Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên

Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự

64@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Hắt xì!”


Sáng sớm, Tiểu Lý thị nghe hạ nhân báo tin, nói la phát hiện Nhị thiếu gia nằm lăn bên hồ sen ở vườn sau, lúc đó đã bất tỉnh nhân sự.


Bà sợ đến mức bữa sáng cũng không kịp ăn, cuống quýt chạy đến phòng nhi tử.


Chỉ thấy Chúc Võ Lâm đã được người hầu tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, cả người quấn chặt trong chăn, lạnh đến run cầm cập.


“Còn ngẩn ra làm gì, mau đem chậu than vào đây!” Tiểu Lý thị đau lòng muốn chết, vừa tự tay vắt khăn nóng lau mặt cho con, vừa lo lắng hỏi han: “Con làm sao lại ra nông nỗi này, vì sao lại ngã bên hồ sen?”


“Hắt xì!” Đáy mắt Chúc Võ Lâm thoáng hiện vẻ oán hận, nhưng hắn nào dám nói thật với nương. Tối qua hắn định c**ng b*c tẩu tử*, ai ngờ bị nàng thẳng chân đá bay xuống hồ sen!


(*) Tẩu tử: chị dâu


Hôm đó hắn uống rượu hoa, nửa đêm mới lén theo cửa sau trở về phủ.


Ai ngờ vừa rơi xuống nước đã bị rong rêu quấn lấy chân, lại nhớ lời mẫu thân từng nói trong hồ có người chết đuối, âm hồn còn lảng vảng, hắn sợ đến mức liều mạng vùng vẫy. Bơi mãi bơi mãi, vậy mà vẫn giãy giụa tại chỗ.


Cuối cùng, hắn xoay người ngửa mặt lên, toàn thân kiệt sức, khó khăn lắm mới bò được lên bờ. Thở không ra hơi, vừa nằm xuống liền ngủ mê man.


“Nương, nhi tử còn tưởng đời này không được gặp lại người nữa!” Chúc Võ Lâm ấm ức nhào vào lòng Tiểu Lý thị.



“Ai, đứa nhỏ này… đã nói bao lần rồi, hồ sen trong vườn sau không sạch sẽ, sao còn dám bén mảng đến đó làm gì?”


Tiểu Lý thị nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, nhưng vẫn nghi ngờ mà hỏi: “Có điều, tối qua rốt cuộc con chạy đến đó để làm gì?”


Chúc Võ Lâm nào dám nói thật, chỉ dám nhỏ giọng đáp: “Nhi tử cũng không rõ, chỉ nhớ rõ đang ngủ say, bỗng bên ngoài vang lên một giọng gọi mấy tiếng. Sau đó… liền chẳng còn nhớ gì nữa.”


“A? Như vậy chẳng phải tà môn sao?” Tiểu Lý thị cả kinh, thất sắc thốt: “Lẽ nào… là quỷ tới câu hồn?”


“Nhị cô mẫu, nhị biểu ca, hai người đang nói gì vậy?” Tống Uyển Nhi từ ngoài bước vào, trong tay nâng một chén thuốc nóng.


Tiểu Lý thị lắc đầu, thở dài: “Biểu ca ngươi tám phần là bị quỷ đè bóng, phải mời một đạo sĩ đến nhà làm phép thử xem.”


Tống Uyển Nhi thấy Chúc Võ Lâm duỗi dài cổ nhìn chén thuốc trong tay mình, lúc này mới phản ứng: “Đây là thuốc trừ phong hàn do bếp nhỏ sắc, Uyển Nhi tiện tay mang đến. Nhị biểu ca, uống chậm thôi.”


Vừa hớp vào hai ngụm, Chúc Võ Lâm đã khổ sở đến mức nửa khuôn mặt nhăn lại thành một nhúm.


Đáng chết! Nếu để hắn bắt được nửa phần sơ suất của Hạ Lan Chi thôi, thì tuyệt đối hắn sẽ không buông tha cho nàng ta đâu!



Giữa trưa, Hạ Lan Chi lại trở về hậu hoa viên. Nhưng cảnh sắc nay đã khác, đâu còn yên tĩnh như hôm qua, trong ngoài chen chúc một đám đông vây xem.


Nguyệt Cô chen đẩy đám người, mới thấy trên chiếc cầu gỗ giữa hồ, có một đạo sĩ đang lập đàn tế.



“Thật lợi hại!”


“Đạo trưởng này quả nhiên có bản lĩnh.”


Ngay cả Nguyệt Cô cũng không nhịn được thán phục: “Chẳng lẽ thế gian thực có quỷ thần? Nếu không, sao phù chú trong tay đạo sĩ lại có thể tự thiêu đốt như vậy?”


Hạ Lan Chi chỉ thấy đạo sĩ kia miệng lẩm bẩm chú ngữ, song chẳng nghe rõ được tiếng.


Nàng vốn định quay lại nơi này thử vận mong tìm manh mối về giọng nói bí ẩn trong đêm qua.


“Thái Thượng Lão Quân, mau mau giáng lệnh!”


Đạo sĩ hô vang, liên tiếp ném mấy lá bùa lên không trung. Chỉ thấy từng tấm bùa bốc cháy rực thành từng đoàn lửa, cuối cùng rơi thẳng xuống hồ sen.


“Hay quá!”


Đám người liền nhao nhao trầm trồ khen ngợi. Nguyệt Cô nhìn sang, thấy thần sắc Hạ Lan Chi vẫn nhàn nhạt, trong lòng không khỏi tò mò:


“Thiếu phu nhân, chẳng lẽ người không hiếu kỳ mấy lá bùa kia sao? Rốt cuộc vì sao lại tự cháy được?”


Hạ Lan Chi khẽ cười: “Có gì khó đâu. Ngươi từng nghe qua thứ gọi là bạch lân* chưa?”


(*) Bạch lân; phốt pho trắng



Hạ Lan Chi khẽ nâng cằm, thong thả đáp: “Chỉ cần mài bạch lân thành bột, rắc lên mặt bùa rồi cất vào hộp gỗ. Chờ khi cần dùng, vừa xé ra, bột bạch lân gặp không khí dưới ánh dương chiếu tới tất sẽ tự bốc cháy.”


Nguyệt Cô nghe mà sững sờ: “Vậy chẳng phải nói… nhị phu nhân đã bị lừa hay sao?”


“Nghe đâu đêm qua nhị thiếu gia trong phủ gặp quỷ, suýt nữa chết đuối ở hồ sen.” Nàng hạ thấp giọng, “Thế nên nhị phu nhân mới mời đạo sĩ đến làm pháp sự.”


Trong mắt Hạ Lan Chi ánh lên một tia khinh miệt châm chọc. Xem ra kẻ kia không dám nói thật với mẫu thân mình.


Người tụ tập ở đây đông quá, nàng không tiện lục soát, đành hẹn ngày khác quay lại.


Nguyệt Cô thấy nàng sắp đi, vội khuyên: “Thiếu phu nhân, hay là người nói cho nhị phu nhân một tiếng, kẻo nhị phu nhân lại bị bọn giang hồ lừa đảo dắt mũi.”


“Có khi bỏ chút bạc để đổi lấy sự an tâm cũng không tệ.” Hạ Lan Chi nói xong thì xoay người rời đi, lại như vô tình dặn thêm: “À, ngươi không phải tò mò về thứ bạch lân kia sao? Có rảnh thì ra kinh thành hỏi thử xem có nơi nào bán không.”


Nguyệt Cô hoang mang: “A? Nô tỳ… thật ra cũng chẳng có hứng thú gì với cái đó đâu.”


Bề ngoài thì oai phong, nhưng ai biết chừng nào nó lại vô tình gây họa.


Hạ Lan Chi nghiêm túc nhìn nàng: “Không, ngươi nhất định muốn.”


Nguyệt Cô nghe vậy thì chỉ có thể phụng phịu gật đầu: “Vậy… nô tỳ sẽ ra ngoài dò xem coi có mua được không.” Trong bụng nàng lại nghĩ, chắc thiếu phu nhân muốn dùng thử nên mới mượn cớ sai nàng đi, chứ bản thân nàng thì đâu dám động vào thứ nguy hiểm kia.


Rời khỏi Nguyệt Cô, Hạ Lan Chi liền thuê xe ngựa, thẳng hướng đến Chiêu Dương tự.



Xe ngựa lắc lư hơn một canh giờ mới đến nơi. So với cảnh chen chúc khách khứa hôm qua, hôm nay Chiêu Dương tự lại vắng vẻ hơn nhiều, nghe nói là vì pháp hội của Tuệ Thông đại sư đã kết thúc.


Hạ Lan Chi men theo bức tường hôm qua tìm đến, nhưng phát hiện gia đình kia đã biến mất, ngay cả bàn thờ linh đường tạm bợ cũng không còn!


Nàng sốt ruột kéo một tiểu sa di đang quét sân lại, hỏi dồn: “Tiểu sư phụ, ngài có thấy gia đình hôm qua ở chỗ này không?”


Tiểu sa di chắp tay, nghiêng đầu nhớ lại rồi đáp: “Cô nương nói chắc là nhà họ Chu có phải không?”


Hạ Lan Chi cũng chẳng rõ có phải đúng hay không, chỉ đành gật đầu đại: “Hẳn là vậy, nữ ni nhà đó chẳng may rơi xuống sông mà chết.”


Tiểu sa di nhẹ nhàng niệm Phật: “Thí chủ đến chậm một bước rồi. Bọn họ đã để quan tài qua bảy ngày, sáng nay liền gọi người khiêng đi chôn cất rồi.”


Ngẩng lên nhìn sắc trời, tiểu sa di bồi thêm một câu: “Chắc giờ cũng đã hạ thổ xong.”


Trong lòng Hạ Lan Chi vừa tức vừa vội, lại hỏi tiếp: “Tiểu sư phụ, vậy ngài có biết nhà họ Chu ở kinh thành chỗ nào không?”


Tiểu sa di lắc đầu: “Bần tăng không biết.”


Hạ Lan Chi nghe vậy thì gần như tuyệt vọng. Dân cư trong kinh thành đông đúc cả trăm vạn, lại thêm người đến người đi mỗi ngày, muốn tìm ra một nữ tử tên Chu Ngọc quả thật còn khó hơn lên trời!



Trong khi đó, Nguyệt Cô ôm hộp bột trắng đặc chế vừa mua được về Vương phủ, lục tung khắp nơi vẫn chẳng thấy bóng dáng Hạ Lan Chi.


“Kỳ lạ, thiếu phu nhân đi đâu mất rồi?”


Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Truyện Dụ Phật Trầm Luân - Khương Nguyên Nguyên Story Chương 26: Mời Đạo Sĩ Tới Làm Pháp Sự
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...