Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 2: Chôn Cùng
71@-
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơi thở mỗi lúc một khó khăn, cổ họng như bị bóp nghẹt, Hạ Lan Chi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, sắc mặt nghẹn đỏ bầm như sắp hộc máu!
Chẳng lẽ… nàng thật sự phải bỏ mạng ở Chúc phủ này sao?
Nàng không cam lòng!
Ngay lúc Hạ Lan Chi sắp tuyệt vọng buông xuôi, cửa chính linh đường bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.
Hai bà tử không ngờ tới biến cố bất ngờ này, tay lập tức buông lỏng, từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ rốt cuộc cũng tràn vào lồng ngực Hạ Lan Chi.
“Vô Ngân sư phụ… sao ngài còn quay lại?” Giọng nói Chúc Lý thị mang theo vài phần hoảng hốt, phải biết đương triều luật pháp vô cùng nghiêm ngặt, huống hồ… vị trước mặt này lại càng không thể khinh thường.
Tạ Vô Ngân khẽ niệm Phật hiệu, thanh âm lạnh nhạt mà trong trẻo như ngọc: “A di đà Phật, bần tăng quên cầm một món đồ.”
Chiếc thiền trượng chín vòng theo từng bước chân của hắn phát ra tiếng ngân vang, từng tiếng từng tiếng như gõ thẳng vào lòng Chúc Lý thị.
Thiếu nữ đã hôn mê, ngã lăn trên mặt đất chẳng còn tri giác, trên cổ vẫn còn vướng dải lụa trắng chưa kịp tháo xuống.
Cả linh đường im phăng phắc, ba người chẳng ai dám thở mạnh nửa hơi.
Chỉ thấy Tạ Vô Ngân đưa tay, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gỡ dải lụa trắng trên cổ Hạ Lan Chi xuống, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Thì ra là để quên ở đây.”
Rõ ràng nửa câu trách cứ cũng không nói ra, nhưng từng lời từng chữ như thể mọi chuyện đều đã tỏ tường.
Đợi đến khi bóng dáng Tạ Vô Ngân đã đi xa, hai bà tử mới cẩn trọng nhìn về phía Chúc Lý thị, dè dặt hỏi: “Phu nhân… còn tiếp tục không?”
“Ngươi muốn vào ngục chịu chết thì cứ tiếp tục đi, ta thì không!” Chúc Lý thị giận dữ đến mức sắc mặt già nua cũng méo mó biến dạng.
Chúc Lý thị nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Hạ Lan Chi, móng tay sắc nhọn gần như khắc từng dấu trên mặt nàng: “Đồ tiện nhân, ngươi đúng là họa tinh chuyển thế! Đến cả Tạ Vô Ngân cũng ra tay che chở cho ngươi, bản lĩnh không nhỏ đâu!”
Tạ Vô Ngân là hạng người gì chứ? Thân phận cao quý, tự phụ lạnh nhạt là thế, vậy mà cũng hạ mình cứu lấy con nha đầu này!
Nghĩ đến đây, Chúc Lý thị tức đến mặt mày vặn vẹo, lập tức phân phó: “Lôi con tiện nhân này đem đi nhốt lại! Không có lệnh của ta, kẻ nào dám thả nàng ra, đừng trách ta không khách khí!”
Nếu đã không thể bắt nàng chôn cùng nhi tử của bà, vậy những ngày sau, bà sẽ dạy dỗ nàng cho ra trò.



Khi Hạ Lan Chi tỉnh lại, chỉ thấy bốn bề tối om, xung quanh bừa bộn từng đống củi khô, hóa ra nàng đã bị nhốt trong nhà chứa củi.
Sáng sớm vừa mới tạnh cơn mưa, hơi đất tanh nồng trộn lẫn hàn khí cuối xuân theo kẽ cửa hắt vào, lạnh lẽo len lỏi khắp người. Nàng siết chặt tấm áo đơn bạc trên người, khẽ rùng mình.
Đêm qua, trong cơn mơ màng, nàng dường như thấy một người đã gỡ đi dải lụa trắng quấn quanh cổ nàng.
Tựa như thiên thần giáng thế.
“Ui…” Hạ Lan Chi khẽ xoa lấy chiếc cổ mảnh mai vẫn còn lưu lại vết hằn, cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi gương mặt người ấy là ai.
Khóe môi nàng nhếch lên, vẽ ra một nét cười châm chọc. Dù là ai đi nữa, cũng tuyệt đối không thể là cái tên hòa thượng lạnh lùng vô tình kia… hừ!
Đột nhiên, bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng xích sắt lách cách được tháo mở, động tác vô cùng cẩn trọng, như thể sợ bị người khác phát hiện.
Chẳng bao lâu, một tiểu nha hoàn mặc y phục hồng phấn mà nàng chưa từng gặp qua khẽ khàng đẩy cửa bước vào, tay xách theo một hộp đồ ăn. Nha hoàn kia còn len lén nhìn quanh xem bên ngoài có ai hay không, chắc chắn an toàn rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Thiếu phu nhân, đây là nô tỳ lén lút mang ra từ phòng bếp, nhân lúc còn nóng ngài hãy ăn chút gì lót bụng đi.” Tiểu nha hoàn đặt hộp đồ ăn xuống trước mặt nàng, cẩn thận mở ra, bên trong bày ba món mặn và một bát canh.
Có thịt, có rau, hương thơm nghi ngút phả thẳng vào mũi.
Hạ Lan Chi quả thật đã đói tới cực hạn. Hôm qua giữa trưa nàng chỉ vội vàng ăn tạm một cái bánh bao lót dạ, sau đó lại nghe lén được Chúc Lý thị nói muốn ép nàng chôn cùng. Cứ thế mà chịu đựng tới giờ, chưa uống nổi một giọt nước.
Hạ Lan Chi khẽ nuốt nước bọt, nhưng khóe mắt vẫn kịp liếc thấy đầu ngón tay của tiểu nha hoàn kia khẽ run, không bình thường chút nào.
“Ngươi tên gì?” Hạ Lan Chi không hề tin Chúc Lý thị lại có lòng tốt cho người mang cơm tới, nàng khẽ chỉnh lại vạt áo trên người, giọng đều đều hỏi tiếp: “Là người trong viện nào?”
Tiểu nha hoàn mặc áo phấn hồng lập tức đáp: “Nô tỳ gọi là Tiểu Ngọc, làm ở phòng bếp, chuyên lo chuyện nấu nướng ạ.”
Có lẽ sợ Hạ Lan Chi không yên tâm, nàng ta vội vàng bổ sung: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm, người trông coi bên ngoài nô tỳ đều đã hối lộ qua cả rồi, sẽ không có ai lui tới đâu.”
Hạ Lan Chi khẽ cười, lúm đồng tiền trên má hiện lên, vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn đến mức chẳng ai sinh nghi: “Ngươi cùng tên với trưởng tỷ của ta… Tiểu Ngọc à, hôm nay ngươi có ân với ta, nếu ngày sau ta thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu Ngọc vừa nghe Hạ Lan Chi nói vậy, đáy mắt khẽ xẹt qua một tia ngượng ngập, cúi đầu bưng bát cơm, vội vàng nói lảng: “Thiếu phu nhân mau ăn đi kẻo nguội.”
Hạ Lan Chi cong khóe môi cười nhẹ, không hề với tay nhận lấy bát đũa, chỉ ung dung tựa người vào đống củi khô phía sau, mắt phượng cong cong nhìn Tiểu Ngọc chằm chằm, giọng điệu thản nhiên mà lạnh lẽo: “Ngươi cũng ăn đi.”
Tiểu Ngọc hơi biến sắc, lúng túng cười nói: “Nô tỳ thân phận thấp kém, nào dám cùng Thiếu phu nhân ngồi cùng bàn…”
Ánh mắt Hạ Lan Chi chợt tối đi, nụ cười trên môi vẫn còn nhưng sắc lạnh đã luồn tận đáy mắt: “Không dám? Ta thấy gan ngươi cũng không nhỏ đâu.”
Lời còn chưa dứt, nàng đã nhanh tay giật lấy bát cơm, tay kia bóp chặt cằm Tiểu Ngọc, không để nàng kịp phản ứng, dứt khoát ấn thẳng bát cơm sát vào miệng nàng ta!
“Ưm… Ưm!”
Nửa bát cơm tẻ đổ cả lên mặt Tiểu Ngọc, nàng ta quỳ sụp trên mặt đất, đôi tay cuống cuồng cào lấy cổ họng, giọng khàn khàn rít lên: “Ọe… ọe…”
Hạ Lan Chi phủi phủi tay, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo như nước: “Ngươi nói không quen biết ta, vậy sao lại tự dưng tới giúp ta? Cơm này ngươi cũng muốn ta ăn? Được thôi, ta sẽ cho ngươi ăn đến no bụng!”
Bao nhiêu ngày qua, nàng chịu đủ khuất nhục, khinh khi, thậm chí là uy h**p, giờ phút này tất cả đều hóa thành lửa giận, trút hết lên kẻ không biết sống chết này.
Nói xong, nàng vừa định bưng bát canh đậu hũ cá trích nóng hổi dội thẳng vào người Tiểu Ngọc, nào ngờ lại thấy hai mắt Tiểu Ngọc trợn trắng, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Hạ Lan Chi hoảng hốt, vội vàng cúi người bắt mạch, đưa tay thăm dò hơi thở, phát hiện nàng ta vẫn còn thở đều đặn, chỉ là đã hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt nàng tối sầm lại, cơm này, quả nhiên đã bị hạ thuốc!
Bình tĩnh lại rồi, nàng không khỏi tự hỏi, rốt cuộc là ai ra tay hãm hại nàng?
Chúc Lý thị ư?
Không thể nào. Nếu là bà ta, tuyệt đối sẽ không dùng cách thô bạo như vậy để đánh gục một nữ nhân yếu đuối, lại càng không thèm tốn công giả vờ nhân từ rồi hạ độc nàng.
Là lão gia Chúc Thành Hải sao?
Cũng không có khả năng.
Nhưng lúc này, kẻ mong nàng mất mạng nhất cũng chỉ có vợ chồng Chúc gia mà thôi.
Ánh mắt Hạ Lan Chi thản nhiên, nàng chỉ cúi xuống nhặt cây trâm ngọc rơi trên đất, cắm lại vào búi tóc, sau đó thẳng thắn giẫm lên tay Tiểu Ngọc, đường hoàng bước ra ngoài.
Dám trêu chọc nàng? Nàng đâu phải là thỏ non mềm yếu mặc cho người ta xâu xé đâu chứ!
Quả nhiên Tiểu Ngọc đã nói dối, đám người canh gác bên ngoài không phải bị mua chuộc, mà là trúng mê dược, giờ đều ngã trái ngã phải, mê man bất tỉnh.
Nếu lúc này còn không chạy, chẳng lẽ còn chờ tới khi nào?
Hạ Lan Chi quấn chặt tấm vải trắng để tang, vừa mới đẩy cửa ra đã chạm mặt Chúc Lý thị dẫn theo hai người đi tới.
“Con tiện nhân này, làm sao mà ngươi chạy ra được?” Chúc Lý thị kinh ngạc không thôi, vội vàng ra lệnh cho hai bà tử phía sau bắt nàng lại!
Hạ Lan Chi vừa mới giằng co với Tiểu Ngọc, gần như đã hao hết sức lực toàn thân. Nàng cố gắng chạy về hướng khác để thoát thân, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát được.
Hai bà tử kia nhanh chóng giữ chặt hai tay nàng, ép nàng đứng trước mặt Chúc Lý thị.
Búi tóc đã rối bời, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp nổi bật của nàng. Đôi mắt Hạ Lan Chi ánh lên nước mắt, giọng nói dịu dàng mang theo chút nghẹn ngào: “Bà bà, con dâu đã làm sai điều gì sao?”
“Ngươi khắc chết con ta, còn muốn tìm lý do gì nữa?” Sắc mặt Chúc Lý thị xanh mét vì tức giận, nghiến răng nói, “Hôm qua còn tha cho ngươi một mạng, ngươi nên ngoan ngoãn ở lại Chúc phủ làm tốt vai trò con dâu của mình đi.”
Không phải bà ta sao?
Vậy rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc vào đồ ăn?
Hạ Lan Chi biết lúc này tuyệt đối không thể đối đầu thẳng thừng với Chúc Lý thị. Hiện tại nàng thế cô lực mỏng, nếu xé toang mọi chuyện chỉ khiến bản thân rơi vào thế bất lợi, thậm chí còn tạo cơ hội cho kẻ thứ ba đang ẩn mình trong bóng tối ngư ông đắc lợi!
Nghĩ tới đây, đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt trào ra, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu không phải bà bà, vậy là ai đã sai người mang cơm cho con dâu? Trong cơm… còn… còn bỏ thuốc độc…”
Lời vừa dứt, khiến Chúc Lý thị nhất thời trở tay không kịp.
Bà chính là chủ mẫu của Chúc gia, ngay cả Chúc Thành Hải cũng phải nhường bà ba phần. Không có sự cho phép của bà, ai dám cả gan giết người ngay dưới mí mắt bà?
Đang lúc Chúc Lý thị còn muốn tra hỏi kỹ càng hơn, cuối con hẻm bỗng xuất hiện một nữ tử mặc áo trắng bước ra.
Hơi thở mỗi lúc một khó khăn, cổ họng như bị bóp nghẹt, Hạ Lan Chi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, sắc mặt nghẹn đỏ bầm như sắp hộc máu!
Chẳng lẽ… nàng thật sự phải bỏ mạng ở Chúc phủ này sao?
Nàng không cam lòng!
Ngay lúc Hạ Lan Chi sắp tuyệt vọng buông xuôi, cửa chính linh đường bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.
Hai bà tử không ngờ tới biến cố bất ngờ này, tay lập tức buông lỏng, từng ngụm từng ngụm không khí mới mẻ rốt cuộc cũng tràn vào lồng ngực Hạ Lan Chi.
“Vô Ngân sư phụ… sao ngài còn quay lại?” Giọng nói Chúc Lý thị mang theo vài phần hoảng hốt, phải biết đương triều luật pháp vô cùng nghiêm ngặt, huống hồ… vị trước mặt này lại càng không thể khinh thường.
Tạ Vô Ngân khẽ niệm Phật hiệu, thanh âm lạnh nhạt mà trong trẻo như ngọc: “A di đà Phật, bần tăng quên cầm một món đồ.”
Chiếc thiền trượng chín vòng theo từng bước chân của hắn phát ra tiếng ngân vang, từng tiếng từng tiếng như gõ thẳng vào lòng Chúc Lý thị.
Thiếu nữ đã hôn mê, ngã lăn trên mặt đất chẳng còn tri giác, trên cổ vẫn còn vướng dải lụa trắng chưa kịp tháo xuống.
Cả linh đường im phăng phắc, ba người chẳng ai dám thở mạnh nửa hơi.
Chỉ thấy Tạ Vô Ngân đưa tay, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gỡ dải lụa trắng trên cổ Hạ Lan Chi xuống, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Thì ra là để quên ở đây.”
Rõ ràng nửa câu trách cứ cũng không nói ra, nhưng từng lời từng chữ như thể mọi chuyện đều đã tỏ tường.
Đợi đến khi bóng dáng Tạ Vô Ngân đã đi xa, hai bà tử mới cẩn trọng nhìn về phía Chúc Lý thị, dè dặt hỏi: “Phu nhân… còn tiếp tục không?”
“Ngươi muốn vào ngục chịu chết thì cứ tiếp tục đi, ta thì không!” Chúc Lý thị giận dữ đến mức sắc mặt già nua cũng méo mó biến dạng.
Chúc Lý thị nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Hạ Lan Chi, móng tay sắc nhọn gần như khắc từng dấu trên mặt nàng: “Đồ tiện nhân, ngươi đúng là họa tinh chuyển thế! Đến cả Tạ Vô Ngân cũng ra tay che chở cho ngươi, bản lĩnh không nhỏ đâu!”
Tạ Vô Ngân là hạng người gì chứ? Thân phận cao quý, tự phụ lạnh nhạt là thế, vậy mà cũng hạ mình cứu lấy con nha đầu này!
Nghĩ đến đây, Chúc Lý thị tức đến mặt mày vặn vẹo, lập tức phân phó: “Lôi con tiện nhân này đem đi nhốt lại! Không có lệnh của ta, kẻ nào dám thả nàng ra, đừng trách ta không khách khí!”
Nếu đã không thể bắt nàng chôn cùng nhi tử của bà, vậy những ngày sau, bà sẽ dạy dỗ nàng cho ra trò.
Khi Hạ Lan Chi tỉnh lại, chỉ thấy bốn bề tối om, xung quanh bừa bộn từng đống củi khô, hóa ra nàng đã bị nhốt trong nhà chứa củi.
Sáng sớm vừa mới tạnh cơn mưa, hơi đất tanh nồng trộn lẫn hàn khí cuối xuân theo kẽ cửa hắt vào, lạnh lẽo len lỏi khắp người. Nàng siết chặt tấm áo đơn bạc trên người, khẽ rùng mình.
Đêm qua, trong cơn mơ màng, nàng dường như thấy một người đã gỡ đi dải lụa trắng quấn quanh cổ nàng.
Tựa như thiên thần giáng thế.
“Ui…” Hạ Lan Chi khẽ xoa lấy chiếc cổ mảnh mai vẫn còn lưu lại vết hằn, cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi gương mặt người ấy là ai.
Khóe môi nàng nhếch lên, vẽ ra một nét cười châm chọc. Dù là ai đi nữa, cũng tuyệt đối không thể là cái tên hòa thượng lạnh lùng vô tình kia… hừ!
Đột nhiên, bên ngoài cánh cửa vang lên tiếng xích sắt lách cách được tháo mở, động tác vô cùng cẩn trọng, như thể sợ bị người khác phát hiện.
Chẳng bao lâu, một tiểu nha hoàn mặc y phục hồng phấn mà nàng chưa từng gặp qua khẽ khàng đẩy cửa bước vào, tay xách theo một hộp đồ ăn. Nha hoàn kia còn len lén nhìn quanh xem bên ngoài có ai hay không, chắc chắn an toàn rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Thiếu phu nhân, đây là nô tỳ lén lút mang ra từ phòng bếp, nhân lúc còn nóng ngài hãy ăn chút gì lót bụng đi.” Tiểu nha hoàn đặt hộp đồ ăn xuống trước mặt nàng, cẩn thận mở ra, bên trong bày ba món mặn và một bát canh.
Có thịt, có rau, hương thơm nghi ngút phả thẳng vào mũi.
Hạ Lan Chi quả thật đã đói tới cực hạn. Hôm qua giữa trưa nàng chỉ vội vàng ăn tạm một cái bánh bao lót dạ, sau đó lại nghe lén được Chúc Lý thị nói muốn ép nàng chôn cùng. Cứ thế mà chịu đựng tới giờ, chưa uống nổi một giọt nước.
Hạ Lan Chi khẽ nuốt nước bọt, nhưng khóe mắt vẫn kịp liếc thấy đầu ngón tay của tiểu nha hoàn kia khẽ run, không bình thường chút nào.
“Ngươi tên gì?” Hạ Lan Chi không hề tin Chúc Lý thị lại có lòng tốt cho người mang cơm tới, nàng khẽ chỉnh lại vạt áo trên người, giọng đều đều hỏi tiếp: “Là người trong viện nào?”
Tiểu nha hoàn mặc áo phấn hồng lập tức đáp: “Nô tỳ gọi là Tiểu Ngọc, làm ở phòng bếp, chuyên lo chuyện nấu nướng ạ.”
Có lẽ sợ Hạ Lan Chi không yên tâm, nàng ta vội vàng bổ sung: “Thiếu phu nhân cứ yên tâm, người trông coi bên ngoài nô tỳ đều đã hối lộ qua cả rồi, sẽ không có ai lui tới đâu.”
Hạ Lan Chi khẽ cười, lúm đồng tiền trên má hiện lên, vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn đến mức chẳng ai sinh nghi: “Ngươi cùng tên với trưởng tỷ của ta… Tiểu Ngọc à, hôm nay ngươi có ân với ta, nếu ngày sau ta thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu Ngọc vừa nghe Hạ Lan Chi nói vậy, đáy mắt khẽ xẹt qua một tia ngượng ngập, cúi đầu bưng bát cơm, vội vàng nói lảng: “Thiếu phu nhân mau ăn đi kẻo nguội.”
Hạ Lan Chi cong khóe môi cười nhẹ, không hề với tay nhận lấy bát đũa, chỉ ung dung tựa người vào đống củi khô phía sau, mắt phượng cong cong nhìn Tiểu Ngọc chằm chằm, giọng điệu thản nhiên mà lạnh lẽo: “Ngươi cũng ăn đi.”
Tiểu Ngọc hơi biến sắc, lúng túng cười nói: “Nô tỳ thân phận thấp kém, nào dám cùng Thiếu phu nhân ngồi cùng bàn…”
Ánh mắt Hạ Lan Chi chợt tối đi, nụ cười trên môi vẫn còn nhưng sắc lạnh đã luồn tận đáy mắt: “Không dám? Ta thấy gan ngươi cũng không nhỏ đâu.”
Lời còn chưa dứt, nàng đã nhanh tay giật lấy bát cơm, tay kia bóp chặt cằm Tiểu Ngọc, không để nàng kịp phản ứng, dứt khoát ấn thẳng bát cơm sát vào miệng nàng ta!
“Ưm… Ưm!”
Nửa bát cơm tẻ đổ cả lên mặt Tiểu Ngọc, nàng ta quỳ sụp trên mặt đất, đôi tay cuống cuồng cào lấy cổ họng, giọng khàn khàn rít lên: “Ọe… ọe…”
Hạ Lan Chi phủi phủi tay, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo như nước: “Ngươi nói không quen biết ta, vậy sao lại tự dưng tới giúp ta? Cơm này ngươi cũng muốn ta ăn? Được thôi, ta sẽ cho ngươi ăn đến no bụng!”
Bao nhiêu ngày qua, nàng chịu đủ khuất nhục, khinh khi, thậm chí là uy h**p, giờ phút này tất cả đều hóa thành lửa giận, trút hết lên kẻ không biết sống chết này.
Nói xong, nàng vừa định bưng bát canh đậu hũ cá trích nóng hổi dội thẳng vào người Tiểu Ngọc, nào ngờ lại thấy hai mắt Tiểu Ngọc trợn trắng, cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Hạ Lan Chi hoảng hốt, vội vàng cúi người bắt mạch, đưa tay thăm dò hơi thở, phát hiện nàng ta vẫn còn thở đều đặn, chỉ là đã hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt nàng tối sầm lại, cơm này, quả nhiên đã bị hạ thuốc!
Bình tĩnh lại rồi, nàng không khỏi tự hỏi, rốt cuộc là ai ra tay hãm hại nàng?
Chúc Lý thị ư?
Không thể nào. Nếu là bà ta, tuyệt đối sẽ không dùng cách thô bạo như vậy để đánh gục một nữ nhân yếu đuối, lại càng không thèm tốn công giả vờ nhân từ rồi hạ độc nàng.
Là lão gia Chúc Thành Hải sao?
Cũng không có khả năng.
Nhưng lúc này, kẻ mong nàng mất mạng nhất cũng chỉ có vợ chồng Chúc gia mà thôi.
Ánh mắt Hạ Lan Chi thản nhiên, nàng chỉ cúi xuống nhặt cây trâm ngọc rơi trên đất, cắm lại vào búi tóc, sau đó thẳng thắn giẫm lên tay Tiểu Ngọc, đường hoàng bước ra ngoài.
Dám trêu chọc nàng? Nàng đâu phải là thỏ non mềm yếu mặc cho người ta xâu xé đâu chứ!
Quả nhiên Tiểu Ngọc đã nói dối, đám người canh gác bên ngoài không phải bị mua chuộc, mà là trúng mê dược, giờ đều ngã trái ngã phải, mê man bất tỉnh.
Nếu lúc này còn không chạy, chẳng lẽ còn chờ tới khi nào?
Hạ Lan Chi quấn chặt tấm vải trắng để tang, vừa mới đẩy cửa ra đã chạm mặt Chúc Lý thị dẫn theo hai người đi tới.
“Con tiện nhân này, làm sao mà ngươi chạy ra được?” Chúc Lý thị kinh ngạc không thôi, vội vàng ra lệnh cho hai bà tử phía sau bắt nàng lại!
Hạ Lan Chi vừa mới giằng co với Tiểu Ngọc, gần như đã hao hết sức lực toàn thân. Nàng cố gắng chạy về hướng khác để thoát thân, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát được.
Hai bà tử kia nhanh chóng giữ chặt hai tay nàng, ép nàng đứng trước mặt Chúc Lý thị.
Búi tóc đã rối bời, nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp nổi bật của nàng. Đôi mắt Hạ Lan Chi ánh lên nước mắt, giọng nói dịu dàng mang theo chút nghẹn ngào: “Bà bà, con dâu đã làm sai điều gì sao?”
“Ngươi khắc chết con ta, còn muốn tìm lý do gì nữa?” Sắc mặt Chúc Lý thị xanh mét vì tức giận, nghiến răng nói, “Hôm qua còn tha cho ngươi một mạng, ngươi nên ngoan ngoãn ở lại Chúc phủ làm tốt vai trò con dâu của mình đi.”
Không phải bà ta sao?
Vậy rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc vào đồ ăn?
Hạ Lan Chi biết lúc này tuyệt đối không thể đối đầu thẳng thừng với Chúc Lý thị. Hiện tại nàng thế cô lực mỏng, nếu xé toang mọi chuyện chỉ khiến bản thân rơi vào thế bất lợi, thậm chí còn tạo cơ hội cho kẻ thứ ba đang ẩn mình trong bóng tối ngư ông đắc lợi!
Nghĩ tới đây, đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt trào ra, giọng nói nghẹn ngào: “Nếu không phải bà bà, vậy là ai đã sai người mang cơm cho con dâu? Trong cơm… còn… còn bỏ thuốc độc…”
Lời vừa dứt, khiến Chúc Lý thị nhất thời trở tay không kịp.
Bà chính là chủ mẫu của Chúc gia, ngay cả Chúc Thành Hải cũng phải nhường bà ba phần. Không có sự cho phép của bà, ai dám cả gan giết người ngay dưới mí mắt bà?
Đang lúc Chúc Lý thị còn muốn tra hỏi kỹ càng hơn, cuối con hẻm bỗng xuất hiện một nữ tử mặc áo trắng bước ra.
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 2: Chôn Cùng
10.0/10 từ 21 lượt.