèo chó ven đường sánh bằng được.” Gã sai vặt nịnh bợ hết lời, còn ngoan ngoãn đứng sau lưng đấm bóp lấy lòng.
Hạ Lan Uyên khẽ hừ một tiếng qua chóp mũi: “Người được phái đi dò xét tình hình đã trở về chưa?”
Hôm nay Thanh Ti phường khai trương, quả thật náo động cả một dãy phố. Hắn cũng đã cẩn thận sai người cải trang làm khách đến xem cho rõ thực hư.
Đang nói, tiểu nhị nọ hớt hải chạy vội trở về.
“Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!”
Trong lòng vốn đã sẵn bực dọc, Hạ Lan Uyên cau mày, giận dữ quát: “Ta còn chưa chết, kêu la ầm ĩ cái gì?!”
Tiểu nhị thở hổn hển, vừa nhìn sắc mặt chủ nhân, vừa dè dặt nói: “Tiểu nhân đã xem qua… ngài đoán thử xem, chủ nhân Thanh Ti phường kia là ai?”
Hạ Lan Uyên không đáp, chỉ ném ánh mắt lạnh lùng qua, tiểu nhị bèn nuốt nước bọt, run run nói tiếp: “Là… là Tam tiểu thư của chúng ta!”
Xoẹt!
Ngòi bút trong tay Hạ Lan Uyên khựng lại, vô tình quệt một vệt mực loang đen ngòm trên tờ giấy.
“Hạ Lan Chi?” Hắn nheo mắt, con ngươi như che giấu từng tia hiểm độc, “Nàng chẳng phải đã gả cho cái tên đoản mệnh Chúc Võ Tuyên kia rồi sao? Sao giờ còn rảnh rỗi mà ra ngoài gây dựng làm ăn?”
Nghĩ tới, cũng may vị muội muội cùng cha khác mẹ kia đã gả cho một tên quỷ đoản mệnh.
Nếu không, cửa tiệm Hạ Lan gia của bọn họ đến nay vẫn còn bị bọn quan lại hút máu kia ức h**p đến chết.
Tiểu nhị cẩn thận thưa: “Tiểu nhân có hỏi thăm… Thanh Ti phường lúc trước vốn gọi là Cẩm Tú Trang, dưới danh nghĩa sản nghiệp của Đại công tử Tướng phủ.”
“Thì ra là vậy.” Đôi mắt Hạ Lan Uyên thoáng hiện lãnh ý: “Đàn bà con gái, không an phận ở trong phủ hầu hạ trượng phu, giáo dưỡng hài tử, lại còn chạy ra ngoài học theo nam nhân buôn bán làm gì!”
Hạ Lan Uyên gắt gao nhìn chằm chằm tiểu nhị kia, chờ mong hắn nói ra vài câu bất lợi với Thanh Ti phường, ví như người tuy đông nhưng toàn kẻ ham ăn hùa uống, chẳng có mấy giao dịch thật sự.
Nào ngờ tiểu nhị ấp a ấp úng hồi lâu, vẫn nói: “Chỉ là… tiểu nhân ở Thanh Ti phường ngồi nửa canh giờ, thấy mười vị khách bước vào, ít ra cũng có bảy người thành giao.”
Không thể không thừa nhận, vải vóc của Thanh Ti phường, từ vải bông thô thường cho đến gấm vóc tơ lụa thượng hạng, vừa đa dạng tinh mỹ, vừa dùng nguyên liệu chắc bền, lại còn bán rẻ!
Điều mấu chốt hơn, họ còn nhận đo thân may đồ mới, thu bạc theo kích cỡ.
Tiểu nhị nói tới đây, mắt cũng sáng lên: “Ngay cả tiểu nhân vừa rồi nghe bọn họ giới thiệu cũng thấy động lòng, thiếu chút nữa đã mua một thước bố về.”
Sắc mặt Hạ Lan Uyên lập tức tối sầm: “Đồ ngu xuẩn!”
Ai biết được hắn đang mắng Hạ Lan Chi ngu xuẩn bán rẻ lấy số, không nghĩ lợi lâu dài, hay mắng đám khách kia ngu xuẩn ham rẻ mà chen nhau tranh mua.
Do dự một hồi, tiểu nhị lại cắn răng nói tiếp: “Tiểu nhân còn thấy Bình Nam vương phi tự thân mình đưa tới một nắm hạt dưa vàng cho Tam tiểu thư, bảo là tiền đặt cọc hỉ phục cho tiểu thư phủ mình. Nghe nói… đây mới chỉ là một phần bạc đặt trước.”
Một nắm hạt dưa vàng!
Lồng ngực Hạ Lan Uyên như bị đập mạnh một quyền. Gương mặt vốn tuấn tú giờ vì ghen ghét mà vặn vẹo khó coi.
Chỉ một bộ hỉ phục, dù có bán được trăm lượng bạc, hắn cũng chỉ đỏ mắt mấy ngày là cùng.
Nhưng đó lại là Bình Nam vương!
Bình Nam vương nắm binh quyền trong tay, khác hẳn đám vương gia có đất phong mà không có thực quyền, chỉ biết an nhàn hưởng phúc kia. Ở triều đình, lời hắn nói ra có sức nặng, đến cả hoàng tử cũng phải nể mặt ba phần.
Mấy tháng trước, Hạ Lan gia từ Giang Nam dọn về kinh thành, muốn mở cửa hàng, chẳng may bị quan phủ gây khó dễ, lấy cớ rằng Hạ Lan gia bọn họ không có chỗ dựa.
Vì phủ Hạ Lan cách phủ Bình Nam vương không xa, Hạ Lan Uyên lập tức nghĩ đến việc bám víu vào Bình Nam vương. Hắn cố ý mang lễ vật, đi bái phỏng hết lần này đến lần khác, vậy mà đừng nói gặp được Bình Nam vương, ngay cả vương phi Khương thị cũng chẳng thèm để mắt tới hắn. Lần nào cũng trở về tay không, mất hết mặt mũi.
Ấy thế mà bây giờ, con nha đầu kia vừa mới mở cửa tiệm đã leo được lên một chỗ dựa lớn như vậy!
Sao có thể chứ…
Đôi mắt Hạ Lan Uyên trầm xuống, hắn lẩm bẩm qua kẽ răng: “Hỉ phục sao? Thật là si tâm vọng tưởng…”



Sau khi tiễn Bình Nam vương phi Khương thị rời đi, Hạ Lan Chi liền để Vương Lan tiếp tục ở lại Thanh Ti phường trông coi việc buôn bán, còn phân phó Nguyệt Cô đi một chuyến tới phủ Bình Nam vương.
Nguyệt Cô là người trong phủ tướng quân, tuy tính tình có hơi nóng nảy, nhưng lại tinh thông quy củ nơi nhà quyền quý, giao cho nàng đi thì chắc chắn không sai.
Sắp xếp đâu vào đấy, Hạ Lan Chi cùng Tạ Vô Ngân cùng nhau đến phủ Hộ Quốc Công.
So với tướng phủ, phủ Hộ Quốc Công càng xa hoa lộng lẫy hơn nhiều. Lúc này, nhị tiểu thư nhà họ Hoắc đang buồn bực trong khuê phòng, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc thút thít.
“Cút hết cho ta!”
“Một lũ vô dụng!”
Tiếng mắng the thé của thiếu nữ vang lên, trong phòng có một đám nha hoàn, bà tử quỳ la liệt dưới đất.
Hạ Lan Chi và Tạ Vô Ngân vừa bước vào sân, đã nghe thấy từng tiếng gào khóc kia.
Gương mặt của Hoắc Đức – người đang dẫn đường – chợt cừng lại, gượng cười, giọng khàn khàn giải thích: “Xin Vô Ngân sư phụ chớ trách, tiểu nữ gần đây không buồn ăn uống, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, cho nên tính tình mới có phần nóng nảy. Thực ra ngày thường con bé rất dịu dàng, ngoan ngoãn.”
Lão Quốc công vừa dứt lời, bên trong lại vang lên một trận ầm rầm, nghe như thể toàn bộ đồ sứ trên bàn đều bị hất tung.
“Vũ Hi!” Hoắc Quốc công quát lớn một tiếng. Thiếu nữ trong phòng đang nổi trận lôi đình mới chịu thu liễm lại.
Hoắc Vũ Hi chỉ độ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đôi mắt đầy tơ máu, trên người lộ ra sát khí chẳng nhỏ, nhìn chẳng khác gì một nữ quỷ đã chết bảy tám năm.
“Cha, cuối cùng người cũng đến rồi.” Hoắc Vũ Hi khóc như hoa lê vương mưa, “Cha ơi, đám đại phu kia đều là lừa gạt. Con uống bao nhiêu thuốc, ngủ bao nhiêu lần vẫn cứ mơ thấy yêu ma quỷ quái!”
Nàng cứ hễ ngủ là mơ thấy quỷ, có khi còn mộng du. Đã hơn một tháng nay, nàng chưa từng ngủ được yên giấc.
Trong khoảng thời gian này, đại phu nổi danh trong dân gian, ngự y trong cung đều đã đến, phương thuốc an thần cũng đã uống cả chục thang, vậy mà hiệu quả chẳng đáng là bao.
Hoắc Đức đến tuổi già mới có cho mình một nữ nhi, ông thương nữ nhi đến ruột gan như lửa đốt, nhìn con chịu khổ, ông cũng chẳng thể chịu nổi.
Ông thở dài một hơi: “Vô Ngân sư phụ, mọi chuyện hẳn ngài cũng đã thấy. Lão phu thật sự đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng đều vô dụng. Chẳng còn cách nào khác, đành phải nhờ cậy ngài.”
Hoắc Vũ Hi theo ánh mắt phụ thân mình nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng khoác cà sa màu chu sa, tay trái cầm thiền trượng, tay phải lần chuỗi Phật châu gỗ đàn, đứng sừng sững ở cửa.
Dù trên đỉnh đầu khắc chín vết sẹo của Phật môn, nhưng khuôn mặt tuấn tú như ngọc kia lại khó mà che giấu. Đẹp đẽ chẳng khác gì Phan An trong sách.
Hoắc Vũ Hi chưa từng thấy một hòa thượng nào anh tuấn đến vậy, không khỏi ngẩn người: “Vị này chính là Vô Ngân sư phụ của Chiêu Dương tự sao? Tiểu nữ Vũ Hi, xin ra mắt sư phụ.”
Hạ Lan Chi thoáng nhìn qua đôi mắt biến hóa thất thường kia, liền đoán ra tiểu cô nương này e là xuân tâm đã manh động rồi!
[Ánh mắt này…]
[Chẳng lẽ… lại phải lòng hòa thượng này sao?]
Khóe mắt Tạ Vô Ngân hơi giật, mày khẽ cau lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Cuối phố Chu Tước, tiệm vải của nhà họ Hạ xưa nay vốn buôn bán thịnh vượng, hôm nay trước cửa lại vắng lặng đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
“Ôi chao, thím Triệu, sao thím còn đứng đây lựa vải thế?”
“Ôi, Trần nương tử, thật khéo quá, muội cũng ra mua vải sao? Nhi tử nhà ta đầu đã cao lớn, y phục cũ mặc không vừa nữa, nên ta mới đến đây mua mấy thước vải, định may cho nó bộ đồ mới.”
Trước cửa tiệm vốn quạnh quẽ, một phụ nhân trẻ cầm giỏ tre, đứng trò chuyện cùng một phụ nhân trung niên đang lựa vải.
“Thím chưa nghe sao? Đầu phố vừa mở một cửa tiệm mới, gọi là Thanh Ti phường. Vải vóc bên đó vừa đẹp vừa phải chăng, hơn nữa chỉ cần thêm một lượng bạc, họ còn may đo cho vừa thân nữa đó.”
“A? Thật thế sao, ta chưa từng nghe qua loại cửa hàng vải như vậy.”
“Nghe nói là tiệm may đo gì đó, thôi thì thế cũng tiện hơn tự đi tìm thợ may.”
“Thế thì đi, chúng ta qua đó xem thử.”
Hai phụ nhân vừa nói vừa cười, xoay người rời khỏi cửa hàng Hạ gia.
Tiểu nhị cầm chổi đang quét rác trước cửa nhìn thấy, liền phì một ngụm nước miếng, bĩu môi hừ lạnh: “Cái gì mà Thanh Ti phường, chẳng lẽ chưa nghe câu của rẻ là của ôi sao!”
Gã sai vặt nghe vậy, vội nghiêng người tới bên quầy, cúi đầu nói với thiếu chủ đang ngồi kiểm sổ: “Đại thiếu gia, xin ngài chớ để trong lòng. Xiêm y vốn tốn kém, nay nàng ta bán rẻ như vậy, chẳng qua cũng chỉ muốn làm cho cửa tiệm náo nhiệt thêm thôi, e rằng chẳng được bao lâu đâu.”
Nam nhân ấy mày kiếm sắc như vẽ, đôi mắt đen phủ một tầng lãnh ý, lạnh nhạt quét tới: “Còn cần ngươi dạy ta sao?”
“Vâng vâng… đại thiếu gia vốn am hiểu sâu xa đạo kinh thương, sao có thể để loại mèo chó ven đường sánh bằng được.” Gã sai vặt nịnh bợ hết lời, còn ngoan ngoãn đứng sau lưng đấm bóp lấy lòng.
Hạ Lan Uyên khẽ hừ một tiếng qua chóp mũi: “Người được phái đi dò xét tình hình đã trở về chưa?”
Hôm nay Thanh Ti phường khai trương, quả thật náo động cả một dãy phố. Hắn cũng đã cẩn thận sai người cải trang làm khách đến xem cho rõ thực hư.
Đang nói, tiểu nhị nọ hớt hải chạy vội trở về.
“Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!”
Trong lòng vốn đã sẵn bực dọc, Hạ Lan Uyên cau mày, giận dữ quát: “Ta còn chưa chết, kêu la ầm ĩ cái gì?!”
Tiểu nhị thở hổn hển, vừa nhìn sắc mặt chủ nhân, vừa dè dặt nói: “Tiểu nhân đã xem qua… ngài đoán thử xem, chủ nhân Thanh Ti phường kia là ai?”
Hạ Lan Uyên không đáp, chỉ ném ánh mắt lạnh lùng qua, tiểu nhị bèn nuốt nước bọt, run run nói tiếp: “Là… là Tam tiểu thư của chúng ta!”
Xoẹt!
Ngòi bút trong tay Hạ Lan Uyên khựng lại, vô tình quệt một vệt mực loang đen ngòm trên tờ giấy.
“Hạ Lan Chi?” Hắn nheo mắt, con ngươi như che giấu từng tia hiểm độc, “Nàng chẳng phải đã gả cho cái tên đoản mệnh Chúc Võ Tuyên kia rồi sao? Sao giờ còn rảnh rỗi mà ra ngoài gây dựng làm ăn?”
Nghĩ tới, cũng may vị muội muội cùng cha khác mẹ kia đã gả cho một tên quỷ đoản mệnh.
Nếu không, cửa tiệm Hạ Lan gia của bọn họ đến nay vẫn còn bị bọn quan lại hút máu kia ức h**p đến chết.
Tiểu nhị cẩn thận thưa: “Tiểu nhân có hỏi thăm… Thanh Ti phường lúc trước vốn gọi là Cẩm Tú Trang, dưới danh nghĩa sản nghiệp của Đại công tử Tướng phủ.”
“Thì ra là vậy.” Đôi mắt Hạ Lan Uyên thoáng hiện lãnh ý: “Đàn bà con gái, không an phận ở trong phủ hầu hạ trượng phu, giáo dưỡng hài tử, lại còn chạy ra ngoài học theo nam nhân buôn bán làm gì!”
Hạ Lan Uyên gắt gao nhìn chằm chằm tiểu nhị kia, chờ mong hắn nói ra vài câu bất lợi với Thanh Ti phường, ví như người tuy đông nhưng toàn kẻ ham ăn hùa uống, chẳng có mấy giao dịch thật sự.
Nào ngờ tiểu nhị ấp a ấp úng hồi lâu, vẫn nói: “Chỉ là… tiểu nhân ở Thanh Ti phường ngồi nửa canh giờ, thấy mười vị khách bước vào, ít ra cũng có bảy người thành giao.”
Không thể không thừa nhận, vải vóc của Thanh Ti phường, từ vải bông thô thường cho đến gấm vóc tơ lụa thượng hạng, vừa đa dạng tinh mỹ, vừa dùng nguyên liệu chắc bền, lại còn bán rẻ!
Điều mấu chốt hơn, họ còn nhận đo thân may đồ mới, thu bạc theo kích cỡ.
Tiểu nhị nói tới đây, mắt cũng sáng lên: “Ngay cả tiểu nhân vừa rồi nghe bọn họ giới thiệu cũng thấy động lòng, thiếu chút nữa đã mua một thước bố về.”
Sắc mặt Hạ Lan Uyên lập tức tối sầm: “Đồ ngu xuẩn!”
Ai biết được hắn đang mắng Hạ Lan Chi ngu xuẩn bán rẻ lấy số, không nghĩ lợi lâu dài, hay mắng đám khách kia ngu xuẩn ham rẻ mà chen nhau tranh mua.
Do dự một hồi, tiểu nhị lại cắn răng nói tiếp: “Tiểu nhân còn thấy Bình Nam vương phi tự thân mình đưa tới một nắm hạt dưa vàng cho Tam tiểu thư, bảo là tiền đặt cọc hỉ phục cho tiểu thư phủ mình. Nghe nói… đây mới chỉ là một phần bạc đặt trước.”
Một nắm hạt dưa vàng!
Lồng ngực Hạ Lan Uyên như bị đập mạnh một quyền. Gương mặt vốn tuấn tú giờ vì ghen ghét mà vặn vẹo khó coi.
Chỉ một bộ hỉ phục, dù có bán được trăm lượng bạc, hắn cũng chỉ đỏ mắt mấy ngày là cùng.
Nhưng đó lại là Bình Nam vương!
Bình Nam vương nắm binh quyền trong tay, khác hẳn đám vương gia có đất phong mà không có thực quyền, chỉ biết an nhàn hưởng phúc kia. Ở triều đình, lời hắn nói ra có sức nặng, đến cả hoàng tử cũng phải nể mặt ba phần.
Mấy tháng trước, Hạ Lan gia từ Giang Nam dọn về kinh thành, muốn mở cửa hàng, chẳng may bị quan phủ gây khó dễ, lấy cớ rằng Hạ Lan gia bọn họ không có chỗ dựa.
Vì phủ Hạ Lan cách phủ Bình Nam vương không xa, Hạ Lan Uyên lập tức nghĩ đến việc bám víu vào Bình Nam vương. Hắn cố ý mang lễ vật, đi bái phỏng hết lần này đến lần khác, vậy mà đừng nói gặp được Bình Nam vương, ngay cả vương phi Khương thị cũng chẳng thèm để mắt tới hắn. Lần nào cũng trở về tay không, mất hết mặt mũi.
Ấy thế mà bây giờ, con nha đầu kia vừa mới mở cửa tiệm đã leo được lên một chỗ dựa lớn như vậy!
Sao có thể chứ…
Đôi mắt Hạ Lan Uyên trầm xuống, hắn lẩm bẩm qua kẽ răng: “Hỉ phục sao? Thật là si tâm vọng tưởng…”
Sau khi tiễn Bình Nam vương phi Khương thị rời đi, Hạ Lan Chi liền để Vương Lan tiếp tục ở lại Thanh Ti phường trông coi việc buôn bán, còn phân phó Nguyệt Cô đi một chuyến tới phủ Bình Nam vương.
Nguyệt Cô là người trong phủ tướng quân, tuy tính tình có hơi nóng nảy, nhưng lại tinh thông quy củ nơi nhà quyền quý, giao cho nàng đi thì chắc chắn không sai.
Sắp xếp đâu vào đấy, Hạ Lan Chi cùng Tạ Vô Ngân cùng nhau đến phủ Hộ Quốc Công.
So với tướng phủ, phủ Hộ Quốc Công càng xa hoa lộng lẫy hơn nhiều. Lúc này, nhị tiểu thư nhà họ Hoắc đang buồn bực trong khuê phòng, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc thút thít.
“Cút hết cho ta!”
“Một lũ vô dụng!”
Tiếng mắng the thé của thiếu nữ vang lên, trong phòng có một đám nha hoàn, bà tử quỳ la liệt dưới đất.
Hạ Lan Chi và Tạ Vô Ngân vừa bước vào sân, đã nghe thấy từng tiếng gào khóc kia.
Gương mặt của Hoắc Đức – người đang dẫn đường – chợt cừng lại, gượng cười, giọng khàn khàn giải thích: “Xin Vô Ngân sư phụ chớ trách, tiểu nữ gần đây không buồn ăn uống, đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, cho nên tính tình mới có phần nóng nảy. Thực ra ngày thường con bé rất dịu dàng, ngoan ngoãn.”
Lão Quốc công vừa dứt lời, bên trong lại vang lên một trận ầm rầm, nghe như thể toàn bộ đồ sứ trên bàn đều bị hất tung.
“Vũ Hi!” Hoắc Quốc công quát lớn một tiếng. Thiếu nữ trong phòng đang nổi trận lôi đình mới chịu thu liễm lại.
Hoắc Vũ Hi chỉ độ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đôi mắt đầy tơ máu, trên người lộ ra sát khí chẳng nhỏ, nhìn chẳng khác gì một nữ quỷ đã chết bảy tám năm.
“Cha, cuối cùng người cũng đến rồi.” Hoắc Vũ Hi khóc như hoa lê vương mưa, “Cha ơi, đám đại phu kia đều là lừa gạt. Con uống bao nhiêu thuốc, ngủ bao nhiêu lần vẫn cứ mơ thấy yêu ma quỷ quái!”
Nàng cứ hễ ngủ là mơ thấy quỷ, có khi còn mộng du. Đã hơn một tháng nay, nàng chưa từng ngủ được yên giấc.
Trong khoảng thời gian này, đại phu nổi danh trong dân gian, ngự y trong cung đều đã đến, phương thuốc an thần cũng đã uống cả chục thang, vậy mà hiệu quả chẳng đáng là bao.
Hoắc Đức đến tuổi già mới có cho mình một nữ nhi, ông thương nữ nhi đến ruột gan như lửa đốt, nhìn con chịu khổ, ông cũng chẳng thể chịu nổi.
Ông thở dài một hơi: “Vô Ngân sư phụ, mọi chuyện hẳn ngài cũng đã thấy. Lão phu thật sự đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng đều vô dụng. Chẳng còn cách nào khác, đành phải nhờ cậy ngài.”
Hoắc Vũ Hi theo ánh mắt phụ thân mình nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng khoác cà sa màu chu sa, tay trái cầm thiền trượng, tay phải lần chuỗi Phật châu gỗ đàn, đứng sừng sững ở cửa.
Dù trên đỉnh đầu khắc chín vết sẹo của Phật môn, nhưng khuôn mặt tuấn tú như ngọc kia lại khó mà che giấu. Đẹp đẽ chẳng khác gì Phan An trong sách.
Hoắc Vũ Hi chưa từng thấy một hòa thượng nào anh tuấn đến vậy, không khỏi ngẩn người: “Vị này chính là Vô Ngân sư phụ của Chiêu Dương tự sao? Tiểu nữ Vũ Hi, xin ra mắt sư phụ.”
Hạ Lan Chi thoáng nhìn qua đôi mắt biến hóa thất thường kia, liền đoán ra tiểu cô nương này e là xuân tâm đã manh động rồi!
[Ánh mắt này…]
[Chẳng lẽ… lại phải lòng hòa thượng này sao?]
Khóe mắt Tạ Vô Ngân hơi giật, mày khẽ cau lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 32: Hỉ Phục Sao? Thật Là Si Tâm Vọng Tưởng
10.0/10 từ 21 lượt.