Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
60@-
Tiếng quát thình lình vang lên khiến hàng mi Hạ Lan Chi khẽ run, lời còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn trở lại nơi yết hầu. Nàng im lặng cúi đầu, bộ dáng như bị hù dọa, càng khiến người ngoài nhìn vào không khỏi dấy lên lòng thương xót.
Chúc lão phu nhân tức giận đến mặt mũi xanh mét, nghiêm giọng khiển trách: “Đứa nhỏ này vừa rồi còn thay ngươi cầu tình, sao ngươi có thể trở mặt vô tình, nói ra lời tuyệt nghĩa như thế?”
Chúc Lý thị nghe vậy, trong lòng như có lửa đốt, khổ sở không nên lời. Rõ ràng là Hạ Lan Chi lấy danh nghĩa là quan tâm bà, cố tình trước mặt lão thái thái quấy đục mặt nước!
“Lão phu nhân,” Bà nghiến răng, giọng căm hận, “Việc hôm nay tuy do con dâu khởi đầu, nhưng suy cho cùng vẫn là Hạ Lan thị sai trước. Nếu không phải nàng ta ở ngoài làm mất thanh danh Chúc phủ thì sao con dâu lại xử phạt thê thiếp của Tuyên Nhi như thế được? Lão phu nhân nếu đã muốn phạt, há có thể chỉ trút giận lên người Hương Lan? Lại còn nhân cơ hội tước đoạt quyền quản gia của con dâu… Hương Lan con sao có thể tâm phục khẩu phục được!”
Chúc lão phu nhân tức đến run cả người, suýt nữa đứng không vững. Hạ Lan Chi liền vội vàng đỡ lấy, lo lắng gọi: “Tổ mẫu! Thân thể quan trọng, ngài cứ để mặc bà bà đi thôi!”
Nàng càng ra sức khuyên can, càng khiến lão thái thái lại thêm phẫn nộ, nhìn sang Chúc Lý thị mà lửa giận bốc lên ngày một cao hơn.
“Vẫn là Chi Nhi hiểu chuyện hiếu thuận,” Chúc lão phu nhân hít một hơi ổn định thân hình, giọng đầy lạnh lẽo, “Không như một số người, cứ nhất mực muốn chọc ta tức chết thì mới vừa lòng!”
Chúc Lý thị lập tức cắn chặt môi đến bật máu, trong mắt thoáng lóe lửa giận muốn thiêu đốt cả người. Trong lòng nàng hận thấu xương, thầm rủa lão thái thái mắt mù tâm hẹp, thế mà lại không nhìn thấu tiểu tiện nhân này đang giả bộ đáng thương!
Trước kia nàng ta đâu có yếu đuối như vậy, một cái tát có thể đánh cho mấy bà tử rách miệng chảy máu cơ đấy!
“Này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Giọng nam trung khí, dày dặn và đầy uy nghi của một nam nhân trung niên vang lên, ngay sau đó thân ảnh Chúc Thành Hải xuất hiện. Ông được mấy gã sai vặt vây quanh, sải bước nhanh như gió, chỉ ba bước đã thành hai mà đi thẳng vào trong.
Vừa hạ triều về nhà, chưa kịp thay y phục, ông đã nghe nha hoàn hốt hoảng báo rằng lão phu nhân cùng chính thất đang ầm ĩ ở Kinh Viên!
Chúc Thành Hải vội vã tới nơi, vừa bước đến cửa đã nghe Lý thị nhắc tới chuyện chưởng gia quyền, giọng điệu còn đầy tranh chấp.
Trong viện, Chúc lão phu nhân ôm ngực, khuôn mặt phủ kín nỗi bi thương, nước mắt như muốn trào ra: “Ngươi mau quản giáo lại thê tử của mình đi! Hôm nay nếu không phải ta kịp thời ngăn cản, suýt nữa đã khiến đứa nhỏ của Tuyên Nhi bị kinh động mà mất ở trong bụng rồi! Ta chỉ nói với nàng vài câu, bảo đóng cửa suy ngẫm, chép kinh Phật tạ lỗi. Chìa khóa kho cũng chỉ tạm thời giao cho ta giữ mấy ngày, chờ nàng qua thời hạn ta sẽ lại trả. Thế mà nàng cãi ngược, lời lẽ gay gắt, chẳng khác nào muốn tức chết ta tại chỗ! Lại còn đổ thừa mọi chuyện do Chi Nhi gây ra, một mực muốn đẩy tất cả tội lỗi lên người Hạ Lan Chi!”
Chúc Thành Hải chau mày thật sâu, nhìn thấy cả mẹ ruột lẫn chính thất đều đang nổi nóng, ông chỉ có thể dằn lòng, đưa ánh mắt nghiêm nghị, đầy sức nặng về phía Hạ Lan Chi, nàng trông như sắp ngất, gương mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện này thế nào?”
Hạ Lan Chi vội cúi gối hành lễ, giọng mềm nhẹ nhưng rõ ràng, từ tốn thuật lại mọi việc từ đầu đến cuối.
Nàng không thêm thắt, cũng chẳng tô vẽ. Chỉ nhấn mạnh rằng chính nàng giữ lại cửa tiệm của Chúc Võ Tuyên, cùng bàn bạc lại sổ sách.
“Công công,” Nàng ngẩng đầu, giọng điềm đạm mà uất ức, “Cửa tiệm sau khi tuyển thêm vài tiểu nhị, bọn họ vẫn luôn ở đó bận rộn quản lý mọi việc. Vương thị thì mỗi ngày chỉ tới kiểm kê sổ sách. Vậy mà bà bà lại khăng khăng nói chúng con khiến Chúc gia mất mặt, thanh danh bên ngoài cũng bị hủy hoại…”
Sắc mặt Chúc Thành Hải trở nên u ám. Ông biết rõ thê tử sớm đã không ưa thê tử của Tuyên nhi, chỉ là xưa nay ông vốn không muốn nhúng tay vào chuyện hậu viện…
Đổi lại mà nói, chỉ cần Hạ Lan Chi không bị dày vò đến mất mạng ở Chúc gia, ông liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng lúc này, Hạ Lan Chi không những thoát hiểm, mà còn khiến mẫu thân và Chúc Lý thị vì nàng mà náo loạn, gần như lật tung cả tướng phủ!
Vành mắt Chúc Lý thị hoe đỏ, cơ hồ bật khóc: “Lão gia… nàng ở bên ngoài cùng ngoại nam đánh đố, thua rồi thì… liền muốn c** s*ch xiêm y…”
Giọng nói nghẹn ngào, vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, làm như chuyện kia là chuyện gì đó làm bà nhục nhã muốn chết vậy.
“c** s*ch xiêm y?” Chúc Thành Hải nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo tựa chim ưng khóa chặt trên người Hạ Lan Chi.
Hạ Lan Chi trừng to đôi mắt trong veo, môi anh đào khẽ run, nửa câu cũng nói không thành, giống như kinh hãi đến ngây dại.
Lông mi nàng khẽ chớp, lệ trong veo theo khóe mắt rơi xuống: “Bà bà… ngài đang nói gì vậy? Con dâu biết ngài vốn chẳng thích con dâu, nhưng dù sao con dâu cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của Võ Tuyên! Ngài muốn tìm cớ hành hạ con dâu, cái gì không viện, lại cố tình đem chuyện này ra mà viện cớ? Danh tiết của con dâu không còn thì thôi, nhưng hài cốt của tướng công còn chưa lạnh, nếu chàng dưới suối vàng nghe được, chẳng phải sẽ đau lòng chết đi sao?”
Chúc Lý Thị tức đến mức mặt già gần như vặn vẹo: “Chuyện tốt của ngươi ở ngoài đã đồn ầm lên, cần gì ta phải bịa đặt ở đây?”
Một câu nghẹn ngào, khiến gương mặt vốn kiều diễm càng thêm thảm thương như hoa lê đái vũ.
Chúc lão phu nhân đau lòng đến run rẩy, liên tục thay nàng lau nước mắt: “Ngươi chỉ nghe vài câu đồn đãi bên ngoài mà đã muốn lật cả nhà này lên? Nếu ngày khác có người tung tin ngươi cùng kẻ khác dây dưa, vậy thì Chúc gia chúng ta có thể lập tức hưu ngươi, không cần tra xét gì hết sao?”
“Nương!” Chúc Thành Hải chau mày, gần như có thể kẹp chết ruồi muỗi, “Dù gì cũng chỉ là hiểu lầm, nói rõ ra liền xong, sao người lại phải thốt ra những lời hồ đồ này!”
Chúc Lý thị cắn chặt răng, lệ như muốn trào ra. Bà gả vào Chúc gia hai mươi năm, chưa từng có ai dám chống đối, chưa từng có ai dám nói bà sai.
Vậy mà Hạ Lan Chi mới vào cửa hơn nửa tháng, nhi tử thì chết, quyền quản gia thì bị tước, đến nay lại còn dám đẩy nàng vào thế phải nhận tiếng “hưu thê”!
Tất cả mọi chuyện, đều là bởi vì Hạ Lan Chi!
Chúc lão phu nhân cũng biết lời mình vừa nói quá nặng, song vẫn kiên quyết: “Quy củ là điều đầu tiên để giữ gia phong. Nếu Lý thị tự mình lầm lỗi, thì tất nhiên phải chịu phạt.”
Sự tình đã đến nước này, Chúc Thành Hải chỉ còn cách hạ giọng khuyên nhủ: “Hương Lan, nàng hãy nghe theo mẫu thân đi. Mẫu thân chỉ là tạm thay nàng quản lý, đợi nàng hết lệnh cấm túc, chìa khóa kho của phủ và cả con dấu đều sẽ trả lại cho nàng.”
Dù trong lòng Chúc Lý thị vạn phần không cam, nhưng lời lão thái thái đã nói ra vừa uy nghiêm vừa hợp lý, nào có chỗ để phản bác. Bề ngoài là “tạm thay”, nhưng chỉ có bà mới hiểu rõ một khi quyền lực rời khỏi tay, muốn đoạt lại, e là gian nan vô cùng!
Hai thái dương bà giật liên hồi, bàn tay vô thức ép chặt, cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã gục: “Lão gia… thiếp… thiếp thật sự khó chịu…”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hạ Lan Chi nhanh chân đỡ lấy, giọng lo lắng vang lên: “Bà bà! Bà bà, ngài làm sao vậy?”
“Phu nhân!” Chúc Thành Hải và Chúc lão phu nhân vội vàng tiến lại, chỉ thấy Chúc Lý thị nửa người ngả trong lòng Hạ Lan Chi, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn đã hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, mau đi thỉnh đại phu!” Chúc lão phu nhân hốt hoảng phân phó. Dù bình thường không ưa đứa con dâu này, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, Lý gia truy cứu thì bà cũng khó lòng ăn nói.
Hạ Lan Chi siết chặt cánh tay Lý thị, thần sắc căng thẳng: “Chỉ e là tức giận quá mà dẫn đến hôn mê. Nếu không xử lý kịp thời, chỉ sợ sẽ thành trúng gió, nửa người sẽ bị liệt mất!”
“Cái gì? Nghiêm trọng đến vậy sao!” Chúc Thành Hải thất kinh.
“Con dâu trước kia ở thôn quê, từng thấy thầy lang ứng cứu người bị trúng gió, cứu chữa kịp thời còn giữ được tính mạng.”
Trúng gió nào phải chuyện nhỏ. Tuy chưa chắc nàng đã có bản lĩnh, nhưng trong lúc nguy cấp, Chúc Thành Hải cũng chỉ còn nước liều: “Ngươi… ngươi mau thử đi!”
Hạ Lan Chi khẽ nâng cánh tay đang rũ xuống của Chúc Lý thị, bàn tay trắng nõn lướt qua ống tay áo rộng, ngón tay sắc bén bất ngờ bấm mạnh vào huyệt hổ khẩu (*).
(*) Hổ khẩu: Nằm ở chỗ lõm giữa ngón cái và ngón trỏ.
Đau!
Một cơn đau thấu tim khiến Chúc Lý thị suýt chút nữa bật tiếng kêu thảm, may mà lý trí mạnh mẽ vẫn kịp ghìm lại bản năng, nuốt ngược tiếng rên xuống cổ họng.
Hạ Lan Chi thấy khóe môi bà ta run rẩy vì đau đớn mà vẫn cố chấp không chịu tỉnh lại, khóe môi nàng liền cong lên, nụ cười thấm đượm trào phúng.
Giả vờ bất tỉnh ư? Thật sự thích trò này đến vậy sao?
Vậy thì đừng trách nàng thừa cơ báo thù riêng!
“Thế nào, vẫn chưa tỉnh lại?” Chúc Thành Hải sốt ruột hỏi dồn.
Hạ Lan Chi ngước mắt, bình thản đáp: “Có lẽ sức con dâu quá yếu. Công công, không bằng ngài tự mình thử đi? Nhất định phải làm bà bà mau chóng tỉnh lại, bằng không một khi để bà hoàn toàn mê man, e rằng sẽ để lại di chứng liệt nửa người, khi đó thì muộn rồi!”
Chúc Thành Hải nghe vậy liền khựng lại. Chuyện trúng gió vốn cực kỳ đáng sợ, nghe nói có thể khiến một người khỏe mạnh bỗng chốc biến thành tàn phế. Nhưng… chỉ véo một cái ở hổ khẩu thôi, liệu có tác dụng thật sao?
“Con còn ngồi thừ đó làm gì! Còn không mau thử đi?” Chúc lão phu nhân nóng ruột, quải trượng gõ cộc cộc xuống đất thúc giục.
Bất đắc dĩ, Chúc Thành Hải đành phải ngồi xổm xuống bên Hạ Lan Chi.
Theo sự chỉ dẫn của nàng, ông ta dùng ngón cái mạnh mẽ bấm xuống ngay vết đỏ trên tay Chúc Lý thị, lực đạo hung hăng hơn hẳn Hạ Lan Chi.
“A!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Tiếng quát thình lình vang lên khiến hàng mi Hạ Lan Chi khẽ run, lời còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn trở lại nơi yết hầu. Nàng im lặng cúi đầu, bộ dáng như bị hù dọa, càng khiến người ngoài nhìn vào không khỏi dấy lên lòng thương xót.
Chúc lão phu nhân tức giận đến mặt mũi xanh mét, nghiêm giọng khiển trách: “Đứa nhỏ này vừa rồi còn thay ngươi cầu tình, sao ngươi có thể trở mặt vô tình, nói ra lời tuyệt nghĩa như thế?”
Chúc Lý thị nghe vậy, trong lòng như có lửa đốt, khổ sở không nên lời. Rõ ràng là Hạ Lan Chi lấy danh nghĩa là quan tâm bà, cố tình trước mặt lão thái thái quấy đục mặt nước!
“Lão phu nhân,” Bà nghiến răng, giọng căm hận, “Việc hôm nay tuy do con dâu khởi đầu, nhưng suy cho cùng vẫn là Hạ Lan thị sai trước. Nếu không phải nàng ta ở ngoài làm mất thanh danh Chúc phủ thì sao con dâu lại xử phạt thê thiếp của Tuyên Nhi như thế được? Lão phu nhân nếu đã muốn phạt, há có thể chỉ trút giận lên người Hương Lan? Lại còn nhân cơ hội tước đoạt quyền quản gia của con dâu… Hương Lan con sao có thể tâm phục khẩu phục được!”
Chúc lão phu nhân tức đến run cả người, suýt nữa đứng không vững. Hạ Lan Chi liền vội vàng đỡ lấy, lo lắng gọi: “Tổ mẫu! Thân thể quan trọng, ngài cứ để mặc bà bà đi thôi!”
Nàng càng ra sức khuyên can, càng khiến lão thái thái lại thêm phẫn nộ, nhìn sang Chúc Lý thị mà lửa giận bốc lên ngày một cao hơn.
“Vẫn là Chi Nhi hiểu chuyện hiếu thuận,” Chúc lão phu nhân hít một hơi ổn định thân hình, giọng đầy lạnh lẽo, “Không như một số người, cứ nhất mực muốn chọc ta tức chết thì mới vừa lòng!”
Chúc Lý thị lập tức cắn chặt môi đến bật máu, trong mắt thoáng lóe lửa giận muốn thiêu đốt cả người. Trong lòng nàng hận thấu xương, thầm rủa lão thái thái mắt mù tâm hẹp, thế mà lại không nhìn thấu tiểu tiện nhân này đang giả bộ đáng thương!
Trước kia nàng ta đâu có yếu đuối như vậy, một cái tát có thể đánh cho mấy bà tử rách miệng chảy máu cơ đấy!
“Này, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Giọng nam trung khí, dày dặn và đầy uy nghi của một nam nhân trung niên vang lên, ngay sau đó thân ảnh Chúc Thành Hải xuất hiện. Ông được mấy gã sai vặt vây quanh, sải bước nhanh như gió, chỉ ba bước đã thành hai mà đi thẳng vào trong.
Vừa hạ triều về nhà, chưa kịp thay y phục, ông đã nghe nha hoàn hốt hoảng báo rằng lão phu nhân cùng chính thất đang ầm ĩ ở Kinh Viên!
Chúc Thành Hải vội vã tới nơi, vừa bước đến cửa đã nghe Lý thị nhắc tới chuyện chưởng gia quyền, giọng điệu còn đầy tranh chấp.
Trong viện, Chúc lão phu nhân ôm ngực, khuôn mặt phủ kín nỗi bi thương, nước mắt như muốn trào ra: “Ngươi mau quản giáo lại thê tử của mình đi! Hôm nay nếu không phải ta kịp thời ngăn cản, suýt nữa đã khiến đứa nhỏ của Tuyên Nhi bị kinh động mà mất ở trong bụng rồi! Ta chỉ nói với nàng vài câu, bảo đóng cửa suy ngẫm, chép kinh Phật tạ lỗi. Chìa khóa kho cũng chỉ tạm thời giao cho ta giữ mấy ngày, chờ nàng qua thời hạn ta sẽ lại trả. Thế mà nàng cãi ngược, lời lẽ gay gắt, chẳng khác nào muốn tức chết ta tại chỗ! Lại còn đổ thừa mọi chuyện do Chi Nhi gây ra, một mực muốn đẩy tất cả tội lỗi lên người Hạ Lan Chi!”
Chúc Thành Hải chau mày thật sâu, nhìn thấy cả mẹ ruột lẫn chính thất đều đang nổi nóng, ông chỉ có thể dằn lòng, đưa ánh mắt nghiêm nghị, đầy sức nặng về phía Hạ Lan Chi, nàng trông như sắp ngất, gương mặt trắng bệch, hơi thở mỏng manh.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc chuyện này thế nào?”
Hạ Lan Chi vội cúi gối hành lễ, giọng mềm nhẹ nhưng rõ ràng, từ tốn thuật lại mọi việc từ đầu đến cuối.
Nàng không thêm thắt, cũng chẳng tô vẽ. Chỉ nhấn mạnh rằng chính nàng giữ lại cửa tiệm của Chúc Võ Tuyên, cùng bàn bạc lại sổ sách.
“Công công,” Nàng ngẩng đầu, giọng điềm đạm mà uất ức, “Cửa tiệm sau khi tuyển thêm vài tiểu nhị, bọn họ vẫn luôn ở đó bận rộn quản lý mọi việc. Vương thị thì mỗi ngày chỉ tới kiểm kê sổ sách. Vậy mà bà bà lại khăng khăng nói chúng con khiến Chúc gia mất mặt, thanh danh bên ngoài cũng bị hủy hoại…”
Sắc mặt Chúc Thành Hải trở nên u ám. Ông biết rõ thê tử sớm đã không ưa thê tử của Tuyên nhi, chỉ là xưa nay ông vốn không muốn nhúng tay vào chuyện hậu viện…
Đổi lại mà nói, chỉ cần Hạ Lan Chi không bị dày vò đến mất mạng ở Chúc gia, ông liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng lúc này, Hạ Lan Chi không những thoát hiểm, mà còn khiến mẫu thân và Chúc Lý thị vì nàng mà náo loạn, gần như lật tung cả tướng phủ!
Vành mắt Chúc Lý thị hoe đỏ, cơ hồ bật khóc: “Lão gia… nàng ở bên ngoài cùng ngoại nam đánh đố, thua rồi thì… liền muốn c** s*ch xiêm y…”
Giọng nói nghẹn ngào, vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, làm như chuyện kia là chuyện gì đó làm bà nhục nhã muốn chết vậy.
“c** s*ch xiêm y?” Chúc Thành Hải nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo tựa chim ưng khóa chặt trên người Hạ Lan Chi.
Hạ Lan Chi trừng to đôi mắt trong veo, môi anh đào khẽ run, nửa câu cũng nói không thành, giống như kinh hãi đến ngây dại.
Lông mi nàng khẽ chớp, lệ trong veo theo khóe mắt rơi xuống: “Bà bà… ngài đang nói gì vậy? Con dâu biết ngài vốn chẳng thích con dâu, nhưng dù sao con dâu cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của Võ Tuyên! Ngài muốn tìm cớ hành hạ con dâu, cái gì không viện, lại cố tình đem chuyện này ra mà viện cớ? Danh tiết của con dâu không còn thì thôi, nhưng hài cốt của tướng công còn chưa lạnh, nếu chàng dưới suối vàng nghe được, chẳng phải sẽ đau lòng chết đi sao?”
Chúc Lý Thị tức đến mức mặt già gần như vặn vẹo: “Chuyện tốt của ngươi ở ngoài đã đồn ầm lên, cần gì ta phải bịa đặt ở đây?”
Một câu nghẹn ngào, khiến gương mặt vốn kiều diễm càng thêm thảm thương như hoa lê đái vũ.
Chúc lão phu nhân đau lòng đến run rẩy, liên tục thay nàng lau nước mắt: “Ngươi chỉ nghe vài câu đồn đãi bên ngoài mà đã muốn lật cả nhà này lên? Nếu ngày khác có người tung tin ngươi cùng kẻ khác dây dưa, vậy thì Chúc gia chúng ta có thể lập tức hưu ngươi, không cần tra xét gì hết sao?”
“Nương!” Chúc Thành Hải chau mày, gần như có thể kẹp chết ruồi muỗi, “Dù gì cũng chỉ là hiểu lầm, nói rõ ra liền xong, sao người lại phải thốt ra những lời hồ đồ này!”
Chúc Lý thị cắn chặt răng, lệ như muốn trào ra. Bà gả vào Chúc gia hai mươi năm, chưa từng có ai dám chống đối, chưa từng có ai dám nói bà sai.
Vậy mà Hạ Lan Chi mới vào cửa hơn nửa tháng, nhi tử thì chết, quyền quản gia thì bị tước, đến nay lại còn dám đẩy nàng vào thế phải nhận tiếng “hưu thê”!
Tất cả mọi chuyện, đều là bởi vì Hạ Lan Chi!
Chúc lão phu nhân cũng biết lời mình vừa nói quá nặng, song vẫn kiên quyết: “Quy củ là điều đầu tiên để giữ gia phong. Nếu Lý thị tự mình lầm lỗi, thì tất nhiên phải chịu phạt.”
Sự tình đã đến nước này, Chúc Thành Hải chỉ còn cách hạ giọng khuyên nhủ: “Hương Lan, nàng hãy nghe theo mẫu thân đi. Mẫu thân chỉ là tạm thay nàng quản lý, đợi nàng hết lệnh cấm túc, chìa khóa kho của phủ và cả con dấu đều sẽ trả lại cho nàng.”
Dù trong lòng Chúc Lý thị vạn phần không cam, nhưng lời lão thái thái đã nói ra vừa uy nghiêm vừa hợp lý, nào có chỗ để phản bác. Bề ngoài là “tạm thay”, nhưng chỉ có bà mới hiểu rõ một khi quyền lực rời khỏi tay, muốn đoạt lại, e là gian nan vô cùng!
Hai thái dương bà giật liên hồi, bàn tay vô thức ép chặt, cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã gục: “Lão gia… thiếp… thiếp thật sự khó chịu…”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hạ Lan Chi nhanh chân đỡ lấy, giọng lo lắng vang lên: “Bà bà! Bà bà, ngài làm sao vậy?”
“Phu nhân!” Chúc Thành Hải và Chúc lão phu nhân vội vàng tiến lại, chỉ thấy Chúc Lý thị nửa người ngả trong lòng Hạ Lan Chi, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn đã hôn mê bất tỉnh.
“Người đâu, mau đi thỉnh đại phu!” Chúc lão phu nhân hốt hoảng phân phó. Dù bình thường không ưa đứa con dâu này, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, Lý gia truy cứu thì bà cũng khó lòng ăn nói.
Hạ Lan Chi siết chặt cánh tay Lý thị, thần sắc căng thẳng: “Chỉ e là tức giận quá mà dẫn đến hôn mê. Nếu không xử lý kịp thời, chỉ sợ sẽ thành trúng gió, nửa người sẽ bị liệt mất!”
“Cái gì? Nghiêm trọng đến vậy sao!” Chúc Thành Hải thất kinh.
“Con dâu trước kia ở thôn quê, từng thấy thầy lang ứng cứu người bị trúng gió, cứu chữa kịp thời còn giữ được tính mạng.”
Trúng gió nào phải chuyện nhỏ. Tuy chưa chắc nàng đã có bản lĩnh, nhưng trong lúc nguy cấp, Chúc Thành Hải cũng chỉ còn nước liều: “Ngươi… ngươi mau thử đi!”
Hạ Lan Chi khẽ nâng cánh tay đang rũ xuống của Chúc Lý thị, bàn tay trắng nõn lướt qua ống tay áo rộng, ngón tay sắc bén bất ngờ bấm mạnh vào huyệt hổ khẩu (*).
(*) Hổ khẩu: Nằm ở chỗ lõm giữa ngón cái và ngón trỏ.
Đau!
Một cơn đau thấu tim khiến Chúc Lý thị suýt chút nữa bật tiếng kêu thảm, may mà lý trí mạnh mẽ vẫn kịp ghìm lại bản năng, nuốt ngược tiếng rên xuống cổ họng.
Hạ Lan Chi thấy khóe môi bà ta run rẩy vì đau đớn mà vẫn cố chấp không chịu tỉnh lại, khóe môi nàng liền cong lên, nụ cười thấm đượm trào phúng.
Giả vờ bất tỉnh ư? Thật sự thích trò này đến vậy sao?
Vậy thì đừng trách nàng thừa cơ báo thù riêng!
“Thế nào, vẫn chưa tỉnh lại?” Chúc Thành Hải sốt ruột hỏi dồn.
Hạ Lan Chi ngước mắt, bình thản đáp: “Có lẽ sức con dâu quá yếu. Công công, không bằng ngài tự mình thử đi? Nhất định phải làm bà bà mau chóng tỉnh lại, bằng không một khi để bà hoàn toàn mê man, e rằng sẽ để lại di chứng liệt nửa người, khi đó thì muộn rồi!”
Chúc Thành Hải nghe vậy liền khựng lại. Chuyện trúng gió vốn cực kỳ đáng sợ, nghe nói có thể khiến một người khỏe mạnh bỗng chốc biến thành tàn phế. Nhưng… chỉ véo một cái ở hổ khẩu thôi, liệu có tác dụng thật sao?
“Con còn ngồi thừ đó làm gì! Còn không mau thử đi?” Chúc lão phu nhân nóng ruột, quải trượng gõ cộc cộc xuống đất thúc giục.
Bất đắc dĩ, Chúc Thành Hải đành phải ngồi xổm xuống bên Hạ Lan Chi.
Theo sự chỉ dẫn của nàng, ông ta dùng ngón cái mạnh mẽ bấm xuống ngay vết đỏ trên tay Chúc Lý thị, lực đạo hung hăng hơn hẳn Hạ Lan Chi.
“A!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 40: Tức Giận Đến Trúng Gió
10.0/10 từ 21 lượt.