Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
66@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám nha dịch lập tức đưa thi thể của Tiểu Ngọc về nghĩa trang, đồng thời lấp lại phần mộ, khôi phục y nguyên, để tránh khiến người khác phát hiện bất thường.
Sau đó, Tạ Vô Ngân mượn Thôi Thiếu Khanh một con ngựa.
Hắn hơi nâng cằm, giọng nhàn nhạt: “Lên đi.”
Hạ Lan Chi một tay nắm dây cương, tay kia đặt lên lưng ngựa. Nàng thử giẫm chân lên bàn đạp, nhưng xoay đi xoay lại thế nào cũng không trèo nổi.
Vóc dáng nàng vốn nhỏ nhắn, đứng bên cạnh, thậm chí còn thấp hơn con ngựa một cái đầu.
“Phì… phì…” Con ngựa hồng tông* khẽ hừ mũi, như thể đang chê cười sự vụng về của nàng.
(*) Ngựa hồng tông là ngựa có màu đỏ nâu ấy các nàng
Nếu không nhìn lầm, Hạ Lan Chi thậm chí cảm thấy con ngựa này rõ ràng đang xem thường mình.
Nàng ngoảnh lại nhìn Tạ Vô Ngân, ánh mắt long lanh, trong veo mà mang theo chút uất ức: “Quá cao… ta không lên được.”
Tạ Vô Ngân xoay người lên ngựa, dáng vẻ tiêu sái như thần tiên hạ phàm, sau đó vươn tay về phía nàng: “Lại đây.”
Có hắn đỡ, Hạ Lan Chi cuối cùng cũng thuận lợi leo lên lưng con hồng tông vừa mới chế giễu mình.
Vừa ngồi vững, nàng liền đắc ý vỗ nhẹ lên mông ngựa, khiến con vật tức giận phì thêm hai tiếng trong mũi, như hận không thể lập tức hất nàng xuống cho hả dạ.
“Mọi việc hôm nay, mong Thôi đại nhân giữ kín giúp cho.” Tạ Vô Ngân chắp tay.
Câu nói ấy khiến Thôi Thiếu Khanh thoáng hoảng hốt, vội vàng đáp: “Xin Vô Ngân sư phụ yên tâm, bản quan nhất định kín miệng như bưng.”
Cộp! Cộp! Cộp!
Con ngựa hồng tông lao đi như tên rời cung, chở hai người dần biến mất trong bóng đêm.
Thôi Thiếu Khanh đưa tay lau mồ hôi, một nha dịch lập tức dâng khăn. Hắn ta thấp giọng hỏi: “Đại nhân, vị hòa thượng kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Sao ngài vừa nghe gọi đã vội vàng chạy đến như vậy?”
“Không thể nói bừa.” Thôi Thiếu Khanh khẽ thở dài, “Năm đó ta có thể có được địa vị hôm nay, chính là nhờ hắn nâng đỡ.”
Đám nha dịch càng thêm hiếu kỳ: “Một hòa thượng… cũng có thể chen chân vào chuyện triều đình sao? Đại nhân, ngài đừng đùa với bọn tiểu nhân chúng tôi chứ.”
Thôi Thiếu Khanh liếc bọn họ một cái, giọng lạnh lẽo: “Đó là bí mật của thiên gia, nào phải hạng tiểu nhaan các ngươi có thể biết được? Hắn tuy đã khoác áo cà sa, nhưng vẫn không phải kẻ dễ chọc. Sau này gặp, nhớ đừng thất lễ.”
“Vâng.”



Gió đêm gào rít. Con ngựa hồng tông phi như bay, chấn động đến mức Hạ Lan Chi ngồi phía sau suýt bị hất xuống mấy lần.
Tạ Vô Ngân hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp: “Ôm chặt ta.”
Bị ngựa hất xuống, nhẹ thì xây xát bầm tím, nặng thì có thể bị giẫm đến chết chứ chẳng phải trò đùa.
Hạ Lan Chi vội vòng tay ôm chặt lấy eo hắn. Giống như lần nàng lén nhìn trong phòng trước đó, lớp tăng bào rộng lớn lại che đi một thân hình cường tráng.
Hiện giờ, chỉ cần vòng tay một cái, qua lớp vải cũng cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
[Không giống một hòa thượng gầy gò chỉ biết tụng kinh, mà giống hệt một vị tướng quân oai phong nha.]
Nghĩ vậy, nửa người nàng bất giác áp sát hơn.
Thân thể Tạ Vô Ngân khẽ cứng lại, nhưng không hề ngăn cản. Hơi thở thiếu nữ kề cận khiến lòng hắn thoáng rối loạn, suy nghĩ như bay lên tận mây trời.
Chẳng bao lâu, con ngựa dừng lại trước cửa sau Chúc phủ.
Trong lòng Hạ Lan Chi dâng lên một tia ấm áp. Hắn rõ ràng biết nếu nàng từ cửa chính mà vào, tất nhiên sẽ khiến người chú ý, nên mới cố ý vòng một đường lớn đưa nàng về từ cửa sau.
“Hôm nay đa tạ tiểu sư phụ. Sau này nếu có chỗ nào cần đến ta giúp đỡ, tiểu sư phụ cứ việc nói với ta.” Hạ Lan Chi khẽ nhún người xuống ngựa, tà váy theo đó tung bay trong gió.
Ánh mắt Tạ Vô Ngân sâu thẳm, chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì, rồi xoay ngựa rời đi.
Hạ Lan Chi làm như kẻ trộm, thử đẩy cửa sau. Nào ngờ cửa lại chẳng hề khóa! Rõ ràng nàng còn chuẩn bị cả chuyện sẽ phải bò qua gốc cây lệch bên cửa.
“Thiếu phu nhân!”
Tiếng gọi nhỏ của Nguyệt Cô khiến Hạ Lan Chi giật thót, suýt nữa hồn vía lên mây.
“Thiếu phu nhân, rốt cuộc người đi đâu vậy!” Nguyệt Cô vừa lo vừa giận, “Người có biết không, nô tỳ cùng các cô nương đã lục tung cả phố xá tìm người, suýt nữa phải báo cho lão phu nhân rồi!”
Hạ Lan Chi vỗ ngực, cười xòa: “Ta chỉ ra ngoài có chút việc, để các ngươi phải lo lắng rồi.”
Nguyệt Cô oán trách: “Người còn cố ý bảo nô tỳ đi chỗ khác! Chẳng lẽ nô tỳ là kẻ giữ không nổi bí mật sao? Hừ!”
“Lần sau sẽ không thế nữa.” Trong lòng Hạ Lan Chi thầm thở dài. Hôm nay nàng không dẫn Nguyệt Cô đi, một là sợ nàng nhìn thấy thi thể mà hoảng hốt, hai là nửa đêm lui tới phần mộ vốn chẳng phải việc tốt lành gì, càng ít người biết càng tốt.
Nguyệt Cô đóng cửa sau lại, cùng nàng đi xuyên qua hậu hoa viên để trở về Kinh Viên.
“Nô tỳ tìm người cả buổi, may mà Vương di nương đoán đúng. Nàng nói chắc chắn người có việc ra ngoài, nên dặn nô tỳ thủ ở cửa sau. Bằng không khi người về, e là phải chịu khổ mà leo tường trèo cây rồi!”
Nguyệt Cô vừa đi vừa trách: “Sau này người có đi đâu thì cũng phải nói một tiếng. Một người lớn như vậy mà bỗng dưng biến mất, bọn nô tỳ ai nấy đều lo lắng. Thiếu phu nhân nhà ta lại vừa trẻ vừa đẹp, lỡ mà gặp phải bọn buôn người thì biết làm sao!”
Nguyệt Cô còn chưa hết lải nhải, Hạ Lan Chi chỉ biết bật cười, trong lòng bỗng dâng lên một dòng nước ấm áp.
Trước kia ở Hạ phủ, cho dù nàng gặp phải chuyện lớn bằng trời, cũng chẳng có ai bận tâm sống chết của nàng.
Hai chủ tớ cùng nhau trở về Kinh Viên, quả nhiên thấy Vương Lan vẫn đang chờ trong đại sảnh. Thấy nàng bình an trở về, nàng không hỏi han nhiều, chỉ nói chuyện chính, việc của Cẩm Tú Trang đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai mời nàng đi cùng để nghiệm thu thành quả.
Ngày hôm sau.
Hạ Lan Chi đi cùng Vương Lan tới Cẩm Tú Trang.
Tòa tiểu lâu ba tầng phía trước đã được Vương Lan cho người quét dọn sạch sẽ, còn thay đổi bố cục lại một lần.
Ở lầu một, giữa đại sảnh bày tám kệ lớn, vòng quanh cửa hàng cũng dựng đầy giá gỗ trưng bày.
“Thiếu phu nhân mời xem.” Vương Lan vừa dẫn nàng đi vừa giới thiệu, “Sau này lầu một sẽ chuyên trưng bày vải vóc đang thịnh hành cùng một số loại vải bình dân giá phải chăng. Như vậy vừa thu hút được các tiểu thư khuê các, lại vừa hấp dẫn gia đình khó khăn, đồng thời cũng giúp chúng ta giải phóng lượng hàng tồn kho.”
Hạ Lan Chi gật đầu tán thành. Vương Lan lại nói tiếp:
“Lầu hai vẫn giữ nguyên làm trà thất đãi khách quý, còn lầu ba thì mở rộng toàn bộ thành kho chứa.”
Hạ Lan Chi đi dạo khắp cửa hàng, nhìn thấy sau khi chỉnh sửa, không gian rộng rãi sáng sủa hơn hẳn, thoát khỏi dáng vẻ chật hẹp chen chúc ngày trước.
“Không tồi, đúng là khá hơn rất nhiều.” Nàng bỗng nảy ra một ý, hỏi ngay: “Đúng rồi, danh sách người trong Kinh Viên lần trước bảo ngươi thống kê, ngươi đã làm xong chưa?”
Vương Lan sớm đoán được hôm nay nàng sẽ hỏi đến, lập tức lấy từ trong ngực ra một quyển sổ: “Đều ở trong này cả.”
Hạ Lan Chi vừa lật xem từng trang, Vương Lan vừa giải thích: “Miên Trúc mồ côi cha, mẹ nàng từng là tú nương nổi danh kinh thành. Chỉ tiếc năm đó đắc tội quý nhân, bị phế đôi tay, giờ chỉ còn dựa vào Miên Trúc làm trong phủ để kiếm chút bạc sống qua ngày.”
“Hạ Vãn từ nhỏ đã bị bọn buôn người bán vào Chúc phủ, sớm chẳng còn nhớ quê quán ở đâu nữa.”
“Còn Trân Nhi, Tiểu Thanh và mấy người khác, hoặc là trong nhà đã chẳng còn ai, hoặc là có nhà mà cũng chẳng thể quay về.”
Đáy mắt Vương Lan thoáng hiện nét u buồn, nhưng trên môi lại gượng nở nụ cười: “Thiếu phu nhân, mong người rộng lòng mà có thể quan tâm họ nhiều hơn. Các cô nương đều là những người bạc mệnh, vẫn phải nghĩ cách xem làm sao mới có thể an trí cho các nàng.”
Thực ra Hạ Lan Chi cũng đã đoán được.
Trong thời đại này, người ta coi trọng nhất chính là trinh tiết, trinh liệt của nữ tử.
Những nữ tử kia ở Chúc phủ vốn đã bị coi thường, nếu có về nhà mẹ đẻ thì cũng chẳng thể sống yên ổn, trước sau đều không phải đường lâu dài.
Hạ Lan Chi suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Vương Lan, nếu ta biến cửa tiệm vải này thành tiệm may, mời các cô nương đảm nhận làm tú nương, ngươi thấy sao?”
Đám nha dịch lập tức đưa thi thể của Tiểu Ngọc về nghĩa trang, đồng thời lấp lại phần mộ, khôi phục y nguyên, để tránh khiến người khác phát hiện bất thường.
Sau đó, Tạ Vô Ngân mượn Thôi Thiếu Khanh một con ngựa.
Hắn hơi nâng cằm, giọng nhàn nhạt: “Lên đi.”
Hạ Lan Chi một tay nắm dây cương, tay kia đặt lên lưng ngựa. Nàng thử giẫm chân lên bàn đạp, nhưng xoay đi xoay lại thế nào cũng không trèo nổi.
Vóc dáng nàng vốn nhỏ nhắn, đứng bên cạnh, thậm chí còn thấp hơn con ngựa một cái đầu.
“Phì… phì…” Con ngựa hồng tông* khẽ hừ mũi, như thể đang chê cười sự vụng về của nàng.
(*) Ngựa hồng tông là ngựa có màu đỏ nâu ấy các nàng
Nếu không nhìn lầm, Hạ Lan Chi thậm chí cảm thấy con ngựa này rõ ràng đang xem thường mình.
Nàng ngoảnh lại nhìn Tạ Vô Ngân, ánh mắt long lanh, trong veo mà mang theo chút uất ức: “Quá cao… ta không lên được.”
Tạ Vô Ngân xoay người lên ngựa, dáng vẻ tiêu sái như thần tiên hạ phàm, sau đó vươn tay về phía nàng: “Lại đây.”
Có hắn đỡ, Hạ Lan Chi cuối cùng cũng thuận lợi leo lên lưng con hồng tông vừa mới chế giễu mình.
Vừa ngồi vững, nàng liền đắc ý vỗ nhẹ lên mông ngựa, khiến con vật tức giận phì thêm hai tiếng trong mũi, như hận không thể lập tức hất nàng xuống cho hả dạ.
“Mọi việc hôm nay, mong Thôi đại nhân giữ kín giúp cho.” Tạ Vô Ngân chắp tay.
Câu nói ấy khiến Thôi Thiếu Khanh thoáng hoảng hốt, vội vàng đáp: “Xin Vô Ngân sư phụ yên tâm, bản quan nhất định kín miệng như bưng.”
Cộp! Cộp! Cộp!
Con ngựa hồng tông lao đi như tên rời cung, chở hai người dần biến mất trong bóng đêm.
Thôi Thiếu Khanh đưa tay lau mồ hôi, một nha dịch lập tức dâng khăn. Hắn ta thấp giọng hỏi: “Đại nhân, vị hòa thượng kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Sao ngài vừa nghe gọi đã vội vàng chạy đến như vậy?”
“Không thể nói bừa.” Thôi Thiếu Khanh khẽ thở dài, “Năm đó ta có thể có được địa vị hôm nay, chính là nhờ hắn nâng đỡ.”
Đám nha dịch càng thêm hiếu kỳ: “Một hòa thượng… cũng có thể chen chân vào chuyện triều đình sao? Đại nhân, ngài đừng đùa với bọn tiểu nhân chúng tôi chứ.”
Thôi Thiếu Khanh liếc bọn họ một cái, giọng lạnh lẽo: “Đó là bí mật của thiên gia, nào phải hạng tiểu nhaan các ngươi có thể biết được? Hắn tuy đã khoác áo cà sa, nhưng vẫn không phải kẻ dễ chọc. Sau này gặp, nhớ đừng thất lễ.”
“Vâng.”
Gió đêm gào rít. Con ngựa hồng tông phi như bay, chấn động đến mức Hạ Lan Chi ngồi phía sau suýt bị hất xuống mấy lần.
Tạ Vô Ngân hơi nghiêng đầu, giọng trầm thấp: “Ôm chặt ta.”
Bị ngựa hất xuống, nhẹ thì xây xát bầm tím, nặng thì có thể bị giẫm đến chết chứ chẳng phải trò đùa.
Hạ Lan Chi vội vòng tay ôm chặt lấy eo hắn. Giống như lần nàng lén nhìn trong phòng trước đó, lớp tăng bào rộng lớn lại che đi một thân hình cường tráng.
Hiện giờ, chỉ cần vòng tay một cái, qua lớp vải cũng cảm nhận được cơ bắp rắn chắc.
[Không giống một hòa thượng gầy gò chỉ biết tụng kinh, mà giống hệt một vị tướng quân oai phong nha.]
Nghĩ vậy, nửa người nàng bất giác áp sát hơn.
Thân thể Tạ Vô Ngân khẽ cứng lại, nhưng không hề ngăn cản. Hơi thở thiếu nữ kề cận khiến lòng hắn thoáng rối loạn, suy nghĩ như bay lên tận mây trời.
Chẳng bao lâu, con ngựa dừng lại trước cửa sau Chúc phủ.
Trong lòng Hạ Lan Chi dâng lên một tia ấm áp. Hắn rõ ràng biết nếu nàng từ cửa chính mà vào, tất nhiên sẽ khiến người chú ý, nên mới cố ý vòng một đường lớn đưa nàng về từ cửa sau.
“Hôm nay đa tạ tiểu sư phụ. Sau này nếu có chỗ nào cần đến ta giúp đỡ, tiểu sư phụ cứ việc nói với ta.” Hạ Lan Chi khẽ nhún người xuống ngựa, tà váy theo đó tung bay trong gió.
Ánh mắt Tạ Vô Ngân sâu thẳm, chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì, rồi xoay ngựa rời đi.
Hạ Lan Chi làm như kẻ trộm, thử đẩy cửa sau. Nào ngờ cửa lại chẳng hề khóa! Rõ ràng nàng còn chuẩn bị cả chuyện sẽ phải bò qua gốc cây lệch bên cửa.
“Thiếu phu nhân!”
Tiếng gọi nhỏ của Nguyệt Cô khiến Hạ Lan Chi giật thót, suýt nữa hồn vía lên mây.
“Thiếu phu nhân, rốt cuộc người đi đâu vậy!” Nguyệt Cô vừa lo vừa giận, “Người có biết không, nô tỳ cùng các cô nương đã lục tung cả phố xá tìm người, suýt nữa phải báo cho lão phu nhân rồi!”
Hạ Lan Chi vỗ ngực, cười xòa: “Ta chỉ ra ngoài có chút việc, để các ngươi phải lo lắng rồi.”
Nguyệt Cô oán trách: “Người còn cố ý bảo nô tỳ đi chỗ khác! Chẳng lẽ nô tỳ là kẻ giữ không nổi bí mật sao? Hừ!”
“Lần sau sẽ không thế nữa.” Trong lòng Hạ Lan Chi thầm thở dài. Hôm nay nàng không dẫn Nguyệt Cô đi, một là sợ nàng nhìn thấy thi thể mà hoảng hốt, hai là nửa đêm lui tới phần mộ vốn chẳng phải việc tốt lành gì, càng ít người biết càng tốt.
Nguyệt Cô đóng cửa sau lại, cùng nàng đi xuyên qua hậu hoa viên để trở về Kinh Viên.
“Nô tỳ tìm người cả buổi, may mà Vương di nương đoán đúng. Nàng nói chắc chắn người có việc ra ngoài, nên dặn nô tỳ thủ ở cửa sau. Bằng không khi người về, e là phải chịu khổ mà leo tường trèo cây rồi!”
Nguyệt Cô vừa đi vừa trách: “Sau này người có đi đâu thì cũng phải nói một tiếng. Một người lớn như vậy mà bỗng dưng biến mất, bọn nô tỳ ai nấy đều lo lắng. Thiếu phu nhân nhà ta lại vừa trẻ vừa đẹp, lỡ mà gặp phải bọn buôn người thì biết làm sao!”
Nguyệt Cô còn chưa hết lải nhải, Hạ Lan Chi chỉ biết bật cười, trong lòng bỗng dâng lên một dòng nước ấm áp.
Trước kia ở Hạ phủ, cho dù nàng gặp phải chuyện lớn bằng trời, cũng chẳng có ai bận tâm sống chết của nàng.
Hai chủ tớ cùng nhau trở về Kinh Viên, quả nhiên thấy Vương Lan vẫn đang chờ trong đại sảnh. Thấy nàng bình an trở về, nàng không hỏi han nhiều, chỉ nói chuyện chính, việc của Cẩm Tú Trang đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai mời nàng đi cùng để nghiệm thu thành quả.
Ngày hôm sau.
Hạ Lan Chi đi cùng Vương Lan tới Cẩm Tú Trang.
Tòa tiểu lâu ba tầng phía trước đã được Vương Lan cho người quét dọn sạch sẽ, còn thay đổi bố cục lại một lần.
Ở lầu một, giữa đại sảnh bày tám kệ lớn, vòng quanh cửa hàng cũng dựng đầy giá gỗ trưng bày.
“Thiếu phu nhân mời xem.” Vương Lan vừa dẫn nàng đi vừa giới thiệu, “Sau này lầu một sẽ chuyên trưng bày vải vóc đang thịnh hành cùng một số loại vải bình dân giá phải chăng. Như vậy vừa thu hút được các tiểu thư khuê các, lại vừa hấp dẫn gia đình khó khăn, đồng thời cũng giúp chúng ta giải phóng lượng hàng tồn kho.”
Hạ Lan Chi gật đầu tán thành. Vương Lan lại nói tiếp:
“Lầu hai vẫn giữ nguyên làm trà thất đãi khách quý, còn lầu ba thì mở rộng toàn bộ thành kho chứa.”
Hạ Lan Chi đi dạo khắp cửa hàng, nhìn thấy sau khi chỉnh sửa, không gian rộng rãi sáng sủa hơn hẳn, thoát khỏi dáng vẻ chật hẹp chen chúc ngày trước.
“Không tồi, đúng là khá hơn rất nhiều.” Nàng bỗng nảy ra một ý, hỏi ngay: “Đúng rồi, danh sách người trong Kinh Viên lần trước bảo ngươi thống kê, ngươi đã làm xong chưa?”
Vương Lan sớm đoán được hôm nay nàng sẽ hỏi đến, lập tức lấy từ trong ngực ra một quyển sổ: “Đều ở trong này cả.”
Hạ Lan Chi vừa lật xem từng trang, Vương Lan vừa giải thích: “Miên Trúc mồ côi cha, mẹ nàng từng là tú nương nổi danh kinh thành. Chỉ tiếc năm đó đắc tội quý nhân, bị phế đôi tay, giờ chỉ còn dựa vào Miên Trúc làm trong phủ để kiếm chút bạc sống qua ngày.”
“Hạ Vãn từ nhỏ đã bị bọn buôn người bán vào Chúc phủ, sớm chẳng còn nhớ quê quán ở đâu nữa.”
“Còn Trân Nhi, Tiểu Thanh và mấy người khác, hoặc là trong nhà đã chẳng còn ai, hoặc là có nhà mà cũng chẳng thể quay về.”
Đáy mắt Vương Lan thoáng hiện nét u buồn, nhưng trên môi lại gượng nở nụ cười: “Thiếu phu nhân, mong người rộng lòng mà có thể quan tâm họ nhiều hơn. Các cô nương đều là những người bạc mệnh, vẫn phải nghĩ cách xem làm sao mới có thể an trí cho các nàng.”
Thực ra Hạ Lan Chi cũng đã đoán được.
Trong thời đại này, người ta coi trọng nhất chính là trinh tiết, trinh liệt của nữ tử.
Những nữ tử kia ở Chúc phủ vốn đã bị coi thường, nếu có về nhà mẹ đẻ thì cũng chẳng thể sống yên ổn, trước sau đều không phải đường lâu dài.
Hạ Lan Chi suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Vương Lan, nếu ta biến cửa tiệm vải này thành tiệm may, mời các cô nương đảm nhận làm tú nương, ngươi thấy sao?”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 29: Bí Mật Hoàng Gia
10.0/10 từ 21 lượt.