Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 4: Nghiệm Thi!
66@-
Lời vừa dứt, vô số ánh mắt kinh ngạc lập tức đổ dồn lên người Chúc Lý thị.
Đáy mắt Hạ Lan Chi khẽ thoáng qua một tia giảo hoạt, nhưng vẻ mặt ngoài lại vẫn yếu đuối, đáng thương: “Phu quân ta vốn thân thể khỏe mạnh, từ trước tới nay chưa từng nghe nói bệnh tật gì, vậy mà lại đột ngột qua đời, không rõ nguyên do. Chuyện này… chuyện này nhất định là có người hại!”
Nàng nghẹn ngào nói tiếp: “Con dâu còn chưa tròn hai mươi, ngay cả mặt phu quân cũng chỉ mới gặp qua vài lần, giờ đây liền phải cô quạnh sống quãng đời còn lại. Mà phu quân, tuổi xuân phơi phới, vậy mà lại phải cô độc nằm lại dưới mộ sâu lạnh lẽo… Bà bà, con dâu chỉ cầu ngài cho phép, điều tra rõ ngọn ngành, trả lại sự trong sạch cho phu quân, cũng là để phu quân dưới suối vàng nhắm mắt yên lòng.”
Lời vừa dứt, nàng nghiêng mình cúi sâu, hành lễ trịnh trọng.
Triệu Tuệ Quân đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ lay động thần sắc, mở miệng phụ họa: “Đại tẩu, lời này của Lan Chi nói cũng không sai. Võ Tuyên ra đi quá đỗi bất ngờ, không bằng cứ làm rõ mọi chuyện, tìm ngỗ tác khám nghiệm tử thi xem sao.”
Mấy vị thân thích đứng xung quanh cũng lần lượt mở miệng khuyên nhủ Chúc Lý thị.
Tuy ngoài kia lời đồn đã lan khắp kinh thành, họ đều nói Hạ Lan thị là khắc tinh khiến Chúc Võ Tuyên qua đời. Nhưng suy cho cùng, họ cũng đều là thân thích trong nhà, hơn nữa nhìn dáng vẻ Hạ Lan Chi đáng thương như vậy, tuổi còn trẻ, mới bước chân vào cửa đã thành quả phụ, ai nhìn mà chẳng xót xa?
Ngực Chúc Lý thị phập phồng không ngừng, ánh mắt nhìn Hạ Lan Chi như muốn hóa thành dao nhọn, hận không thể lập tức đâm chết nàng ta tại chỗ!
Bà đương nhiên biết cái chết của nhi tử mình có điểm bất thường, nhưng nào dám điều tra sâu thêm? Điều tra chẳng khác nào tự đưa nhược điểm vào tay người ngoài!
Đường đường là nhi tử của Thừa tướng, vậy mà lại chết ngay trên giường chỉ sau mấy ngày thành thân, cho dù sự tình có nguyên do gì đi nữa, chỉ riêng cái sự thật ấy thôi cũng đủ để người ta chê cười khiến Chúc gia suốt mười năm cũng không ngẩng mặt lên nổi!
Huống hồ gì, đám đối thủ trong triều của Chúc Thành Hải lúc nào cũng chực chờ bắt thóp ông ta. Chuyện này nếu thật sự để người khác nắm được chứng cứ, chỉ cần dâng một bản tấu lên, Chúc gia còn mặt mũi nào đứng trong triều đình?
Ngay khi Hạ Lan Chi và Chúc Lý thị còn đang giằng co căng thẳng, bỗng có tiếng bước chân vọng vào. Đám người hầu cúi đầu cung kính vây quanh một lão phụ nhân cùng một nam nhân trung niên đi vào linh đường.
Nam nhân đó vẫn chưa kịp thay quan phục, khí thế nghiêm nghị, chính là gia chủ của Chúc gia – Chúc Thành Hải, đương kim Thừa tướng.
Ông ta lạnh lùng đảo mắt quét qua mọi người, giọng nói trầm thấp mà uy nghi: “Sao còn chưa đưa linh cữu đi?”
Đối diện với người này, dù Hạ Lan Chi cứng miệng đến đâu cũng không khỏi có chút e dè. Dẫu sao, Chúc Thành Hải là người lăn lộn quan trường bao năm, trên người toát ra khí thế kẻ ở trên, không phải người thường nào cũng có thể chống lại.
Cũng may Triệu Tuệ Quân nhanh trí lên tiếng đỡ lời thay nàng: “Đại ca, cái chết của Võ Tuyên thực sự quá mức kỳ lạ. Chẳng bằng tìm ngỗ tác kiểm tra kỹ càng, xem thử có phải có kẻ nào âm thầm hãm hại nhắm vào huyết mạch Chúc gia chúng ta hay không.”
Chúc Thành Hải nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, thần sắc có chút bất đắc dĩ: “Việc này… chỉ e là không ổn.”
Bên cạnh ông ta, lão phụ nhân tóc đã bạc trắng, thân thể tuy gầy gò nhưng thần thái lại vô cùng quắc thước. Ánh mắt bà đục ngầu vì tuổi tác, thế nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa sự sắc bén khó ai bì kịp. Người này chính là tổ mẫu của Chúc Võ Tuyên, trụ cột lâu đời nhất của Chúc gia.
Chuỗi Phật châu trong tay bà nhẹ nhàng xoay chuyển, từng hạt va vào nhau phát ra tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Bà cau mày, giọng nói tuy đã nhuốm vị tang thương nhưng lại cực kỳ kiên định: “Vì sao lại không được? Tuyên Nhi ra đi đột ngột như vậy, thân là tổ mẫu, ba ngày nay lòng ta rối như tơ vò, cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên giấc. Các ngươi là cha mẹ của nó, chẳng lẽ có thể thờ ơ như vậy sao?”
Ánh mắt Chúc Thành Hải tối sầm lại, liếc nhìn Hạ Lan Chi đang đứng bên cạnh, rồi lại thu ánh mắt về, dừng lại trên người Chúc lão phu nhân, ngập ngừng nói: “Nương… Thật ra, thân thể của Tuyên Nhi… xưa nay vốn không khoẻ mạnh gì cho cam.”
“Mấy năm trước, Tuyên Nhi ngã ngựa ở Giang Giao bị trọng thương, từ đó thân thể bên ngoài thì trông cường tráng, nhưng bên trong lại suy yếu.” Chúc Thành Hải trầm giọng nói, từng lời như đã sớm chuẩn bị sẵn, “Mấy năm nay trong phủ vẫn thường mời đại phu tới bắt mạch, nhưng hiệu quả chẳng mấy khả quan. Chỉ là sợ nương lo lắng, nên chúng con vẫn luôn giấu kín không nói.”
Chuyện đại công tử Chúc gia từng gặp chuyện ở Giang Giao mấy năm trước, quả thực người trong kinh ai nấy đều biết.
Hạ Lan Chi siết chặt tay trong tay áo, móng tay gần như c*m v** lòng bàn tay lạnh ngắt.
[Lừa người! Tất cả đều là lời dối trá!]
Nếu thật sự thân thể suy nhược đến vậy, thì khi hắn suốt đêm lăn lộn cùng mười tám nữ nhân kia, sao lại chẳng thấy hắn yếu ớt chút nào vậy?
Chỉ là mượn cớ để né tránh việc mở quan tài khám nghiệm thi thể mà thôi!
Hạ Lan Chi khẽ hít mũi, khóe mắt hoe đỏ, giọng nói run run nhưng rõ ràng: “Nhưng cho dù phu quân từng có vết thương ngầm, nhưng mấy năm nay vẫn khỏe mạnh như người bình thường. Nếu không có nguyên do gì khác, sao có thể ngã xuống là chết ngay, không kịp cứu chữa như vậy ạ?”
Thân hình nhỏ bé của nàng khẽ khom xuống, cung kính hành lễ: “Con dâu chỉ cầu xin công công* minh xét, nhất định phải điều tra rõ ràng, xem rốt cuộc là kẻ nào đã hại chết phu quân.”
(*) Công công: cha chồng
Vài câu nói ngắn gọn, lại khéo léo đẩy ngược mọi nghi ngờ trở lại, khiến sắc mặt vốn đã âm trầm của Chúc Thành Hải càng thêm khó coi.
Tiếng mõ tụng kinh vừa rồi còn vang lên rành rọt, lúc này cũng đột ngột im bặt, không gian yên ắng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nam trầm thấp, thản nhiên vang lên:
“Chúc thừa tướng.”
Tạ Vô Ngân khẽ hé đôi môi mỏng, giọng nói điềm đạm nhưng đầy áp lực: “Canh giờ không còn sớm, mong thừa tướng mau đưa ra quyết định.”
Chúc lão phu nhân siết chặt cây gậy trong tay, ánh mắt lạnh băng, lời nói dứt khoát vang lên: “Mở quan tài, mời ngỗ tác khám nghiệm thi thể!”
Một câu lệnh lạnh lùng vừa dứt, Hạ Lan Chi vốn căng thẳng đến cứng ngắc cả bờ vai cuối cùng cũng nhẹ thở ra một hơi. Thế nhưng chưa kịp buông lỏng hoàn toàn, phía đối diện đã vang lên tiếng quát lớn của Chúc Thành Hải: “Không được!”
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía vị thừa tướng quyền cao chức trọng kia. Dẫu gì chuyện con trai qua đời chưa rõ nguyên nhân, vậy mà hắn thân là phụ thân, hết lần này tới lần khác ngăn cản khám nghiệm tử thi, chẳng phải càng làm cho người ta nghi ngờ sao?
Chúc Thành Hải khẽ hắng giọng, cố lấy lại bình tĩnh: “Nương, mong người theo con lại đây, chúng ta cần nói chuyện riêng vài câu.”
Hai người cùng nhau rời sang phòng bên cạnh, khép cửa lại, nói chuyện kín.
Hạ Lan Chi trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã âm thầm chìm xuống đáy vực.
Vừa ngước mắt lên, liền chạm phải ánh mắt của Chúc Lý thị, lạnh lẽo như rắn độc trườn qua da thịt.
Hạ Lan Chi chẳng những không sợ hãi, mà khóe môi còn nhếch nhẹ, khẽ nở một nụ cười nhạt như có như không.
Trong lòng Chúc Lý thị không khỏi rùng mình, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nha đầu này quả thật không đơn giản! Chỉ vài câu nói đã có thể chọc trúng chỗ đau của bà ta!
Chẳng mấy chốc, Chúc Thành Hải và Chúc lão phu nhân lần lượt bước ra ngoài.
Trên mặt Chúc lão phu nhân không còn tinh thần như trước, mà chỉ còn lại nét mệt mỏi, yếu ớt phất tay ra lệnh: “Canh giờ cũng không còn sớm, khởi linh đi.”
Đối với kết quả này, trong lòng Hạ Lan Chi hiểu rất rõ, chỉ là không biết Chúc Thành Hải đã nói gì với lão phu nhân mà có thể nhanh chóng xoay chuyển cục diện như vậy.
Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Tổ mẫu, hung thủ hại chết phu quân còn chưa tra ra, sao có thể dễ dàng chôn cất như vậy được?”
Trước khi Chúc gia phát đạt đã từng là hàng xóm với Hạ Lan gia, Hạ Lan Chi cũng coi như được một tay Chúc lão phu nhân nuôi lớn lên.
Sao lão phu nhân có thể không đau lòng cho nàng?
Bà lặng lẽ thở dài, bàn tay già nua thô ráp nhẹ nhàng vuốt qua gò má Hạ Lan Chi: “Đứa trẻ ngoan, ta hiểu nỗi lo của con.”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Chúc lão phu nhân bỗng sắc bén như chim ưng, quét một lượt tất cả mọi người trong phòng: “Chi Nhi coi như là đứa nhỏ từ thuở bé đã lớn lên dưới mắt ta. Sau này nếu còn ai dám tung tin đồn bậy bạ, đừng trách lão thân này không nể tình!”
Trong lòng Hạ Lan Chi vô cùng cảm kích, nàng thật không ngờ Chúc lão phu nhân lại đứng ra bênh vực cho mình.
Có những lời này của lão phu nhân, nếu nàng còn cố chấp ép khai quan nghiệm thi, ngược lại sẽ thành kẻ không biết điều.
Bảy chiếc đinh đồng lần lượt được đóng chắc chắn lên nắp quan tài, những phu khiêng quan tài đồng loạt chỉnh đốn lại y phục, đánh trống rộn rã để lấy tinh thần, rồi cùng nhau nâng cỗ quan tài gỗ nam nặng nề lên.
Tiếng kèn xô na chói tai vang dội, hòa lẫn cùng tiếng khóc ai oán vang lên không ngớt, quẩn quanh khắp linh đường.
Hạ Lan Chi là chính thất của Chúc Võ Tuyên, theo lẽ thường, nàng phải đi đầu trong đoàn đưa tang, trong tay còn nâng bài vị của phu quân.
Chỉ là nàng không ngờ, đi ngay sau lưng nàng lại là biểu muội của Chúc Võ Tuyên, Tống Uyển Nhi.
Lúc trước ở linh đường, Tống Uyển Nhi không biết vì cớ gì mà rời đi một lát, đội ngũ đưa tang mới vừa khởi hành được một đoạn, nàng đã vội vàng quay lại.
Hạ Lan Chi khẽ nghiêng đầu, hạ thấp giọng hỏi: “Biểu cô nương vừa rồi đi đâu vậy?”
Tống Uyển Nhi lấy khăn thêu lau nước mắt, đáp: “Nha hoàn mới tới báo, con mèo nhỏ trong phủ không biết chạy đi đâu mất. Uyển Nhi nhớ lời Vô Ngân sư phụ dặn rằng tuyệt đối không để nó tới gần linh đường, vì thế Uyển Nhi mới đi tìm.”
Nhưng nàng lại không hay biết, dưới làn váy lụa kia, đôi giày thêu đã sớm lấm lem bùn đất ướt át.
Sáng nay quả thật kinh thành vừa trải qua một trận mưa xuân, dù vậy nhưng mặt đất đều đã được lát đá xanh phẳng phiu từ lâu, chỉ có nơi nào chưa kịp sửa sang mới còn vương bùn đất.
Phủ Thừa tướng vốn xa hoa, nền sân đều trải gạch xanh, sàn gỗ thượng hạng phủ kín khắp nơi, chỉ có hậu hoa viên sau khu ở của Tống Uyển Nhi là còn bãi bùn đất chưa kịp lát xong.
Mà con mèo kia, dù có chạy loạn thế nào cũng khó mà chạy xa được tới đó.
Ánh mắt Hạ Lan Chi hơi thoáng một tia ngờ vực, nơi khóe mắt lặng lẽ liếc qua Tống Uyển Nhi, âm thầm mà nhìn kỹ nàng thêm lần nữa.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Lời vừa dứt, vô số ánh mắt kinh ngạc lập tức đổ dồn lên người Chúc Lý thị.
Đáy mắt Hạ Lan Chi khẽ thoáng qua một tia giảo hoạt, nhưng vẻ mặt ngoài lại vẫn yếu đuối, đáng thương: “Phu quân ta vốn thân thể khỏe mạnh, từ trước tới nay chưa từng nghe nói bệnh tật gì, vậy mà lại đột ngột qua đời, không rõ nguyên do. Chuyện này… chuyện này nhất định là có người hại!”
Nàng nghẹn ngào nói tiếp: “Con dâu còn chưa tròn hai mươi, ngay cả mặt phu quân cũng chỉ mới gặp qua vài lần, giờ đây liền phải cô quạnh sống quãng đời còn lại. Mà phu quân, tuổi xuân phơi phới, vậy mà lại phải cô độc nằm lại dưới mộ sâu lạnh lẽo… Bà bà, con dâu chỉ cầu ngài cho phép, điều tra rõ ngọn ngành, trả lại sự trong sạch cho phu quân, cũng là để phu quân dưới suối vàng nhắm mắt yên lòng.”
Lời vừa dứt, nàng nghiêng mình cúi sâu, hành lễ trịnh trọng.
Triệu Tuệ Quân đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà khẽ lay động thần sắc, mở miệng phụ họa: “Đại tẩu, lời này của Lan Chi nói cũng không sai. Võ Tuyên ra đi quá đỗi bất ngờ, không bằng cứ làm rõ mọi chuyện, tìm ngỗ tác khám nghiệm tử thi xem sao.”
Mấy vị thân thích đứng xung quanh cũng lần lượt mở miệng khuyên nhủ Chúc Lý thị.
Tuy ngoài kia lời đồn đã lan khắp kinh thành, họ đều nói Hạ Lan thị là khắc tinh khiến Chúc Võ Tuyên qua đời. Nhưng suy cho cùng, họ cũng đều là thân thích trong nhà, hơn nữa nhìn dáng vẻ Hạ Lan Chi đáng thương như vậy, tuổi còn trẻ, mới bước chân vào cửa đã thành quả phụ, ai nhìn mà chẳng xót xa?
Ngực Chúc Lý thị phập phồng không ngừng, ánh mắt nhìn Hạ Lan Chi như muốn hóa thành dao nhọn, hận không thể lập tức đâm chết nàng ta tại chỗ!
Bà đương nhiên biết cái chết của nhi tử mình có điểm bất thường, nhưng nào dám điều tra sâu thêm? Điều tra chẳng khác nào tự đưa nhược điểm vào tay người ngoài!
Đường đường là nhi tử của Thừa tướng, vậy mà lại chết ngay trên giường chỉ sau mấy ngày thành thân, cho dù sự tình có nguyên do gì đi nữa, chỉ riêng cái sự thật ấy thôi cũng đủ để người ta chê cười khiến Chúc gia suốt mười năm cũng không ngẩng mặt lên nổi!
Huống hồ gì, đám đối thủ trong triều của Chúc Thành Hải lúc nào cũng chực chờ bắt thóp ông ta. Chuyện này nếu thật sự để người khác nắm được chứng cứ, chỉ cần dâng một bản tấu lên, Chúc gia còn mặt mũi nào đứng trong triều đình?
Ngay khi Hạ Lan Chi và Chúc Lý thị còn đang giằng co căng thẳng, bỗng có tiếng bước chân vọng vào. Đám người hầu cúi đầu cung kính vây quanh một lão phụ nhân cùng một nam nhân trung niên đi vào linh đường.
Nam nhân đó vẫn chưa kịp thay quan phục, khí thế nghiêm nghị, chính là gia chủ của Chúc gia – Chúc Thành Hải, đương kim Thừa tướng.
Ông ta lạnh lùng đảo mắt quét qua mọi người, giọng nói trầm thấp mà uy nghi: “Sao còn chưa đưa linh cữu đi?”
Đối diện với người này, dù Hạ Lan Chi cứng miệng đến đâu cũng không khỏi có chút e dè. Dẫu sao, Chúc Thành Hải là người lăn lộn quan trường bao năm, trên người toát ra khí thế kẻ ở trên, không phải người thường nào cũng có thể chống lại.
Cũng may Triệu Tuệ Quân nhanh trí lên tiếng đỡ lời thay nàng: “Đại ca, cái chết của Võ Tuyên thực sự quá mức kỳ lạ. Chẳng bằng tìm ngỗ tác kiểm tra kỹ càng, xem thử có phải có kẻ nào âm thầm hãm hại nhắm vào huyết mạch Chúc gia chúng ta hay không.”
Chúc Thành Hải nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, thần sắc có chút bất đắc dĩ: “Việc này… chỉ e là không ổn.”
Bên cạnh ông ta, lão phụ nhân tóc đã bạc trắng, thân thể tuy gầy gò nhưng thần thái lại vô cùng quắc thước. Ánh mắt bà đục ngầu vì tuổi tác, thế nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa sự sắc bén khó ai bì kịp. Người này chính là tổ mẫu của Chúc Võ Tuyên, trụ cột lâu đời nhất của Chúc gia.
Chuỗi Phật châu trong tay bà nhẹ nhàng xoay chuyển, từng hạt va vào nhau phát ra tiếng kẽo kẹt rất khẽ. Bà cau mày, giọng nói tuy đã nhuốm vị tang thương nhưng lại cực kỳ kiên định: “Vì sao lại không được? Tuyên Nhi ra đi đột ngột như vậy, thân là tổ mẫu, ba ngày nay lòng ta rối như tơ vò, cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên giấc. Các ngươi là cha mẹ của nó, chẳng lẽ có thể thờ ơ như vậy sao?”
Ánh mắt Chúc Thành Hải tối sầm lại, liếc nhìn Hạ Lan Chi đang đứng bên cạnh, rồi lại thu ánh mắt về, dừng lại trên người Chúc lão phu nhân, ngập ngừng nói: “Nương… Thật ra, thân thể của Tuyên Nhi… xưa nay vốn không khoẻ mạnh gì cho cam.”
“Mấy năm trước, Tuyên Nhi ngã ngựa ở Giang Giao bị trọng thương, từ đó thân thể bên ngoài thì trông cường tráng, nhưng bên trong lại suy yếu.” Chúc Thành Hải trầm giọng nói, từng lời như đã sớm chuẩn bị sẵn, “Mấy năm nay trong phủ vẫn thường mời đại phu tới bắt mạch, nhưng hiệu quả chẳng mấy khả quan. Chỉ là sợ nương lo lắng, nên chúng con vẫn luôn giấu kín không nói.”
Chuyện đại công tử Chúc gia từng gặp chuyện ở Giang Giao mấy năm trước, quả thực người trong kinh ai nấy đều biết.
Hạ Lan Chi siết chặt tay trong tay áo, móng tay gần như c*m v** lòng bàn tay lạnh ngắt.
[Lừa người! Tất cả đều là lời dối trá!]
Nếu thật sự thân thể suy nhược đến vậy, thì khi hắn suốt đêm lăn lộn cùng mười tám nữ nhân kia, sao lại chẳng thấy hắn yếu ớt chút nào vậy?
Chỉ là mượn cớ để né tránh việc mở quan tài khám nghiệm thi thể mà thôi!
Hạ Lan Chi khẽ hít mũi, khóe mắt hoe đỏ, giọng nói run run nhưng rõ ràng: “Nhưng cho dù phu quân từng có vết thương ngầm, nhưng mấy năm nay vẫn khỏe mạnh như người bình thường. Nếu không có nguyên do gì khác, sao có thể ngã xuống là chết ngay, không kịp cứu chữa như vậy ạ?”
Thân hình nhỏ bé của nàng khẽ khom xuống, cung kính hành lễ: “Con dâu chỉ cầu xin công công* minh xét, nhất định phải điều tra rõ ràng, xem rốt cuộc là kẻ nào đã hại chết phu quân.”
(*) Công công: cha chồng
Vài câu nói ngắn gọn, lại khéo léo đẩy ngược mọi nghi ngờ trở lại, khiến sắc mặt vốn đã âm trầm của Chúc Thành Hải càng thêm khó coi.
Tiếng mõ tụng kinh vừa rồi còn vang lên rành rọt, lúc này cũng đột ngột im bặt, không gian yên ắng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nam trầm thấp, thản nhiên vang lên:
“Chúc thừa tướng.”
Tạ Vô Ngân khẽ hé đôi môi mỏng, giọng nói điềm đạm nhưng đầy áp lực: “Canh giờ không còn sớm, mong thừa tướng mau đưa ra quyết định.”
Chúc lão phu nhân siết chặt cây gậy trong tay, ánh mắt lạnh băng, lời nói dứt khoát vang lên: “Mở quan tài, mời ngỗ tác khám nghiệm thi thể!”
Một câu lệnh lạnh lùng vừa dứt, Hạ Lan Chi vốn căng thẳng đến cứng ngắc cả bờ vai cuối cùng cũng nhẹ thở ra một hơi. Thế nhưng chưa kịp buông lỏng hoàn toàn, phía đối diện đã vang lên tiếng quát lớn của Chúc Thành Hải: “Không được!”
Tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía vị thừa tướng quyền cao chức trọng kia. Dẫu gì chuyện con trai qua đời chưa rõ nguyên nhân, vậy mà hắn thân là phụ thân, hết lần này tới lần khác ngăn cản khám nghiệm tử thi, chẳng phải càng làm cho người ta nghi ngờ sao?
Chúc Thành Hải khẽ hắng giọng, cố lấy lại bình tĩnh: “Nương, mong người theo con lại đây, chúng ta cần nói chuyện riêng vài câu.”
Hai người cùng nhau rời sang phòng bên cạnh, khép cửa lại, nói chuyện kín.
Hạ Lan Chi trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã âm thầm chìm xuống đáy vực.
Vừa ngước mắt lên, liền chạm phải ánh mắt của Chúc Lý thị, lạnh lẽo như rắn độc trườn qua da thịt.
Hạ Lan Chi chẳng những không sợ hãi, mà khóe môi còn nhếch nhẹ, khẽ nở một nụ cười nhạt như có như không.
Trong lòng Chúc Lý thị không khỏi rùng mình, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nha đầu này quả thật không đơn giản! Chỉ vài câu nói đã có thể chọc trúng chỗ đau của bà ta!
Chẳng mấy chốc, Chúc Thành Hải và Chúc lão phu nhân lần lượt bước ra ngoài.
Trên mặt Chúc lão phu nhân không còn tinh thần như trước, mà chỉ còn lại nét mệt mỏi, yếu ớt phất tay ra lệnh: “Canh giờ cũng không còn sớm, khởi linh đi.”
Đối với kết quả này, trong lòng Hạ Lan Chi hiểu rất rõ, chỉ là không biết Chúc Thành Hải đã nói gì với lão phu nhân mà có thể nhanh chóng xoay chuyển cục diện như vậy.
Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Tổ mẫu, hung thủ hại chết phu quân còn chưa tra ra, sao có thể dễ dàng chôn cất như vậy được?”
Trước khi Chúc gia phát đạt đã từng là hàng xóm với Hạ Lan gia, Hạ Lan Chi cũng coi như được một tay Chúc lão phu nhân nuôi lớn lên.
Sao lão phu nhân có thể không đau lòng cho nàng?
Bà lặng lẽ thở dài, bàn tay già nua thô ráp nhẹ nhàng vuốt qua gò má Hạ Lan Chi: “Đứa trẻ ngoan, ta hiểu nỗi lo của con.”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Chúc lão phu nhân bỗng sắc bén như chim ưng, quét một lượt tất cả mọi người trong phòng: “Chi Nhi coi như là đứa nhỏ từ thuở bé đã lớn lên dưới mắt ta. Sau này nếu còn ai dám tung tin đồn bậy bạ, đừng trách lão thân này không nể tình!”
Trong lòng Hạ Lan Chi vô cùng cảm kích, nàng thật không ngờ Chúc lão phu nhân lại đứng ra bênh vực cho mình.
Có những lời này của lão phu nhân, nếu nàng còn cố chấp ép khai quan nghiệm thi, ngược lại sẽ thành kẻ không biết điều.
Bảy chiếc đinh đồng lần lượt được đóng chắc chắn lên nắp quan tài, những phu khiêng quan tài đồng loạt chỉnh đốn lại y phục, đánh trống rộn rã để lấy tinh thần, rồi cùng nhau nâng cỗ quan tài gỗ nam nặng nề lên.
Tiếng kèn xô na chói tai vang dội, hòa lẫn cùng tiếng khóc ai oán vang lên không ngớt, quẩn quanh khắp linh đường.
Hạ Lan Chi là chính thất của Chúc Võ Tuyên, theo lẽ thường, nàng phải đi đầu trong đoàn đưa tang, trong tay còn nâng bài vị của phu quân.
Chỉ là nàng không ngờ, đi ngay sau lưng nàng lại là biểu muội của Chúc Võ Tuyên, Tống Uyển Nhi.
Lúc trước ở linh đường, Tống Uyển Nhi không biết vì cớ gì mà rời đi một lát, đội ngũ đưa tang mới vừa khởi hành được một đoạn, nàng đã vội vàng quay lại.
Hạ Lan Chi khẽ nghiêng đầu, hạ thấp giọng hỏi: “Biểu cô nương vừa rồi đi đâu vậy?”
Tống Uyển Nhi lấy khăn thêu lau nước mắt, đáp: “Nha hoàn mới tới báo, con mèo nhỏ trong phủ không biết chạy đi đâu mất. Uyển Nhi nhớ lời Vô Ngân sư phụ dặn rằng tuyệt đối không để nó tới gần linh đường, vì thế Uyển Nhi mới đi tìm.”
Nhưng nàng lại không hay biết, dưới làn váy lụa kia, đôi giày thêu đã sớm lấm lem bùn đất ướt át.
Sáng nay quả thật kinh thành vừa trải qua một trận mưa xuân, dù vậy nhưng mặt đất đều đã được lát đá xanh phẳng phiu từ lâu, chỉ có nơi nào chưa kịp sửa sang mới còn vương bùn đất.
Phủ Thừa tướng vốn xa hoa, nền sân đều trải gạch xanh, sàn gỗ thượng hạng phủ kín khắp nơi, chỉ có hậu hoa viên sau khu ở của Tống Uyển Nhi là còn bãi bùn đất chưa kịp lát xong.
Mà con mèo kia, dù có chạy loạn thế nào cũng khó mà chạy xa được tới đó.
Ánh mắt Hạ Lan Chi hơi thoáng một tia ngờ vực, nơi khóe mắt lặng lẽ liếc qua Tống Uyển Nhi, âm thầm mà nhìn kỹ nàng thêm lần nữa.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 4: Nghiệm Thi!
10.0/10 từ 21 lượt.