Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
63@-
Vương Lan khẽ nghẹn ở cổ, giọng có chút run: “Thiếu phu nhân chịu mở cho các cô nương một con đường sống đó quả thật là chuyện tốt.”
Nàng lại chần chừ, rồi nói tiếp: “Chỉ là… trong kinh thành, nhà quyền quý đều mời tú nương riêng về may y phục. Nhà nghèo thì chỉ mua vải thô đem về tự may. Thành thử, mở cửa hàng quần áo… vốn đã khó mà sinh ý…”
Vương Lan khẽ thở dài, dừng một lát mới tiếp lời: “Thiếu phu nhân cũng không thể vì một lúc thiện tâm mà liên lụy việc buôn bán. Con người sống trên đời, lối ra còn nhiều, không nhất định phải dựa vào cách này.”
Hạ Lan Chi nghe thế liền hiểu nàng đang lo cho mình, bèn cong môi cười: “Ngươi yên tâm. Nếu ta đã có ý định ấy, tất nhiên trong lòng cũng đã có tính toán.”
Ngày trước khi còn ở Giang Nam, nàng từng chứng kiến nơi đó tơ lụa phong phú, mà dân cư phần nhiều là thương nhân. Những người giàu có không muốn mời tú nương riêng vì chi phí quá cao. Còn nếu tự tay may y phục thì lại mất thời gian. Chính vì thế, các cửa tiệm quần áo ở Giang Nam đều buôn bán phát đạt.
Hơn nữa, trước kia nàng đã từng thấy tay nghề thêu của Miên Trúc và những cô nương khác, kỹ thuật còn vượt xa không ít tú nương giỏi nhất trong phường thêu. Bởi vậy, nàng chẳng hề lo lắng cửa hàng quần áo của mình không thể đứng vững.
Hai người dần đi đến trà lâu, rồi ngồi xuống tại gian lầu hai. Vương Lan tự tay châm trà cho Hạ Lan Chi, dịu giọng hỏi: “Thiếu phu nhân đã nghĩ đến chuyện tính công cho các cô nương kia chưa?”
Hạ Lan Chi trầm ngâm một lúc. Bạc trong tay nàng hiện giờ chẳng còn bao nhiêu. Mỗi tháng ở Chúc phủ nàng được mười lượng bạc để chi son phấn, nhưng cũng phải đợi đến trung tuần tháng sau mới phát.
Nàng liền đáp: “Cứ để các nàng tự may quần áo, sau đó bày bán trong cửa tiệm. Vải vóc cùng kim chỉ sẽ do cửa tiệm cung cấp. Mỗi khi bán được một bộ, ta sẽ chia đôi tiền lời cùng các nàng.”
“Chờ khi xiêm y bán được bạc, ta sẽ thuê một tiểu viện gần đây cho các nàng ở.”
Biện pháp này coi như không cần tốn thêm chi phí, lại khiến các cô nương cam tâm tình nguyện vì nàng mà làm việc.
Đôi mắt Vương Lan đỏ hoe, lệ nóng trực trào: “Ây… lát nữa thiếp thân sẽ đi báo cho các cô nương biết. Kinh Viên có thiếu phu nhân, đây chính là phúc phận mà chúng ta tu luyện cả đời mới có được.”
Phải biết rằng, thân phận thiếp thất vốn chẳng được tôn trọng. Ra ngoài thì không dám ngẩng đầu, trong nhà lại bị chủ mẫu ghen ghét, coi như tầng lớp ai cũng muốn chèn ép.
Ấy vậy mà Hạ Lan Chi không những không chê bai, còn khắp nơi vì các nàng mà nghĩ suy. Tấm lòng ấy khiến Vương Lan thực sự xúc động đến tận đáy lòng.
Hạ Lan Chi đưa nàng chiếc khăn tay, khẽ cười nói: “Những lời này ta nào dám nhận. Ta chỉ là một người làm ăn, ai có thể giúp ta kiếm bạc, ta liền đối đãi tốt với người ấy.”
Vương Lan hít sâu, cố nén xúc động, rồi từ trong ngực móc ra một quyển sổ sách: “Thiếu phu nhân, sổ sách này ta đã tính toán rõ ràng. Ngoài đống hàng tồn đã cũ trong kho, còn có bạc phân phát cho bọn tiểu nhị, tổng cộng…”
Nàng dừng một nhịp, giọng run run: “Tổng cộng chênh lệch đến một vạn sáu ngàn lượng bạc. Đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Hiện nay trong sổ đã thiếu hụt nghiêm trọng, ngay cả hai lượng bạc cũng không lấy ra nổi.”
Đã nhiều ngày trôi qua, phụ thân Mã Thiến Thiến cùng phòng thu chi là Cao tú tài vẫn còn bị giam giữ trong Đại Lý Tự, bạc trong khoản kia dĩ nhiên cũng chẳng thể động tới.
Khuôn mặt Hạ Lan Chi thoáng chốc phủ một tầng băng giá, tay nàng chụp mạnh xuống bàn, giọng lạnh lẽo: “Bận rộn bao nhiêu việc, lại quên mất vụ này. Đi! Theo ta vào nhà lao xem hắn.”
Đại Lý Tự chủ yếu phụ trách thẩm tra những hồ sơ tử án do châu phủ đệ lên, nhằm tránh oan sai. Bình thường cũng tiếp nhận xét xử một số án dân sinh, hình sự trong kinh thành.
Khi Hạ Lan Chi bước vào đại lao của Đại Lý Tự, vừa khéo chạm mặt vị lão ngỗ tác râu tóc bạc trắng, chính là người hôm qua đi theo Thôi Thiếu Khanh.
Nàng vội bước lên, ngăn lão ngỗ tác lại, giọng khẩn khoản: “Lão tiên sinh, ngài còn nhớ rõ ta không?”
Ngỗ tác khẽ vuốt râu, chậm rãi gật đầu: “Dĩ nhiên là nhớ. Cô nương đến chính là để hỏi về cổ thi thể hôm qua?”
Lão ngỗ tác thong thả nói: “Người đã chết, thân cao năm thước bảy tấc, tuổi chừng mười chín đến hai mốt, trên cổ còn có một nốt ruồi đen…”
“Lão tiên sinh,” Hạ Lan Chi vội cắt lời, sợ hắn càng nói càng tỉ mỉ, “Ta chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết. Những điều khác, không cần nói quá kỹ. Xin hỏi, nàng có phải là chết đuối hay không?”
Ngỗ tác gật đầu: “Quả thật là chết đuối.”
Nghe đến đó, trong lòng Hạ Lan Chi thoáng chốc rỗng không, tựa như có gì đó sụp đổ. Chẳng lẽ, quả thực chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nàng đã nghĩ sai cả rồi sao?
Thế nhưng lão ngỗ tác lại chuyển giọng, chậm rãi nói tiếp: “Bất quá, thi thể này có chỗ quái lạ. Dù là chết đuối, nhưng trong khoang bụng nước đọng lại quá ít.”
Ông ngừng một nhịp, ánh mắt tối lại: “Thêm nữa, trong tóc có bùn hồ, nhưng tay chân lại chẳng hề lưu dấu giãy giụa. Trông càng giống như là… sau khi đã hôn mê mới rơi xuống nước mà chết đuối.”
Trong đáy mắt Hạ Lan Chi thoáng lóe lên một tia nguy hiểm, giọng nàng trầm xuống: “Nếu nàng bị người ta dùng dược làm hôn mê, lão tiên sinh có thể nghiệm ra được hay không?”
Nghe vậy, lão ngỗ tác bỗng bật cười ha hả, lắc đầu cảm khái: “Tiểu nha đầu, ngươi coi lão phu là thần tiên chắc? Nếu thật sự có bản lĩnh ấy, ta cần gì phải ở Đại Lý Tự làm một ngỗ tác bất nhập lưu*?”
(*) Bất nhập lưu: ý chỉ không đủ tư cách, không đủ phẩm cấp để liệt vào danh sách chính thống trong quan chức.
Hạ Lan Chi khẽ siết chặt tay áo, trong lòng nặng trĩu. Nàng vốn chỉ mong tìm được chút manh mối, như khi Tiểu Ngọc còn sống đã từng trúng loại dược gì để lần theo dấu vết mà tra đến người phía sau Chúc phủ.
Nhưng xem ra, hy vọng ấy chỉ là hão huyền. Ngay cả thi thể của Tiểu Ngọc, e rằng nàng cũng không thể chạm tay đến nữa.
Sau khi cáo biệt lão ngỗ tác, Hạ Lan Chi cắn răng nhổ chiếc trâm bạc nơi búi tóc, đưa cho nha dịch trong ngục làm của hối lộ. Nhờ vậy, nàng mới được dẫn vào trong địa lao.
Dù là ban ngày, nhà lao vẫn tối tăm mịt mùng. Dọc theo lối đi, cứ cách mười bước mới cắm một ngọn đuốc, ánh sáng leo lét chẳng xua nổi u ám. Không khí đặc quánh mùi hôi thối, không biết đã bao lâu rồi nơi này chưa được quét tước.
Hạ Lan Chi khẽ cau mày, chiếc mũi tinh xảo nhăn lại. Nha dịch đi trước chỉ tay vào một góc phòng giam: “Ở đây, đến rồi.”
Trong phòng giam là một lão nhân, dưới thân có trải rơm rạ cùng chăn mỏng. So với hắn, kẻ giam giữ ngay phòng bên cạnh là Cao tú tài lại thảm hại vô cùng, đến cả ổ rơm làm giường cũng chẳng có. Sự đối lập ấy đã tựa như lời giải thích rõ ràng.
Xem ra Mã Thiến Thiến quả thật đã đến thăm phụ thân, còn bỏ bạc ra cho ngục tốt lo liệu. Bằng không, sao một kẻ bị giam lại có thể sống thoải mái thế này?
“Này, Mã lão nhân, có người tới thăm ngươi.” Nha dịch vỗ vỗ vào cột sắt nơi cửa.
Nghe vậy, Mã bá vừa gãi rận trên người vừa vội vàng bò dậy từ ổ rơm: “Ôi, nữ nhi ngoan của ta, cuối cùng con cũng đến! Có mang theo chút rượu ngon, đồ ăn ngon cho ta không?”
Đợi đến khi ông ta bước lại gần mới phát hiện người đứng đó không phải nữ nhi của ông, mà là Chúc phủ thiếu phu nhân, cũng chính là người đã đẩy ông vào cảnh tù tội.
Ánh mắt ông lập tức né tránh, miệng lắp bắp: “Thiếu phu nhân… sao ngài lại tới đây? Còn… còn nữ nhi ta đâu?”
Hạ Lan Chi bật cười khẽ khàng, tiếng cười như găm châm vào tai: “Mã bá, xem ra cuộc sống trong ngục của ngươi cũng chẳng tồi nhỉ.”
Trong góc phòng còn vương vãi mấy khúc xương gặm dở, đôi bình rượu rỗng lăn lóc.
Đây mà gọi là ngồi tù ư? Rõ ràng chẳng khác nào đổi chỗ để hưởng lạc!
Mã bá đảo tròng mắt, rồi nặn ra nụ cười hèn mọn: “Này, sao có thể sánh với cuộc sống cẩm y ngọc thực của thiếu phu nhân? Tiểu nhân chẳng qua là nhờ phúc nữ nhi mà thôi.”
Chúc gia đường đường chính chính cưới ngươi làm thiếu phu nhân thì thế nào? Đáng tiếc ngươi mang mệnh khắc phu, lại chẳng biết cố gắng, cái bụng rỗng tuếch, đến một hài tử cũng sinh không nổi!
Đôi mắt Hạ Lan Chi thoáng lạnh, lười cùng hắn dây dưa vô nghĩa. Giọng nàng vang lên, thản nhiên mà sắc bén: “Trên sổ sách thôn trang thiếu mất một vạn sáu ngàn lượng bạc trắng, ngươi đem số bạc kia giấu ở đâu?”
“Ai dà, thiếu phu nhân ơi…” Mã bá kêu khổ liên hồi, giọng thấm thía như than: “Cửa tiệm mấy năm nay liên tục hao tổn, việc này đại thiếu gia đều biết. Hiện giờ cửa tiệm đã giao hết cho ngài, giờ lại nói thiếu bạc, vậy ai có thể biết được?”
Hạ Lan Chi khoanh tay trước ngực, khóe mày nhướng lên, nụ cười lạnh lẽo: “Đừng giả ngu với ta. Ta không phải là bao cỏ như Chúc Võ Tuyên.”
Theo như lần trước cùng Vương Lan đi Cẩm Tú Trang, đối chiếu giá bán và lượng khách, một vạn sáu ngàn lượng bạc còn là con số phỏng chừng. Mấy năm nay, Mã gia bám vào cửa tiệm này mà hốt bạc đầy tay, đâu phải là không có.
Khóe miệng Mã bá kéo xuống, cố làm ra vẻ cứng cỏi: “Nếu thiếu phu nhân không tin, vậy để quan phủ đến tra đi.”
Đám sổ sách rối rắm kia, ngay cả quan phủ cũng khó mà gỡ được. Gặp loại án này, cùng lắm cũng chỉ bắt thủ phạm chính ngồi tù, còn số bạc thiếu hụt, e là vĩnh viễn chẳng tìm lại được.
Nhưng Hạ Lan Chi nào chịu cam tâm. Giờ phút này, nàng đang cần bạc gấp hơn bao giờ hết.
Ánh mắt nàng tối sầm, giọng nói trầm xuống, mang theo uy h**p: “Đừng quên, nữ nhi ngươi còn đang ở ngay dưới mí mắt ta.”
Mã bá nheo mắt, rồi nở nụ cười vô lại. Lăn lộn chốn chợ búa bao năm, hắn sớm luyện thành một tấm da mặt dày như vách tường: “Thiếu phu nhân chớ dọa dẫm. Nếu nữ nhi ta xảy ra chuyện gì, công công và bà bà nhà ngươi liệu có tha cho ngươi?”
Hạ Lan Chi tức đến mức máu dồn l*n đ*nh đầu, hận không thể phá tan cửa lao, túm lấy hắn mà đánh cho một trận.
Chỉ tiếc, nơi này vẫn còn nha dịch đứng nhìn, nàng đành phải nuốt cơn giận xuống.
Trên đường rời đi, từ phòng giam bên cạnh, Cao tú tài đã quỳ bang bang dập đầu, giọng run rẩy: “Thiếu phu nhân, xin ngài rút đơn kiện! Tiểu nhân thực sự không biết gì, hết thảy đều do Mã chưởng quầy sắp đặt hết…”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Vương Lan khẽ nghẹn ở cổ, giọng có chút run: “Thiếu phu nhân chịu mở cho các cô nương một con đường sống đó quả thật là chuyện tốt.”
Nàng lại chần chừ, rồi nói tiếp: “Chỉ là… trong kinh thành, nhà quyền quý đều mời tú nương riêng về may y phục. Nhà nghèo thì chỉ mua vải thô đem về tự may. Thành thử, mở cửa hàng quần áo… vốn đã khó mà sinh ý…”
Vương Lan khẽ thở dài, dừng một lát mới tiếp lời: “Thiếu phu nhân cũng không thể vì một lúc thiện tâm mà liên lụy việc buôn bán. Con người sống trên đời, lối ra còn nhiều, không nhất định phải dựa vào cách này.”
Hạ Lan Chi nghe thế liền hiểu nàng đang lo cho mình, bèn cong môi cười: “Ngươi yên tâm. Nếu ta đã có ý định ấy, tất nhiên trong lòng cũng đã có tính toán.”
Ngày trước khi còn ở Giang Nam, nàng từng chứng kiến nơi đó tơ lụa phong phú, mà dân cư phần nhiều là thương nhân. Những người giàu có không muốn mời tú nương riêng vì chi phí quá cao. Còn nếu tự tay may y phục thì lại mất thời gian. Chính vì thế, các cửa tiệm quần áo ở Giang Nam đều buôn bán phát đạt.
Hơn nữa, trước kia nàng đã từng thấy tay nghề thêu của Miên Trúc và những cô nương khác, kỹ thuật còn vượt xa không ít tú nương giỏi nhất trong phường thêu. Bởi vậy, nàng chẳng hề lo lắng cửa hàng quần áo của mình không thể đứng vững.
Hai người dần đi đến trà lâu, rồi ngồi xuống tại gian lầu hai. Vương Lan tự tay châm trà cho Hạ Lan Chi, dịu giọng hỏi: “Thiếu phu nhân đã nghĩ đến chuyện tính công cho các cô nương kia chưa?”
Hạ Lan Chi trầm ngâm một lúc. Bạc trong tay nàng hiện giờ chẳng còn bao nhiêu. Mỗi tháng ở Chúc phủ nàng được mười lượng bạc để chi son phấn, nhưng cũng phải đợi đến trung tuần tháng sau mới phát.
Nàng liền đáp: “Cứ để các nàng tự may quần áo, sau đó bày bán trong cửa tiệm. Vải vóc cùng kim chỉ sẽ do cửa tiệm cung cấp. Mỗi khi bán được một bộ, ta sẽ chia đôi tiền lời cùng các nàng.”
“Chờ khi xiêm y bán được bạc, ta sẽ thuê một tiểu viện gần đây cho các nàng ở.”
Biện pháp này coi như không cần tốn thêm chi phí, lại khiến các cô nương cam tâm tình nguyện vì nàng mà làm việc.
Đôi mắt Vương Lan đỏ hoe, lệ nóng trực trào: “Ây… lát nữa thiếp thân sẽ đi báo cho các cô nương biết. Kinh Viên có thiếu phu nhân, đây chính là phúc phận mà chúng ta tu luyện cả đời mới có được.”
Phải biết rằng, thân phận thiếp thất vốn chẳng được tôn trọng. Ra ngoài thì không dám ngẩng đầu, trong nhà lại bị chủ mẫu ghen ghét, coi như tầng lớp ai cũng muốn chèn ép.
Ấy vậy mà Hạ Lan Chi không những không chê bai, còn khắp nơi vì các nàng mà nghĩ suy. Tấm lòng ấy khiến Vương Lan thực sự xúc động đến tận đáy lòng.
Hạ Lan Chi đưa nàng chiếc khăn tay, khẽ cười nói: “Những lời này ta nào dám nhận. Ta chỉ là một người làm ăn, ai có thể giúp ta kiếm bạc, ta liền đối đãi tốt với người ấy.”
Vương Lan hít sâu, cố nén xúc động, rồi từ trong ngực móc ra một quyển sổ sách: “Thiếu phu nhân, sổ sách này ta đã tính toán rõ ràng. Ngoài đống hàng tồn đã cũ trong kho, còn có bạc phân phát cho bọn tiểu nhị, tổng cộng…”
Nàng dừng một nhịp, giọng run run: “Tổng cộng chênh lệch đến một vạn sáu ngàn lượng bạc. Đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Hiện nay trong sổ đã thiếu hụt nghiêm trọng, ngay cả hai lượng bạc cũng không lấy ra nổi.”
Đã nhiều ngày trôi qua, phụ thân Mã Thiến Thiến cùng phòng thu chi là Cao tú tài vẫn còn bị giam giữ trong Đại Lý Tự, bạc trong khoản kia dĩ nhiên cũng chẳng thể động tới.
Khuôn mặt Hạ Lan Chi thoáng chốc phủ một tầng băng giá, tay nàng chụp mạnh xuống bàn, giọng lạnh lẽo: “Bận rộn bao nhiêu việc, lại quên mất vụ này. Đi! Theo ta vào nhà lao xem hắn.”
Đại Lý Tự chủ yếu phụ trách thẩm tra những hồ sơ tử án do châu phủ đệ lên, nhằm tránh oan sai. Bình thường cũng tiếp nhận xét xử một số án dân sinh, hình sự trong kinh thành.
Khi Hạ Lan Chi bước vào đại lao của Đại Lý Tự, vừa khéo chạm mặt vị lão ngỗ tác râu tóc bạc trắng, chính là người hôm qua đi theo Thôi Thiếu Khanh.
Nàng vội bước lên, ngăn lão ngỗ tác lại, giọng khẩn khoản: “Lão tiên sinh, ngài còn nhớ rõ ta không?”
Ngỗ tác khẽ vuốt râu, chậm rãi gật đầu: “Dĩ nhiên là nhớ. Cô nương đến chính là để hỏi về cổ thi thể hôm qua?”
Lão ngỗ tác thong thả nói: “Người đã chết, thân cao năm thước bảy tấc, tuổi chừng mười chín đến hai mốt, trên cổ còn có một nốt ruồi đen…”
“Lão tiên sinh,” Hạ Lan Chi vội cắt lời, sợ hắn càng nói càng tỉ mỉ, “Ta chỉ muốn biết nguyên nhân cái chết. Những điều khác, không cần nói quá kỹ. Xin hỏi, nàng có phải là chết đuối hay không?”
Ngỗ tác gật đầu: “Quả thật là chết đuối.”
Nghe đến đó, trong lòng Hạ Lan Chi thoáng chốc rỗng không, tựa như có gì đó sụp đổ. Chẳng lẽ, quả thực chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nàng đã nghĩ sai cả rồi sao?
Thế nhưng lão ngỗ tác lại chuyển giọng, chậm rãi nói tiếp: “Bất quá, thi thể này có chỗ quái lạ. Dù là chết đuối, nhưng trong khoang bụng nước đọng lại quá ít.”
Ông ngừng một nhịp, ánh mắt tối lại: “Thêm nữa, trong tóc có bùn hồ, nhưng tay chân lại chẳng hề lưu dấu giãy giụa. Trông càng giống như là… sau khi đã hôn mê mới rơi xuống nước mà chết đuối.”
Trong đáy mắt Hạ Lan Chi thoáng lóe lên một tia nguy hiểm, giọng nàng trầm xuống: “Nếu nàng bị người ta dùng dược làm hôn mê, lão tiên sinh có thể nghiệm ra được hay không?”
Nghe vậy, lão ngỗ tác bỗng bật cười ha hả, lắc đầu cảm khái: “Tiểu nha đầu, ngươi coi lão phu là thần tiên chắc? Nếu thật sự có bản lĩnh ấy, ta cần gì phải ở Đại Lý Tự làm một ngỗ tác bất nhập lưu*?”
(*) Bất nhập lưu: ý chỉ không đủ tư cách, không đủ phẩm cấp để liệt vào danh sách chính thống trong quan chức.
Hạ Lan Chi khẽ siết chặt tay áo, trong lòng nặng trĩu. Nàng vốn chỉ mong tìm được chút manh mối, như khi Tiểu Ngọc còn sống đã từng trúng loại dược gì để lần theo dấu vết mà tra đến người phía sau Chúc phủ.
Nhưng xem ra, hy vọng ấy chỉ là hão huyền. Ngay cả thi thể của Tiểu Ngọc, e rằng nàng cũng không thể chạm tay đến nữa.
Sau khi cáo biệt lão ngỗ tác, Hạ Lan Chi cắn răng nhổ chiếc trâm bạc nơi búi tóc, đưa cho nha dịch trong ngục làm của hối lộ. Nhờ vậy, nàng mới được dẫn vào trong địa lao.
Dù là ban ngày, nhà lao vẫn tối tăm mịt mùng. Dọc theo lối đi, cứ cách mười bước mới cắm một ngọn đuốc, ánh sáng leo lét chẳng xua nổi u ám. Không khí đặc quánh mùi hôi thối, không biết đã bao lâu rồi nơi này chưa được quét tước.
Hạ Lan Chi khẽ cau mày, chiếc mũi tinh xảo nhăn lại. Nha dịch đi trước chỉ tay vào một góc phòng giam: “Ở đây, đến rồi.”
Trong phòng giam là một lão nhân, dưới thân có trải rơm rạ cùng chăn mỏng. So với hắn, kẻ giam giữ ngay phòng bên cạnh là Cao tú tài lại thảm hại vô cùng, đến cả ổ rơm làm giường cũng chẳng có. Sự đối lập ấy đã tựa như lời giải thích rõ ràng.
Xem ra Mã Thiến Thiến quả thật đã đến thăm phụ thân, còn bỏ bạc ra cho ngục tốt lo liệu. Bằng không, sao một kẻ bị giam lại có thể sống thoải mái thế này?
“Này, Mã lão nhân, có người tới thăm ngươi.” Nha dịch vỗ vỗ vào cột sắt nơi cửa.
Nghe vậy, Mã bá vừa gãi rận trên người vừa vội vàng bò dậy từ ổ rơm: “Ôi, nữ nhi ngoan của ta, cuối cùng con cũng đến! Có mang theo chút rượu ngon, đồ ăn ngon cho ta không?”
Đợi đến khi ông ta bước lại gần mới phát hiện người đứng đó không phải nữ nhi của ông, mà là Chúc phủ thiếu phu nhân, cũng chính là người đã đẩy ông vào cảnh tù tội.
Ánh mắt ông lập tức né tránh, miệng lắp bắp: “Thiếu phu nhân… sao ngài lại tới đây? Còn… còn nữ nhi ta đâu?”
Hạ Lan Chi bật cười khẽ khàng, tiếng cười như găm châm vào tai: “Mã bá, xem ra cuộc sống trong ngục của ngươi cũng chẳng tồi nhỉ.”
Trong góc phòng còn vương vãi mấy khúc xương gặm dở, đôi bình rượu rỗng lăn lóc.
Đây mà gọi là ngồi tù ư? Rõ ràng chẳng khác nào đổi chỗ để hưởng lạc!
Mã bá đảo tròng mắt, rồi nặn ra nụ cười hèn mọn: “Này, sao có thể sánh với cuộc sống cẩm y ngọc thực của thiếu phu nhân? Tiểu nhân chẳng qua là nhờ phúc nữ nhi mà thôi.”
Chúc gia đường đường chính chính cưới ngươi làm thiếu phu nhân thì thế nào? Đáng tiếc ngươi mang mệnh khắc phu, lại chẳng biết cố gắng, cái bụng rỗng tuếch, đến một hài tử cũng sinh không nổi!
Đôi mắt Hạ Lan Chi thoáng lạnh, lười cùng hắn dây dưa vô nghĩa. Giọng nàng vang lên, thản nhiên mà sắc bén: “Trên sổ sách thôn trang thiếu mất một vạn sáu ngàn lượng bạc trắng, ngươi đem số bạc kia giấu ở đâu?”
“Ai dà, thiếu phu nhân ơi…” Mã bá kêu khổ liên hồi, giọng thấm thía như than: “Cửa tiệm mấy năm nay liên tục hao tổn, việc này đại thiếu gia đều biết. Hiện giờ cửa tiệm đã giao hết cho ngài, giờ lại nói thiếu bạc, vậy ai có thể biết được?”
Hạ Lan Chi khoanh tay trước ngực, khóe mày nhướng lên, nụ cười lạnh lẽo: “Đừng giả ngu với ta. Ta không phải là bao cỏ như Chúc Võ Tuyên.”
Theo như lần trước cùng Vương Lan đi Cẩm Tú Trang, đối chiếu giá bán và lượng khách, một vạn sáu ngàn lượng bạc còn là con số phỏng chừng. Mấy năm nay, Mã gia bám vào cửa tiệm này mà hốt bạc đầy tay, đâu phải là không có.
Khóe miệng Mã bá kéo xuống, cố làm ra vẻ cứng cỏi: “Nếu thiếu phu nhân không tin, vậy để quan phủ đến tra đi.”
Đám sổ sách rối rắm kia, ngay cả quan phủ cũng khó mà gỡ được. Gặp loại án này, cùng lắm cũng chỉ bắt thủ phạm chính ngồi tù, còn số bạc thiếu hụt, e là vĩnh viễn chẳng tìm lại được.
Nhưng Hạ Lan Chi nào chịu cam tâm. Giờ phút này, nàng đang cần bạc gấp hơn bao giờ hết.
Ánh mắt nàng tối sầm, giọng nói trầm xuống, mang theo uy h**p: “Đừng quên, nữ nhi ngươi còn đang ở ngay dưới mí mắt ta.”
Mã bá nheo mắt, rồi nở nụ cười vô lại. Lăn lộn chốn chợ búa bao năm, hắn sớm luyện thành một tấm da mặt dày như vách tường: “Thiếu phu nhân chớ dọa dẫm. Nếu nữ nhi ta xảy ra chuyện gì, công công và bà bà nhà ngươi liệu có tha cho ngươi?”
Hạ Lan Chi tức đến mức máu dồn l*n đ*nh đầu, hận không thể phá tan cửa lao, túm lấy hắn mà đánh cho một trận.
Chỉ tiếc, nơi này vẫn còn nha dịch đứng nhìn, nàng đành phải nuốt cơn giận xuống.
Trên đường rời đi, từ phòng giam bên cạnh, Cao tú tài đã quỳ bang bang dập đầu, giọng run rẩy: “Thiếu phu nhân, xin ngài rút đơn kiện! Tiểu nhân thực sự không biết gì, hết thảy đều do Mã chưởng quầy sắp đặt hết…”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 30: Cho Các Cô Nương Một Con Đường Mới
10.0/10 từ 21 lượt.