Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới

67@-

Ngày mùng 6 tháng 5, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả, mở cửa hàng.


Trước cổng thôn trang treo hai chuỗi pháo đỏ thẫm, nổ đì đùng vang vọng cả trời đất. Hạ Lan Chi đứng ở lầu hai, hai tay che tai, nhìn xuống thấy dưới lầu tụ tập không ít người, đều là bị tiếng pháo hấp dẫn tới.


“Các vị tân lão khách nhân cùng hàng xóm láng giềng. Hôm nay là ngày khai trương của Thanh Ti phường chúng ta. Phàm là khách nhân bước vào tiêu phí, đều có quà tặng đi kèm!”


Vương Lan đứng ở đài cao dưới lầu, dùng gậy trúc dài đẩy tấm vải đỏ che bảng hiệu ra.


Có khách nhân tò mò ghé mắt nhìn vào cửa tiệm: “Thanh Ti phường này rốt cuộc bán thứ gì vậy?”


Vương Lan cười đáp: “Thanh Ti phường của chúng ta là cửa tiệm chuyên trang phục. Trước mắt có hai cách mua bán. Một là trực tiếp chọn mua xiêm y đã may sẵn tại tiệm. Hai là mua vải dệt, có thể mang về tự chế, hoặc giao cho tú nương của Thanh Ti phường chế tác. Chúng ta chỉ thu một ít tiền công mà thôi.”


Có người do dự, hỏi: “Trang phục rốt cuộc phải đo đạc mới vừa thân. Nếu may sẵn, sao có thể hợp với dáng người?”


“Đúng đó, nhỡ đâu mua về mà không vừa thì phải làm sao?”


Vương Lan mím môi cười: “Vị phu nhân này không cần lo lắng. Trang phục của tiệm đều chia ít nhất ba loại số đo, có thể phù hợp với đại bộ phận thân hình khách nhân. Nếu thực sự thích nhưng chưa vừa, chỉ cần bỏ thêm chút bạc, chúng ta sẽ sửa lại cho hợp thân.”


Có người bĩu môi: “Nói cho cùng vẫn chỉ là một tiệm vải thôi.”


Lại có kẻ chen vào: “Trước kia nơi này chẳng phải gọi là Cẩm Tú trang sao? Mã chưởng quầy đâu rồi, sao không thấy mặt?”


Nghe phía dưới người ta mồm năm miệng mười bàn tán, Hạ Lan Chi khẽ nâng giọng trong trẻo: “Khác với những cửa tiệm vải truyền thống, Thanh Ti phường của chúng ta sẽ đem đến dịch vụ tinh tế và chu đáo hơn nhiều.”



Mọi người nghe thấy giọng nói ấy mới ngẩng đầu nhìn lên.


Vương Lan nhân cơ hội giới thiệu: “Các vị, đây chính là bà chủ của Thanh Ti phường – Hạ Lan phu nhân. Nếu có chỗ nào chưa vừa lòng, xin cứ thoải mái bày tỏ với phu nhân.”


“Hôm nay, chỉ cần bước vào cửa tiệm, liền được tặng một ấm trà nóng cùng một đĩa bánh hoa quế thơm ngọt.”


“Chỉ cần tiêu đủ năm lượng bạc, sẽ tặng thêm một chiếc khăn tay hoặc một túi thơm. Số lượng có hạn, ai đến trước sẽ được trước. Xin mời các vị lão gia, phu nhân, mau vào trong xem!”


Mọi người nghe nhắc đến trà ngon, điểm tâm miễn phí, lại còn có quà, liền như nước thủy triều ùa vào cửa lớn.


Chẳng mấy chốc, trong Thanh Ti phường đã trở nên náo nhiệt vô cùng. Người đến kẻ đi, tiếng cười nói rộn ràng. Mấy tiểu nhị mới thuê xoay như chong chóng giữa dòng người, Vương Lan cùng Nguyệt Cô ở tầng dưới cũng bận rộn đến mức miệng cười không khép lại được.


Trái lại, Hạ Lan Chi thì tựa người bên cửa sổ nhàn nhã uống trà, dường như náo động ồn ào ngoài kia đều chẳng liên quan gì đến nàng.


Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng lại. Giữa đám đông chen chúc, nàng thấy một bóng áo đỏ đậm nổi bật. Hạ Lan Chi khẽ vẫy tay, gọi khẽ: “Tiểu sư phụ ~”


Tạ Vô Ngân nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu liền trông thấy thiếu nữ tựa cửa sổ, cánh tay trắng ngần như cánh sen lộ ra dưới ống tay áo, đang vẫy gọi mình.


Lầu hai có nhiều gian nhã thất, cửa khép hờ. Bên trong cách biệt với tiếng ồn ào ngoài phố, vẫn giữ được đôi phần yên tĩnh.


“Chúc mừng Hạ Lan cô nương. Hôm nay khai trương cửa hàng mới, cuối cùng cô nương cũng có một nơi để an thân.” Tạ Vô Ngân nâng chung trà, khẽ cười: “Bần tăng lấy trà thay rượu, mong cô nương đừng chê cười.”


Hạ Lan Chi khúc khích cười: “Tiểu sư phụ khách sáo rồi. Ngài định đi đâu vậy?”


Tạ Vô Ngân khẽ gật gù: “Tiểu thư phủ Hộ Quốc Công nhiều ngày nay thường xuyên bị bóng đè, nghe nói gầy đến không còn nhìn rõ hình dáng. Hộ Quốc Công đã ba lần sai người gửi thiệp mời, thỉnh bần tăng đến phủ tụng kinh trừ tà.”



Hắn cụp mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ từng hạt Phật châu, xương khớp rõ ràng mà đẹp mắt.


Hạ Lan Chi nghe thế thì nổi hứng: “Trên đời này thật sự có tà ma sao?”


“Còn cô, cô có tin không?” Tạ Vô Ngân ngước mắt nhìn nàng.


Rõ ràng chỉ là một ánh mắt điềm tĩnh, vậy mà không hiểu sao lại khiến tim Hạ Lan Chi lỡ một nhịp.


Nàng vội chớp mắt, né tránh ánh nhìn ấy như con gà thua trận: “Thế gian chuyện lạ gì cũng có, có lẽ thật sự tồn tại điều huyền quái. Ta từng ở Giang Nam, đã nghe kể có người chết rồi sống lại.”


“Ồ?” Động tác lần chuỗi hạt trong tay Tạ Vô Ngân khựng lại.


“Năm đó ta còn nhỏ, ở Giang Nam có một nam nhân góa vợ, chết trong nhà. Hôm sau bị hàng xóm phát hiện, chính mắt nhiều thân nhân bằng hữu thấy ông ta được chôn cất. Thế mà nửa năm sau, ông ta lại xuất hiện gần nơi ở cũ.” Hạ Lan Chi nói, ánh mắt thoáng vẻ hoài nghi.


“Người ta đều bảo, ông ấy không cam lòng mới lưu lại dương gian. Nhưng ta từng gặp, thấy người đó tóc bạc trắng, ngơ ngẩn mơ màng, chẳng giống quỷ quái gì cả.”


Khóe môi Tạ Vô Ngân hơi cong, thoáng hiện ý cười nhạt: “Có khi nào người ta nhận nhầm? Chôn vội trong chiếu, chẳng ai nhìn kỹ mặt mũi, rồi lại lẫn lộn với người khác không?”


Hạ Lan Chi khẽ lắc đầu, nhấp một ngụm trà nóng: “Không đâu. Người góa vợ ấy nghèo đến mức nhà trống rỗng, đến quan tài cũng không mua nổi. Hàng xóm chỉ góp tiền mua cho ông ta một tấm chiếu mà quấn rồi đem đi chôn. Ít nhất hơn mười người thấy rõ xác của ông ta, làm sao mà lầm được.”


“Vậy thì còn có một khả năng khác.” Tạ Vô Ngân khẽ rũ mắt, khóe môi cong lên, “Ông ta là một người song sinh.”


Đúng vậy, chỉ có song sinh mới có thể sở hữu gương mặt giống hệt, khiến người khác không cách nào phân biệt được mà thôi.


Điều này cũng giải thích được vì sao mọi người đều chắc chắn người góa vợ kia đã chết, thế nhưng nửa năm sau ông ta lại đột ngột xuất hiện.



“Được rồi, bần tăng còn phải tới phủ Hộ Quốc Công.” Tạ Vô Ngân đứng dậy chắp tay, “Xin cáo từ.”


“Tiểu sư phụ, ta thật sự tò mò hòa thượng như ngài thì trừ tà như thế nào.” Hạ Lan Chi cười ngọt ngào, “Không biết tiểu sư phụ có nguyện mang ta đi cùng hay không?”


“Được thôi.”


Hai người sóng vai xuống lầu, vừa khéo gặp một vị phụ nhân trung niên vóc dáng phúc hậu, khí độ ung dung hoa quý bước vào.


Phía sau phu nhân còn có bảy tám nha hoàn đi theo, rất có khí thế, vừa tiến vào đã lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người.


“Nghe nói cửa tiệm này có thể định chế xiêm y?” Bình Nam vương phi Khương thị nhàn nhạt liếc qua vài bộ y phục trưng bày trong sảnh.


Hạ Lan Chi thoáng nhìn đã biết vị này là đại khách nhân, nàng khẽ dặn Tạ Vô Ngân chờ một chút, rồi liền nâng váy bước xuống nghênh đón.


“Đúng vậy, không biết vị tỷ tỷ da như ngọc, khí chất như lan muốn đặt may loại xiêm y nào?”


Một câu khen khéo khiến người vốn dĩ xa cách đạm mạc như Khương thị nghe xong  cũng bất giác nở nụ cười: “Ngươi thật biết nói chuyện, nữ nhi của ta cũng xáp xỉ tuổi của ngươi đấy.”


Hạ Lan Chi ngạc nhiên mở to đôi mắt: “Phu nhân bảo dưỡng thật tốt, ta còn tưởng phu nhân chỉ lớn hơn ta chừng năm sáu tuổi thôi.”


[Khóe mắt có nếp nhăn? Không thấy nha… không hề thấy n-nhỉ…]


Một phen khéo nịnh, Khương thị cười đến mức khó mà khép miệng lại.


Đứng ở cầu thang lầu hai, Tạ Vô Ngân nghe thấy tiếng lòng của nàng, khóe môi khẽ cong, như cười như không.



Nữ nhân này bản lĩnh bịa chuyện thật sự không nhỏ, không biết học từ ai, vậy mà ra dáng ra hình, trơn tru đến thế.


Một bên, Vương Lan âm thầm phân phó mấy tiểu nhị: “Các ngươi nhớ kỹ, xem chủ nhân nhà chúng ta tiếp khách thế nào, học lấy cho quen.”


Hạ Lan Chi hàn huyên với Khương thị một lát, mới biết được nữ nhi Khương thị sắp thành hôn. Trong phủ vốn đã mời tú nương, nhưng chẳng may người kia lại ngã bệnh, hỉ phục không thể hoàn thành đúng hạn.


Đang lúc Khương thị gấp đến xoay vòng không lối thoát, tình cờ nghe nói trong thành vừa mở một cửa tiệm có thể đặt may y phục, liền dẫn người tới đây thử vận may.


“Được, được.” Hạ Lan Chi cười khẽ, vẫy tay: “Vương chưởng quầy, mời khách quý lên nhã gian ở lầu hai. Chuẩn bị vài tấm lụa đỏ thẫm thích hợp làm hỉ phục mang tới cho phu nhân chọn.”


Vương Lan còn chưa kịp gật đầu, Khương thị đã khoát tay: “Không cần phiền như thế. Ta xem cửa hàng các ngươi kiểu thức cũng hợp thời. Chỉ cần làm được là được.”


Bà trầm giọng nói tiếp: “Mười ngày, ta cho ngươi mười ngày. Nguyên liệu, tơ lụa nhất định phải hạng tốt nhất. Còn về bạc thì không thành vấn đề.” Nói rồi, nha hoàn bên cạnh bước ra, móc trong tay áo ra năm viên hạt dưa vàng*, đặt lên bàn: “Đây là tiền đặt cọc.”


(*) Hạt dưa vàng: còn được gọi là kim qua tử, kim qua tử là miếng vàng nhỏ, thường đúc thành miếng tròn dẹt, có hình dạng hơi giống hạt dưa nên gọi là hạt dưa vàng.


Hạt dưa vàng dáng dấp bằng hạt dưa thường, song giá trị lại tương đương một lượng bạc, nhẹ hơn bạc rất nhiều. Bởi thế, phần lớn quý phụ quý nữ khi ra ngoài đều mang theo


“Đa tạ phu nhân.” Hạ Lan Chi mừng đến run cả giọng, lập tức hỏi: “Không biết phủ đệ của phu nhân ở đâu? Ta sẽ sai người đến phủ đo kích cỡ cho lệnh thiên kim.”


Khương thị đáp: “Phủ Bình Nam vương, Quý An phường.”


Tiễn khách đi rồi, nụ cười trên mặt Hạ Lan Chi gần như không khép lại nổi.


Mới chỉ tiền đặt cọc thôi đã là năm lượng bạc. Chờ hỉ phục hoàn thành, chẳng phải ít nhất cũng thu vào mấy chục lượng sao?


Thế nhưng, nơi góc khuất không ai để ý, có một ánh mắt âm u lạnh lẽo, vẫn dõi theo từng động tĩnh của Thanh Ti phường…


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 31: Khai Trương Cửa Tiệm Mới
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...