Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 23

64@-

“Ngã đau à?” Lúc Lục Bắc Đình đi tới thì trợ lý của cô đã vội vàng chạy qua đỡ cô dậy. Anh đứng bên cạnh, tiện tay đưa khăn giấy cho cô.


Tiểu Linh Đang rụt cổ lại, do dự một lúc rồi cũng ý tứ rời đi.


Lục Bắc Đình đến gần, thuận thế nắm lấy cổ tay cô.


Trong ống kính, khoảnh khắc cô ngã xuống là tay phải chống đất.


Nam Tê Nguyệt đột nhiên nhắm mắt lại, thở dài một hơi nặng nề rồi mới mở mắt: “Không sao, không ngã chết được, lạnh quá, lạnh đến mức suýt ch** n**c mũi.”


Nói rồi cô cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng khăn giấy lau mũi không chút ngại ngùng.


Đôi mắt sau khi khóc hiện lên màu đỏ, giọng nói khàn khàn, có lẽ là di chứng sau khi khóc, hoặc cũng có thể do cảm lạnh.


Lục Bắc Đình nhìn chằm chằm vào cô, có một cảm giác không thể nói thành lời nhưng vẫn phải nói một câu: “Diễn xuất rất tốt, những đạo diễn em gặp trước đây đúng là không biết nhìn người.”


“Đó là đương nhiên.” Nam Tê Nguyệt rất hưởng thụ, sụt sịt mũi, chỉ cảm thấy đầu óc mê man.


Ngày đầu tiên khởi quay tiến triển rất thuận lợi. Sau khi về khách sạn Nam Tê Nguyệt liền đi tắm nước nóng rồi cuộn chăn quấn mình trên giường, lười đến mức không buồn nhìn điện thoại.


Chuông cửa vang lên mười mấy lần, cô đoán là Tiểu Linh Đang qua đưa thuốc liền nhắm mắt giả chết. “Chết” được một lúc, cô cảm thấy nếu không uống thuốc nữa chắc mình sẽ chết thật nên đành miễn cưỡng bò dậy mở cửa.



“Sao lại là anh?” Nam Tê Nguyệt kinh ngạc kéo anh vào rồi đóng sầm cửa lại, “Anh điên rồi à! Trong khách sạn này toàn người của đoàn phim, bị thấy là xong đời đó!”


Lục Bắc Đình bị cô đẩy vào tường, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô mà bật cười, đầu tựa vào tường, anh từ từ giơ túi thuốc lên lắc lắc: “Mang chút ấm áp đến cho em.”


Nam Tê Nguyệt nhìn túi thuốc to đùng mà bắt đầu hoài nghi nhân sinh.


“Hơn nữa, vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng em kéo tôi vào thì lại có vấn đề rồi đấy, lát nữa tôi từ chỗ em đi ra, vấn đề chắc sẽ còn lớn hơn.” Lục Bắc Đình đưa tay lên trán cô sờ thử, có chút bất lực lắc đầu, như vào nhà mình, anh tìm thấy nước nóng rồi tại chỗ pha cho cô một cốc thuốc cảm cúm 999.


Người bệnh đầu óc thường chậm chạp, Nam Tê Nguyệt đứng hình một lúc rồi lén mở hé cửa nhìn ra ngoài: “Bây giờ không có ai, anh đi được rồi.”


“Uống thuốc trước đã.” Lục Bắc Đình đưa cốc thuốc về phía cô, thấy cô vẫn dán mắt vào khe cửa, không nhịn được xoay đầu cô quay lại đối diện mình, “Nguyệt Nguyệt, nghe lời!”


Nam Tê Nguyệt dựa vào sau cánh cửa, đầu óc vốn đã mơ màng bị anh xoay một cái càng thêm choáng váng, lẩm bẩm một tiếng, cô dùng hai tay nhận lấy cốc nước để sưởi ấm tay rồi mới từ từ nhấp môi.


“Thuốc cảm của anh dễ uống hơn, thuốc viên của Tiểu Linh Đang có mùi khó chịu.” Phòng khách sạn chỉ lớn từng đó, hai người đứng đối diện nhau không nói gì trông rất khó xử. Nam Tê Nguyệt cũng không biết nói gì, đành nhận xét “ấm áp” anh mang đến quả thật rất ấm.


Lục Bắc Đình im lặng một lúc: “Vậy nên em cứ không chịu uống?”


Nam Tê Nguyệt không đáp, cầm cốc nước đi về phía giường, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu: “Sao anh biết tôi không uống thuốc?”


Lục Bắc Đình ném cho cô một ánh mắt: “Đến tìm em thì gặp trợ lý của em.”


“Vậy là anh nói với cô ấy anh đến tìm tôi? Rồi anh bảo cô ấy về à?” Nam Tê Nguyệt có vẻ mặt phức tạp.



Nam Tê Nguyệt có chút phân tâm, ừng ực uống hết thuốc rồi nhíu mày, nhìn anh như nhìn quỷ: “Anh nói xem?”


Dove_Serum vùng da cánh
Anh khẽ cụp mắt, đưa tay lấy lại chiếc cốc rỗng rồi tiện tay lau thêm khóe miệng cô: “Không cần căng thẳng, cô ấy tưởng tôi đến tìm em bàn kịch bản.”


Nam Tê Nguyệt mím môi, nghiêng đầu.


Sao hành động của người này lại tự nhiên như vậy…


Khóe miệng vừa được lau hơi nóng lên, Nam Tê Nguyệt lẩm bẩm: “Đạo diễn nào lại nửa đêm tìm diễn viên bàn kịch bản, lại còn ở khách sạn.”


Lục Bắc Đình nhìn cô: “Nhà em.”


Nam Tê Nguyệt: “…”


Trong phòng rất yên tĩnh, lúc không nói chuyện ngay cả tiếng thở cũng nghe thấy.


Lục Bắc Đình thản nhiên cầm cốc đi rửa sạch đặt lại chỗ cũ rồi cầm hộp thuốc đặt lên bàn, dặn dò: “Thuốc cảm ngày uống ba lần, mai ra ngoài dán miếng giữ ấm để giữ nhiệt.”


Có lẽ do đã uống thuốc cảm, toàn thân Nam Tê Nguyệt ấm áp hẳn lên. Rõ ràng cũng là lải nhải, nhưng nghe Lục Bắc Đình lải nhải lại không thấy phiền.


Sớm biết thế lúc tuyển trợ lý đã tuyển một anh chàng đẹp trai có giọng hay.


Trước khi để Lục Bắc Đình ra ngoài Nam Tê Nguyệt cẩn thận mở hé cửa ngồi xổm nửa phút rồi mới căng thẳng vẫy vẫy tay về phía sau, hai người chen chúc nhau, vừa quay người là chóp mũi đã có thể chạm vào vải áo của anh.



Lục Bắc Đình bị cô đẩy lưng ra ngoài, bước qua cánh cửa còn chưa đứng vững lại bị thúc giục qua khe cửa: “Mau chuồn đi!”


Việc quang minh chính đại bất đắc dĩ biến thành lén lút, Lục Bắc Đình gãi gãi mày, suýt nữa bị chọc tức đến bật cười.


Ngày hôm sau, đoàn phim chính thức chuyển đến một trường trung học gần khách sạn để dựng cảnh. Bộ phim này phần lớn là cảnh học đường, 70% là cảnh quay trong khuôn viên trường. Tạo hình Lưu Ly của Nam Tê Nguyệt không cần thay đổi, gần như toàn là đồng phục và tóc đuôi ngựa.


Liên tiếp mấy ngày đều đóng cặp với Tần Vũ, qua lại một thời gian, cặp chị em trong phim dần dần cũng phát triển thành chị em ngoài đời.


Nam Tê Nguyệt rất ít khi chống cự được với người dễ làm thân, một khi đối phương tiếp cận với sự chân thành, sau khi nhận ra họ không có ác ý cô sẽ gỡ bỏ phòng bị và nghiêm túc kết bạn.


Giống như bây giờ, rõ ràng mấy ngày trước đối với Tần Vũ vẫn là thái độ “tôi với cậu không thân”, bây giờ đã ngồi cùng nhau cầm hộp cơm vừa ăn vừa nói chuyện.


“Chị, em thấy diễn xuất của chị rất tốt, sao vẫn còn lận đận ở hạng 18 vậy?” Tần Vũ không giữ hình tượng cắn một miếng đùi gà, hỏi ra câu hỏi đã làm cậu ta băn khoăn mấy ngày nay.


Nam Tê Nguyệt không có khẩu vị ăn một miếng rau, dưới ánh mắt trong veo của Tần Vũ, cô trả lời một cách nghiêm túc: “Bởi vì họ có mắt không tròng.”


Tần Vũ lập tức bị chọc cười ha hả.


Nam diễn viên chẳng mảy may để ý hình tượng cười như vậy, lập tức thu hút không ít ánh mắt, Nam Tê Nguyệt cúi đầu thật muốn mau chóng tránh xa cậu ta.


“Cậu là một ngôi sao lưu lượng, chú ý hình tượng chút đi.” Nam Tê Nguyệt không bao giờ ngờ được ngôi sao đỉnh lưu trong truyền thuyết lại có tính cách như vậy.


Tần Vũ cười không ngớt: “Chị, lúc chị nói đùa trông đáng yêu thật.”



Lục Bắc Đình tình cờ đi ngang qua dừng bước, sắc mặt không tốt nhìn Tần Vũ đang buông lời trêu chọc: “…”


“Đạo diễn Lục.” Tần Vũ vừa ngẩng đầu nhìn thấy ôn thần, nuốt nước bọt ngồi ngay ngắn lại. Từ khi vào đoàn phim, cậu ta không ít lần bị vị ôn thần này cho “NG”, bây giờ nhìn thấy Lục Bắc Đình chỉ muốn lập tức tránh xa.


Nghĩ là vậy, cậu ta cũng làm vậy thật.


Lục Bắc Đình đứng yên không động, dưới sự chú ý của mười mấy cặp mắt trong đoàn phim, anh ngồi xuống vị trí Tần Vũ vừa đứng dậy.


Một lát sau, điện thoại của Nam Tê Nguyệt đặt bên cạnh rung hai lần.


Cô sụt sịt mũi, trước mặt Lục Bắc Đình mở thanh thông báo.


Lục Bắc Đình: [Cô Lục, bắt được cảnh em và nam diễn viên vui vẻ trò chuyện rồi nhé.]


Nam Tê Nguyệt với vẻ mặt như gặp ma, cắn đũa nặn ra một nụ cười với Lục Bắc Đình rồi cúi đầu gõ chữ: [Anh Lục, đề nghị anh đến khoa mắt khám thử.]


Lục Bắc Đình không xem tin nhắn, cúi đầu từ từ ăn cơm, vừa ngẩng đầu thấy Nam Tê Nguyệt muốn đi liền ra lệnh: “Ngồi xuống ăn hết cơm.”


Nam Tê Nguyệt trừng mắt.


“Ăn một nửa.” Lục Bắc Đình nhượng bộ.


Nam Tê Nguyệt chọc chọc đũa, không hiểu Lục Bắc Đình bị chập dây thần kinh nào, dường như từ ngày đầu vào đoàn phim, người đàn ông này cứ âm hồn không tan.


Lúc thì với thân phận người chồng mới cưới nửa đêm đến gõ cửa phòng cô, lúc thì với thân phận đạo diễn của đoàn phim ra lệnh, quát mắng, uy h**p cô!


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 23
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...