Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
74@-
“Cô mẫu, giờ lành sắp qua rồi.”
Thiếu nữ ấy chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân mặc đồ tang đơn bạc, vóc dáng lại gầy yếu đến đáng thương.
Hiện tại trong nhà họ Chúc, người duy nhất còn có thể gọi Chúc Lý thị một tiếng “cô mẫu”, cũng chỉ có biểu tiểu thư Tống Uyển Nhi.
Thấy Chúc Lý thị vẫn chưa có động tĩnh gì, Tống Uyển Nhi lại hạ giọng nhắc nhở: “Cô mẫu, Vô Ngân sư phụ nói, nếu lỡ mất giờ lành hạ táng của đại biểu ca sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tướng gia. Hơn nữa… hơn nữa còn sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện đầu thai kiếp sau của biểu huynh.”
Hai nam nhân đó là những người quan trọng nhất đối với Chúc Lý thị, bởi vậy bà cũng không tiếp tục dây dưa chuyện Hạ Lan Chi vừa nói, chỉ phất tay lạnh nhạt: “Dẫn nó đi thay một bộ quần áo sạch sẽ đi.”
Ánh mắt bà tràn đầy vẻ khinh miệt, từ trên xuống dưới thản nhiên đánh giá Hạ Lan Chi một lượt, giọng nói lạnh lùng như dao cứa: “Đúng là nữ nhi của hạng thường dân! Đã bước vào cửa nhà họ Chúc, thì cũng nên biết điều một chút, đừng để làm ô uế danh tiếng nhà ta.”
Bầ vốn đã sớm đoán chắc Hạ Lan Chi chẳng qua chỉ là thứ nữ nhà buôn kém cỏi, nông cạn thiếu hiểu biết, nghĩ bụng hạng người ấy chắc chắn không dám cãi lời ai trước mặt đông người. Huống hồ, Hạ Lan Chi vừa mới thành quả phụ, hôm nay là ngày hạ táng trượng phu, nàng không xuất hiện thì cũng khó ăn nói với thiên hạ.
Chính vì vậy, bà mới cố tình tự mình ra mặt.
Hạ Lan Chi siết chặt tấm vải trắng đơn bạc trên người, ánh mắt cụp xuống, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Nếu không phải bị đám người này dồn ép, nàng sao phải rơi vào cảnh chật vật thế này!
Bà tử lôi nàng tới một viện nhỏ vắng vẻ, qua loa ném bộ đồ tang cũ kỹ xuống trước mặt nàng, giọng điệu chẳng buồn che giấu sự khinh thường: “Thiếu phu nhân, tự mà thay đi.”
“Ai, mấy người các ngươi……” Tống Uyển Nhi cũng theo bước vào phòng, nàng khẽ thở dài, nói: “Biểu tẩu, tẩu đừng để trong lòng, đám hạ nhân trong phủ xưa nay vẫn quen thói khinh người.”
Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, nàng nhặt bộ đồ tang lên rồi bước ra phía sau bình phong, thản nhiên thay y phục như chẳng có chuyện gì.
“Nghe cách biểu cô nương nói chuyện, xem ra cũng từng nếm trải mùi vị ở Chúc phủ rồi à?”
Qua tấm bình phong, giọng Tống Uyển Nhi dịu dàng truyền tới: “Cô mẫu đối với ta vẫn luôn ôn hòa, không chê vào đâu được. Chỉ là, suy cho cùng ta cũng không phải thiên kim nhà họ Chúc, bọn hạ nhân cho chút sắc mặt khó coi cũng chẳng phải chuyện gì lạ.”
“……” Hạ Lan Chi cẩn thận siết chặt hai dải thắt lưng ở trước eo, khóe môi khẽ nhếch, “Không ngờ biểu cô nương và ta – một quả phụ mới vào cửa – lại có thể đồng cảnh ngộ như thế. Nhưng mà… Tạ Vô Ngân thực sự đã nói những lời đó sao?”
Nếu như đêm qua nàng chưa từng tận mắt chứng kiến bản mặt thật của Tạ Vô Ngân, có lẽ nàng cũng sẽ giống như bao người, cho rằng hắn là bậc cao tăng lòng mang thiên hạ, một vị đại thiện nhân từ bi cứu thế.
Nhưng… sự thật thì khác xa.
Tống Uyển Nhi nhìn nàng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Trước đây từng nghe nói biểu tẩu và cô mẫu có chút hiềm khích, Uyển Nhi lo lắng nên mới cố tình tới xem thử. Không ngờ vừa đúng lúc thấy biểu tẩu gặp chuyện… Ai, khi đó tình thế cấp bách, Uyển Nhi mới phải bịa ra lời nói dối như vậy, cũng chỉ là muốn mau chóng giúp biểu tẩu thoát thân mà thôi.”
Trong hoàn cảnh như vậy dù là ai nhìn vào cũng khó tránh khỏi sốt ruột.
Thế nhưng, Hạ Lan Chi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Thời điểm không đúng, mọi chuyện lại quá mức trùng hợp.
Song, Hạ Lan Chi cũng không vội nói gì thêm. Nàng khẽ chỉnh lại mái tóc dài, lấy một cây trâm gỗ giản dị cài lên, rồi bình thản đẩy cánh cửa lớn ra.
Người ta chẳng phải đang muốn nàng tự mình chứng thực cái lời đồn “mệnh khắc phu” kia sao?
Vậy thì được, nàng sẽ để cho cả kinh thành này nhìn cho rõ, nàng, rốt cuộc có phải là “mệnh khắc phu” như lời đồn hay không!
Linh đường.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi Chúc Võ Tuyên qua đời, cũng là ngày cuối cùng để người ta tới viếng thăm.
So với linh đường u ám tĩnh mịch đến rợn người đêm qua, lúc này bên trong đã có không ít người lui tới. Hạ Lan Chi còn chưa bước vào cửa, đã nghe rõ tiếng bàn tán về mình vọng ra từ bên trong.
“Dù có đến thì cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ sợ trong lòng cũng chẳng yên nổi đâu.”
“Cũng đúng thôi! Ngươi thử nghĩ mà xem, đại công tử nhà họ Chúc vốn dĩ thân thể khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng có mấy khi cần thỉnh đại phu đâu. Ấy thế mà Hạ Lan thị vừa gả vào mới ba ngày, người đã đột tử rồi! Nói ra cũng thật ly kỳ!”
“Cũng may con dâu nhà ta mệnh tốt, hợp tuổi hợp bát tự, vượng phu, chứ không ta cũng lo ngay ngáy trong lòng.”
“Ừ, cũng may Chúc thừa tướng với Chúc phu nhân là người rộng lượng, hiền hậu. Chứ nếu đổi lại là nhà khác, chắc đã sớm đuổi nàng ta ra khỏi cửa rồi! Giờ mới khắc phu, ngày mai chẳng biết chừng lại khắc trưởng bối, ai biết được, có khi một ngày nào đó… Chúc gia này chẳng còn ai…”
“Suỵt, nhỏ giọng chút, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
Ánh mắt Hạ Lan Chi tối sầm lại.
Nàng sớm đoán được, bên ngoài chắc chắn đã đồn đãi như thế.
Nhưng rõ ràng… Chúc Võ Tuyên là tự mình phóng túng quá đà. Thành thân chưa được mấy ngày, đêm ngày cứ lăn lộn dây dưa cùng đám tiểu thiếp xinh đẹp trong viện kia, tổng cộng tới mười tám người.
Cuối cùng… cũng chết ở trên giường đó thôi.
Nàng thì có liên can gì? Cũng không soi lại ba ngày nay, trong ngoài Chúc phủ từng ánh mắt nhìn nàng đều là thế nào à?
Hạ Lan Chi khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra, trong đôi đồng tử kia đã ngập đầy hơi nước, tựa như sắp khóc thành dòng.
“Phu quân ơi!”
Tiếng khóc nấc vang lên, đám đông đang xì xào lập tức im bặt.
Chỉ thấy một nữ tử để mặt mộc, trên người mặc y phục đơn sơ, vừa khóc vừa lao về phía linh cữu phủ vải trắng kia.
Tiếng khóc nức nở từng hồi như xé lòng, hốc mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn giọt máu, ngay cả đôi môi cũng tái mét, trông đáng thương không kể xiết.
[Chết cũng tốt! Mau chóng xuống mồ đi cho khuất mắt ta!]
Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn làm ra vẻ đau thương vô cùng, còn vừa khóc vừa lao về phía linh cữu: “Phu quân, chàng đợi thiếp với! Bây giờ thiếp theo chàng mà đi đây!”
Bên kia, Tạ Vô Ngân đang nhắm mắt tụng kinh niệm Phật, nghe thấy tiếng khóc ấy, chân mày khẽ động chậm rãi mở mắt nhìn sang.
Vài gia đinh Chúc gia vội vàng bước lên định kéo Hạ Lan Chi ra, nhưng không ngờ nàng nhìn thì gầy yếu mà sức lực lại không nhỏ chút nào.
Giằng co mấy phen, Hạ Lan Chi vừa khóc đến mức như muốn ngất xỉu, vừa thuận tay đẩy nghiêng tấm bài vị của Chúc Võ Tuyên, nhân cơ hội lén lấy hai quả táo nhét vào tay áo mình, động tác trót lọt đến mức chẳng ai phát hiện.
Tất cả những trò hề ấy, từng li từng tí đều không qua nổi mắt Tạ Vô Ngân.
Quả nhiên là một nữ nhân trong ngoài bất nhất, ngoài miệng thì khóc than bi thương, trong bụng thì không ngừng tính toán.
Sắc mặt Chúc Lý thị xanh mét, tức giận phất tay áo quát lớn: “Hạ Lan Chi, rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì đây?!”
Ngay trước mặt bao nhiêu người, lại dám náo loạn linh đường của chính phu quân mình, còn ra cái thể thống gì nữa!
Chúc Lý thị nghe vậy, trong lòng lập tức căng thẳng, chỉ hận không thể lập tức bịt miệng Hạ Lan Chi lại. Nếu hôm nay Hạ Lan Chi mà dám đem nửa câu chuyện đêm qua nói ra, sau này bà ta còn mặt mũi nào đứng vững ở kinh thành nữa?!
Hạ Lan Chi cuối cùng cũng dừng tay, tay trái ôm lấy trán, dáng vẻ đau đớn rã rời, khóc đến mức nước mắt lã chã như sắp đứt hơi.
“Con dâu chỉ là đau lòng quá thôi.” Nàng nghẹn ngào, khẽ hít mũi, rồi quay người lại, giọng nói mang theo bi thương nhìn khắp phòng khách khứa đến phúng viếng: “Phu quân vừa ra đi, trong nhà rộng lớn thế này bỗng chốc vắng lặng biết bao. Ngay cả mười tám di nương trong viện kia… con dâu… con dâu cũng không biết phải sắp xếp thế nào mới yên ổn.”
Lời vừa dứt, trong phòng lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Ai da, đúng là dòng dõi thế gia có khác, thân thể cường tráng, sức khỏe hơn người.”
Lời vừa dứt, ánh mắt trào phúng, dò xét, khinh thường… tức khắc đồng loạt dừng lại trên gương mặt Chúc Lý thị.
Ai cũng biết, trưởng tức của Chúc gia chỉ là một nữ tử xuất thân tiểu môn tiểu hộ, gả cho Chúc Võ Tuyên chẳng khác nào trèo cao. Nhưng chuyện đó không đồng nghĩa với việc Chúc gia có thể ngang nhiên sủng thiếp diệt thê.
Chính thê còn chưa kịp vào cửa, đã nạp liền một lúc mười tám phòng tiểu thiếp, việc này đặt ở đâu cũng là trò cười thiên hạ.
Con cháu thế gia trước khi thành thân sẽ có nha hoàn thông phòng, có thể lui tới thanh lâu mua vui, những chuyện đó mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chẳng ai chấp nhặt. Nhưng nạp tới tận mười tám phòng tiểu thiếp, hậu viện còn náo nhiệt hơn cả hậu cung Hoàng đế, chuyện này… đúng là quá đáng.
Gương mặt Chúc Lý thị lập tức tối sầm lại như phủ mây đen, nghiêm giọng quát lớn: “Ngươi nói bậy cái gì đó!”
Hạ Lan Chi lại chầm chậm lau khóe mắt, giọng nói bi thương mà mềm mại: “Con dâu nào dám nói bậy. Cũng phải thôi… Mười tám vị tỷ tỷ kia đều đã theo phu quân bao lâu, tình nghĩa sâu đậm, con dâu chỉ là kẻ mới vào cửa, làm gì có tư cách đi theo phu quân về bên kia thế giới…”
Vị phụ nhân vừa rồi nói Hạ Lan Chi bịa đặt chính là Nhị phu nhân nhà họ Chúc – Triệu Tuệ Quân. Nghe vậy, bà ta lập tức bước tới kéo nhẹ tay Hạ Lan Chi, dịu giọng khuyên giải: “Cháu dâu à, người cũng đã đi rồi, ngươi đừng quá đau lòng. Nói gì mà tư cách với chẳng tư cách, mấy người oanh oanh yến yến kia chẳng qua đều là trò vui nhất thời thôi, ngươi mới là người được đích thân cưới hỏi đàng hoàng, là chính thất của Chúc gia.”
Vừa nói, Triệu Tuệ Quân vừa kín đáo đưa ánh mắt ra hiệu cho Chúc Lý thị, mang ý nhắc nhở rằng hôm nay trong nhà bao nhiêu thân bằng quyến thuộc đều có mặt, nếu ầm ĩ thêm nữa, cuối cùng cũng chỉ khiến Chúc gia mất mặt thôi.
Chúc Lý thị đành phải hạ thấp giọng, cố nén tức giận, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là mấy đứa nha hoàn, ngươi cũng tính toán không dứt được à.”
Lời của chủ mẫu đã thốt ra, những tiếng bàn tán, xì xào, những lời giễu cợt hay soi mói cũng lập tức im bặt.
Hạ Lan Chi nức nở, hít sâu một hơi, đôi mắt phủ hơi nước nhìn thẳng về phía Triệu Tuệ Quân: “Nhưng vừa rồi rõ ràng cháu dâu nghe thấy có người nói, phu quân là bị cháu dâu khắc chết.”
Triệu Tuệ Quân nghẹn lời, đành ngượng ngùng lui về đứng một bên.
Trong phòng lập tức yên lặng như tờ, đến cả tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe rõ. Hạ Lan Chi ngẩng đầu, từng chữ rõ ràng, không nhanh không chậm: “Phu quân ra đi đột ngột như vậy, trong lòng con dâu khó tránh khỏi nghi ngờ. Nay con dâu khẩn cầu bà bà cho phép, lập tức mời ngỗ tác tới nghiệm thi cho phu quân, cũng là để người dưới suối vàng được yên lòng, cũng tiện thể trả lại một thân trong sạch cho con dâu.”
Sắc mặt Chúc Lý Thị lập tức biến đổi hẳn, nghiêm giọng quát: “Không được!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
“Cô mẫu, giờ lành sắp qua rồi.”
Thiếu nữ ấy chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân mặc đồ tang đơn bạc, vóc dáng lại gầy yếu đến đáng thương.
Hiện tại trong nhà họ Chúc, người duy nhất còn có thể gọi Chúc Lý thị một tiếng “cô mẫu”, cũng chỉ có biểu tiểu thư Tống Uyển Nhi.
Thấy Chúc Lý thị vẫn chưa có động tĩnh gì, Tống Uyển Nhi lại hạ giọng nhắc nhở: “Cô mẫu, Vô Ngân sư phụ nói, nếu lỡ mất giờ lành hạ táng của đại biểu ca sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tướng gia. Hơn nữa… hơn nữa còn sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện đầu thai kiếp sau của biểu huynh.”
Hai nam nhân đó là những người quan trọng nhất đối với Chúc Lý thị, bởi vậy bà cũng không tiếp tục dây dưa chuyện Hạ Lan Chi vừa nói, chỉ phất tay lạnh nhạt: “Dẫn nó đi thay một bộ quần áo sạch sẽ đi.”
Ánh mắt bà tràn đầy vẻ khinh miệt, từ trên xuống dưới thản nhiên đánh giá Hạ Lan Chi một lượt, giọng nói lạnh lùng như dao cứa: “Đúng là nữ nhi của hạng thường dân! Đã bước vào cửa nhà họ Chúc, thì cũng nên biết điều một chút, đừng để làm ô uế danh tiếng nhà ta.”
Bầ vốn đã sớm đoán chắc Hạ Lan Chi chẳng qua chỉ là thứ nữ nhà buôn kém cỏi, nông cạn thiếu hiểu biết, nghĩ bụng hạng người ấy chắc chắn không dám cãi lời ai trước mặt đông người. Huống hồ, Hạ Lan Chi vừa mới thành quả phụ, hôm nay là ngày hạ táng trượng phu, nàng không xuất hiện thì cũng khó ăn nói với thiên hạ.
Chính vì vậy, bà mới cố tình tự mình ra mặt.
Hạ Lan Chi siết chặt tấm vải trắng đơn bạc trên người, ánh mắt cụp xuống, trong lòng âm thầm nguyền rủa. Nếu không phải bị đám người này dồn ép, nàng sao phải rơi vào cảnh chật vật thế này!
Bà tử lôi nàng tới một viện nhỏ vắng vẻ, qua loa ném bộ đồ tang cũ kỹ xuống trước mặt nàng, giọng điệu chẳng buồn che giấu sự khinh thường: “Thiếu phu nhân, tự mà thay đi.”
“Ai, mấy người các ngươi……” Tống Uyển Nhi cũng theo bước vào phòng, nàng khẽ thở dài, nói: “Biểu tẩu, tẩu đừng để trong lòng, đám hạ nhân trong phủ xưa nay vẫn quen thói khinh người.”
Khóe môi Hạ Lan Chi khẽ cong, nàng nhặt bộ đồ tang lên rồi bước ra phía sau bình phong, thản nhiên thay y phục như chẳng có chuyện gì.
“Nghe cách biểu cô nương nói chuyện, xem ra cũng từng nếm trải mùi vị ở Chúc phủ rồi à?”
Qua tấm bình phong, giọng Tống Uyển Nhi dịu dàng truyền tới: “Cô mẫu đối với ta vẫn luôn ôn hòa, không chê vào đâu được. Chỉ là, suy cho cùng ta cũng không phải thiên kim nhà họ Chúc, bọn hạ nhân cho chút sắc mặt khó coi cũng chẳng phải chuyện gì lạ.”
“……” Hạ Lan Chi cẩn thận siết chặt hai dải thắt lưng ở trước eo, khóe môi khẽ nhếch, “Không ngờ biểu cô nương và ta – một quả phụ mới vào cửa – lại có thể đồng cảnh ngộ như thế. Nhưng mà… Tạ Vô Ngân thực sự đã nói những lời đó sao?”
Nếu như đêm qua nàng chưa từng tận mắt chứng kiến bản mặt thật của Tạ Vô Ngân, có lẽ nàng cũng sẽ giống như bao người, cho rằng hắn là bậc cao tăng lòng mang thiên hạ, một vị đại thiện nhân từ bi cứu thế.
Nhưng… sự thật thì khác xa.
Tống Uyển Nhi nhìn nàng, vẻ mặt đầy lo lắng: “Trước đây từng nghe nói biểu tẩu và cô mẫu có chút hiềm khích, Uyển Nhi lo lắng nên mới cố tình tới xem thử. Không ngờ vừa đúng lúc thấy biểu tẩu gặp chuyện… Ai, khi đó tình thế cấp bách, Uyển Nhi mới phải bịa ra lời nói dối như vậy, cũng chỉ là muốn mau chóng giúp biểu tẩu thoát thân mà thôi.”
Trong hoàn cảnh như vậy dù là ai nhìn vào cũng khó tránh khỏi sốt ruột.
Thế nhưng, Hạ Lan Chi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Thời điểm không đúng, mọi chuyện lại quá mức trùng hợp.
Song, Hạ Lan Chi cũng không vội nói gì thêm. Nàng khẽ chỉnh lại mái tóc dài, lấy một cây trâm gỗ giản dị cài lên, rồi bình thản đẩy cánh cửa lớn ra.
Người ta chẳng phải đang muốn nàng tự mình chứng thực cái lời đồn “mệnh khắc phu” kia sao?
Vậy thì được, nàng sẽ để cho cả kinh thành này nhìn cho rõ, nàng, rốt cuộc có phải là “mệnh khắc phu” như lời đồn hay không!
Linh đường.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi Chúc Võ Tuyên qua đời, cũng là ngày cuối cùng để người ta tới viếng thăm.
So với linh đường u ám tĩnh mịch đến rợn người đêm qua, lúc này bên trong đã có không ít người lui tới. Hạ Lan Chi còn chưa bước vào cửa, đã nghe rõ tiếng bàn tán về mình vọng ra từ bên trong.
“Dù có đến thì cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ sợ trong lòng cũng chẳng yên nổi đâu.”
“Cũng đúng thôi! Ngươi thử nghĩ mà xem, đại công tử nhà họ Chúc vốn dĩ thân thể khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng có mấy khi cần thỉnh đại phu đâu. Ấy thế mà Hạ Lan thị vừa gả vào mới ba ngày, người đã đột tử rồi! Nói ra cũng thật ly kỳ!”
“Cũng may con dâu nhà ta mệnh tốt, hợp tuổi hợp bát tự, vượng phu, chứ không ta cũng lo ngay ngáy trong lòng.”
“Ừ, cũng may Chúc thừa tướng với Chúc phu nhân là người rộng lượng, hiền hậu. Chứ nếu đổi lại là nhà khác, chắc đã sớm đuổi nàng ta ra khỏi cửa rồi! Giờ mới khắc phu, ngày mai chẳng biết chừng lại khắc trưởng bối, ai biết được, có khi một ngày nào đó… Chúc gia này chẳng còn ai…”
“Suỵt, nhỏ giọng chút, cẩn thận tai vách mạch rừng!”
Ánh mắt Hạ Lan Chi tối sầm lại.
Nàng sớm đoán được, bên ngoài chắc chắn đã đồn đãi như thế.
Nhưng rõ ràng… Chúc Võ Tuyên là tự mình phóng túng quá đà. Thành thân chưa được mấy ngày, đêm ngày cứ lăn lộn dây dưa cùng đám tiểu thiếp xinh đẹp trong viện kia, tổng cộng tới mười tám người.
Cuối cùng… cũng chết ở trên giường đó thôi.
Nàng thì có liên can gì? Cũng không soi lại ba ngày nay, trong ngoài Chúc phủ từng ánh mắt nhìn nàng đều là thế nào à?
Hạ Lan Chi khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra, trong đôi đồng tử kia đã ngập đầy hơi nước, tựa như sắp khóc thành dòng.
“Phu quân ơi!”
Tiếng khóc nấc vang lên, đám đông đang xì xào lập tức im bặt.
Chỉ thấy một nữ tử để mặt mộc, trên người mặc y phục đơn sơ, vừa khóc vừa lao về phía linh cữu phủ vải trắng kia.
Tiếng khóc nức nở từng hồi như xé lòng, hốc mắt nàng đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn giọt máu, ngay cả đôi môi cũng tái mét, trông đáng thương không kể xiết.
[Chết cũng tốt! Mau chóng xuống mồ đi cho khuất mắt ta!]
Nhưng ngoài mặt, nàng vẫn làm ra vẻ đau thương vô cùng, còn vừa khóc vừa lao về phía linh cữu: “Phu quân, chàng đợi thiếp với! Bây giờ thiếp theo chàng mà đi đây!”
Bên kia, Tạ Vô Ngân đang nhắm mắt tụng kinh niệm Phật, nghe thấy tiếng khóc ấy, chân mày khẽ động chậm rãi mở mắt nhìn sang.
Vài gia đinh Chúc gia vội vàng bước lên định kéo Hạ Lan Chi ra, nhưng không ngờ nàng nhìn thì gầy yếu mà sức lực lại không nhỏ chút nào.
Giằng co mấy phen, Hạ Lan Chi vừa khóc đến mức như muốn ngất xỉu, vừa thuận tay đẩy nghiêng tấm bài vị của Chúc Võ Tuyên, nhân cơ hội lén lấy hai quả táo nhét vào tay áo mình, động tác trót lọt đến mức chẳng ai phát hiện.
Tất cả những trò hề ấy, từng li từng tí đều không qua nổi mắt Tạ Vô Ngân.
Quả nhiên là một nữ nhân trong ngoài bất nhất, ngoài miệng thì khóc than bi thương, trong bụng thì không ngừng tính toán.
Sắc mặt Chúc Lý thị xanh mét, tức giận phất tay áo quát lớn: “Hạ Lan Chi, rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì đây?!”
Ngay trước mặt bao nhiêu người, lại dám náo loạn linh đường của chính phu quân mình, còn ra cái thể thống gì nữa!
Chúc Lý thị nghe vậy, trong lòng lập tức căng thẳng, chỉ hận không thể lập tức bịt miệng Hạ Lan Chi lại. Nếu hôm nay Hạ Lan Chi mà dám đem nửa câu chuyện đêm qua nói ra, sau này bà ta còn mặt mũi nào đứng vững ở kinh thành nữa?!
Hạ Lan Chi cuối cùng cũng dừng tay, tay trái ôm lấy trán, dáng vẻ đau đớn rã rời, khóc đến mức nước mắt lã chã như sắp đứt hơi.
“Con dâu chỉ là đau lòng quá thôi.” Nàng nghẹn ngào, khẽ hít mũi, rồi quay người lại, giọng nói mang theo bi thương nhìn khắp phòng khách khứa đến phúng viếng: “Phu quân vừa ra đi, trong nhà rộng lớn thế này bỗng chốc vắng lặng biết bao. Ngay cả mười tám di nương trong viện kia… con dâu… con dâu cũng không biết phải sắp xếp thế nào mới yên ổn.”
Lời vừa dứt, trong phòng lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Ai da, đúng là dòng dõi thế gia có khác, thân thể cường tráng, sức khỏe hơn người.”
Lời vừa dứt, ánh mắt trào phúng, dò xét, khinh thường… tức khắc đồng loạt dừng lại trên gương mặt Chúc Lý thị.
Ai cũng biết, trưởng tức của Chúc gia chỉ là một nữ tử xuất thân tiểu môn tiểu hộ, gả cho Chúc Võ Tuyên chẳng khác nào trèo cao. Nhưng chuyện đó không đồng nghĩa với việc Chúc gia có thể ngang nhiên sủng thiếp diệt thê.
Chính thê còn chưa kịp vào cửa, đã nạp liền một lúc mười tám phòng tiểu thiếp, việc này đặt ở đâu cũng là trò cười thiên hạ.
Con cháu thế gia trước khi thành thân sẽ có nha hoàn thông phòng, có thể lui tới thanh lâu mua vui, những chuyện đó mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chẳng ai chấp nhặt. Nhưng nạp tới tận mười tám phòng tiểu thiếp, hậu viện còn náo nhiệt hơn cả hậu cung Hoàng đế, chuyện này… đúng là quá đáng.
Gương mặt Chúc Lý thị lập tức tối sầm lại như phủ mây đen, nghiêm giọng quát lớn: “Ngươi nói bậy cái gì đó!”
Hạ Lan Chi lại chầm chậm lau khóe mắt, giọng nói bi thương mà mềm mại: “Con dâu nào dám nói bậy. Cũng phải thôi… Mười tám vị tỷ tỷ kia đều đã theo phu quân bao lâu, tình nghĩa sâu đậm, con dâu chỉ là kẻ mới vào cửa, làm gì có tư cách đi theo phu quân về bên kia thế giới…”
Vị phụ nhân vừa rồi nói Hạ Lan Chi bịa đặt chính là Nhị phu nhân nhà họ Chúc – Triệu Tuệ Quân. Nghe vậy, bà ta lập tức bước tới kéo nhẹ tay Hạ Lan Chi, dịu giọng khuyên giải: “Cháu dâu à, người cũng đã đi rồi, ngươi đừng quá đau lòng. Nói gì mà tư cách với chẳng tư cách, mấy người oanh oanh yến yến kia chẳng qua đều là trò vui nhất thời thôi, ngươi mới là người được đích thân cưới hỏi đàng hoàng, là chính thất của Chúc gia.”
Vừa nói, Triệu Tuệ Quân vừa kín đáo đưa ánh mắt ra hiệu cho Chúc Lý thị, mang ý nhắc nhở rằng hôm nay trong nhà bao nhiêu thân bằng quyến thuộc đều có mặt, nếu ầm ĩ thêm nữa, cuối cùng cũng chỉ khiến Chúc gia mất mặt thôi.
Chúc Lý thị đành phải hạ thấp giọng, cố nén tức giận, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là mấy đứa nha hoàn, ngươi cũng tính toán không dứt được à.”
Lời của chủ mẫu đã thốt ra, những tiếng bàn tán, xì xào, những lời giễu cợt hay soi mói cũng lập tức im bặt.
Hạ Lan Chi nức nở, hít sâu một hơi, đôi mắt phủ hơi nước nhìn thẳng về phía Triệu Tuệ Quân: “Nhưng vừa rồi rõ ràng cháu dâu nghe thấy có người nói, phu quân là bị cháu dâu khắc chết.”
Triệu Tuệ Quân nghẹn lời, đành ngượng ngùng lui về đứng một bên.
Trong phòng lập tức yên lặng như tờ, đến cả tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe rõ. Hạ Lan Chi ngẩng đầu, từng chữ rõ ràng, không nhanh không chậm: “Phu quân ra đi đột ngột như vậy, trong lòng con dâu khó tránh khỏi nghi ngờ. Nay con dâu khẩn cầu bà bà cho phép, lập tức mời ngỗ tác tới nghiệm thi cho phu quân, cũng là để người dưới suối vàng được yên lòng, cũng tiện thể trả lại một thân trong sạch cho con dâu.”
Sắc mặt Chúc Lý Thị lập tức biến đổi hẳn, nghiêm giọng quát: “Không được!”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 3: Mười Tám Nha Hoàn? Phải Nói Là Mười Tám Cơ Thiếp Thì Đúng Hơn!
10.0/10 từ 21 lượt.