Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 24
64@-
Ở lại đoàn phim gần một tuần, hôm nay tan làm sớm hơn mọi khi. Sau khi hết cảnh quay, Nam Tê Nguyệt cứ cầm điện thoại gõ chữ, dường như đang xử lý việc gì đó khẩn cấp, tốc độ gõ chữ ngày càng nhanh.
Lục Bắc Đình cầm kịch bản qua nói với cô rằng ngày mai sẽ bắt đầu quay cảnh đêm, đợi mãi không thấy cô gái này trả lời liền đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô.
“Ấy, đợi một lát.” Nam Tê Nguyệt gửi một đoạn dài những lời chửi bới lung tung cho Giản Cam, gửi xong ngẩng đầu lên thấy là Lục Bắc Đình mới chớp chớp mắt, bình tĩnh lại, hỏi, “Tiểu Linh Đang đâu?”
“Không biết.” Lục Bắc Đình bất lực cười, “Nóng tính thế?”
“Đàn ông cặn bã đúng là khiến người ta bực mình!” Nam Tê Nguyệt tiếp tục mắng một câu đầy phẫn nộ, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, “Anh vừa có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
“Ừm, mai quay cảnh đêm nên không cần dậy sớm.” Lục Bắc Đình có thể liên tưởng đến đàn ông cặn bã trong miệng cô chỉ có Lục Du Châu, muốn mở miệng hỏi vài câu nhưng ngại nhiều người nhiều mắt, đành từ bỏ ý định.
Nam Tê Nguyệt gật đầu nói biết rồi, không chút lưu luyến quay đầu bỏ đi.
Lục Bắc Đình: “…”
“Này, Tê Nguyệt!” Dung Ngộ đi qua gọi Nam Tê Nguyệt một tiếng, tiện thể thông báo, “Ngày mai tất cả cảnh quay của cô đều chuyển sang buổi tối, chúc mừng không cần dậy sớm.”
Nam Tê Nguyệt bước đi nhanh nhẹn, vừa nhận lấy khẩu trang Tiểu Linh Đang đưa vừa cười đáp: “Biết rồi, đạo diễn Dung, tối mai gặp!”
Dung Ngộ gật đầu, “Ừm, nghỉ ngơi cho tốt, tối mai gặp.”
Lục Bắc Đình đút hai tay vào túi, đáy mắt dấy lên một tia lạnh lẽo, đứng tại chỗ chờ Dung Ngộ qua.
“Làm gì đấy?” Dung Ngộ nhìn theo vẻ mặt hung thần ác sát của anh, lùi lại một bước.
“Nhìn thấy cậu là thấy phiền.” Ánh mắt Lục Bắc Đình sắc lẹm, đi ngang qua vai anh ta.
Dung Ngộ: “???”
Anh ta lại đắc tội với vị ôn thần này ở đâu nữa rồi?!
Trên xe bảo mẫu, Nam Tê Nguyệt đang video call với Giản Cam, nói không ngoài những chuyện về mấy gã đàn ông kỳ quặc khi xem mắt. Đậu Đậu ở bên cạnh ló đầu ra định vào ống kính liền bị Giản Cam một đẩy sang một bên.
“Đừng có tìm mấy gã đàn ông tinh anh gì nữa, xin cậu đấy, tha cho tớ đi.” Giản Cam hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, “Vừa gặp đã hỏi gia thế bối cảnh, hỏi tớ trong vòng mấy năm có thể kết hôn, có gã còn quá đáng hơn muốn tớ sinh cho hắn hai đứa con trai! Mẹ kiếp, cũng không xem lại mình nặng mấy cân!”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Tiểu Linh Đang ôm bình giữ nhiệt ngồi bên cạnh, nghe người phụ nữ trong điện thoại mắng gần mười phút, vừa đồng cảm vừa không nhịn được cười.
“Bớt giận đi, chuyện này tớ nhất định sẽ hỏi tội cậu tớ, không được thì chúng ta tìm mấy em trai trẻ tuổi, ‘của quý’ to… ờ, kỹ năng tốt.” Nam Tê Nguyệt liếc thấy tin nhắn Lục Bắc Đình đột nhiên gửi đến ở phía trên màn hình, giọng nói hơi ngập ngừng.
Tiểu Linh Đang làm bộ che tai đầy khó xử: “Em không nghe thấy gì hết.”
Giản Cam nghe xong dường như đang cân nhắc, mệt mỏi ngả người ra sau: “Cũng được.”
Trên màn hình hiện ra một khuôn mặt tròn xoe, tóc xoăn tít, đáng yêu như cục bông khiến tim Nam Tê Nguyệt mềm nhũn: “Sắp đến rồi, đợi mẹ thêm hai mươi phút nữa, mẹ sẽ mang bánh Pikachu về cho con.”
Dove_Serum vùng da cánh
“Oh yeah!” Đậu Đậu hưng phấn hét lên, lại dí mặt vào màn hình, ra vẻ nói chuyện bí mật, “Bố Trăng có về không ạ? Con cũng hơi nhớ bố.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Im lặng nửa giây, Nam Tê Nguyệt gần như phản xạ có điều kiện ấn vào màn hình, sau đó nhanh chóng hét vào điện thoại: “A, cái gì? Bố của mẹ á? Không có đậu, ba của mẹ đã lên núi tu tiên rồi! Vậy nhé Đậu Đậu, lát nữa gặp!”
Tiểu Linh Đang: “…”
Dưới ánh mắt cảnh giác của Nam Tê Nguyệt, Tiểu Linh Đang giật giật khóe môi, không nhịn được đưa tay sờ tai: “Chị à… tai em sắp điếc rồi.”
Nam Tê Nguyệt cúp video xong cười ngượng ngùng, hắng giọng mấy tiếng: “Bị bệnh một trận, khởi động giọng một chút.”
Thấy cô bé không nghi ngờ, Nam Tê Nguyệt thầm nghĩ may quá, lần sau tuyệt đối không được mở loa ngoài ở bên ngoài. Sau khi bình tĩnh lại, cô mở lại WeChat xem tin nhắn Lục Bắc Đình gửi.
Lục Bắc Đình: [Đàn ông cặn bã đến tìm Giản Cam rồi à?]
Nam Tê Nguyệt đột nhiên nhíu mày: [Không, là đàn ông cặn bã khác.]
Lục Bắc Đình trả lời ngay lập tức: [Khác?]
Nam Tê Nguyệt: [Nói ra dài dòng lắm, tôi vốn không quan tâm bố của Đậu Đậu là ai nữa rồi, giờ anh nhắc đến tôi lại muốn biết.]
Một lúc sau anh lại bổ sung: [Tối nay đến biệt thự Trác Nguyệt một chuyến đi.]
Nam Tê Nguyệt cảnh giác cao độ: [Làm gì.jpg]
Lục Bắc Đình nhìn thấy biểu cảm mèo con đó liền khẽ nhếch môi: [Không cần căng thẳng, chỗ em không tiện nói chuyện, lát nữa tôi qua đón em.]
Nam Tê Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, “Anh mới căng thẳng.”
Tiểu Linh Đang máy móc ngẩng đầu: “Hả?”
“Không có gì đâu, chơi điện thoại của em đi.” Nam Tê Nguyệt cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi lại gửi cho Lục Bắc Đình một biểu cảm mèo con “Được thôi”.
Nam Tê Nguyệt xuống xe ngay cổng khu dân cư, đi thẳng vào tiệm bánh ngọt lấy chiếc bánh Pikachu đã đặt ba tiếng trước.
Xách bánh đi được vài bước, ngẩng đầu cảm nhận được ánh nắng yếu ớt mới phát hiện mình đã để quên mũ trên xe.
Thiếu mũ đồng nghĩa với việc thiếu cảm giác an toàn, Nam Tê Nguyệt nhìn quanh, vô thức kéo khẩu trang lên, bước chân không khỏi nhanh hơn, mãi đến khi vào trong khu dân cư mới thả lỏng.
Từ khi “Lưu Ly Hổ Phách” công bố dàn diễn viên đến khi khai máy đã luôn gây tranh cãi. Nam Tê Nguyệt với tư cách là nữ chính càng ở đầu sóng ngọn gió, nổi tiếng thì cũng nổi tiếng nhưng tai tiếng cũng nhiều.
Khải Ni đã không ít lần nhắc nhở cô hiện tại có không ít blogger và truyền thông chuyên rình rập cô, bảo cô cẩn thận hành sự. Có lẽ vì ghi nhớ kỹ lời dặn này, bây giờ trong lòng Nam Tê Nguyệt bất an, luôn cảm thấy từ lúc xuống xe lấy bánh đã có gì đó không ổn.
Về nhà cùng Đậu Đậu ăn bánh, ba người quây quần trong phòng khách nói cười vui vẻ. Muộn hơn một chút, Lục Bắc Đình nhắn tin nói đã đến dưới lầu.
Một lát sau, Lục Bắc Đình vào thang máy mới trả lời: [Được, mở cửa.]
Nam Tê Nguyệt khâm phục tốc độ lên lầu của anh, đi dép lê chạy như bay ra cửa, lúc vặn tay nắm cửa quay đầu gọi Đậu Đậu một tiếng: “Đậu Đậu, qua đây cho con một bất ngờ!”
Đậu Đậu học theo dáng vẻ vừa rồi của cô chạy như bay đến.
Cửa vừa mở, giọng sữa của Đậu Đậu vang vọng cả trời: “A a a a, bố nuôi!”
Nam Tê Nguyệt mặt đầy đắc ý: “A a a a, vui không!”
Giản Cam cứng đờ cổ, nhìn kỹ lại, mẹ kiếp, hình như đây mới là gia đình ba người thực sự.
Nước cam ép hơi chua, Giản Cam cắn ống hút, thầm cảm thán một câu: “Thôi, không làm phiền gia đình các người ôn lại chuyện cũ, tớ vào phòng nằm đây.”
Đậu Đậu được Lục Bắc Đình bế trong lòng, nghe thấy lời phàn nàn của mẹ ruột mình, cười hì hì: “Mẹ ngủ ngon.”
Lúc Giản Cam về phòng đi ngang qua Nam Tê Nguyệt, để lại cho cô một nụ cười đầy ẩn ý: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, trông cậu vui quá nhỉ.”
Khóe miệng Nam Tê Nguyệt giật giật: “…”
Nghĩ lại thật vừa ngượng vừa xấu hổ chết đi được.
Một phát vỗ vào trán.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì…
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Ở lại đoàn phim gần một tuần, hôm nay tan làm sớm hơn mọi khi. Sau khi hết cảnh quay, Nam Tê Nguyệt cứ cầm điện thoại gõ chữ, dường như đang xử lý việc gì đó khẩn cấp, tốc độ gõ chữ ngày càng nhanh.
Lục Bắc Đình cầm kịch bản qua nói với cô rằng ngày mai sẽ bắt đầu quay cảnh đêm, đợi mãi không thấy cô gái này trả lời liền đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô.
“Ấy, đợi một lát.” Nam Tê Nguyệt gửi một đoạn dài những lời chửi bới lung tung cho Giản Cam, gửi xong ngẩng đầu lên thấy là Lục Bắc Đình mới chớp chớp mắt, bình tĩnh lại, hỏi, “Tiểu Linh Đang đâu?”
“Không biết.” Lục Bắc Đình bất lực cười, “Nóng tính thế?”
“Đàn ông cặn bã đúng là khiến người ta bực mình!” Nam Tê Nguyệt tiếp tục mắng một câu đầy phẫn nộ, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh lại, “Anh vừa có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
“Ừm, mai quay cảnh đêm nên không cần dậy sớm.” Lục Bắc Đình có thể liên tưởng đến đàn ông cặn bã trong miệng cô chỉ có Lục Du Châu, muốn mở miệng hỏi vài câu nhưng ngại nhiều người nhiều mắt, đành từ bỏ ý định.
Nam Tê Nguyệt gật đầu nói biết rồi, không chút lưu luyến quay đầu bỏ đi.
Lục Bắc Đình: “…”
“Này, Tê Nguyệt!” Dung Ngộ đi qua gọi Nam Tê Nguyệt một tiếng, tiện thể thông báo, “Ngày mai tất cả cảnh quay của cô đều chuyển sang buổi tối, chúc mừng không cần dậy sớm.”
Nam Tê Nguyệt bước đi nhanh nhẹn, vừa nhận lấy khẩu trang Tiểu Linh Đang đưa vừa cười đáp: “Biết rồi, đạo diễn Dung, tối mai gặp!”
Dung Ngộ gật đầu, “Ừm, nghỉ ngơi cho tốt, tối mai gặp.”
Lục Bắc Đình đút hai tay vào túi, đáy mắt dấy lên một tia lạnh lẽo, đứng tại chỗ chờ Dung Ngộ qua.
“Làm gì đấy?” Dung Ngộ nhìn theo vẻ mặt hung thần ác sát của anh, lùi lại một bước.
“Nhìn thấy cậu là thấy phiền.” Ánh mắt Lục Bắc Đình sắc lẹm, đi ngang qua vai anh ta.
Dung Ngộ: “???”
Anh ta lại đắc tội với vị ôn thần này ở đâu nữa rồi?!
Trên xe bảo mẫu, Nam Tê Nguyệt đang video call với Giản Cam, nói không ngoài những chuyện về mấy gã đàn ông kỳ quặc khi xem mắt. Đậu Đậu ở bên cạnh ló đầu ra định vào ống kính liền bị Giản Cam một đẩy sang một bên.
“Đừng có tìm mấy gã đàn ông tinh anh gì nữa, xin cậu đấy, tha cho tớ đi.” Giản Cam hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại, “Vừa gặp đã hỏi gia thế bối cảnh, hỏi tớ trong vòng mấy năm có thể kết hôn, có gã còn quá đáng hơn muốn tớ sinh cho hắn hai đứa con trai! Mẹ kiếp, cũng không xem lại mình nặng mấy cân!”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Tiểu Linh Đang ôm bình giữ nhiệt ngồi bên cạnh, nghe người phụ nữ trong điện thoại mắng gần mười phút, vừa đồng cảm vừa không nhịn được cười.
“Bớt giận đi, chuyện này tớ nhất định sẽ hỏi tội cậu tớ, không được thì chúng ta tìm mấy em trai trẻ tuổi, ‘của quý’ to… ờ, kỹ năng tốt.” Nam Tê Nguyệt liếc thấy tin nhắn Lục Bắc Đình đột nhiên gửi đến ở phía trên màn hình, giọng nói hơi ngập ngừng.
Tiểu Linh Đang làm bộ che tai đầy khó xử: “Em không nghe thấy gì hết.”
Giản Cam nghe xong dường như đang cân nhắc, mệt mỏi ngả người ra sau: “Cũng được.”
Trên màn hình hiện ra một khuôn mặt tròn xoe, tóc xoăn tít, đáng yêu như cục bông khiến tim Nam Tê Nguyệt mềm nhũn: “Sắp đến rồi, đợi mẹ thêm hai mươi phút nữa, mẹ sẽ mang bánh Pikachu về cho con.”
Dove_Serum vùng da cánh
“Oh yeah!” Đậu Đậu hưng phấn hét lên, lại dí mặt vào màn hình, ra vẻ nói chuyện bí mật, “Bố Trăng có về không ạ? Con cũng hơi nhớ bố.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Im lặng nửa giây, Nam Tê Nguyệt gần như phản xạ có điều kiện ấn vào màn hình, sau đó nhanh chóng hét vào điện thoại: “A, cái gì? Bố của mẹ á? Không có đậu, ba của mẹ đã lên núi tu tiên rồi! Vậy nhé Đậu Đậu, lát nữa gặp!”
Tiểu Linh Đang: “…”
Dưới ánh mắt cảnh giác của Nam Tê Nguyệt, Tiểu Linh Đang giật giật khóe môi, không nhịn được đưa tay sờ tai: “Chị à… tai em sắp điếc rồi.”
Nam Tê Nguyệt cúp video xong cười ngượng ngùng, hắng giọng mấy tiếng: “Bị bệnh một trận, khởi động giọng một chút.”
Thấy cô bé không nghi ngờ, Nam Tê Nguyệt thầm nghĩ may quá, lần sau tuyệt đối không được mở loa ngoài ở bên ngoài. Sau khi bình tĩnh lại, cô mở lại WeChat xem tin nhắn Lục Bắc Đình gửi.
Lục Bắc Đình: [Đàn ông cặn bã đến tìm Giản Cam rồi à?]
Nam Tê Nguyệt đột nhiên nhíu mày: [Không, là đàn ông cặn bã khác.]
Lục Bắc Đình trả lời ngay lập tức: [Khác?]
Nam Tê Nguyệt: [Nói ra dài dòng lắm, tôi vốn không quan tâm bố của Đậu Đậu là ai nữa rồi, giờ anh nhắc đến tôi lại muốn biết.]
Một lúc sau anh lại bổ sung: [Tối nay đến biệt thự Trác Nguyệt một chuyến đi.]
Nam Tê Nguyệt cảnh giác cao độ: [Làm gì.jpg]
Lục Bắc Đình nhìn thấy biểu cảm mèo con đó liền khẽ nhếch môi: [Không cần căng thẳng, chỗ em không tiện nói chuyện, lát nữa tôi qua đón em.]
Nam Tê Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, “Anh mới căng thẳng.”
Tiểu Linh Đang máy móc ngẩng đầu: “Hả?”
“Không có gì đâu, chơi điện thoại của em đi.” Nam Tê Nguyệt cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi lại gửi cho Lục Bắc Đình một biểu cảm mèo con “Được thôi”.
Nam Tê Nguyệt xuống xe ngay cổng khu dân cư, đi thẳng vào tiệm bánh ngọt lấy chiếc bánh Pikachu đã đặt ba tiếng trước.
Xách bánh đi được vài bước, ngẩng đầu cảm nhận được ánh nắng yếu ớt mới phát hiện mình đã để quên mũ trên xe.
Thiếu mũ đồng nghĩa với việc thiếu cảm giác an toàn, Nam Tê Nguyệt nhìn quanh, vô thức kéo khẩu trang lên, bước chân không khỏi nhanh hơn, mãi đến khi vào trong khu dân cư mới thả lỏng.
Từ khi “Lưu Ly Hổ Phách” công bố dàn diễn viên đến khi khai máy đã luôn gây tranh cãi. Nam Tê Nguyệt với tư cách là nữ chính càng ở đầu sóng ngọn gió, nổi tiếng thì cũng nổi tiếng nhưng tai tiếng cũng nhiều.
Khải Ni đã không ít lần nhắc nhở cô hiện tại có không ít blogger và truyền thông chuyên rình rập cô, bảo cô cẩn thận hành sự. Có lẽ vì ghi nhớ kỹ lời dặn này, bây giờ trong lòng Nam Tê Nguyệt bất an, luôn cảm thấy từ lúc xuống xe lấy bánh đã có gì đó không ổn.
Về nhà cùng Đậu Đậu ăn bánh, ba người quây quần trong phòng khách nói cười vui vẻ. Muộn hơn một chút, Lục Bắc Đình nhắn tin nói đã đến dưới lầu.
Một lát sau, Lục Bắc Đình vào thang máy mới trả lời: [Được, mở cửa.]
Nam Tê Nguyệt khâm phục tốc độ lên lầu của anh, đi dép lê chạy như bay ra cửa, lúc vặn tay nắm cửa quay đầu gọi Đậu Đậu một tiếng: “Đậu Đậu, qua đây cho con một bất ngờ!”
Đậu Đậu học theo dáng vẻ vừa rồi của cô chạy như bay đến.
Cửa vừa mở, giọng sữa của Đậu Đậu vang vọng cả trời: “A a a a, bố nuôi!”
Nam Tê Nguyệt mặt đầy đắc ý: “A a a a, vui không!”
Giản Cam cứng đờ cổ, nhìn kỹ lại, mẹ kiếp, hình như đây mới là gia đình ba người thực sự.
Nước cam ép hơi chua, Giản Cam cắn ống hút, thầm cảm thán một câu: “Thôi, không làm phiền gia đình các người ôn lại chuyện cũ, tớ vào phòng nằm đây.”
Đậu Đậu được Lục Bắc Đình bế trong lòng, nghe thấy lời phàn nàn của mẹ ruột mình, cười hì hì: “Mẹ ngủ ngon.”
Lúc Giản Cam về phòng đi ngang qua Nam Tê Nguyệt, để lại cho cô một nụ cười đầy ẩn ý: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, trông cậu vui quá nhỉ.”
Khóe miệng Nam Tê Nguyệt giật giật: “…”
Nghĩ lại thật vừa ngượng vừa xấu hổ chết đi được.
Một phát vỗ vào trán.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì…
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 24
10.0/10 từ 29 lượt.