Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
90@-
“Tiểu sư phụ, xin ngài thương xót mà cứu tiểu nữ một lần!”
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại, yếu ớt như tơ liễu lay động trong gió, lại mang theo vài phần nghẹn ngào, nghe vào khiến lòng người không khỏi xót xa.
Tạ Vô Ngân khẽ cúi đầu, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn như ngó sen đầu hạ đang chặt chẽ nắm lấy vạt áo cà sa nơi trước ngực hắn.
“Nữ thí chủ, xin đừng như vậy.”
Giữa đôi mày hắn thoáng hiện vẻ ngưng đọng, khẽ hất tay nàng ra, ngẩng đầu đối diện với chủ nhân bàn tay ấy.
Thiếu nữ độ chừng mười bảy, mười tám xuân thì, trên người chỉ khoác một thân vải thô áo trắng tang phục, mặt mộc không điểm phấn son, vậy mà dung nhan lại khuynh thành động phách. Nhất là đôi mắt kia, long lanh như hồ nước mùa thu, tràn ngập bi thương, không chớp lấy một cái mà ngẩng nhìn hắn.
Hạ Lan Chi khẽ cắn đôi môi mỏng, như thể không cam lòng, lại đưa tay nắm lấy cổ tay Tạ Vô Ngân, cố chấp khẩn cầu:
“Tiểu sư phụ, Phật gia có dạy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp báu… Chúc gia muốn ép tiểu nữ chôn cùng, tiểu nữ… tiểu nữ không muốn bỏ mạng oan uổng như vậy đâu!”
Nàng là cô dâu mới gả vào phủ Thừa tướng, thành thân với đại công tử Chúc gia chưa đầy ba ngày, vậy mà cũng bị bỏ mặc suốt ba ngày trời.
Đến lúc gặp được phu quân, thì hắn… đã chết trên người một ả kỹ nữ!
Bà bà* vì muốn giữ mặt mũi cho nhà mình, liền đổ hết tội lỗi lên đầu nàng, nói nàng mệnh xấu, có mệnh khắc phu, rồi ép nàng phải chết theo phu quân!
(*) Bà bà: Mẹ chồng
Giờ đây nàng đã rơi vào giữa hang sói, sao có thể dễ dàng để bọn họ lừa gạt, đẩy vào chỗ chết như vậy!
Nếu đã không quyền, không thế, lại chẳng chỗ nương tựa, vậy thì chỉ còn cách khác mà thôi, phải biết tìm đường xoay chuyển. Nhìn xem, vị sư phụ trước mặt chẳng phải chính là chỗ đột phá hay sao?
Chỉ là, ban đầu nàng nghe nói là cao tăng đắc đạo, còn tưởng đâu là phải lão hòa thượng tóc bạc râu dài, ai có ngờ lại là một vị tiểu sư phụ anh tuấn, chỉ trạc ngoài hai mươi tuổi.
Bởi vậy, câu “Đại sư” suýt nữa bật ra khỏi miệng trong thoáng chốc liền ngập ngừng biến thành hai tiếng: “Tiểu sư phụ”.
“Thí chủ muốn bần tăng phải cứu thế nào đây?” Nam nhân vừa lần tràng hạt, nét mặt chẳng hề động lấy một chút, cũng không buồn liếc mắt nhìn nàng.
Thế nhưng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới khiến Tạ Vô Ngân trong dạ khẽ động. Bàn tay nhỏ nhắn mềm như bông ấy, khiến hắn trong thoáng chốc quên cả việc rút tay lại.
Hạ Lan Chi hít nhẹ mũi, dáng người mảnh mai mềm mại khẽ cúi đầu hành lễ, tà áo mỏng manh nơi cổ áo khẽ trễ xuống, gần như không thể che nổi phần đầy đặn nõn nà kia.
Trước ngực nàng so với những nữ tử khác thì đầy đặn hơn nhiều, thế nhưng vòng eo lại thon nhỏ đến mức khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy xương cốt tựa hồ mảnh mai đến lạ, tựa như chỉ cần nam nhân khẽ siết nhẹ, xương cốt nàng cũng sẽ nát vụn.
Nàng cũng hiểu rõ bản thân mình đẹp ở chỗ nào, cho nên dốc hết tâm tư khéo léo phô bày những điểm ấy trước mắt nam nhân.
Tạ Vô Ngân khẽ khựng lại, giọng nói có phần khàn đặc, ánh mắt cũng theo bản năng mà lảng đi chỗ khác.
“Tiểu nữ chỉ cầu tiểu sư phụ có thể cho tiểu nữ mượn một bộ quần áo tiểu sa di để thay, tối nay tiểu nữ sẽ cùng ngài rời khỏi Chúc phủ, như vậy là có thể thoát khỏi cái ổ sói này rồi.”
Hạ Lan Chi lại khẽ nghiêng người dựa gần thêm một chút, nàng thật lòng muốn vị tiểu sư phụ này động chút lòng trắc ẩn mà giúp nàng một phen.
Những người ở Chúc phủ nàng đều không thể trông cậy, chi bằng cầu lấy vị hòa thượng duy nhất có thể ra vào nội trạch này, may ra mới có đường sống.
Nào ngờ, Tạ Vô Ngân vừa khẽ hé đôi môi mỏng, câu đầu tiên thốt ra liền là lời cự tuyệt: “Bần tăng chỉ là kẻ xuất gia, chuyện trong phủ Thừa tướng bần tăng chẳng tiện xen vào. Huống chi, Chúc Thừa tướng lòng dạ hiền hậu, có lẽ cũng chẳng làm ra chuyện gì bất nhẫn đâu.”
Hạ Lan Chi đứng ngẩn người tại chỗ, tựa như hóa đá.
[Sao lại khác hẳn với những gì ta nghĩ nhỉ? Người xuất gia chẳng phải nên lấy lòng từ bi làm đầu hay sao?]
[Ta đã thảm hại đến thế này rồi, vị hòa thượng này sao vẫn có thể lạnh lùng như vậy được chứ?]
Ngay lúc ấy, bên tai Tạ Vô Ngân bỗng vang lên một giọng nói lạ lẫm, khiến hắn theo bản năng chau mày.
Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy đôi mắt nữ tử kia ngấn lệ, cánh môi nhợt nhạt như không còn giọt máu, rõ ràng chẳng hề thấy nàng mở miệng lấy một lời!
Tạ Vô Ngân chau mày, chăm chú nhìn vào cánh môi tái nhợt ấy, cứ như muốn nhìn cho ra một cái lỗ hổng vậy.
[Hung dữ thật…]
Dưới ánh trăng, lông mi thiếu nữ khẽ run run, đôi mắt sưng đỏ long lanh như mắt thỏ con, giọng nói nghèn nghẹn: “Tiểu sư phụ… giờ trong Chúc phủ ai ai cũng muốn tiểu nữ phải chết. Người duy nhất có thể giúp tiểu nữ trốn đi chỉ có ngài thôi!”
Không giống chút nào.
Lời từ miệng nữ nhân này thốt ra, so với điều hắn nghe thấy… hoàn toàn chẳng giống nhau.
Tạ Vô Ngân khẽ lần từng hạt Phật châu trơn mượt trong tay, yên lặng tiếp nhận sự thật… rằng giờ khắc này, hắn có thể nghe rõ tiếng lòng nàng, dẫu chính nàng chẳng hề nói thành lời.
Ánh mắt hắn sâu thẳm lạnh lẽo như nước hồ mùa đông, từ trên gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt, đáng thương kia lướt qua, giọng nói lại xa cách, lạnh nhạt đến vô tình: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Lan Chi trợn tròn, tựa hồ chẳng thể tin nổi những lời ấy lại có thể thốt ra từ miệng kẻ tu hành.
“Bọn họ muốn… muốn giết tiểu nữ, ngài… ngài thật sự trơ mắt nhìn tiểu nữ chết mà không cứu sao?”
Tạ Vô Ngân chắp tay trước ngực, ánh mắt khẽ cụp xuống, chẳng buồn nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt tụng một câu: “A di đà Phật, bần tăng tôn trọng số mệnh của muôn loài.”
“……” [Tôn trọng cái búa gì!]
Tạ Vô Ngân nghe nàng mắng mình đến trăm tám mươi lần trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn mang vẻ điềm đạm đáng thương như cũ.
Hạ Lan Chi từ bé đến lớn chưa từng chịu thua ai, huống chi là để nam nhân dẫm lên đầu như thế này.
Nàng khẽ lau nước mắt, trực tiếp nắm lấy cánh tay hắn đang lần tràng hạt, lại nhích người tới gần thêm một chút: “Chỉ cần tiểu sư phụ chịu cứu tiểu nữ, tiểu nữ nguyện lòng tu hành nơi chùa miếu, đúc lại tượng kim thân cho Bồ Tát. Còn có thể giúp ngài quyên ít tiền đèn dầu.”
[Chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt ta nữa sao?]
[Tuy trong người ta không có bao nhiêu bạc thật, nhưng trước hết cứ vẽ cho hắn cái bánh nướng lớn cũng được mà?]
Trong đáy mắt Tạ Vô Ngân lướt qua một tia giễu cợt, quả nhiên nữ nhân này ngoài miệng một kiểu, trong lòng lại tính toán một kiểu khác.
“Bần tăng tuy có thương xót, nhưng cũng bất lực.” Dứt lời, hắn liền toan xoay người, lạnh lùng dứt khoát bỏ đi.
Trong lúc nguy cấp Hạ Lan Chi dứt khoát nhào thẳng vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trước ngực áo tăng bào, giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo mấy phần uy h**p: “Nếu ngài không giúp ta, vậy ta cứ ôm chặt lấy ngài thế này, cho tới khi nào ngài chịu ra tay giúp đỡ mới thôi! Trừ phi… ngài muốn để người ta nhìn thấy một vị cao tăng như ngài, lại cùng một tân nương như ta lôi lôi kéo kéo giữa đường phố!”
Hiện giờ nàng đã không còn đường lui, chỉ đành mặt dày quấn lấy vị tiểu sư phụ tuấn tú trước mặt này, dù cho có phải giở trò ép người cứu giúp, nàng cũng chẳng còn cách nào khác!
Không thể không nói, trên người vị hòa thượng này mang theo mùi đàn hương nhè nhẹ, thấm tận ruột gan, khiến lòng nàng như loạn cả lên.
[Nếu vị hòa thượng này mà chịu hoàn tục… Ơ kìa, ta lại suy nghĩ cái quái gì vậy chứ!]
Tạ Vô Ngân khẽ khựng người, hiển nhiên không ngờ nữ nhân trước mặt lại mặt dày vô liêm sỉ tới mức cuốn lấy hắn không chịu buông như vậy.
Từ khi mười tuổi Tạ Vô Ngân đã vào Chiêu Dương tự, từ đó về sau một mực đoạn tuyệt tình duyên thế tục, chưa từng có lấy nửa phần dây dưa thân mật với nữ nhân.
Vậy mà lúc này, thân thể mềm mại yếu ớt của thiếu nữ cứ thế quấn lấy hắn, khiến lòng hắn nhất thời xao động, tâm niệm cũng thoáng loạn.
Song rất nhanh, hắn liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, tựa như làn nước giếng mùa thu, chẳng hề gợn sóng.
“Chiếc cà sa này là trân bảo mà Hoàng thượng đích thân ngự ban.” Vành tai Tạ Vô Ngân khẽ phiếm hồng, song sắc mặt vẫn lạnh nhạt, giọng nói ung dung thong thả vang lên: “Nếu thí chủ làm rách thì lấy cái đầu của thí chủ ra mà đền nhỉ.” (Nam9?)
Nghe vậy, Hạ Lan Chi như thể vừa chạm phải củ khoai nóng bỏng tay, lập tức buông hắn ra.
Nàng còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì từ phía gần đó đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
“Hạ Lan thị, chẳng phải đã bảo ngươi đi túc trực bên linh cữu sao? Sao còn dám lảng vảng ở chỗ này?” Giọng nói sắc lạnh của bà bà Chúc Lý thị từ nơi không xa truyền tới khiến tim Hạ Lan Chi khẽ run lên một nhịp.
“Bà bà.” Nàng không thể làm gì khác hơn là cắn răng, căng da đầu, cúi người hành lễ.
Ánh mắt sắc lạnh như dao của Chúc Lý thị lập tức ép về phía nàng, nhưng vừa trông thấy nơi đây còn có người thứ ba, bà ta liền lập tức đổi sang vẻ mặt bi thương yếu ớt vô cùng.
“Thì ra Vô Ngân sư phụ vẫn còn ở đây.” Thấy Tạ Vô Ngân nhàn nhạt gật đầu, Chúc Lý thị liền rưng rưng, giọng nói bi ai: “Mấy ngày nay lão thân bận rộn lo hậu sự cho đứa con bạc mệnh, ngày đêm nước mắt đầm đìa chẳng buồn ăn uống. Trong phủ nếu có gì sơ suất, mong sư phụ lượng thứ, cứ việc nói thẳng với lão thân.”
“Người đã khuất, phu nhân cũng chớ nên quá đau lòng.” Tạ Vô Ngân chắp tay, chậm rãi nói vài lời an ủi khách sáo.
Chúc Lý thị vừa nhấc mắt ra hiệu, lập tức có hai bà tử tiến lên, một trái một phải giữ chặt lấy Hạ Lan Chi.
Miệng Chúc Lý thị còn giả vờ oán trách: “Con dâu của lão thân không hiểu lễ nghi, nếu có vô tình mạo phạm sư phụ, mong sư phụ rộng lòng thứ lỗi.”
“Không sao cả.” Tạ Vô Ngân thản nhiên đáp.
Hai bà tử ẩn mình dưới ánh trăng, tay đã lặng lẽ siết chặt cánh tay Hạ Lan Chi, lực đạo hung hăng không chút nể tình.
Còn cố tình ghé sát bên tai nàng thấp giọng uy h**p: “Nếu dám hé miệng kêu lấy một tiếng trước mặt sư phụ thì đừng mong giữ nổi cái mạng đẹp đẽ này!”
Nực cười thay, dù nàng có chết ngay trước mặt vị hòa thượng kia, e rằng hắn cũng chỉ nhấc chân rời đi, mắt chẳng buồn nhìn thêm nữa là.
Chúc Lý thị khẽ thở dài, vẻ mặt như thật lòng quan tâm, dịu dàng nói: “Lan Chi à, ngày mai là ngày hạ táng của Tuyên Nhi rồi, con cũng nên đi theo tiễn đưa nó một đoạn. Về sau… cũng chẳng còn cơ hội gặp lại.”
“Ta…” Hạ Lan Chi vừa định mở miệng cầu cứu, đã bị bà tử phía sau bất ngờ bịt chặt miệng lại!
Bà tử kia còn giả vờ than thở: “Thiếu phu nhân và đại thiếu gia tình sâu nghĩa nặng, khóc đến mức khiến người ta cũng đứt từng khúc ruột!”
“Ưm… ưm!” Hạ Lan Chi vùng vẫy, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ bị nghẹn trong cổ họng.
[Đồ hòa thượng thúi… cứu ta với!]
[Chẳng lẽ thật sự muốn trơ mắt nhìn ta chết ngay trước mặt ngươi hay sao?!]
Tạ Vô Ngân vẫn thản nhiên lần từng hạt Phật châu, giọng nói lãnh đạm không chút dao động: “Xem ra quý phủ đang bận rộn việc hậu sự, bần tăng cũng không tiện quấy rầy thêm. Vậy xin cáo từ trước, sáng mai sẽ quay lại làm pháp sự cho lệnh lang.”
“Thỉnh sư phụ đi thong thả.” Chúc Lý thị chắp tay trước ngực, thành kính cúi người, vẻ mặt hiền hòa lễ độ vô cùng.
Nhìn qua, Chúc Lý thị chẳng khác nào một tín đồ lương thiện, thuần khiết.
Còn Hạ Lan Chi thì bị kéo lê lôi xốc tới linh đường, bị hai bà tử hung hăng đẩy ngã lên nắp quan tài!
Nắp quan tài chưa kịp đóng chặt, gương mặt Chúc Võ Tuyên tái xanh nằm trong đó bỗng phóng đại trước mắt, khiến nàng sợ hãi đến mức ngã lăn xuống đất.
“Muốn chạy sao?” Phía sau lập tức truyền tới tiếng nói lạnh băng, khiến toàn thân nàng run rẩy.
Chúc Lý thị theo sát phía sau, ánh mắt lạnh buốt đến thấu xương: “Nhìn cái bộ dạng hồ ly tinh của ngươi kìa, quả nhiên là loại tiện nhân trời sinh khắc phu. Mới vừa rồi ngươi đi tìm Vô Ngân sư phụ, chẳng lẽ là muốn cầu hắn cứu mạng ngươi sao?”
Hạ Lan Chi cắn chặt cánh môi, tay trái ôm lấy cánh tay đau nhức, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh, cố tìm bất kỳ vật gì có thể dùng làm vũ khí phòng thân.
Chúc Lý thị khẽ nhấc cằm, hai bà tử lập tức mang tới một dải lụa trắng: “Nếu biết điều thì tự mình kết liễu đi! Bằng không, để ta sai người giúp ngươi, chỉ sợ đau đớn không ít đâu. Yên tâm đi, chờ ngươi xuống suối vàng rồi, ta cũng sẽ ‘hết lòng’ chiếu cố nhà mẹ đẻ của ngươi.”
Hai bà tử cầm dải lụa trắng, từng bước từng bước ép sát về phía Hạ Lan Chi. Nàng theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng lập tức bị một bà tử túm chặt lấy mái tóc dài, giật mạnh về phía sau!
Cơn đau nhói khiến Hạ Lan Chi chỉ kịp yếu ớt giãy giụa, mà dải lụa trắng kia đã nhanh chóng siết chặt lấy cổ nàng!
Chúc Lý thị cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt tái xanh, lạnh ngắt của Chúc Võ Tuyên trong quan tài, khóe môi khẽ cong, ánh mắt thấm đẫm sát ý: “Tuyên Nhi à… nương sẽ để Hạ Lan Chi theo con xuống suối vàng, để con khỏi phải cô quạnh một mình.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
“Tiểu sư phụ, xin ngài thương xót mà cứu tiểu nữ một lần!”
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại, yếu ớt như tơ liễu lay động trong gió, lại mang theo vài phần nghẹn ngào, nghe vào khiến lòng người không khỏi xót xa.
Tạ Vô Ngân khẽ cúi đầu, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn như ngó sen đầu hạ đang chặt chẽ nắm lấy vạt áo cà sa nơi trước ngực hắn.
“Nữ thí chủ, xin đừng như vậy.”
Giữa đôi mày hắn thoáng hiện vẻ ngưng đọng, khẽ hất tay nàng ra, ngẩng đầu đối diện với chủ nhân bàn tay ấy.
Thiếu nữ độ chừng mười bảy, mười tám xuân thì, trên người chỉ khoác một thân vải thô áo trắng tang phục, mặt mộc không điểm phấn son, vậy mà dung nhan lại khuynh thành động phách. Nhất là đôi mắt kia, long lanh như hồ nước mùa thu, tràn ngập bi thương, không chớp lấy một cái mà ngẩng nhìn hắn.
Hạ Lan Chi khẽ cắn đôi môi mỏng, như thể không cam lòng, lại đưa tay nắm lấy cổ tay Tạ Vô Ngân, cố chấp khẩn cầu:
“Tiểu sư phụ, Phật gia có dạy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp báu… Chúc gia muốn ép tiểu nữ chôn cùng, tiểu nữ… tiểu nữ không muốn bỏ mạng oan uổng như vậy đâu!”
Nàng là cô dâu mới gả vào phủ Thừa tướng, thành thân với đại công tử Chúc gia chưa đầy ba ngày, vậy mà cũng bị bỏ mặc suốt ba ngày trời.
Đến lúc gặp được phu quân, thì hắn… đã chết trên người một ả kỹ nữ!
Bà bà* vì muốn giữ mặt mũi cho nhà mình, liền đổ hết tội lỗi lên đầu nàng, nói nàng mệnh xấu, có mệnh khắc phu, rồi ép nàng phải chết theo phu quân!
(*) Bà bà: Mẹ chồng
Giờ đây nàng đã rơi vào giữa hang sói, sao có thể dễ dàng để bọn họ lừa gạt, đẩy vào chỗ chết như vậy!
Nếu đã không quyền, không thế, lại chẳng chỗ nương tựa, vậy thì chỉ còn cách khác mà thôi, phải biết tìm đường xoay chuyển. Nhìn xem, vị sư phụ trước mặt chẳng phải chính là chỗ đột phá hay sao?
Chỉ là, ban đầu nàng nghe nói là cao tăng đắc đạo, còn tưởng đâu là phải lão hòa thượng tóc bạc râu dài, ai có ngờ lại là một vị tiểu sư phụ anh tuấn, chỉ trạc ngoài hai mươi tuổi.
Bởi vậy, câu “Đại sư” suýt nữa bật ra khỏi miệng trong thoáng chốc liền ngập ngừng biến thành hai tiếng: “Tiểu sư phụ”.
“Thí chủ muốn bần tăng phải cứu thế nào đây?” Nam nhân vừa lần tràng hạt, nét mặt chẳng hề động lấy một chút, cũng không buồn liếc mắt nhìn nàng.
Thế nhưng, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới khiến Tạ Vô Ngân trong dạ khẽ động. Bàn tay nhỏ nhắn mềm như bông ấy, khiến hắn trong thoáng chốc quên cả việc rút tay lại.
Hạ Lan Chi hít nhẹ mũi, dáng người mảnh mai mềm mại khẽ cúi đầu hành lễ, tà áo mỏng manh nơi cổ áo khẽ trễ xuống, gần như không thể che nổi phần đầy đặn nõn nà kia.
Trước ngực nàng so với những nữ tử khác thì đầy đặn hơn nhiều, thế nhưng vòng eo lại thon nhỏ đến mức khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy xương cốt tựa hồ mảnh mai đến lạ, tựa như chỉ cần nam nhân khẽ siết nhẹ, xương cốt nàng cũng sẽ nát vụn.
Nàng cũng hiểu rõ bản thân mình đẹp ở chỗ nào, cho nên dốc hết tâm tư khéo léo phô bày những điểm ấy trước mắt nam nhân.
Tạ Vô Ngân khẽ khựng lại, giọng nói có phần khàn đặc, ánh mắt cũng theo bản năng mà lảng đi chỗ khác.
“Tiểu nữ chỉ cầu tiểu sư phụ có thể cho tiểu nữ mượn một bộ quần áo tiểu sa di để thay, tối nay tiểu nữ sẽ cùng ngài rời khỏi Chúc phủ, như vậy là có thể thoát khỏi cái ổ sói này rồi.”
Hạ Lan Chi lại khẽ nghiêng người dựa gần thêm một chút, nàng thật lòng muốn vị tiểu sư phụ này động chút lòng trắc ẩn mà giúp nàng một phen.
Những người ở Chúc phủ nàng đều không thể trông cậy, chi bằng cầu lấy vị hòa thượng duy nhất có thể ra vào nội trạch này, may ra mới có đường sống.
Nào ngờ, Tạ Vô Ngân vừa khẽ hé đôi môi mỏng, câu đầu tiên thốt ra liền là lời cự tuyệt: “Bần tăng chỉ là kẻ xuất gia, chuyện trong phủ Thừa tướng bần tăng chẳng tiện xen vào. Huống chi, Chúc Thừa tướng lòng dạ hiền hậu, có lẽ cũng chẳng làm ra chuyện gì bất nhẫn đâu.”
Hạ Lan Chi đứng ngẩn người tại chỗ, tựa như hóa đá.
[Sao lại khác hẳn với những gì ta nghĩ nhỉ? Người xuất gia chẳng phải nên lấy lòng từ bi làm đầu hay sao?]
[Ta đã thảm hại đến thế này rồi, vị hòa thượng này sao vẫn có thể lạnh lùng như vậy được chứ?]
Ngay lúc ấy, bên tai Tạ Vô Ngân bỗng vang lên một giọng nói lạ lẫm, khiến hắn theo bản năng chau mày.
Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy đôi mắt nữ tử kia ngấn lệ, cánh môi nhợt nhạt như không còn giọt máu, rõ ràng chẳng hề thấy nàng mở miệng lấy một lời!
Tạ Vô Ngân chau mày, chăm chú nhìn vào cánh môi tái nhợt ấy, cứ như muốn nhìn cho ra một cái lỗ hổng vậy.
[Hung dữ thật…]
Dưới ánh trăng, lông mi thiếu nữ khẽ run run, đôi mắt sưng đỏ long lanh như mắt thỏ con, giọng nói nghèn nghẹn: “Tiểu sư phụ… giờ trong Chúc phủ ai ai cũng muốn tiểu nữ phải chết. Người duy nhất có thể giúp tiểu nữ trốn đi chỉ có ngài thôi!”
Không giống chút nào.
Lời từ miệng nữ nhân này thốt ra, so với điều hắn nghe thấy… hoàn toàn chẳng giống nhau.
Tạ Vô Ngân khẽ lần từng hạt Phật châu trơn mượt trong tay, yên lặng tiếp nhận sự thật… rằng giờ khắc này, hắn có thể nghe rõ tiếng lòng nàng, dẫu chính nàng chẳng hề nói thành lời.
Ánh mắt hắn sâu thẳm lạnh lẽo như nước hồ mùa đông, từ trên gương mặt nhỏ nhắn yếu ớt, đáng thương kia lướt qua, giọng nói lại xa cách, lạnh nhạt đến vô tình: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Lan Chi trợn tròn, tựa hồ chẳng thể tin nổi những lời ấy lại có thể thốt ra từ miệng kẻ tu hành.
“Bọn họ muốn… muốn giết tiểu nữ, ngài… ngài thật sự trơ mắt nhìn tiểu nữ chết mà không cứu sao?”
Tạ Vô Ngân chắp tay trước ngực, ánh mắt khẽ cụp xuống, chẳng buồn nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt tụng một câu: “A di đà Phật, bần tăng tôn trọng số mệnh của muôn loài.”
“……” [Tôn trọng cái búa gì!]
Tạ Vô Ngân nghe nàng mắng mình đến trăm tám mươi lần trong lòng, nhưng trên mặt lại vẫn mang vẻ điềm đạm đáng thương như cũ.
Hạ Lan Chi từ bé đến lớn chưa từng chịu thua ai, huống chi là để nam nhân dẫm lên đầu như thế này.
Nàng khẽ lau nước mắt, trực tiếp nắm lấy cánh tay hắn đang lần tràng hạt, lại nhích người tới gần thêm một chút: “Chỉ cần tiểu sư phụ chịu cứu tiểu nữ, tiểu nữ nguyện lòng tu hành nơi chùa miếu, đúc lại tượng kim thân cho Bồ Tát. Còn có thể giúp ngài quyên ít tiền đèn dầu.”
[Chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt ta nữa sao?]
[Tuy trong người ta không có bao nhiêu bạc thật, nhưng trước hết cứ vẽ cho hắn cái bánh nướng lớn cũng được mà?]
Trong đáy mắt Tạ Vô Ngân lướt qua một tia giễu cợt, quả nhiên nữ nhân này ngoài miệng một kiểu, trong lòng lại tính toán một kiểu khác.
“Bần tăng tuy có thương xót, nhưng cũng bất lực.” Dứt lời, hắn liền toan xoay người, lạnh lùng dứt khoát bỏ đi.
Trong lúc nguy cấp Hạ Lan Chi dứt khoát nhào thẳng vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn chặt trước ngực áo tăng bào, giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo mấy phần uy h**p: “Nếu ngài không giúp ta, vậy ta cứ ôm chặt lấy ngài thế này, cho tới khi nào ngài chịu ra tay giúp đỡ mới thôi! Trừ phi… ngài muốn để người ta nhìn thấy một vị cao tăng như ngài, lại cùng một tân nương như ta lôi lôi kéo kéo giữa đường phố!”
Hiện giờ nàng đã không còn đường lui, chỉ đành mặt dày quấn lấy vị tiểu sư phụ tuấn tú trước mặt này, dù cho có phải giở trò ép người cứu giúp, nàng cũng chẳng còn cách nào khác!
Không thể không nói, trên người vị hòa thượng này mang theo mùi đàn hương nhè nhẹ, thấm tận ruột gan, khiến lòng nàng như loạn cả lên.
[Nếu vị hòa thượng này mà chịu hoàn tục… Ơ kìa, ta lại suy nghĩ cái quái gì vậy chứ!]
Tạ Vô Ngân khẽ khựng người, hiển nhiên không ngờ nữ nhân trước mặt lại mặt dày vô liêm sỉ tới mức cuốn lấy hắn không chịu buông như vậy.
Từ khi mười tuổi Tạ Vô Ngân đã vào Chiêu Dương tự, từ đó về sau một mực đoạn tuyệt tình duyên thế tục, chưa từng có lấy nửa phần dây dưa thân mật với nữ nhân.
Vậy mà lúc này, thân thể mềm mại yếu ớt của thiếu nữ cứ thế quấn lấy hắn, khiến lòng hắn nhất thời xao động, tâm niệm cũng thoáng loạn.
Song rất nhanh, hắn liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, tựa như làn nước giếng mùa thu, chẳng hề gợn sóng.
“Chiếc cà sa này là trân bảo mà Hoàng thượng đích thân ngự ban.” Vành tai Tạ Vô Ngân khẽ phiếm hồng, song sắc mặt vẫn lạnh nhạt, giọng nói ung dung thong thả vang lên: “Nếu thí chủ làm rách thì lấy cái đầu của thí chủ ra mà đền nhỉ.” (Nam9?)
Nghe vậy, Hạ Lan Chi như thể vừa chạm phải củ khoai nóng bỏng tay, lập tức buông hắn ra.
Nàng còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì từ phía gần đó đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
“Hạ Lan thị, chẳng phải đã bảo ngươi đi túc trực bên linh cữu sao? Sao còn dám lảng vảng ở chỗ này?” Giọng nói sắc lạnh của bà bà Chúc Lý thị từ nơi không xa truyền tới khiến tim Hạ Lan Chi khẽ run lên một nhịp.
“Bà bà.” Nàng không thể làm gì khác hơn là cắn răng, căng da đầu, cúi người hành lễ.
Ánh mắt sắc lạnh như dao của Chúc Lý thị lập tức ép về phía nàng, nhưng vừa trông thấy nơi đây còn có người thứ ba, bà ta liền lập tức đổi sang vẻ mặt bi thương yếu ớt vô cùng.
“Thì ra Vô Ngân sư phụ vẫn còn ở đây.” Thấy Tạ Vô Ngân nhàn nhạt gật đầu, Chúc Lý thị liền rưng rưng, giọng nói bi ai: “Mấy ngày nay lão thân bận rộn lo hậu sự cho đứa con bạc mệnh, ngày đêm nước mắt đầm đìa chẳng buồn ăn uống. Trong phủ nếu có gì sơ suất, mong sư phụ lượng thứ, cứ việc nói thẳng với lão thân.”
“Người đã khuất, phu nhân cũng chớ nên quá đau lòng.” Tạ Vô Ngân chắp tay, chậm rãi nói vài lời an ủi khách sáo.
Chúc Lý thị vừa nhấc mắt ra hiệu, lập tức có hai bà tử tiến lên, một trái một phải giữ chặt lấy Hạ Lan Chi.
Miệng Chúc Lý thị còn giả vờ oán trách: “Con dâu của lão thân không hiểu lễ nghi, nếu có vô tình mạo phạm sư phụ, mong sư phụ rộng lòng thứ lỗi.”
“Không sao cả.” Tạ Vô Ngân thản nhiên đáp.
Hai bà tử ẩn mình dưới ánh trăng, tay đã lặng lẽ siết chặt cánh tay Hạ Lan Chi, lực đạo hung hăng không chút nể tình.
Còn cố tình ghé sát bên tai nàng thấp giọng uy h**p: “Nếu dám hé miệng kêu lấy một tiếng trước mặt sư phụ thì đừng mong giữ nổi cái mạng đẹp đẽ này!”
Nực cười thay, dù nàng có chết ngay trước mặt vị hòa thượng kia, e rằng hắn cũng chỉ nhấc chân rời đi, mắt chẳng buồn nhìn thêm nữa là.
Chúc Lý thị khẽ thở dài, vẻ mặt như thật lòng quan tâm, dịu dàng nói: “Lan Chi à, ngày mai là ngày hạ táng của Tuyên Nhi rồi, con cũng nên đi theo tiễn đưa nó một đoạn. Về sau… cũng chẳng còn cơ hội gặp lại.”
“Ta…” Hạ Lan Chi vừa định mở miệng cầu cứu, đã bị bà tử phía sau bất ngờ bịt chặt miệng lại!
Bà tử kia còn giả vờ than thở: “Thiếu phu nhân và đại thiếu gia tình sâu nghĩa nặng, khóc đến mức khiến người ta cũng đứt từng khúc ruột!”
“Ưm… ưm!” Hạ Lan Chi vùng vẫy, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ bị nghẹn trong cổ họng.
[Đồ hòa thượng thúi… cứu ta với!]
[Chẳng lẽ thật sự muốn trơ mắt nhìn ta chết ngay trước mặt ngươi hay sao?!]
Tạ Vô Ngân vẫn thản nhiên lần từng hạt Phật châu, giọng nói lãnh đạm không chút dao động: “Xem ra quý phủ đang bận rộn việc hậu sự, bần tăng cũng không tiện quấy rầy thêm. Vậy xin cáo từ trước, sáng mai sẽ quay lại làm pháp sự cho lệnh lang.”
“Thỉnh sư phụ đi thong thả.” Chúc Lý thị chắp tay trước ngực, thành kính cúi người, vẻ mặt hiền hòa lễ độ vô cùng.
Nhìn qua, Chúc Lý thị chẳng khác nào một tín đồ lương thiện, thuần khiết.
Còn Hạ Lan Chi thì bị kéo lê lôi xốc tới linh đường, bị hai bà tử hung hăng đẩy ngã lên nắp quan tài!
Nắp quan tài chưa kịp đóng chặt, gương mặt Chúc Võ Tuyên tái xanh nằm trong đó bỗng phóng đại trước mắt, khiến nàng sợ hãi đến mức ngã lăn xuống đất.
“Muốn chạy sao?” Phía sau lập tức truyền tới tiếng nói lạnh băng, khiến toàn thân nàng run rẩy.
Chúc Lý thị theo sát phía sau, ánh mắt lạnh buốt đến thấu xương: “Nhìn cái bộ dạng hồ ly tinh của ngươi kìa, quả nhiên là loại tiện nhân trời sinh khắc phu. Mới vừa rồi ngươi đi tìm Vô Ngân sư phụ, chẳng lẽ là muốn cầu hắn cứu mạng ngươi sao?”
Hạ Lan Chi cắn chặt cánh môi, tay trái ôm lấy cánh tay đau nhức, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh, cố tìm bất kỳ vật gì có thể dùng làm vũ khí phòng thân.
Chúc Lý thị khẽ nhấc cằm, hai bà tử lập tức mang tới một dải lụa trắng: “Nếu biết điều thì tự mình kết liễu đi! Bằng không, để ta sai người giúp ngươi, chỉ sợ đau đớn không ít đâu. Yên tâm đi, chờ ngươi xuống suối vàng rồi, ta cũng sẽ ‘hết lòng’ chiếu cố nhà mẹ đẻ của ngươi.”
Hai bà tử cầm dải lụa trắng, từng bước từng bước ép sát về phía Hạ Lan Chi. Nàng theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng lập tức bị một bà tử túm chặt lấy mái tóc dài, giật mạnh về phía sau!
Cơn đau nhói khiến Hạ Lan Chi chỉ kịp yếu ớt giãy giụa, mà dải lụa trắng kia đã nhanh chóng siết chặt lấy cổ nàng!
Chúc Lý thị cúi người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt tái xanh, lạnh ngắt của Chúc Võ Tuyên trong quan tài, khóe môi khẽ cong, ánh mắt thấm đẫm sát ý: “Tuyên Nhi à… nương sẽ để Hạ Lan Chi theo con xuống suối vàng, để con khỏi phải cô quạnh một mình.”
Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Story
Chương 1: Tiểu Sư Phụ, Xin Ngài Cứu Ta!
10.0/10 từ 21 lượt.