Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo

71@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nghĩ đến Hạ Lan Thần, lòng Hạ Lan Chi như phủ một lớp sương mù mỏng, ngực chợt nghẹn lại. Nàng không biết còn phải chờ bao lâu mới có thể tìm được đệ đệ lưu lạc của mình.


Bên ngoài vườn, tiếng cười nói vang lên náo nhiệt, càng làm cho Mã Thiến Thiến tức tối. Nàng vốn tưởng lát nữa thể nào cũng có người mời mình ra cùng, nào ngờ mọi người lại vui vẻ quây quần, chẳng ai nhớ đến nàng. Trong phòng, mùi thịt nướng thơm lừng len lỏi vào, càng làm bụng nàng réo ầm lên. Bị bỏ mặc, Mã Thiến Thiến tức đến “phịch” một tiếng đóng sầm cửa, trong lòng nghẹn ứ như muốn nổ tung.


Bọn nha hoàn thấy sắc mặt nàng khó coi, không ai dám thở mạnh, chỉ cúi đầu lặng lẽ.


Mã Thiến Thiến lạnh lùng chỉ vào một tiểu nha hoàn: “Ngươi, đi gọi phu nhân tới. Nói rằng thiếu phu nhân đang ở trong vườn bày trò không đứng đắn.”


Nếu đã không ai gọi nàng, vậy thì mọi người cũng đừng hòng an ổn mà ăn.


Tiểu nha hoàn sợ hãi, lắp bắp: “Dạ? Nô tỳ… nô tỳ đi sao?”


“Bằng không ngươi muốn ta tự đi à?” Mã Thiến Thiến trừng mắt, giọng the thé đầy uy h**p: “Đi cửa sau, nếu không mời được phu nhân đến, coi chừng ta lột da ngươi!”


Tiểu nha hoàn hoảng hốt chạy ra ngoài, vào vườn báo lại y nguyên lời Mã Thiến Thiến cho Chúc Lý thị.


Chúc Lý thị đang viết, nghe xong thì buông bút, khóe môi cong lên nụ cười lạnh nhạt: “Nàng thật sự nói vậy?”


Tiểu nha hoàn run rẩy, cúi đầu: “Là thật, nô tỳ không dám thêm thắt nửa câu.”


“Hừ!” Chúc Lý thị khẽ siết tay: “Nếu không phải trong bụng nàng còn mang giọt máu của Võ Tuyên, nàng nghĩ mình còn có thể hống hách trong Chúc phủ bao lâu?”


Nghĩ tới chuyện lần trước, chỉ vì Mã Thiến Thiến ra mặt làm chứng mà Phương ma ma bị ép nhận tội, lửa giận trong lòng Chúc Lý thị bùng lên dữ dội. Nhưng lúc này, nàng lại không thể động đến Mã Thiến Thiến, đứa bé trong bụng thị quá quan trọng.


“Trở về nói với nàng, ta hiện vẫn bị cấm túc, không tiện ra ngoài.”



Tiểu nha hoàn còn định nói thêm thì bị đại nha hoàn Xảo Ngọc khéo léo kéo đi.


Khi trở lại, Xảo Ngọc thấy phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, liền tiến lên bóp nhẹ huyệt Thái Dương cho nàng: “Phu nhân, Mã thị rốt cuộc có dụng ý gì? Trước kia còn liên thủ với thiếu phu nhân làm khó người, nay lại lén lút nhờ người đưa tin…”


Chúc Lý thị hé mắt, cười lạnh: “Ta coi thường bọn chúng rồi. Chỉ e lát nữa tin đồn sẽ truyền khắp nơi. Ha, chúng muốn lợi dụng chuyện bất hòa này để lôi ta vào bẫy.”


Trong lòng bà thoáng lạnh toát. Nhi tử của bà, rốt cuộc đã gieo bao nhiêu nghiệp chướng? Thê tử thì khắc, ngay cả những ả thiếp thất chẳng ra gì cũng không yên phận…


Khóe môi Chúc Lý thị nhếch lên nụ cười độc ác: “Xảo Ngọc, ngươi dặn dò người ở thôn trang, phải đặc biệt ‘quan tâm’ đến tiểu hài tử kia. Hắn không phải thích viết viết vẽ vẽ lắm sao?”


Xảo Ngọc hiểu ý, khẽ gật đầu: “Nô tỳ tất nhiên sẽ bảo người ở đó chiếu cố thật ‘tốt’ đôi tay ấy.”


Chúc Lý thị nghe vậy, lòng mới dịu đi, thoáng thấy hả dạ.


Hạ Lan Chi, ngươi đã cắt đứt cánh tay đắc lực của ta? Vậy ta sẽ khiến đệ đệ ngươi thành phế nhân!



Nửa đêm Hạ Lan Chi chợt bừng tỉnh, trong lòng dấy lên một nỗi bất an mãnh liệt, cảm giác như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.


Nỗi lo âu dần dần phóng đại đến cực hạn, nhưng nàng lại không thể nói rõ rốt cuộc vì sao.


Ngoài hành lang, nha hoàn gác đêm đã gục xuống ngủ say.


Trăng rằm đêm mười lăm sáng vằng vặc, nhưng Hạ Lan Chi lại càng nhớ tới Hạ Lan Thần. Giờ này đệ đệ nàng có ổn không? Ăn có no, ngủ có yên không? Chúc Lý thị liệu có thật sự giữ lời, tìm đại phu chữa trị cho đệ ấy không?


Nàng tiện tay bẻ một chiếc lá xanh, đưa lên môi thổi một giai điệu quen thuộc. Âm thanh uyển chuyển, du dương, chính là khúc nhạc mà mẫu thân từng thổi cho nàng khi còn nhỏ. Sau này, mỗi lần bị nhốt trong viện cũ, nàng cũng thường đem khúc nhạc ấy thổi cho đệ đệ nghe.



Mới thổi được nửa khúc, Hạ Lan Chi đã buông lá cây ra. Nhưng vừa dừng lại, giữa đêm tối yên tĩnh lại vang lên một điệu nhạc đồng điệu với giai điệu của nàng!


“Tiểu Thần? Là đệ sao?” Tim Hạ Lan Chi đập loạn nhịp.


Nàng siết chặt chiếc lá trong tay, thậm chí chẳng buồn khoác áo ngoài, vội vàng men theo tiếng nhạc chạy đi!


Âm thanh kia ngắt quãng, tựa như người thổi đã kiệt sức. Mỗi lần tiếng nhạc tắt, Hạ Lan Chi liền nhanh chóng đưa lá cây lên môi, hòa tấu cùng.


Nàng đi theo âm thanh hồi lâu, nhưng mãi chẳng tìm được người thổi ở đâu. Chỉ đến khi gió đêm thổi tới, nàng mới phát hiện mình đã bước vào hậu hoa viên từ lúc nào.


“Tiểu Thần!”


“Đệ ở đâu?”


Nàng gọi khản giọng, nhưng khúc nhạc kia vẫn cứ vang quanh bên tai, gần ngay trước mắt mà lại xa như tận chân trời.


Bỗng một giọng nam khàn khàn vang lên:


“Tẩu tẩu?”


Hạ Lan Chi giật mình quay phắt lại. Trong bóng đêm, Chúc Võ Lâm mặc bạch y, mặt đỏ bừng vì rượu, cả người nồng nặc mùi men.


“Tẩu tẩu đang tìm ai thế?”


“Không… không có gì. Ta chỉ không ngủ được nên ra đi dạo thôi.” Thấy hắn say mèm, Hạ Lan Chi không muốn dây dưa, lập tức xoay người định rời đi.


Nhưng Chúc Võ Lâm lại loạng choạng chắn ngay lối đi.



“Vừa rồi rõ ràng ta nghe thấy, tẩu tẩu gọi cái gì ‘Tiểu Thần’ thì phải? Hay là ta nghe nhầm?” Hắn nhếch môi cười, ánh mắt mơ màng nhưng ý cười lại đầy ám muội.


Hạ Lan Chi lạnh giọng: “Tiểu thúc nghe nhầm rồi.”


“Ồ?” Hắn ngả ngớn, “Ta còn tưởng tẩu tẩu nửa đêm tịch mịch, lén hẹn hò cùng tình lang nào đó chứ.”


Hạ Lan Chi nhíu mày, định bỏ qua thì thấy hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy một lọn tóc nàng:


“Tẩu tẩu, tẩu thật sự rất thơm.”


“Buông ra!” Nàng giật mạnh, một dự cảm nguy hiểm dấy lên trong lòng.


Chúc Võ Lâm lại chỉ cợt nhả: “Trong phủ này đâu có chỗ cho tẩu tẩu dung thân. So với việc qua lại với mấy tên sai vặt, chẳng bằng ở bên ta. Đợi ta thi đậu công danh, cả phủ này sẽ là của ta, ta sẽ đối xử với nàng tốt hơn đại ca gấp trăm  lần…”


“Ngươi say rồi!” Hạ Lan Chi lạnh mặt, trong lòng thầm mắng, Chúc gia này, từ trên xuống dưới đều chẳng ra gì.


“Ha ha…” Hắn cười ngây ngô, nhưng trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, “Tối nay, tẩu tẩu cùng ta làm phu thê tốt một đêm không?”


Nói rồi, hắn xông lên, định đẩy nàng vào núi giả.


“Ta là tẩu tẩu ngươi! Là người ca ca ngươi đường đường rước về! Ngươi không sợ ca ca ngươi tìm tới tính sổ sao?!” Hạ Lan Chi vừa giận vừa sợ, mắt đỏ hoe.


“Hừ, đừng tưởng ta không biết.” Hắn cười khẩy, “Trong ba ngày đó, ca ca ta còn chưa từng động tới tẩu.”


Lòng Hạ Lan Chi chấn động, thoáng chốc hiểu ra, hóa ra trong Kinh Viên có tai mắt của hắn!


Chúc Võ Lâm siết chặt cổ tay nàng, cúi người đe dọa: “Nếu tẩu tẩu không theo ta, ta sẽ moi bằng được tên gian phu kia ra. Đến lúc đó, cả ngươi và hắn đều bị nhốt vào lồng heo!”



Thân thể nàng bị hắn ghì chặt xuống cỏ, căn bản không giãy thoát nổi. Hơi rượu nồng nặc phả lên mặt, hắn càng cúi xuống gần hơn.


Hạ Lan Chi vội vàng cất giọng mềm mỏng: “Ngươi chắc chắn rằng muốn làm ở chỗ này sao?”


Chúc Võ Lâm khựng lại, cười dâm tà: “Tẩu tẩu muốn cùng ta làm uyên ương giữa trời đất sao?”


“Đất đá cứng lắm, nằm ở đây sẽ làm ta bị đau đấy.” Lông mi nàng khẽ rung, giọng nói nhu hòa như gió thoảng.


Nghe vậy hắn vội vàng nói: “Vậy… về phòng tẩu tẩu đi?”


Hạ Lan Chi lườm yêu: “Ngốc quá, trong viện nhiều cô nương như vậy. Nếu bị bắt gặp, ngươi còn muốn tẩu tẩu ta sống yên hay sao?”


Một câu nũng nịu cùng với cách xưng hô đầy v* v*n kia làm máu trong người Chúc Võ Lâm sôi trào, hắn gấp gáp đáp: “Được, được! Vậy đến phòng ta!”


Hạ Lan Chi mỉm cười duyên dáng: “Ngươi dẫn đường đi.”


Nghe vậy, Chúc Võ Lâm đắc ý bước đi trước.


Đợi hắn không chú ý, nét cười trên môi Hạ Lan Chi liền vụt tắt.


Nàng lùi lại vài bước, rồi bất ngờ lao lên, tung một cước mạnh mẽ!


“Bùm!”


Chúc Võ Lâm ngã nhào xuống hồ, nước văng tung tóe.


Hạ Lan Chi lạnh lùng nói:


“Ngươi cứ ở trong ao cá mà tự tỉnh lại đi!”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 25: Tiếng Tiêu Sáo
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...