Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?

82@-

Nam nhân siết chặt lấy nàng, bên tai vang dội tiếng ù ù như trống dồn, át cả hô hấp.


Hai vành tay Hạ Lan Chi đỏ lựng, trong lòng bồn chồn, cố xoay người để tránh tư thế ôm quá mức thân mật này. Nhưng eo nàng lập tức bị bàn tay Tạ Vô Ngân giữ chặt, không tài nào nhúc nhích.


Giọng hắn trầm thấp, gần như khẽ cắn vào vành tai nàng: “Đừng động.”


[Đúng là đồ ngụy quân tử!]


[Không, phải nói là hòa thượng giả dối mới đúng!]


[Dán gần thế này… chẳng lẽ cố ý? Ta sắp thở không nổi rồi!]


Nghe tiếng lòng ồn ào của nàng, khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ giật, rốt cuộc buông lỏng tay ra để nàng có thể hít thở được chút không khí.


Ngay khoảnh khắc ấy, trên đỉnh đầu vang lên tiếng vó ngựa lộp cộp, dồn dập như sóng tràn, ít nhất khoảng chừng hai ba mươi người.


“Đại ca, mau đuổi theo!”


“Hắn chắc chắn chưa đi xa, tiếp tục truy!”


Hạ Lan Chi nín thở, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ hơi thở của mình bị người ngoài phát giác.


Đúng lúc nàng nghĩ bọn chúng sắp bỏ đi, lại có tiếng quát từ xa truyền đến: “Đại ca, bên này sao lại có ngôi mộ bị đào xới?”


Người dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa khựng lại, ánh mắt quét sang chỗ bọn họ ẩn thân: “Đi xem. Không chừng kẻ kia trốn ở đây.”


Trong lòng Hạ Lan Chi căng như dây đàn. Đám người này vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng dễ dây vào, nếu lỡ bị phát hiện… chẳng lẽ sẽ bị giết ngay tại chỗ sao?


Tạ Vô Ngân cũng nghĩ đến điều đó, ánh mắt thoáng lạnh đi. Hắn áp môi sát tai nàng, giọng nói trầm thấp chỉ đủ cho hai người nghe: “Mượn trâm cài của cô một lát.”



Chưa đợi nàng kịp phản ứng, cây trâm bạc đã bị rút gọn gàng khỏi búi tóc, lạnh lẽo lóe sáng trong lòng bàn tay hắn.


Chỉ thấy ngân quang lóe sáng, cây trâm bạc rời tay hắn vẽ ra một đường vòng cung trong màn đêm, rồi cắm “phập” vào một tán lá ở xa.


Động tác cực nhỏ, nhưng trong mắt kẻ cầm đầu kia lại như một tiếng sấm. Sắc mặt hắn khẽ biến, vội kéo dây cương: “Bên kia! Mau đuổi theo!”


Ngay sau đó, bụi đất tung mù, vó ngựa rầm rập xa dần như cuồng phong cuốn qua.


Trong nấm mồ chật hẹp, hai bàn tay Hạ Lan Chi toát mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh, chỉ lắng nghe từng tiếng vó ngựa tan biến vào bóng đêm. Mãi đến khi xung quanh yên tĩnh, nàng mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi.


“Cô… còn định ôm cổ ta đến khi nào?”


Giọng nam trầm lạnh bỗng vang lên ngay sát bên tai. Hạ Lan Chi giật mình, lúc này mới nhận ra bản thân không biết từ lúc nào đã vòng tay ôm chặt lấy Tạ Vô Ngân.


Nấm mồ vốn đã hẹp, hai người không thể không kề sát nhau. Nhưng khoảng cách này… rõ ràng vượt quá mức bình thường.


“Vừa rồi… rốt cuộc bọn họ là ai?” Nàng buột miệng hỏi xong liền thấy hối hận. Từ nãy đến giờ nàng và hắn luôn ở cạnh nhau như vậy mà bản thân nàng còn không biết thì sao hắn có thể biết nhiều hơn được?


Tạ Vô Ngân khẽ chỉnh lại tăng bào, vẻ mặt thản nhiên: “Thích khách.”


“……”


[Ta tất nhiên cũng biết là thích khách rồi! Nói chuyện kiểu này ai mà chịu nổi chứ!]


Nghĩ đến việc vừa nãy hắn dùng trâm bạc cứu nàng một phen, Hạ Lan Chi quyết định nén giận, không thèm chấp nhặt với cái tên hòa thượng đáng ghét này.


Tạ Vô Ngân bỗng nghiêng người, ánh mắt khẽ liếc về phía gốc hòe già không xa, chỉ tay: “Người mà bọn thích khách kia đang truy.”


Lời vừa dứt, từ trên cây hòe liền có bóng người thoắt xuống. Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi, khoác bộ thanh y, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, bước đi lười nhác mà ngông nghênh.


“Nha, không ngờ ngay dưới chân thiên tử mà vẫn có cao thủ như đại sư đây.” Hắn nhếch môi cười, ánh mắt sáng ngời đầy giễu cợt.



Tạ Vô Ngân chẳng buồn đáp lại.


Thiếu niên kia lại huýt sáo, giọng pha chút phóng túng: “Vừa rồi thật đa tạ. Đám đuôi kia bám theo ta ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng nhờ một tay của ngài mới cắt được.”


Hạ Lan Chi thấy thiếu niên này dung mạo tuấn tú, thoạt nhìn cũng chẳng giống hạng người xấu nên liền hỏi: “Vậy rốt cuộc bọn họ vì sao cứ mãi truy đuổi ngươi?”


Thiếu niên chớp mắt, làm bộ uất ức: “Chỉ là ta cầm đi một món đồ của bọn họ thôi, thế mà cứ nháo lên đòi giết ta.”


Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Chi, đôi con ngươi lấp lánh, giọng điệu lại mềm mại nũng nịu: “Vị tỷ tỷ này thoạt trông hiền lành lương thiện, chắc chắn sẽ bảo vệ đệ đệ, đúng không?”


Thiếu niên vốn sinh đẹp, đến cả lúc làm nũng cũng không mất đi nửa phần phong thái, trái lại càng giống con thú nhỏ mất mẹ giữa mùa đông, khiến Hạ Lan Chi chẳng hiểu sao lại dấy lên lòng trắc ẩn.


Nàng hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là thứ gì mà quan trọng đến mức bọn họ thà đuổi giết ngươi ba ngày ba đêm cũng không chịu bỏ qua vậy?”


Thiếu niên cười khẽ, ánh mắt mang theo chút tinh nghịch: “Chẳng qua là tín vật trên người trang chủ bọn họ thôi.”


Lúc này Hạ Lan Chi vẫn chưa nhận ra có gì bất thường.


Chỉ thấy thiếu niên chắp tay hành lễ, tay xách theo một chiếc tay nải màu đen: “Đa tạ ân công hôm nay ra tay cứu giúp. Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Diệp Hằng. Không biết ân công và vị tỷ tỷ đây xưng hô thế nào?”


Ánh mắt Tạ Vô Ngân lạnh lùng: “Người truy ngươi đã đi rồi.”


Bị đuổi đi, Diệp Hằng chẳng hề tức giận. Hắn nheo đôi mắt đào hoa, cười nói: “Kia… tỷ tỷ, hôm khác nếu có duyên chúng ta lại gặp nhau nhé.”


Dứt lời, hắn tung người nhảy lên cây hòe, thân ảnh trong bóng đêm nhanh tựa quỷ mị. Chỉ nghe “vèo vèo” mấy tiếng, móc câu đã bám vào thân cây khác, chớp mắt hắn liền biến mất.


Hạ Lan Chi cau mày: “Sao ngai lại đối xử lạnh lùng với hắn như thế, chỉ là hỏi tên thôi mà.”


Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “A. Cô có biết trong cái tay nải hắn mang theo là thứ gì không?”


“Là… là cái gì?”



Trong lòng Hạ Lan Chi bỗng thấy rờn rợn, đem chuyện bọn người kia truy đuổi Diệp Hằng ba ngày ba đêm liên hệ lại, liền thấy mọi thứ trở nên thông suốt!


Nghĩ đến thiếu niên môi hồng răng trắng, giọng nói ôn hòa mà gọi nàng là tỷ tỷ


Sắc mặt nàng tức khắc trở nên khó coi.


“Hắn rốt cuộc là…”


Tạ Vô Ngân nhìn nét mặt nàng dần méo mó, rốt cuộc cũng có chút hài lòng: “Gần đây ta nghe nói trang chủ Tùng Sơn trang đắc tội người khác, có kẻ bỏ ra số tiền lớn trên chợ đen để mua lấy cái đầu của hắn.”


Trong lòng Hạ Lan Chi giật thót. Nếu chỉ là một cái xác thì thôi, nhưng thiếu niên ấy dung mạo tươi tắn, cười nói ngọt ngào, nào ngờ lại là một sát thủ ra tay giết người không chớp mắt.


Nghĩ tới việc hắn còn dám bảo hôm khác sẽ gặp lại, cả người nàng lập tức nổi da gà.


Một cơn gió lạnh thổi qua, Hạ Lan Chi run rẩy, quay đầu lại thì không thấy bóng dáng Tạ Vô Ngân đâu.


“Tiểu sư phụ?” Nàng run run cất tiếng gọi.


Tạ Vô Ngân từ phía sau ngôi mộ bước ra, nhìn thẳng nàng mà hỏi: “Cô hao tổn bao nhiêu sức lực để nghiệm thi, vậy người này rốt cuộc có quan hệ gì với cô?”


“Nàng là nha hoàn của phủ Chúc gia.” Hạ Lan Chi co rụt cổ, giọng nhỏ đi, “Ta nghĩ nàng không phải do đuối nước mà chết, có lẽ còn có hung thủ khác.”


“Nếu đã vậy, sao cô không báo quan phủ?” Tạ Vô Ngân vừa hỏi vừa xoay vòng chuỗi Phật châu ngọc sáng trong tay.


Hạ Lan Chi nào dám nói với quan phủ? Nếu bọn sai dịch tới điều tra Chúc phủ, chẳng phải sẽ kinh động đến tất cả hay sao?


Thấy nàng im lặng, Tạ Vô Ngân mới chậm rãi nói: “Đại Lý Tự thiếu khanh với bần tăng có giao tình, ta có thể nhờ hắn đến nghiệm thi giúp.”


“Ngài…” Hạ Lan Chi nuốt khan một ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi: “Vì sao lại giúp ta?”


Ở kinh thành, Hạ Lan Chi vốn chỉ có một thân một mình, mọi việc đều phải tự mình gánh vác. Vì thế, nàng thực sự không lý do gì để vị sư phụ danh tiếng lẫy lừng như Tạ Vô Ngân ra tay giúp đỡ.



Khóe môi Tạ Vô Ngân khẽ cong, mang theo chút ý cười: “Coi như là thù lao lần trước cô đã giúp ta.”


Nghe vậy, tảng đá đè nặng trong lòng Hạ Lan Chi rốt cuộc cũng rơi xuống. Nàng không sợ tự mình gặp phiền phức, nhưng điều nàng e ngại nhất chính là mắc nợ nhân tình.


“Vậy thì hôm nay xem như đã thanh toán xong?” Hạ Lan Chi hỏi.


Không bao lâu sau, người của Đại Lý Tự đã vội vàng chạy đến.


Vị thiếu khanh kia chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng khi đối diện với Tạ Vô Ngân lại cung kính đến cực điểm, lưng gần như song song với mặt đất: “Vô Ngân sư phụ, muộn thế này không biết đã xảy ra chuyện gì?”


Tạ Vô Ngân hơi nâng cằm, chỉ về phía nấm mồ: “Thi thể này có chút khả nghi, phiền tra rõ nguyên nhân tử vong.”


“Vâng.” Thiếu khanh lập tức ra hiệu cho ngỗ tác phía sau tiến lên nghiệm thi.


Vài tên nha dịch giơ cao đuốc, ánh lửa soi sáng cả một vùng, như biến đêm thành ngày.


Một lúc sau, lão ngỗ tác râu bạc mới được người dìu từ dưới huyệt mộ bò lên.


“Khởi bẩm đại nhân, người này chết cách đây tám ngày. Bước đầu phán đoán là chết đuối.”


Nghe vậy, Hạ Lan Chi lập tức nhíu mày: “Không thể nào! Nơi nàng ta ngã xuống, mực nước còn chưa đến thắt lưng, sao có thể chết chìm được?”


Vị thiếu khanh thoáng nhìn nữ tử đang đứng phía sau Tạ Vô Ngân, liền hỏi: “Vị cô nương này là…”


Tạ Vô Ngân thản nhiên đáp: “Trưởng tức của Chúc thừa tướng – Hạ Lan thị.”


Gần đây, chuyện liên quan đến Chúc gia đã khiến kinh thành bàn tán xôn xao, tất nhiên vị thiếu khanh cũng rõ ràng, vì thế không hỏi thêm.


Ngỗ tác lại chắp tay nói: “Đây mới chỉ là phán đoán sơ bộ. Nếu muốn xác định nguyên nhân tử vong chính xác, cần đưa thi thể về nghĩa trang, tiến hành kiểm tra kỹ càng hơn.”


“Như vậy cũng được.” Tạ Vô Ngân gật đầu, “Chuyện này liền phiền đến Thôi Thiếu Khanh.”


“Không dám, không dám, đây vốn là bổn phận của hạ quan.” Thôi Thiếu Khanh lau mồ hôi trên trán, liên tục khiêm nhường.


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 28: Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Đệ Đệ Đúng Không?
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...