Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Chương 131
80@-
Lúc Nam Tê Nguyệt và Lục Bắc Đình về đến khu Vị Thủy thì đã hơn mười rưỡi, các bậc trưởng bối của hai nhà Khương và Lục đang quây quần bên bếp lửa pha trà, hứng khởi kể lại những chuyện hồi nhỏ của bọn trẻ.
Nói qua nói lại, chẳng biết ai đã chuyển chủ đề sang Khương Hữu Dung, cô ấy ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó chuông báo động trong lòng vang lên. Không đợi các trưởng bối lên tiếng, cô ấy vừa nghe thấy tiếng xe ngoài cửa đã vội chuồn ra ngoài đón người.
Khương Bách Xuyên gõ nhẹ vào cuốn sách trong tay, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lâm Dao, lòng thầm than không ổn.
“Tiểu Xuyên năm nay hai mươi rồi nhỉ?” Lâm Dao nhìn cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, khen ngợi, “Nghe bố cháu nói vừa tốt nghiệp cấp ba đã vào công ty làm quen việc kinh doanh rồi, tương lai hứa hẹn đấy.”
Khương Bách Xuyên cười khiêm tốn rồi chờ đợi câu tiếp theo của Lâm Dao: “Yêu đương chưa? Bác nói cho cháu biết, yêu đương vẫn nên sớm một chút, không thì đến ba mươi tuổi chẳng ai thèm đâu.”
Khương Bách Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Vẫn còn sớm, còn sớm ạ.”
Giây tiếp theo, Nam Tê Nguyệt và Lục Bắc Đình xách đồ bước vào, Khương Bách Xuyên thấy vậy liền ném sách sang một bên, lập tức tiến lên giúp: “Để em cầm cho, anh rể, hai người vào trong uống trà đi.”
Hai tay Nam Tê Nguyệt và Lục Bắc Đình trống không, cô ngơ ngác một lúc, nhìn hành động ân cần của hai anh em họ rồi phàn nàn: “Hai đứa uống nhầm thuốc à?”
Khương Hữu Dung cười hì hì: “Làm gì có, chỉ là nhớ chị đến mức nhân cách phân liệt thôi mà.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Nhìn lướt qua mấy vị trưởng bối trong phòng khách, Nam Tê Nguyệt đoán được phần nào nên cũng không vạch trần Khương Hữu Dung, mặc kệ họ. Sau đó Lục Bắc Đình dắt tay cô đi tới chào hỏi các trưởng bối, thuận theo tự nhiên ngồi xuống thay thế nhiệm vụ pha trà của Khương Hình.
Ông cụ nhìn họ yêu thương nhau, trong lòng cũng vui vẻ, vẫy tay gọi Nam Tê Nguyệt lại, ánh mắt hiền từ: “Sắc mặt không tệ, má cũng có da có thịt lại rồi.”
Nói rồi ông lại quay sang Lâm Dao: “Đầu tháng gầy đến mức làm tôi đau lòng chết đi được, vẫn là Bắc Đình biết nuôi người ha ha ha!”
Nam Tê Nguyệt bị nói đến hai má nóng bừng, hờn dỗi một tiếng: “Ông ngoại! Ông đừng trêu chọc cháu nữa.”
Lâm Dao cũng cười theo, vẻ mặt vui mừng: “Mẹ còn lo Bắc Đình chăm sóc người không đủ chu đáo đấy.”
Chủ đề chuyển sang phía Nam Tê Nguyệt, Khương Bách Xuyên và Khương Hữu Dung mới giả vờ tự nhiên quay lại, một người cầm sách, một người cầm điện thoại, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Khương Hữu Dung ngồi không xa Lục Bắc Đình, cô ấy đưa tay lấy một tách trà, nhân tiện lén hỏi một câu: “Anh rể, ngày trước lúc bị giục cưới anh có cách đối phó nào không?”
Đúng lúc Khương Bách Xuyên ngẩng đầu lên.
Cậu ta cũng muốn biết.
Lục Bắc Đình thong thả uống một ngụm trà, trêu chọc: “Hai đứa mới hai mươi mà đã bị giục rồi à?”
Khương Hữu Dung gật đầu: “Là giục đính hôn ạ.”
Trong giới con nhà thế gia, những người đến tuổi phải liên hôn có rất nhiều, dù nhà họ Khương không cần hy sinh hạnh phúc của con cái vì chuyện làm ăn nhưng ông cụ vì chuyện của chị em Khương Hình mà cực kỳ phản đối tự do yêu đương. Đặc biệt là gần đây, ông cụ luôn lẩm bẩm rằng lúc sinh thời phải định cho hai anh em họ một mối hôn sự tốt.
Sức khỏe của ông cụ đã không còn được như xưa, chuyện chỉ hôn, ngay cả Nam Tê Nguyệt ngày trước cũng phải thỏa hiệp, Khương Bách Xuyên và Khương Hữu Dung sao dám làm trái, chỉ sợ một chút sơ sẩy sẽ làm ông cụ tức giận.
Hai chị em Khương Hình một người vì tình yêu mà biệt tăm, một người cưới người mình không yêu về nhà, tình cảm của họ thất bại, hôn nhân thất bại. Ông cụ liền cho rằng đó là vấn đề của mình, trách mình ngày trước mải mê việc quân ngũ mà thiếu quản giáo họ, trách mình không sớm định cho họ một mối hôn sự tốt mới khiến chị em Khương Hình có kết cục như vậy.
Chuyện quá khứ đã không thể cứu vãn, ông cụ liền đặc biệt quan tâm đến vấn đề tình cảm của mấy đứa cháu, sợ ba đứa cháu của mình đi vào vết xe đổ của bố mẹ chúng.
Nước tẩy trang
Lục Bắc Đình suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Hôn nhân của anh và chị Tê Nguyệt của em không thể thiếu sự tác hợp của trưởng bối, nên gợi ý của anh đối với hai em không đáng tin cậy.”
Khương Hữu Dung ỉu xìu nhăn mũi, liếc nhìn Khương Bách Xuyên rồi lặng lẽ cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.
“Anh cả của con bao giờ thì tới?” Lâm Dao vẫn luôn nói chuyện với mọi người, một phần lớn nguyên nhân là vì biết Lục Du Châu sẽ đưa Giản Cam và Đậu Đậu đến. Bà trong tình huống không hề hay biết đã làm bà nội, chưa nói đến có chuẩn bị hay không, dù có chuẩn bị rồi nhưng bà cũng sợ lát nữa căng thẳng quá sẽ để lại ấn tượng không tốt cho con dâu và cháu trai.
Lục Bắc Đình nhìn đồng hồ, ước tính quãng đường: “Chắc là sắp đến rồi ạ.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, Lâm Dao và Lục Hoài Minh vội vàng đứng dậy, cả hai căng thẳng đến không nói nên lời, lúng túng nhìn Nam Tê Nguyệt.
Ông cụ cũng vừa nghe Lục Hoài Minh kể về tình hình của con trai cả nhà họ Lục, đầu tiên là cảm thán đứa trẻ này chung tình, sau đó cảm thán đoạn tình cảm này đến không dễ dàng, cuối cùng lại vô cùng ghen tị Lục Du Châu lại có một đứa con trai gần 7 tuổi.
Cái tên Giản Cam ông đã nghe Nam Tê Nguyệt nói qua, nghĩ bụng cũng không lớn hơn Nam Tê Nguyệt bao nhiêu, vậy mà người ta đã có con lớn như vậy rồi, ông cụ Khương vuốt cằm cười cười, lập tức nảy ra ý định giục sinh cháu.
Người già rồi, mong nhất là con cháu mình đều sống hạnh phúc, tốt nhất là sinh thêm một đứa nhỏ, hoàn thành giấc mơ làm ông cố, cụ cố của ông.
Ngoài sân, Giản Cam xuống xe rồi vòng ra cốp sau giúp Lục Du Châu lấy đồ. Đậu Đậu căng thẳng co rụt cổ, không biết có phải bị gió thổi không, cậu bé sụt sịt mũi, thấy có người ra liền vội vàng đi đến bên cạnh Giản Cam nói một tiếng: “Con muốn tự mình cầm quà tặng cho mẹ Nguyệt.”
Giản Cam cũng hơi căng thẳng, dù sao bố mẹ của Lục Du Châu cũng ở đây, cô ấy hít một hơi thật sâu, đưa hộp quà cho Đậu Đậu: “Đi đi, chúc mẹ Nguyệt của con sinh nhật vui vẻ.”
Hơn nửa số người trong nhà đều ra đón họ, đi đầu là Nam Tê Nguyệt, cuối cùng là bố mẹ của Lục Du Châu. Giản Cam có chút ngây người, còn không bước nổi hơn cả Đậu Đậu. Lục Du Châu dành ra một tay nắm chặt lấy tay cô ấy, cười nhẹ một tiếng: “Đừng căng thẳng, đều là người nhà cả.”
“Bị anh nói một câu em càng căng thẳng hơn.” Giản Cam bị dắt đi mấy bước, dù sao cũng là ra mắt phụ huynh, căng thẳng là khó tránh khỏi.
Cô ấy có ấn tượng rất sâu với Lâm Dao mặc dù chỉ mới gặp một lần.
Lục Du Châu đã nói rất nhiều về bố mẹ anh ta, cốt để xua tan đi những lo lắng của Giản Cam.
Anh ta nói, cả nhà họ Lục đều mong Giản Cam về làm dâu.
Đậu Đậu ôm hộp quà sinh nhật chạy đến trước mặt Nam Tê Nguyệt, trong đầu chỉ còn đúng một câu chúc mừng sinh nhật. Hành động không hề rụt rè này trông như một cậu bé rất giỏi xã giao. Đậu Đậu đứng vững trước mặt Nam Tê Nguyệt, mái tóc xoăn nhỏ trên đầu bị gió thổi dựng đứng, giọng nói cao và vang: “Mẹ Nguyệt sinh nhật vui vẻ, chúc mẹ mỗi ngày đều vui, mãi mãi xinh đẹp!”
Mọi người nghe đoạn chúc mừng sinh nhật này của cậu bé mà trái tim như tan chảy, Nam Tê Nguyệt nhận lấy quà muốn bế cậu lên nhưng thằng bé mặc hơi nhiều, chưa kịp bế lên đã bị Lục Bắc Đình phát hiện và giành bế trước.
“Tăng cân không ít đâu nhỉ.” Lục Bắc Đình xoa xoa khuôn mặt tròn nhỏ của cậu.
Đậu Đậu hừ một tiếng nằm trên vai anh, vừa định nói gì thì thấy một đám người phía sau đang nhìn mình chằm chằm lập tức xấu hổ.
Khương Hữu Dung huých vai Khương Bách Xuyên, vui vẻ nói: “Thằng nhóc này đáng yêu thật đấy.”
Khương Bách Xuyên đáp một tiếng, đồng tình: “Ừm, trông khá giống Lục Du Châu.”
Sau đó hai anh em họ đi lên phía trước nhận đồ từ tay Lục Du Châu và Giản Cam. Khương Hữu Dung tuy biết Giản Cam nhưng đây là lần đầu tiên gặp cô ấy, đến gần mới phát hiện là một mỹ nhân, không nhịn được mà thốt lên một tiếng khen ngợi: “Chị Cam, chị xinh thật đấy, chẳng trách anh rể anh lại si mê chị đến vậy.”
Giản Cam không phải vì câu khen này mà bật cười, mà là vì nghe thấy cách xưng hô của cô ấy với Lục Du Châu: “Anh rể anh?”
Khương Hữu Dung cười hì hì: “Là anh của anh rể nên gọi tắt là anh rể anh ạ.”
“Là A Xuyên và Dung Dung, tớ đã nói với cậu rồi đó.” Nam Tê Nguyệt vốn định theo thói quen khoác tay Giản Cam, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lục Du Châu nắm chặt tay cô ấy liền kịp thời dừng lại.
“Đã nghe danh từ lâu.” Giản Cam cười đáp.
Hai anh em mỗi người một câu: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Khương Bách Xuyên nói xong mặt hơi trầm xuống, nghĩ thầm mình hoàn toàn bị Khương Hữu Dung dẫn dắt, giờ đây thân hình cao một mét chín trông có chút ngốc nghếch.
Mọi người đều đi vào trong, chỉ có Lục Hoài Minh và Lâm Dao lúng túng đứng tại chỗ, Lục Bắc Đình bắt gặp ánh mắt của Lục Du Châu, theo như đã bàn trước, anh đưa Đậu Đậu vào trong trước.
Nam Tê Nguyệt theo sát phía sau, để lại không gian cho họ.
“Cam… Cam.” Lâm Dao căng thẳng gọi một tiếng sau đó cười nói, “Bác nghe Tê Nguyệt gọi vậy…”
Mắt Giản Cam trong veo, kéo kéo chiếc khăn quàng trên cổ, nở nụ cười: “Tùy bác thích ạ, gọi thế nào cũng được.”
“Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà trước đã.” Lục Hoài Minh nhường đường, muốn để Giản Cam và Lục Du Châu đi trước.
“Mọi người cùng vào đi.” Lục Du Châu không chịu nổi vẻ khách sáo của họ.
“Đúng vậy, bố mẹ đi trước đi, bọn con theo sau.” Tim Giản Cam đập hơi nhanh, cổ tay giơ lên nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Lâm Dao.
Trong lòng Lục Du Châu khẽ động, ý cười trên môi càng thêm rạng rỡ, dứt khoát nói thẳng: “Đi thôi, con dâu của bố mẹ lần này không chạy được đâu.”
Hai má Giản Cam hơi nóng lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Dao và Lục Hoài Minh có chút ngại ngùng.
“Được được được! Đi thôi, đi thôi, cùng vào trong!” Lâm Dao kích động đến sụt sịt mũi, đi ba bước lại ngoảnh đầu lại nhìn Giản Cam, vui đến mức như có pháo hoa trong lòng.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết là của Giản Cam hay của Lục Du Châu, Giản Cam mím cười, bắt gặp ánh mắt của Lục Du Châu đang nhìn mình, khẽ lắc tay: “Sao lại nhìn em như vậy?”
“Em thật sự cho anh một bất ngờ lớn.” Lục Du Châu bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Giản Cam cũng không ngờ mình lại có thể tự nhiên nói ra hai tiếng xưng hô đó, nhưng một khi đã bước qua bước này, những bước còn lại sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Em là cho bố mẹ anh bất ngờ.” Giản Cam phồng má, nén cười.
“Cũng là bố mẹ em.” Lục Du Châu khẽ động ngón tay, đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.
Vào trong nhà, Đậu Đậu rõ ràng có chút ngơ ngác, Khương Hữu Dung mê mẩn vẻ ngoài của cậu bé, bế cậu ngồi bên cạnh mình rồi trêu đùa, giúp cậu bé bớt căng thẳng.
Đối diện là ông cụ Khương, ông cụ nhìn chằm chằm Đậu Đậu một lúc, rồi nói với Nam Tê Nguyệt: “Đứa bé này cũng có ba phần giống Bắc Đình.”
Khương Hình cũng gật đầu theo: “Giống Lục Du Châu hơn, gần như một khuôn đúc ra.”
“Ông… ông cố ngoại…” Đậu Đậu ngập ngừng, dừng lại một chút, cảm thấy có lẽ đã gọi sai, “Cụ… cụ ngoại…”
Những cách xưng hô mà Nam Tê Nguyệt nói với cậu hôm qua cậu đã làm loạn lên cả, cậu nhìn Khương Hình không biết gọi là gì, gãi gãi mặt cầu cứu Nam Tê Nguyệt.
“Ấy, được được, gọi ông cố ngoại cũng được, lại đây cho ông cố ngoại xem nào.” Đã lâu không gặp đứa bé đáng yêu lanh lợi như vậy, ông cụ gọi cậu bé lại ôm vào lòng, cưng chiều hết mực.
Như nắm bắt được cơ hội ngàn vàng, ông nhân tiện đề cập: “Bắc Đình sang năm 31 rồi nhỉ? Có tính đến chuyện có một đứa chưa?”
Ông cụ này tinh ranh lắm, biết hỏi Nam Tê Nguyệt cũng không ra kết quả gì nên chuyển sang hỏi Lục Bắc Đình.
Nam Tê Nguyệt: “…”
Lục Bắc Đình cười nhẹ một tiếng: “Tùy Tê Nguyệt ạ.”
Khương Hữu Dung dỏng tai nghe, vui đến mức bật cười: “Địa vị gia đình rõ ràng quá đi mà!”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Lúc Nam Tê Nguyệt và Lục Bắc Đình về đến khu Vị Thủy thì đã hơn mười rưỡi, các bậc trưởng bối của hai nhà Khương và Lục đang quây quần bên bếp lửa pha trà, hứng khởi kể lại những chuyện hồi nhỏ của bọn trẻ.
Nói qua nói lại, chẳng biết ai đã chuyển chủ đề sang Khương Hữu Dung, cô ấy ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó chuông báo động trong lòng vang lên. Không đợi các trưởng bối lên tiếng, cô ấy vừa nghe thấy tiếng xe ngoài cửa đã vội chuồn ra ngoài đón người.
Khương Bách Xuyên gõ nhẹ vào cuốn sách trong tay, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Lâm Dao, lòng thầm than không ổn.
“Tiểu Xuyên năm nay hai mươi rồi nhỉ?” Lâm Dao nhìn cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, khen ngợi, “Nghe bố cháu nói vừa tốt nghiệp cấp ba đã vào công ty làm quen việc kinh doanh rồi, tương lai hứa hẹn đấy.”
Khương Bách Xuyên cười khiêm tốn rồi chờ đợi câu tiếp theo của Lâm Dao: “Yêu đương chưa? Bác nói cho cháu biết, yêu đương vẫn nên sớm một chút, không thì đến ba mươi tuổi chẳng ai thèm đâu.”
Khương Bách Xuyên ho nhẹ một tiếng: “Vẫn còn sớm, còn sớm ạ.”
Giây tiếp theo, Nam Tê Nguyệt và Lục Bắc Đình xách đồ bước vào, Khương Bách Xuyên thấy vậy liền ném sách sang một bên, lập tức tiến lên giúp: “Để em cầm cho, anh rể, hai người vào trong uống trà đi.”
Hai tay Nam Tê Nguyệt và Lục Bắc Đình trống không, cô ngơ ngác một lúc, nhìn hành động ân cần của hai anh em họ rồi phàn nàn: “Hai đứa uống nhầm thuốc à?”
Khương Hữu Dung cười hì hì: “Làm gì có, chỉ là nhớ chị đến mức nhân cách phân liệt thôi mà.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Nhìn lướt qua mấy vị trưởng bối trong phòng khách, Nam Tê Nguyệt đoán được phần nào nên cũng không vạch trần Khương Hữu Dung, mặc kệ họ. Sau đó Lục Bắc Đình dắt tay cô đi tới chào hỏi các trưởng bối, thuận theo tự nhiên ngồi xuống thay thế nhiệm vụ pha trà của Khương Hình.
Ông cụ nhìn họ yêu thương nhau, trong lòng cũng vui vẻ, vẫy tay gọi Nam Tê Nguyệt lại, ánh mắt hiền từ: “Sắc mặt không tệ, má cũng có da có thịt lại rồi.”
Nói rồi ông lại quay sang Lâm Dao: “Đầu tháng gầy đến mức làm tôi đau lòng chết đi được, vẫn là Bắc Đình biết nuôi người ha ha ha!”
Nam Tê Nguyệt bị nói đến hai má nóng bừng, hờn dỗi một tiếng: “Ông ngoại! Ông đừng trêu chọc cháu nữa.”
Lâm Dao cũng cười theo, vẻ mặt vui mừng: “Mẹ còn lo Bắc Đình chăm sóc người không đủ chu đáo đấy.”
Chủ đề chuyển sang phía Nam Tê Nguyệt, Khương Bách Xuyên và Khương Hữu Dung mới giả vờ tự nhiên quay lại, một người cầm sách, một người cầm điện thoại, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Khương Hữu Dung ngồi không xa Lục Bắc Đình, cô ấy đưa tay lấy một tách trà, nhân tiện lén hỏi một câu: “Anh rể, ngày trước lúc bị giục cưới anh có cách đối phó nào không?”
Đúng lúc Khương Bách Xuyên ngẩng đầu lên.
Cậu ta cũng muốn biết.
Lục Bắc Đình thong thả uống một ngụm trà, trêu chọc: “Hai đứa mới hai mươi mà đã bị giục rồi à?”
Khương Hữu Dung gật đầu: “Là giục đính hôn ạ.”
Trong giới con nhà thế gia, những người đến tuổi phải liên hôn có rất nhiều, dù nhà họ Khương không cần hy sinh hạnh phúc của con cái vì chuyện làm ăn nhưng ông cụ vì chuyện của chị em Khương Hình mà cực kỳ phản đối tự do yêu đương. Đặc biệt là gần đây, ông cụ luôn lẩm bẩm rằng lúc sinh thời phải định cho hai anh em họ một mối hôn sự tốt.
Sức khỏe của ông cụ đã không còn được như xưa, chuyện chỉ hôn, ngay cả Nam Tê Nguyệt ngày trước cũng phải thỏa hiệp, Khương Bách Xuyên và Khương Hữu Dung sao dám làm trái, chỉ sợ một chút sơ sẩy sẽ làm ông cụ tức giận.
Hai chị em Khương Hình một người vì tình yêu mà biệt tăm, một người cưới người mình không yêu về nhà, tình cảm của họ thất bại, hôn nhân thất bại. Ông cụ liền cho rằng đó là vấn đề của mình, trách mình ngày trước mải mê việc quân ngũ mà thiếu quản giáo họ, trách mình không sớm định cho họ một mối hôn sự tốt mới khiến chị em Khương Hình có kết cục như vậy.
Chuyện quá khứ đã không thể cứu vãn, ông cụ liền đặc biệt quan tâm đến vấn đề tình cảm của mấy đứa cháu, sợ ba đứa cháu của mình đi vào vết xe đổ của bố mẹ chúng.
Nước tẩy trang
Lục Bắc Đình suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Hôn nhân của anh và chị Tê Nguyệt của em không thể thiếu sự tác hợp của trưởng bối, nên gợi ý của anh đối với hai em không đáng tin cậy.”
Khương Hữu Dung ỉu xìu nhăn mũi, liếc nhìn Khương Bách Xuyên rồi lặng lẽ cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.
“Anh cả của con bao giờ thì tới?” Lâm Dao vẫn luôn nói chuyện với mọi người, một phần lớn nguyên nhân là vì biết Lục Du Châu sẽ đưa Giản Cam và Đậu Đậu đến. Bà trong tình huống không hề hay biết đã làm bà nội, chưa nói đến có chuẩn bị hay không, dù có chuẩn bị rồi nhưng bà cũng sợ lát nữa căng thẳng quá sẽ để lại ấn tượng không tốt cho con dâu và cháu trai.
Lục Bắc Đình nhìn đồng hồ, ước tính quãng đường: “Chắc là sắp đến rồi ạ.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, Lâm Dao và Lục Hoài Minh vội vàng đứng dậy, cả hai căng thẳng đến không nói nên lời, lúng túng nhìn Nam Tê Nguyệt.
Ông cụ cũng vừa nghe Lục Hoài Minh kể về tình hình của con trai cả nhà họ Lục, đầu tiên là cảm thán đứa trẻ này chung tình, sau đó cảm thán đoạn tình cảm này đến không dễ dàng, cuối cùng lại vô cùng ghen tị Lục Du Châu lại có một đứa con trai gần 7 tuổi.
Cái tên Giản Cam ông đã nghe Nam Tê Nguyệt nói qua, nghĩ bụng cũng không lớn hơn Nam Tê Nguyệt bao nhiêu, vậy mà người ta đã có con lớn như vậy rồi, ông cụ Khương vuốt cằm cười cười, lập tức nảy ra ý định giục sinh cháu.
Người già rồi, mong nhất là con cháu mình đều sống hạnh phúc, tốt nhất là sinh thêm một đứa nhỏ, hoàn thành giấc mơ làm ông cố, cụ cố của ông.
Ngoài sân, Giản Cam xuống xe rồi vòng ra cốp sau giúp Lục Du Châu lấy đồ. Đậu Đậu căng thẳng co rụt cổ, không biết có phải bị gió thổi không, cậu bé sụt sịt mũi, thấy có người ra liền vội vàng đi đến bên cạnh Giản Cam nói một tiếng: “Con muốn tự mình cầm quà tặng cho mẹ Nguyệt.”
Giản Cam cũng hơi căng thẳng, dù sao bố mẹ của Lục Du Châu cũng ở đây, cô ấy hít một hơi thật sâu, đưa hộp quà cho Đậu Đậu: “Đi đi, chúc mẹ Nguyệt của con sinh nhật vui vẻ.”
Hơn nửa số người trong nhà đều ra đón họ, đi đầu là Nam Tê Nguyệt, cuối cùng là bố mẹ của Lục Du Châu. Giản Cam có chút ngây người, còn không bước nổi hơn cả Đậu Đậu. Lục Du Châu dành ra một tay nắm chặt lấy tay cô ấy, cười nhẹ một tiếng: “Đừng căng thẳng, đều là người nhà cả.”
“Bị anh nói một câu em càng căng thẳng hơn.” Giản Cam bị dắt đi mấy bước, dù sao cũng là ra mắt phụ huynh, căng thẳng là khó tránh khỏi.
Cô ấy có ấn tượng rất sâu với Lâm Dao mặc dù chỉ mới gặp một lần.
Lục Du Châu đã nói rất nhiều về bố mẹ anh ta, cốt để xua tan đi những lo lắng của Giản Cam.
Anh ta nói, cả nhà họ Lục đều mong Giản Cam về làm dâu.
Đậu Đậu ôm hộp quà sinh nhật chạy đến trước mặt Nam Tê Nguyệt, trong đầu chỉ còn đúng một câu chúc mừng sinh nhật. Hành động không hề rụt rè này trông như một cậu bé rất giỏi xã giao. Đậu Đậu đứng vững trước mặt Nam Tê Nguyệt, mái tóc xoăn nhỏ trên đầu bị gió thổi dựng đứng, giọng nói cao và vang: “Mẹ Nguyệt sinh nhật vui vẻ, chúc mẹ mỗi ngày đều vui, mãi mãi xinh đẹp!”
Mọi người nghe đoạn chúc mừng sinh nhật này của cậu bé mà trái tim như tan chảy, Nam Tê Nguyệt nhận lấy quà muốn bế cậu lên nhưng thằng bé mặc hơi nhiều, chưa kịp bế lên đã bị Lục Bắc Đình phát hiện và giành bế trước.
“Tăng cân không ít đâu nhỉ.” Lục Bắc Đình xoa xoa khuôn mặt tròn nhỏ của cậu.
Đậu Đậu hừ một tiếng nằm trên vai anh, vừa định nói gì thì thấy một đám người phía sau đang nhìn mình chằm chằm lập tức xấu hổ.
Khương Hữu Dung huých vai Khương Bách Xuyên, vui vẻ nói: “Thằng nhóc này đáng yêu thật đấy.”
Khương Bách Xuyên đáp một tiếng, đồng tình: “Ừm, trông khá giống Lục Du Châu.”
Sau đó hai anh em họ đi lên phía trước nhận đồ từ tay Lục Du Châu và Giản Cam. Khương Hữu Dung tuy biết Giản Cam nhưng đây là lần đầu tiên gặp cô ấy, đến gần mới phát hiện là một mỹ nhân, không nhịn được mà thốt lên một tiếng khen ngợi: “Chị Cam, chị xinh thật đấy, chẳng trách anh rể anh lại si mê chị đến vậy.”
Giản Cam không phải vì câu khen này mà bật cười, mà là vì nghe thấy cách xưng hô của cô ấy với Lục Du Châu: “Anh rể anh?”
Khương Hữu Dung cười hì hì: “Là anh của anh rể nên gọi tắt là anh rể anh ạ.”
“Là A Xuyên và Dung Dung, tớ đã nói với cậu rồi đó.” Nam Tê Nguyệt vốn định theo thói quen khoác tay Giản Cam, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Lục Du Châu nắm chặt tay cô ấy liền kịp thời dừng lại.
“Đã nghe danh từ lâu.” Giản Cam cười đáp.
Hai anh em mỗi người một câu: “Hân hạnh, hân hạnh.”
Khương Bách Xuyên nói xong mặt hơi trầm xuống, nghĩ thầm mình hoàn toàn bị Khương Hữu Dung dẫn dắt, giờ đây thân hình cao một mét chín trông có chút ngốc nghếch.
Mọi người đều đi vào trong, chỉ có Lục Hoài Minh và Lâm Dao lúng túng đứng tại chỗ, Lục Bắc Đình bắt gặp ánh mắt của Lục Du Châu, theo như đã bàn trước, anh đưa Đậu Đậu vào trong trước.
Nam Tê Nguyệt theo sát phía sau, để lại không gian cho họ.
“Cam… Cam.” Lâm Dao căng thẳng gọi một tiếng sau đó cười nói, “Bác nghe Tê Nguyệt gọi vậy…”
Mắt Giản Cam trong veo, kéo kéo chiếc khăn quàng trên cổ, nở nụ cười: “Tùy bác thích ạ, gọi thế nào cũng được.”
“Bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà trước đã.” Lục Hoài Minh nhường đường, muốn để Giản Cam và Lục Du Châu đi trước.
“Mọi người cùng vào đi.” Lục Du Châu không chịu nổi vẻ khách sáo của họ.
“Đúng vậy, bố mẹ đi trước đi, bọn con theo sau.” Tim Giản Cam đập hơi nhanh, cổ tay giơ lên nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Lâm Dao.
Trong lòng Lục Du Châu khẽ động, ý cười trên môi càng thêm rạng rỡ, dứt khoát nói thẳng: “Đi thôi, con dâu của bố mẹ lần này không chạy được đâu.”
Hai má Giản Cam hơi nóng lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Dao và Lục Hoài Minh có chút ngại ngùng.
“Được được được! Đi thôi, đi thôi, cùng vào trong!” Lâm Dao kích động đến sụt sịt mũi, đi ba bước lại ngoảnh đầu lại nhìn Giản Cam, vui đến mức như có pháo hoa trong lòng.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, không biết là của Giản Cam hay của Lục Du Châu, Giản Cam mím cười, bắt gặp ánh mắt của Lục Du Châu đang nhìn mình, khẽ lắc tay: “Sao lại nhìn em như vậy?”
“Em thật sự cho anh một bất ngờ lớn.” Lục Du Châu bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Giản Cam cũng không ngờ mình lại có thể tự nhiên nói ra hai tiếng xưng hô đó, nhưng một khi đã bước qua bước này, những bước còn lại sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Em là cho bố mẹ anh bất ngờ.” Giản Cam phồng má, nén cười.
“Cũng là bố mẹ em.” Lục Du Châu khẽ động ngón tay, đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.
Vào trong nhà, Đậu Đậu rõ ràng có chút ngơ ngác, Khương Hữu Dung mê mẩn vẻ ngoài của cậu bé, bế cậu ngồi bên cạnh mình rồi trêu đùa, giúp cậu bé bớt căng thẳng.
Đối diện là ông cụ Khương, ông cụ nhìn chằm chằm Đậu Đậu một lúc, rồi nói với Nam Tê Nguyệt: “Đứa bé này cũng có ba phần giống Bắc Đình.”
Khương Hình cũng gật đầu theo: “Giống Lục Du Châu hơn, gần như một khuôn đúc ra.”
“Ông… ông cố ngoại…” Đậu Đậu ngập ngừng, dừng lại một chút, cảm thấy có lẽ đã gọi sai, “Cụ… cụ ngoại…”
Những cách xưng hô mà Nam Tê Nguyệt nói với cậu hôm qua cậu đã làm loạn lên cả, cậu nhìn Khương Hình không biết gọi là gì, gãi gãi mặt cầu cứu Nam Tê Nguyệt.
“Ấy, được được, gọi ông cố ngoại cũng được, lại đây cho ông cố ngoại xem nào.” Đã lâu không gặp đứa bé đáng yêu lanh lợi như vậy, ông cụ gọi cậu bé lại ôm vào lòng, cưng chiều hết mực.
Như nắm bắt được cơ hội ngàn vàng, ông nhân tiện đề cập: “Bắc Đình sang năm 31 rồi nhỉ? Có tính đến chuyện có một đứa chưa?”
Ông cụ này tinh ranh lắm, biết hỏi Nam Tê Nguyệt cũng không ra kết quả gì nên chuyển sang hỏi Lục Bắc Đình.
Nam Tê Nguyệt: “…”
Lục Bắc Đình cười nhẹ một tiếng: “Tùy Tê Nguyệt ạ.”
Khương Hữu Dung dỏng tai nghe, vui đến mức bật cười: “Địa vị gia đình rõ ràng quá đi mà!”
Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Story
Chương 131
10.0/10 từ 29 lượt.