Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 9

Tình cảm phức tạp của Tịch Phong dành cho Hạ Vân Thanh còn chưa kịp sắp xếp xong thì cậu đã nhận được một tấm thiệp mời từ Lục Tiểu Mai.

Lúc cầm thiệp mời, Tịch Phong không có cảm xúc gì đặc biệt. Thiện cảm từng có với Lục Tiểu Mai từ lâu đã tan biến như mây khói. Cậu cầm thiệp mời lắc qua lắc lại một hồi, rồi bất ngờ ném lên bàn, nghĩ thầm: Lúc đó cô ta làm mình khó xử như vậy, giờ còn có mặt gửi thiệp cưới đến!

Tuy vậy, Tịch Phong vẫn là người sĩ diện. Đã nhận thiệp rồi thì cậu cũng định đến ăn bữa cơm này. Hơn nữa nghe nói đám cưới Lục Tiểu Mai lần này mời hầu hết đồng nghiệp trong công ty, bất kể thân thiết hay không. Một số đồng nghiệp trong bộ phận Tịch Phong không hài lòng, bàn nhau góp tiền mừng, Tịch Phong cũng tham gia góp phần.

Ngày cưới, Tịch Phong đi cùng Từ Thanh.

Lúc đầu cậu có chút do dự, không rõ trong lòng là cảm xúc gì, chỉ là không muốn công khai quan hệ với Từ Thanh trước mặt đồng nghiệp. Nhưng thật ra quan hệ của họ vốn đã nửa công khai, chỉ cần là đồng nghiệp hơi thân một chút đều biết, cũng chẳng có gì phải che giấu.

Từ Thanh nhận ra sự lưỡng lự của Tịch Phong, lạnh mặt hỏi: “Yêu em khiến anh thấy mất mặt à?”

Tịch Phong ngẩn ra, vội vàng nói: “Không có! Anh không nghĩ vậy đâu.”

Từ Thanh vẫn giận, xách túi quay đầu bỏ đi: “Không muốn công khai thì chia tay đi.”

Tịch Phong vò đầu khổ sở một hồi, cuối cùng mua một bó hoa thật lớn ôm đến tận công ty tặng cho Từ Thanh, lúc đó có rất nhiều đồng nghiệp vây xem.

Từ Thanh vui vẻ nhận hoa, còn ôm lấy Tịch Phong hôn một cái.

Mọi người xung quanh liền reo hò vỗ tay.

Lúc đó họ đang ở hành lang tầng làm việc của Từ Thanh. Khi Từ Thanh hôn Tịch Phong, cậu bất chợt thấy Hạ Vân Thanh cầm một xấp tài liệu đi ra từ văn phòng bên cạnh. Cậu hoảng hốt, suýt chút nữa đẩy Từ Thanh ra, may mà lý trí giữ lại.

Hạ Vân Thanh ngẩng đầu nhìn họ, cũng thấy bó hoa hồng to trên tay Từ Thanh, không nói gì, lặng lẽ đi ngang qua.

Khi anh đi qua, Tịch Phong thấy khóe môi Hạ Vân Thanh hơi cong lên như đang cười, khiến tâm trạng cậu bất chợt trùng xuống, cố kìm nén không nhìn theo bóng lưng Hạ Vân Thanh.

Việc công khai quan hệ với Từ Thanh rồi cùng nhau dự đám cưới Lục Tiểu Mai, cũng xem như là lẽ thường.

Đám cưới diễn ra vào thứ Bảy. Tối hôm trước, khi đang chọn đồ trong tủ quần áo, Tịch Phong thầm nghĩ cũng tốt, để Lục Tiểu Mai biết cậu cũng có bạn gái rồi, khỏi coi thường mình.

Nhưng vừa nghĩ đến Hạ Vân Thanh, tâm trạng lại tụt dốc. Đến lúc này, Tịch Phong bắt đầu nghi ngờ liệu đánh giá ban đầu của mình có sai lầm không.

Cậu càng lúc càng không hiểu được thái độ của Hạ Vân Thanh dành cho mình. Là ngay từ đầu cậu đã hiểu lầm, hay là sau những chuyện đã xảy ra, tình cảm ban đầu của Hạ Vân Thanh đã bị bào mòn hoàn toàn?

Đồng thời, trong lòng Tịch Phong còn có điều khiến cậu thấy tệ hơn: Cậu cảm thấy bản thân quá để tâm đến Hạ Vân Thanh, điều đó không bình thường. Nhưng vì sao lại vậy, cậu không dám nghĩ sâu, sợ bản thân sẽ rơi vào vực sâu không lối thoát.

Hôm đám cưới Lục Tiểu Mai, Tịch Phong và Từ Thanh cùng đến nhà hàng tổ chức tiệc.

Khách mời đến dần, phần lớn là đồng nghiệp trong công ty. Có nam đồng nghiệp gọi Tịch Phong lại ngồi cùng bàn, nhưng Từ Thanh kéo tay cậu nói: “Không được uống rượu!” Rồi nhất quyết bắt cậu ngồi chung với bàn các đồng nghiệp nữ.

Tịch Phong cảm thấy hơi gò bó, nhưng không muốn cãi nhau trước mặt đông người nên chiều theo.

Vừa ngồi xuống, các đồng nghiệp nữ liền trêu ghẹo hai người, hỏi họ sắp cưới rồi à. Tịch Phong càng thấy khó chịu hơn.

Cậu ngồi chưa được năm phút, hôn lễ còn chưa bắt đầu thì bất chợt nghe thấy một giọng khàn quen thuộc phía sau.

Tịch Phong lập tức quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Vân Thanh đang đứng không xa bàn họ, trò chuyện với một đồng nghiệp.

Hai người chỉ nói vài câu, Hạ Vân Thanh gật đầu chào tạm biệt rồi quay người nhìn vào trong, có vẻ đang tìm chỗ ngồi.

Tịch Phong thấy bên cạnh mình còn trống một chỗ, theo bản năng muốn gọi Hạ Vân Thanh, nhưng người kia đã quay lưng đi vào trong, cuối cùng ngồi cạnh một đồng nghiệp trẻ của phòng tài vụ.

“Bộp!” Từ Thanh bất ngờ thúc nhẹ vào tay cậu.

Tịch Phong sực tỉnh: “Sao vậy?”

Từ Thanh hỏi: “Em đang nói chuyện với anh đấy, sao cứ ngẩn người?”

Tịch Phong lắc đầu: “Không có gì.”

Đúng là cậu đang lơ đãng, chẳng cần Từ Thanh nhắc cũng tự biết.

Một lúc sau, lễ cưới chính thức bắt đầu.

Lục Tiểu Mai hôm nay cực kỳ xinh đẹp, vóc dáng còn hơn Từ Thanh, ngũ quan cũng tinh tế hơn. Mặc váy cưới trắng muốt, cả người rực rỡ lộng lẫy, bó hoa trong tay cũng bị lu mờ.

Điện thoại Tịch Phong rung lên, là đồng nghiệp nhắn qua WeChat: Thấy Lục Tiểu Mai thế này có thấy tiếc không?

Chuyện cậu từng theo đuổi Lục Tiểu Mai, nhiều đồng nghiệp biết. Dù thất bại nhưng bị trêu ghẹo vài câu, Tịch Phong cũng không để bụng.

Nhưng lần này đọc tin nhắn, cậu mới nhận ra mình không còn chút cảm giác gì nữa. Không tiếc, không hối hận. Lục Tiểu Mai đã hoàn toàn là người qua đường trong cuộc đời cậu.

Đang định trả lời thì Tịch Phong bất chợt thấy Hạ Vân Thanh đứng dậy, cầm điện thoại bước ra ngoài từ giữa bàn.

Chân mày Hạ Vân Thanh hơi nhíu lại, điện thoại trên tay vẫn sáng, trông như đang nghe máy.

Biết rõ hành vi của mình có phần bất thường, nhưng Tịch Phong vẫn không nhịn được đứng dậy đuổi theo.

Từ Thanh nắm lấy tay cậu: “Đi đâu vậy?”

Tịch Phong nói: “Đi vệ sinh.”

Từ Thanh càu nhàu: “Mới ngồi xuống đã đi rồi?”

Tịch Phong không đáp, tiếp tục rời đi.

Hạ Vân Thanh đi nhanh hơn, ra khỏi sảnh tiệc là một hành lang dài, anh đi thẳng đến cuối hành lang, đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.

Tịch Phong rón rén tiến lại gần. Vì có thảm trải sàn nên tiếng bước chân bị âm nhạc từ sảnh tiệc che lấp hoàn toàn.

Giọng Hạ Vân Thanh lạnh lùng: “Anh còn gọi tôi làm gì?”

Tịch Phong không dám đến gần quá, chỉ nghe được lời Hạ Vân Thanh nói, không nghe thấy bên kia.

Sau một hồi im lặng, Hạ Vân Thanh lại nói: “Không liên quan đến tôi, đó là lựa chọn của anh.”

“Hứa Phong Kiệt, anh là người lớn rồi, có trách nhiệm chút đi.”

“Tôi không biết anh nghe ở đâu, nhưng tôi sống rất tốt, không cần anh lo.”

Sau đó là một khoảng im lặng dài. Có lẽ Hạ Vân Thanh đang lắng nghe đầu dây bên kia.

Tịch Phong sốt ruột chờ đợi.

Rồi Hạ Vân Thanh nói: “Tôi sẽ đến ngay.”

Vừa nói xong chuẩn bị cúp máy, Tịch Phong bước tới nắm lấy tay anh: “Đừng đi!”

Hạ Vân Thanh kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu nghe lén tôi nói chuyện?”

Tịch Phong đáp: “Xin lỗi, tôi không cố ý. Nhưng anh đừng đi, thật sự không nên.”

Hạ Vân Thanh hất tay cậu ra: “Không liên quan đến cậu, phải không?” Rồi định đi tiếp.

Nhưng Tịch Phong lại giữ tay anh, tha thiết nói: “Nghe tôi nói đi, anh đến đó sẽ cho anh ta hy vọng ảo tưởng. Anh thật sự không nên đi.

Hạ Vân Thanh trông như sắp nổi giận, nhưng vì thỉnh thoảng có khách đến muộn hoặc người từ sảnh tiệc ra ngoài nghe điện thoại, anh đành nén lại, nói nhỏ: “Mẹ anh ta khóc cầu xin tôi. Tôi chỉ muốn nói rõ ràng với anh ta, bảo anh ta biết trân trọng mạng sống, đừng đeo bám người không còn yêu anh ta nữa.”

Tịch Phong nói: “Nhưng anh ta sẽ nghĩ anh vẫn còn quan tâm anh ta.”

Hạ Vân Thanh nhìn cậu: “Đúng là tôi không hoàn toàn thờ ơ. Dù sao cũng từng bên nhau nhiều năm. Tôi không muốn quay lại, nhưng cũng không muốn nhìn anh ta chết.”

Tịch Phong không biết phản bác thế nào, bứt rứt vò tóc: “Anh tốt bụng quá.”

Nghe vậy, Hạ Vân Thanh khẽ bật cười tự giễu, như nhớ lại điều gì đó.

Tâm trạng Tịch Phong rối bời, biết mình không thể ngăn Hạ Vân Thanh gặp người yêu cũ, đành nói: “Vậy để tôi đi cùng anh.”

Hạ Vân Thanh ngạc nhiên: “Không cần đâu.”

Tịch Phong: “Thật mà, tôi có thể giả làm bạn trai anh, để anh ta từ bỏ hy vọng, không được sao?”

Hạ Vân Thanh nhìn chằm chằm cổ áo Tịch Phong một lúc. Thật ra trước đó anh cũng từng nghĩ đến chuyện nhờ ai đó giả làm người yêu để cắt đứt hy vọng của Hứa Phong Kiệt. Nhưng không tìm được người phù hợp.

Trong giới, những người anh quen thì Hứa Phong Kiệt cũng biết, thậm chí có người từng thích anh, anh không muốn lợi dụng họ. Còn người ngoài giới thì lại khó mở lời.

Suy đi tính lại, Tịch Phong có vẻ là lựa chọn không tệ.

Thứ nhất, Tịch Phong biết chuyện rắc rối giữa anh và Hứa Phong Kiệt. Thứ hai, Tịch Phong là trai thẳng, có bạn gái, diễn xong cũng không nảy sinh tình cảm gì.

Chỉ là đến giờ, Hạ Vân Thanh vẫn còn e ngại con người này, nên nói: “Tôi hy vọng cậu hiểu rõ mình đang làm gì. Tôi không có ý gì với cậu. Chỉ là diễn kịch mà thôi.” Dù Tịch Phong có kể chuyện ra ngoài, anh cũng đành chịu.

Tịch Phong nghe xong lại thấy buồn vô cớ, nắm tay anh nói: “Tôi biết. Xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp anh thôi.”

Hạ Vân Thanh nhìn đồng hồ: “Tôi đi bây giờ. Còn tiệc cưới thì sao?”

Tịch Phong vội nói: “Anh xuống trước đi, đợi tôi hai phút. Tôi báo lại cho… rồi xuống ngay.”

Hạ Vân Thanh do dự một chút rồi gật đầu: “Thật ngại quá, làm phiền cậu rồi.”

Tịch Phong cười: “Không có gì, là bạn bè mà.”

Hạ Vân Thanh cũng cười theo, nhưng vẫn phảng phất chút chua chát trong đó.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 9
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...