Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 22
49@-
Mùa đông năm nay dường như đặc biệt dài, tuyết rơi xong lại mưa, mưa xong lại gió, mặt trời trên cao cả mười ngày nửa tháng như đang đình công.
Nhìn quanh bốn phía, Nam Tê Nguyệt thấy không ai chú ý đến góc này mới chậm rãi phàn nàn một câu: “Không phải đạo diễn Dung nói anh không đến sao?”
“Xong việc rồi nên tiện đường qua xem.” Lục Bắc Đình đứng trước mặt che gió cho cô, nghe thấy tiếng sụt sịt mũi liền khẽ nhíu mày, “Bị cảm rồi à?”
“Ừm.” Nam Tê Nguyệt đưa tay đẩy cánh tay anh, “Chưa bị gió thổi chết đã bị anh dọa chết, đừng cản đường, trợ lý của tôi đến rồi, tạm biệt.”
Vừa bước một bước lại đột nhiên nhớ đến cách xưng hô vừa rồi của anh, cô quay đầu lại cảnh cáo một câu: “Anh đừng có suy diễn quá đà, tôi không có hứng thú với diễn viên nam.”
Lục Bắc Đình đáp lại cô bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh vốn chỉ tiện đường ghé qua xem, đã thấy được điều mình muốn thấy, liền không định gặp mặt những người khác trong đoàn phim, hai tay đút túi, bước ra ngoài, một lúc sau lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vài lần vào khu vực phim trường trống trải.
Gió bắc gào thét, khắp nơi trong khu vực đều lộng gió.
Một lát sau, Lục Bắc Đình, với tư cách là đạo diễn khách mời đã đưa ra ý kiến quý báu đầu tiên cho Dung Ngộ: [Cái lễ khai máy quái gì thế này, biện pháp chắn gió làm kém như vậy, lần sau loại lễ khai máy này nên làm trong nhà.]
Dung Ngộ vừa bận rộn xong không lâu đã nhận được lời phàn nàn này liền đảo mắt một cái: [Cậu còn sợ diễn viên bị gió lớn thổi bay mất chắc?]
Lục Bắc Đình xem tin nhắn không thèm đáp lại, trên đường về đi ngang qua hiệu thuốc mua một ít thuốc cảm và miếng dán giữ ấm.
Hôm sau, “Lưu Ly Hổ Phách” chính thức khởi quay. Nam Tê Nguyệt vẫn đang trang điểm trong phòng hóa trang, tạo hình tổng thể không khác biệt nhiều so với con người cô, lớp trang điểm rất nhạt, màu môi hơi trắng, một vẻ đẹp bệnh tật hiện ra trước mắt mọi người.
Tiểu Linh Đang ở bên cạnh thấy cô gãi mũi liền đưa một tờ khăn giấy: “Chị, sao bệnh cảm của chị càng ngày càng nặng vậy, có phải tối qua chị không uống thuốc không?”
Nam Tê Nguyệt thoáng chột dạ: “Lát nữa uống.”
“Đừng có lát nữa, uống ngay bây giờ đi.” Tiểu Linh Đang với vẻ mặt như đã đoán trước được, đưa tay lấy hộp thuốc từ trong túi ra, đổ ba viên thuốc cảm đưa về phía cô, “Thuốc đắng dã tật, chị à, chị đừng kỳ thị thuốc viên nữa, loại thuốc cảm này uống một lần là đỡ, tin em đi!”
Nam Tê Nguyệt liếc nhìn mấy viên thuốc không có vỏ bọc ngoài, da đầu tê dại.
Còn chưa uống mà trong miệng đã cảm nhận được vị đắng rồi.
Tiểu Linh Đang không lay chuyển được cô đành phải thu tay lại, thấy chuyên viên trang điểm đã hoàn thành bước cuối cùng liền kịp thời đưa cho Nam Tê Nguyệt bình giữ nhiệt, dặn cô uống chút nước nóng.
Là nữ chính, cô có phòng hóa trang riêng. Nhân viên phục trang từ bên ngoài bước vào, đưa cho cô một bộ đồng phục có logo của trường trung học Hoa Anh: “Cô Tê Nguyệt, bên anh Tần Vũ đã xong rồi, đang ở ngoài chờ để cùng cô xuống.”
Nam Tê Nguyệt nghe thấy cách xưng hô này có một khoảnh khắc tưởng mình đã lạc sang đoàn phim khác, nhanh chóng vào phòng thay đồ nhỏ thay quần áo rồi đi ra: “Đi thôi.”
Tóc đuôi ngựa cao, giày thể thao, cùng với bộ đồng phục trung học đầy hơi thở thanh xuân, thời gian như quay ngược lại, khoảnh khắc Tần Vũ nhìn thấy cô dường như thực sự đã thấy được Nam Tê Nguyệt thời trung học.
Sau khi đến phim trường, Nam Tê Nguyệt còn chưa kịp chào hỏi đã bị đạo diễn gọi qua. Dung Ngộ đưa mấy tài liệu đã sắp xếp xong cho trợ lý rồi vỗ vai Nam Tê Nguyệt: “Bệnh cảm đã đỡ hơn chưa? Hôm nay có thể sẽ hơi vất vả, toàn là cảnh quay ngoài trời, không tránh khỏi bị gió thổi.”
Nam Tê Nguyệt không có ý kiến gì, tai nghe Dung Ngộ nói, mắt khẽ ngước lên, liền bắt gặp ánh mắt của Lục Bắc Đình ở không xa.
Người đàn ông dường như đến khá sớm, lúc này đang thong thả chỉ đạo các bộ phận chuẩn bị. Anh chỉ nhìn qua chưa đến hai giây liền thu lại ánh mắt nói chuyện với biên kịch bên cạnh.
Dove_Serum vùng da cánh
Các cảnh quay buổi sáng đều rất đơn giản, gần như không có cảnh đối diễn khó. Nhân vật Lưu Ly mà Nam Tê Nguyệt đóng vốn là một người có tính cách lạnh lùng, ít nói. Suốt ba tiếng đồng hồ, ngoài lúc nói chuyện với nam chính có biểu cảm dịu dàng, mỉm cười, thời gian còn lại đều là một bộ mặt vô cảm.
Đó là một cảm xúc cực kỳ trầm lặng và bình tĩnh. Nam Tê Nguyệt kiểm soát rất tốt, sau khi đạo diễn hô “Cắt!”, cô cũng chỉ khẽ ngước mắt, không có bất kỳ biến động cảm xúc nào khác.
Dung Ngộ xoa cằm một lúc, đặt bộ đàm xuống rồi ngả người ra sau, thong thả nói: “Mỗi diễn viên đều có cách diễn xuất của riêng mình, có lẽ cô ấy đang dùng cách này để hiểu sâu hơn về nhân vật. Không phải tôi nói chứ, cậu nhóc cậu vừa rồi suýt nữa không bắt kịp được diễn xuất của người ta đấy, về nhà tự kiểm điểm đi.”
Bị nói như vậy, Tần Vũ lộ vẻ xấu hổ, biết ý chuyển sang cảnh tiếp theo.
Cảnh thứ 17 có nội dung chính là nữ chính Lưu Ly xảy ra tranh cãi với bố mẹ nuôi. Nam Tê Nguyệt cầm kịch bản lướt qua hai lần, phát hiện biên kịch của đoàn phim rất tôn trọng nguyên tác, những chỗ sửa đổi đều hợp lý.
“Cảnh này để tôi giám sát.” Quá trình quay phim được chia làm hai tổ, mấy cảnh trước Lục Bắc Đình đều giám sát tổ kia. Anh nhận lấy chai nước Dung Ngộ đưa, uống hai ngụm rồi tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn vào các màn hình giám sát đang dừng lại ở cảnh quay trước.
Dung Ngộ vươn vai, cười đắc ý: “Nhìn biểu cảm của cậu kìa, đã mắng người rồi à? Tôi nói cho cậu biết, lần này tôi thật sự đã đào được bảo bối đấy.”
Lục Bắc Đình ở tổ kia thực sự đã chịu không ít bực tức, lúc này hoàn toàn không có ý định đáp lời anh ta, ngồi xuống cầm bộ đàm lên liền nói các bộ phận chuẩn bị.
Dung Ngộ nhún vai, thức thời rời đi.
Ước chừng hai ngày nữa, “Lục đại thần” sẽ biến thành “Lục ôn thần” để chỉnh đốn đoàn phim.
Khi chuẩn bị Nam Tê Nguyệt không biết Lục Bắc Đình đã đến, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng “Action!”, hơi thở khẽ dồn dập, căng thẳng nên không nhịn được cử động cổ, biểu cảm cũng cứng đờ đi mấy phần.
Nam Tê Nguyệt đờ đẫn nhìn về phía đó.
Lục Bắc Đình đang ngồi, tay cầm bộ đàm, nhìn cô nói một cách cứng nhắc: “Diễn viên đừng phân tâm, chú ý điều chỉnh trạng thái.”
Giọng điệu lạnh lùng như những cỗ máy xung quanh, không hề có chút tình cảm nào.
Nam Tê Nguyệt chớp mắt, trong lòng coi anh như không khí, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm để nhập vai.
Đây là cảnh quay đầu tiên có cảm xúc khá mãnh liệt.
Lưu Ly cãi lại bố mẹ nuôi rồi bị mẹ nuôi đẩy ngã xuống đất, những lời mắng nhiếc thậm tệ đặc biệt chói tai. Lưu Ly nắm chặt tay không chống cự, co chân lại, từ từ ngước lên với đôi mắt đẫm lệ.
Sau màn hình giám sát Lục Bắc Đình khẽ nín thở, nói nhỏ: “Zoom cận cảnh.”
Trong mắt cô dường như có sự căm hận nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kìm nén đến ngột ngạt: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đây là lời thoại duy nhất trong cảnh này.
“Tốt, Cắt.” Lục Bắc Đình đứng dậy, đợi ba giây không thấy Nam Tê Nguyệt đứng lên liền nói, “Mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi 10 phút.”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Mùa đông năm nay dường như đặc biệt dài, tuyết rơi xong lại mưa, mưa xong lại gió, mặt trời trên cao cả mười ngày nửa tháng như đang đình công.
Nhìn quanh bốn phía, Nam Tê Nguyệt thấy không ai chú ý đến góc này mới chậm rãi phàn nàn một câu: “Không phải đạo diễn Dung nói anh không đến sao?”
“Xong việc rồi nên tiện đường qua xem.” Lục Bắc Đình đứng trước mặt che gió cho cô, nghe thấy tiếng sụt sịt mũi liền khẽ nhíu mày, “Bị cảm rồi à?”
“Ừm.” Nam Tê Nguyệt đưa tay đẩy cánh tay anh, “Chưa bị gió thổi chết đã bị anh dọa chết, đừng cản đường, trợ lý của tôi đến rồi, tạm biệt.”
Vừa bước một bước lại đột nhiên nhớ đến cách xưng hô vừa rồi của anh, cô quay đầu lại cảnh cáo một câu: “Anh đừng có suy diễn quá đà, tôi không có hứng thú với diễn viên nam.”
Lục Bắc Đình đáp lại cô bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
Anh vốn chỉ tiện đường ghé qua xem, đã thấy được điều mình muốn thấy, liền không định gặp mặt những người khác trong đoàn phim, hai tay đút túi, bước ra ngoài, một lúc sau lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vài lần vào khu vực phim trường trống trải.
Gió bắc gào thét, khắp nơi trong khu vực đều lộng gió.
Một lát sau, Lục Bắc Đình, với tư cách là đạo diễn khách mời đã đưa ra ý kiến quý báu đầu tiên cho Dung Ngộ: [Cái lễ khai máy quái gì thế này, biện pháp chắn gió làm kém như vậy, lần sau loại lễ khai máy này nên làm trong nhà.]
Dung Ngộ vừa bận rộn xong không lâu đã nhận được lời phàn nàn này liền đảo mắt một cái: [Cậu còn sợ diễn viên bị gió lớn thổi bay mất chắc?]
Lục Bắc Đình xem tin nhắn không thèm đáp lại, trên đường về đi ngang qua hiệu thuốc mua một ít thuốc cảm và miếng dán giữ ấm.
Hôm sau, “Lưu Ly Hổ Phách” chính thức khởi quay. Nam Tê Nguyệt vẫn đang trang điểm trong phòng hóa trang, tạo hình tổng thể không khác biệt nhiều so với con người cô, lớp trang điểm rất nhạt, màu môi hơi trắng, một vẻ đẹp bệnh tật hiện ra trước mắt mọi người.
Tiểu Linh Đang ở bên cạnh thấy cô gãi mũi liền đưa một tờ khăn giấy: “Chị, sao bệnh cảm của chị càng ngày càng nặng vậy, có phải tối qua chị không uống thuốc không?”
Nam Tê Nguyệt thoáng chột dạ: “Lát nữa uống.”
“Đừng có lát nữa, uống ngay bây giờ đi.” Tiểu Linh Đang với vẻ mặt như đã đoán trước được, đưa tay lấy hộp thuốc từ trong túi ra, đổ ba viên thuốc cảm đưa về phía cô, “Thuốc đắng dã tật, chị à, chị đừng kỳ thị thuốc viên nữa, loại thuốc cảm này uống một lần là đỡ, tin em đi!”
Nam Tê Nguyệt liếc nhìn mấy viên thuốc không có vỏ bọc ngoài, da đầu tê dại.
Còn chưa uống mà trong miệng đã cảm nhận được vị đắng rồi.
Tiểu Linh Đang không lay chuyển được cô đành phải thu tay lại, thấy chuyên viên trang điểm đã hoàn thành bước cuối cùng liền kịp thời đưa cho Nam Tê Nguyệt bình giữ nhiệt, dặn cô uống chút nước nóng.
Là nữ chính, cô có phòng hóa trang riêng. Nhân viên phục trang từ bên ngoài bước vào, đưa cho cô một bộ đồng phục có logo của trường trung học Hoa Anh: “Cô Tê Nguyệt, bên anh Tần Vũ đã xong rồi, đang ở ngoài chờ để cùng cô xuống.”
Nam Tê Nguyệt nghe thấy cách xưng hô này có một khoảnh khắc tưởng mình đã lạc sang đoàn phim khác, nhanh chóng vào phòng thay đồ nhỏ thay quần áo rồi đi ra: “Đi thôi.”
Tóc đuôi ngựa cao, giày thể thao, cùng với bộ đồng phục trung học đầy hơi thở thanh xuân, thời gian như quay ngược lại, khoảnh khắc Tần Vũ nhìn thấy cô dường như thực sự đã thấy được Nam Tê Nguyệt thời trung học.
Sau khi đến phim trường, Nam Tê Nguyệt còn chưa kịp chào hỏi đã bị đạo diễn gọi qua. Dung Ngộ đưa mấy tài liệu đã sắp xếp xong cho trợ lý rồi vỗ vai Nam Tê Nguyệt: “Bệnh cảm đã đỡ hơn chưa? Hôm nay có thể sẽ hơi vất vả, toàn là cảnh quay ngoài trời, không tránh khỏi bị gió thổi.”
Nam Tê Nguyệt không có ý kiến gì, tai nghe Dung Ngộ nói, mắt khẽ ngước lên, liền bắt gặp ánh mắt của Lục Bắc Đình ở không xa.
Người đàn ông dường như đến khá sớm, lúc này đang thong thả chỉ đạo các bộ phận chuẩn bị. Anh chỉ nhìn qua chưa đến hai giây liền thu lại ánh mắt nói chuyện với biên kịch bên cạnh.
Dove_Serum vùng da cánh
Các cảnh quay buổi sáng đều rất đơn giản, gần như không có cảnh đối diễn khó. Nhân vật Lưu Ly mà Nam Tê Nguyệt đóng vốn là một người có tính cách lạnh lùng, ít nói. Suốt ba tiếng đồng hồ, ngoài lúc nói chuyện với nam chính có biểu cảm dịu dàng, mỉm cười, thời gian còn lại đều là một bộ mặt vô cảm.
Đó là một cảm xúc cực kỳ trầm lặng và bình tĩnh. Nam Tê Nguyệt kiểm soát rất tốt, sau khi đạo diễn hô “Cắt!”, cô cũng chỉ khẽ ngước mắt, không có bất kỳ biến động cảm xúc nào khác.
Dung Ngộ xoa cằm một lúc, đặt bộ đàm xuống rồi ngả người ra sau, thong thả nói: “Mỗi diễn viên đều có cách diễn xuất của riêng mình, có lẽ cô ấy đang dùng cách này để hiểu sâu hơn về nhân vật. Không phải tôi nói chứ, cậu nhóc cậu vừa rồi suýt nữa không bắt kịp được diễn xuất của người ta đấy, về nhà tự kiểm điểm đi.”
Bị nói như vậy, Tần Vũ lộ vẻ xấu hổ, biết ý chuyển sang cảnh tiếp theo.
Cảnh thứ 17 có nội dung chính là nữ chính Lưu Ly xảy ra tranh cãi với bố mẹ nuôi. Nam Tê Nguyệt cầm kịch bản lướt qua hai lần, phát hiện biên kịch của đoàn phim rất tôn trọng nguyên tác, những chỗ sửa đổi đều hợp lý.
“Cảnh này để tôi giám sát.” Quá trình quay phim được chia làm hai tổ, mấy cảnh trước Lục Bắc Đình đều giám sát tổ kia. Anh nhận lấy chai nước Dung Ngộ đưa, uống hai ngụm rồi tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn vào các màn hình giám sát đang dừng lại ở cảnh quay trước.
Dung Ngộ vươn vai, cười đắc ý: “Nhìn biểu cảm của cậu kìa, đã mắng người rồi à? Tôi nói cho cậu biết, lần này tôi thật sự đã đào được bảo bối đấy.”
Lục Bắc Đình ở tổ kia thực sự đã chịu không ít bực tức, lúc này hoàn toàn không có ý định đáp lời anh ta, ngồi xuống cầm bộ đàm lên liền nói các bộ phận chuẩn bị.
Dung Ngộ nhún vai, thức thời rời đi.
Ước chừng hai ngày nữa, “Lục đại thần” sẽ biến thành “Lục ôn thần” để chỉnh đốn đoàn phim.
Khi chuẩn bị Nam Tê Nguyệt không biết Lục Bắc Đình đã đến, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng “Action!”, hơi thở khẽ dồn dập, căng thẳng nên không nhịn được cử động cổ, biểu cảm cũng cứng đờ đi mấy phần.
Nam Tê Nguyệt đờ đẫn nhìn về phía đó.
Lục Bắc Đình đang ngồi, tay cầm bộ đàm, nhìn cô nói một cách cứng nhắc: “Diễn viên đừng phân tâm, chú ý điều chỉnh trạng thái.”
Giọng điệu lạnh lùng như những cỗ máy xung quanh, không hề có chút tình cảm nào.
Nam Tê Nguyệt chớp mắt, trong lòng coi anh như không khí, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm để nhập vai.
Đây là cảnh quay đầu tiên có cảm xúc khá mãnh liệt.
Lưu Ly cãi lại bố mẹ nuôi rồi bị mẹ nuôi đẩy ngã xuống đất, những lời mắng nhiếc thậm tệ đặc biệt chói tai. Lưu Ly nắm chặt tay không chống cự, co chân lại, từ từ ngước lên với đôi mắt đẫm lệ.
Sau màn hình giám sát Lục Bắc Đình khẽ nín thở, nói nhỏ: “Zoom cận cảnh.”
Trong mắt cô dường như có sự căm hận nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự kìm nén đến ngột ngạt: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Đây là lời thoại duy nhất trong cảnh này.
“Tốt, Cắt.” Lục Bắc Đình đứng dậy, đợi ba giây không thấy Nam Tê Nguyệt đứng lên liền nói, “Mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi 10 phút.”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 22
10.0/10 từ 29 lượt.