Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 130

83@-

Sau khi trời tối, Nam Tê Nguyệt ăn tối hơi no, mềm nhũn nằm co ro trên ghế sofa ôm bụng ngẩn ngơ, Lục Bắc Đình từ trên lầu đi xuống, trên cánh tay vắt chiếc áo khoác và khăn quàng cổ của Nam Tê Nguyệt.


“Anh đưa em ra ngoài đi dạo một vòng cho tiêu cơm.” Lục Bắc Đình đỡ cô dậy, đưa tay vỗ mông cô, phục vụ cô mặc áo khoác rồi quấn hai vòng khăn quàng cổ cho cô.


“Ngoài trời lạnh.” Nam Tê Nguyệt vô thức làm nũng.


“Đi một lát thôi, không đi xa.” Lục Bắc Đình dứt khoát bế cô qua thay giày, khi ra khỏi cửa thì nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, nhìn bộ dạng co rụt cổ của cô mà bật cười.


“Đi mười phút là về.” Lục Bắc Đình bất lực thỏa hiệp.


“Sau này anh đừng nấu nhiều thế là được mà, như vậy em sẽ không ăn no căng bụng.” Nam Tê Nguyệt đón gió lạnh lẩm bẩm một tiếng.


“Là ai nói đói chết, một bát không đủ phải ăn hai bát?” Lục Bắc Đình hết cách, đi một lúc thì dừng lại xoa xoa cái mũi đỏ ửng của cô, nhất thời mềm lòng, dang hai tay ra hỏi cô, “Ôm không?”


Nam Tê Nguyệt cong mày cười: “Ôm!”


Mặc hơi nhiều, ôm vào mềm mại nặng trĩu, không hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn.


Nam Tê Nguyệt vùi đầu vào cổ anh, thỏa mãn hít một hơi dương khí, nghiêm túc nói: “Ông ngoại vừa gọi điện đến, hỏi em ngày mai có đưa anh về ăn cháo Lạp Bát không.”


Lục Bắc Đình nhướn mày: “Em nói sao?”


“Đương nhiên là về rồi, A Xuyên và Dung Dung đặt một cái bánh kem rất lớn, em nói với ông ngoại là Giản Cam và họ cũng đến, làm ông cụ vui sướng lắm.” Trước mười tuổi, Nam Tê Nguyệt không có khái niệm gì về việc đón sinh nhật, sau mười tuổi, từ khi được đón về nhà họ Khương đón sinh nhật đầu tiên, năm nào cô cũng mong chờ ngày này.


Vì đến ngày này cô sẽ nhận được rất nhiều quà và lời chúc phúc, ngày này trôi qua lại là một khởi đầu mới.


“Phía bố mẹ để anh sẽ báo, coi như cả nhà chúng ta cùng ăn ết sớm một chút.” Lục Bắc Đình bật cười một tiếng, trong lòng tính toán thời gian bắt đầu quay về.


Nói mười phút là mười phút.



Đi dạo thực ra là thứ yếu, chủ yếu là để Nam Tê Nguyệt hóng gió tỉnh táo đầu óc.


Người ăn no dễ buồn ngủ, Nam Tê Nguyệt gần đây ở nhà lâu, toàn thân đều toát ra một vẻ lười biếng, ăn ăn ngủ ngủ, như không có sức lực, ngay cả trên giường chưa làm được hai mươi phút đã kêu mệt, kêu buồn ngủ.


Được cưng chiều nên sinh kiêu, cô hễ buồn ngủ là không cho chạm vào, cơn giận nhỏ nổi lên, nhấc cái chân đeo vòng bình an đá anh ra rồi nhắm mắt ướt át chìm vào giấc mơ, sau đó mặc kệ anh tự mình giải quyết.


Trong lòng Lục Bắc Đình rất khổ sở.


Chiều nay cũng chẳng làm được gì, vừa định bắt đầu thì bụng Nam Tê Nguyệt kêu ọc ọc, bị buộc phải dừng lại. Mặt Lục Bắc Định đen như đít nồi, trong lòng đầy ấm ức, rõ ràng biết cô ăn hai bát không hết nhưng vẫn làm hai bát mì đầy ụ cho cô, đến nỗi bây giờ bụng Nam Tê Nguyệt tròn vo.


Nam Tê Nguyệt biết anh có ý giận dỗi nên đã cố tình ăn hết phần mì lớn đó trước mặt anh.


Vào đến cổng biệt thự Trác Nguyệt, Nam Tê Nguyệt rung rung cẳng chân: “Thả em xuống đi, em đi bộ hai bước.”


“Không thả nữa, ôm thoải mái.” Lục Bắc Đình lại sờ sờ mông mềm mại của cô, không nhịn được bật cười, “Hơi mũm mĩm rồi đó.”


“Tháng trước anh còn nói em gầy đi mà.” Nam Tê Nguyệt bị sờ nhột nhột, giơ tay đánh vào cánh tay anh một cái, “Đừng sờ em, đồ b**n th**.”


“Tháng trước là tháng trước, tháng này ngày nào anh cũng nuôi em, khó khăn lắm mới nuôi lại được đó.” Lục Bắc Đình rất thích một chút thịt trên người cô, sụt đi một lạng cũng đau lòng, nói xong câu này, anh cố ý lại sờ một cái, cười trêu chọc, “Anh sờ vợ anh là hợp tình hợp pháp.”


Acnes
Vào nhà Nam Tê Nguyệt hứ hứ bỏ chạy: “Xí, anh đúng là đồ b**n th** già, trong đầu ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó.”


“Vậy thì phải làm sao đây, anh chỉ thích làm chuyện đó thôi.” Khi cô vừa đặt chân lên bậc cầu thang đầu tiên Lục Bắc Đình đã đưa tay kéo cô lên người mình, trực tiếp cõng lên lầu.


Người này bây giờ đúng là đầu sỏ lưu manh nhập hồn, cô càng mắng anh thì anh càng nhập vai sâu hơn, nhất định phải làm cho đến khi trời đất đảo lộn mới thôi. Nam Tê Nguyệt lại bị vỗ vào mông một cái, tư thế bị cõng này không tiện phát tác, cô đành r*n r* cầu xin: “Lục Bắc Đình, em muốn ói rồi, thả em xuống đi mà, chúng ta có gì nói chuyện đàng hoàng, em vẫn còn no mà, không muốn làm đâu á á á á……”


Cả người bị ném xuống chiếc giường mềm mại, khoảnh khắc đó, tim Nam Tê Nguyệt lạnh toát, thầm nghĩ tối nay chắc chắn là một trận chiến khó khăn. Lục Bắc Đình vỗ vỗ vẻ mặt bất lực cam chịu chết của cô, bất đắc dĩ cười một tiếng, giải thích: “Chưa tắm mà, không vội, để anh cho em xem quà trước.”


“Không vội mà còn cõng em lên đây!” Nam Tê Nguyệt hung hăng bổ nhào tới véo cổ anh.


“Đừng làm loạn.” Lục Bắc Đình không chịu nổi tư thế cô bổ nhào tới như vậy, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng phải hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.



Cái “thành tích vĩ đại” của thứ này cô đã từng thấy, thực lực không thể coi thường.


Trong lúc cô đang mơ màng Lục Bắc Đình đã mở một chiếc hộp được gói tinh xảo, Nam Tê Nguyệt tưởng mình bị ảo giác, nuốt nước bọt hỏi: “Cái gì vậy?”


Lục Du Châu lấy sợi dây chuyền ra quấn quanh lòng bàn tay, mắt lóe lên một tia ranh mãnh: “Quà chứ gì, quà anh mang về từ nơi xa xôi cho em đó, xem xem có thích không?”


Biểu cảm của anh vui vẻ, nghịch sợi dây chuyền vàng nguyên chất đính đá quý trên tay, anh nhìn chằm chằm mắt cô, hai tay trưng bày hoàn chỉnh sợi dây chuyền ngực. Nam Tê Nguyệt đâu phải chưa từng thấy sự đời, nhưng khi nhận ra đó là gì thì cũng trừng mắt nhìn Lục Bắc Đình một cái.


(Dây chuyền ngực là một loại dây chuyền dài, đeo ở phần cổ và rủ xuống ngực, thường có thiết kế vừa ôm sát cổ vừa thả xuống phần trước ngực như một món trang sức gợi cảm.)


“Không thích à?” Lục Bắc Đình cười hỏi.


“Cái này cả nam lẫn nữ đều đeo được, nếu anh đeo thì đương nhiên em thích.” Nam Tê Nguyệt dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mặt dây chuyền hình giọt nước, bất ngờ không thấy lạnh lẽo mà lại có chút ấm áp.


Lục Bắc Đình dường như không ngờ tới điều này, nét cười trêu chọc trên mặt nhạt đi vài phần, mang theo vẻ như tự mình đào hố chôn mình: “Quà tặng cô Lục, đâu có lý nào lại đeo trên người anh.”


Nam Tê Nguyệt vui vẻ, đưa tay ra nhận lấy cân thử hai ba lần, trọng lượng này đúng là vàng thật, đặc biệt là viên ngọc nhỏ xíu đó, lại là ngọc ấm, đặt trên tay càng sờ càng ấm.


Có lẽ nhận thấy sự hứng thú trên mặt cô, Lục Bắc Đình ghé sát ôm lấy cô, thì thầm bên tai như đang bàn bạc: “Lát nữa tắm xong đeo vào nhé? Hửm?”


“Đeo vào rồi sao nữa?” Nam Tê Nguyệt nghịch viên ngọc ấm, vòng tay qua cổ anh, khẽ thì thầm hỏi lại.


Trong khoảnh khắc, sự mơ hồ và d*c v*ng dâng trào, Lục Bắc Đình khẽ nuốt nước bọt, bàn tay siết eo cô khẽ siết chặt: “Đeo vào rồi thì cứ đeo đó, cả đêm không được tháo ra.”


“Anh mơ đẹp quá nhỉ.” Nam Tê Nguyệt trả lại dây chuyền cho anh, từ trên người anh bước xuống, nghiêm mặt nói, “Hoặc là anh đeo, hoặc là để nó vào đáy tủ, giờ em gọi điện cho Giản Cam bàn chuyện ngày mai đi khu Vị Thủy. Nửa tiếng nữa em phải tắm, trong khoảng thời gian này anh hãy suy nghĩ kỹ đề nghị của em đi, anh Lục thân yêu của em.”


Lục Bắc Đình: “……”


Nửa tiếng sau, Nam Tê Nguyệt thấy anh vẫn ngồi trên giường, không biết anh đang chuẩn bị tâm lý hay đang do dự, cô cố nhịn cười, đẩy cửa phòng tắm vào xả nước ngâm mình. Không lâu sau Lục Bắc Đình cũng đi vào theo, lòng bàn tay nắm sợi dây chuyền, cùng Nam Tê Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm, sau đó không nói một lời liền đeo vào cổ cô.


“Lần đầu em đeo, lần hai anh đeo.” Toàn thân đều là bọt xà phòng, Lục Bắc Đình nâng mặt cô hôn xuống. Nhiệt độ cơ thể được nước nóng ngâm càng thêm nóng bỏng, d*c v*ng trong mắt cuồn cuộn không kiềm chế nổi. Anh nhanh chóng tắm xong, bế cô ra ngoài lau khô, hơi thở nặng nề mà mân mê sợi dây chuyền đang đeo trên cổ cô.



Nam Tê Nguyệt cũng bị anh làm cho không chịu nổi, ánh mắt có chút mơ màng nhìn anh một lúc, ngón tay nắm lấy tay anh, khẽ run giọng nói: “Chỗ này, vòng ra sau cài lại là được rồi.”


Cách đeo rất đơn giản, Lục Bắc Đình cài xong thì bế cô ra ngoài, giữa chừng khăn tắm rơi xuống đất, Lục Bắc Đình cũng không để ý, trong phòng đủ ấm, vừa tắm xong, dù không mặc quần áo cũng không thấy lạnh, huống hồ lát nữa còn vận động nữa.


Anh ôm cô trong tư thế đối mặt, hôn lên làn da cô qua sợi dây chuyền, sợi dây vàng nguyên chất treo trước ngực cô vừa thuần khiết vừa gợi cảm, đặc biệt là mặt dây chuyền ngọc ấm nhỏ xíu đó vừa hay nằm ở giữa ngực, theo động tác của anh mà khẽ lay động.


Nam Tê Nguyệt ngửa cổ, eo bị siết chặt không thể lùi, khóe mắt dâng trào d*c v*ng khó nhịn, hơi thở hai người giao thoa, nắm chặt lấy đối phương không buông.


Nam Tê Nguyệt cuối cùng cũng cạn hết sức lực, trần nhà trên đầu dường như vẫn còn rung lắc không ngừng, cô không nắm được Lục Bắc Đình, nắm lấy sợi dây chuyền ngực trên người, cuối cùng như nhớ ra điều gì, tháo dây chuyền ra định đeo vào cổ Lục Bắc Đình.


“Đồ lừa đảo, nói là lần thứ hai anh đeo mà!” Nam Tê Nguyệt bất mãn tố cáo.


Không biết đây là lần thứ mấy rồi!


Lục Bắc Đình dừng lại, lúc này mà chọc giận người ta thì người chịu thiệt cuối cùng sẽ là mình, anh cười trầm một tiếng, thẳng người lên cài dây chuyền lại.


Nam Tê Nguyệt khẽ nheo mắt, càng nhìn càng say đắm, ngay cả mắt cũng không nỡ chớp một cái.


Người đàn ông càng cấm dục bên ngoài, bên trong lại càng nhiều d*c v*ng.


Nam Tê Nguyệt khẽ động môi, ngón tay lướt qua ngực anh, kéo sợi dây chuyền xuống kéo anh lại gần, cắn cắn yết hầu anh: “Lục Bắc Đình, tiếp tục đi.”


Vậy thì… đêm nay đừng ngủ nữa.


Nam Tê Nguyệt thừa nhận, đêm nay không chỉ có một mình Lục Bắc Đình bị sa ngã.


Người đàn ông này là của cô.


Cô cũng có h*m m**n chiếm hữu đối với anh.


Sáng hôm sau tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng, chỉ còn một tiếng nữa là đến 10 giờ đã hẹn quay về khu Vị Thủy. Còn phải lái xe nửa tiếng trên đường, lại còn phải khó khăn bò dậy vệ sinh cá nhân, thay quần áo, trang điểm, Nam Tê Nguyệt xoa xoa bắp đùi nhức mỏi, thầm nghĩ lần này chắc chắn sẽ đến muộn rồi.



Không chịu nổi.


Bên gối không có ai, chắc Lục Bắc Đình đã dậy sớm xử lý công việc rồi, Nam Tê Nguyệt bò dậy, chậm rãi đi vào phòng tắm, đối diện gương k** r*n một tiếng.


Thê thảm không nỡ nhìn, đủ loại dấu vết sâu cạn không biết bao giờ mới biến mất.


Mùa đông cũng chỉ có một lợi ích này thôi, có thể che giấu tội chứng cho Lục Bắc Đình.


Sau khi xuống lầu không thấy Lục Bắc Đình, Nam Tê Nguyệt hâm một cốc sữa, trực tiếp dựa vào bồn rửa chén trong bếp chậm rãi uống. Nhìn đồng hồ đã chín giờ ba mươi mấy phút rồi, dứt khoát nhắn tin cho Khương Hữu Dung bảo cô ấy nói với người lớn trong nhà là cô và Lục Bắc Đình sẽ đến muộn.


Lục Bắc Đình vừa từ ngoài vào, nhìn thấy cô liền đi tới xoa đầu cô: “Vừa mới mang quà ra để vào cốp xe, có muốn ăn chút bữa sáng rồi đi không?”


Nam Tê Nguyệt lắc đầu: “Không cần, bên ông ngoại chắc đã nấu xong cháo Lạp Bát rồi.”


Lục Bắc Đình cúi đầu hôn lên trán cô: “Chúc mừng sinh nhật, cô Lục.”


Nam Tê Nguyệt cong môi: “Cảm ơn anh, Lục Bắc Đình.”


“Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi, tối nay về rồi hãy bóc.” Lục Bắc Đình trầm thấp bổ sung.


Nam Tê Nguyệt: “……”


“Tối nay không ở lại khu Vị Thủy chứ?” Lục Bắc Đình xoa xoa má mềm của cô, ngăn cô không bị đóng băng biểu cảm.


Nam Tê Nguyệt: “Em thì muốn ở đó, anh có muốn không?”


“Cũng được, nhưng mà… cách âm, có phải không tiện lắm không?” Ánh mắt Lục Bắc Đình trêu ghẹo.


Người này cố tình.


Nam Tê Nguyệt đặt cốc xuống quay đầu đi thẳng ra ngoài: “……”


“Từ từ thôi, đợi anh với.” Lục Bắc Đình đuổi theo, đi ngang ghế sofa thuận tay lấy một chiếc khăn quàng cổ.


Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Truyện Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến Story Chương 130
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...