Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 8
Tay chân của Tịch Phong dài, chạy cũng nhanh, cậu chỉ bước hai bước đã chạy đến nơi, thấy bà lão vẫn đang đuổi theo đánh Hạ Vân Thanh, vội vàng túm lấy cánh tay bà kéo sang một bên. Do dùng sức quá mạnh, bà lão loạng choạng suýt nữa lại ngã, miệng vẫn mắng không ngớt: “Không biết xấu hổ!”
Hạ Vân Thanh không đáp lại, chỉ đột nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay nhặt thứ gì đó dưới đất.
Tịch Phong nhìn theo thì thấy cặp kính của Hạ Vân Thanh đã bị đánh rơi. Không chỉ rơi, trong lúc giằng co không biết ai đã giẫm lên, giờ tròng kính đã vỡ vụn.
Hạ Vân Thanh khẽ thở dài một tiếng.
Sau khi mắng xong câu “không biết xấu hổ”, bà lão như thể bị rút cạn sức lực, lại ôm mặt khóc nức nở, nói: “Cậu đi gặp nó đi, nói rõ ràng với nó, để nó hết hy vọng.”
Một bên mặt Hạ Vân Thanh dần sưng đỏ, tay cầm kính vỡ, bình tĩnh nói với bà lão: “Cháu đã nói rõ với anh ta rồi, ba năm nay không còn liên lạc gì nữa. Dì tìm cháu cũng vô ích.”
Bà lão khóc đến kiệt sức, nếu không có Tịch Phong đỡ thì có lẽ đã ngã xuống đất, bà nói: “Nó chẳng nghe lời ai cả, chỉ có cháu nói nó mới nghe. Nếu ngày xưa không phải cháu dụ dỗ nó thì giờ nó đã không thành ra thế này!”
Tịch Phong thấy sắc mặt của Hạ Vân Thanh ngày càng khó coi, định nói gì đó nhưng lại nhận ra mình chẳng thể chen vào, vì cậu ta hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Hạ Vân Thanh, thậm chí cũng không hiểu họ đang cãi nhau vì chuyện gì.
Cuối cùng Hạ Vân Thanh chân thành khuyên: “Dì về đi, nếu giờ cháu gặp anh ta, rất có thể mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.”
Bà lão sững người, không biết nhớ tới điều gì, thần người ra một lúc rồi đẩy Tịch Phong ra, lảo đảo bỏ đi.
Ban đầu Tịch Phong thấy bà ra tay với Hạ Vân Thanh thật quá đáng, nhưng giờ nhìn bà đã già mà còn gầy yếu như sắp ngã, lại cảm thấy đáng thương, không nhịn được chạy theo đỡ bà hỏi: “Bà ơi, bà ổn chứ?”
Bà lão không đáp, chỉ hất mạnh tay cậu ta ra rồi tiếp tục bước đi.
Tịch Phong nhìn theo bóng lưng bà, không nhịn được quay đầu nhìn Hạ Vân Thanh, hỏi: “Bà ấy cứ đi vậy có sao không?”
Hạ Vân Thanh cũng nhìn theo, nhắm mắt lại nói: “Tôi không có cách nào.”
Anh không có cách nào, cuộc đời của họ đã thắt nút quá chặt, dẫu có bỏ ra cả đời cũng không thể tháo ra được.
Tịch Phong thấy Hạ Vân Thanh vẫn cầm chiếc kính vỡ, hỏi: “Anh như vậy ổn không? Còn lái xe được không?”
Hạ Vân Thanh như mới hoàn hồn, cầm gọng kính bóp nhẹ rồi ngẩng đầu nói với Tịch Phong: “Phiền cậu đưa tôi đi lấy tài liệu buổi trưa được không? Tôi đã hẹn với khách rồi.”
Tịch Phong ngẩn người một chút, vội đáp: “Ừ, không vấn đề gì.”
Khi họ cãi nhau, các đồng nghiệp trong công ty đều đứng xa xa quan sát. Giờ thấy Hạ Vân Thanh và Tịch Phong cùng lên xe, đám người mới tản đi.
Tịch Phong mở cửa ghế lái rồi ngồi vào, thấy hai nữ đồng nghiệp khoác tay nhau đi ngang qua xe, còn quay đầu cười với cậu, khiến cậu xấu hổ không thôi.
Hạ Vân Thanh ngồi ở ghế phụ, mệt mỏi xoa mắt rồi quay sang hỏi: “Cần điều chỉnh ghế ngồi không?”
Chân Tịch Phong dài, ngồi ở ghế lái có vẻ không thoải mái, nhưng lúc này tâm trí cậu lại bị hai nữ đồng nghiệp kia làm phân tán, nên không nghe thấy câu hỏi của Hạ Vân Thanh.
Vì vậy, Hạ Vân Thanh liền nghiêng người giúp cậu điều chỉnh cần dưới ghế.
Tịch Phong thấy Hạ Vân Thanh đột nhiên cúi đầu xuống gần chân mình thì hoảng hốt, vội né sang bên.
Động tác của Hạ Vân Thanh khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn kéo cần điều chỉnh, giúp Tịch Phong đẩy ghế lùi ra sau.
“Cậu yên tâm,” Hạ Vân Thanh ngồi thẳng dậy, nói: “Tôi không bị HIV, cũng chẳng có ý gì với cậu.”
Tịch Phong nép sát vào cửa xe, tim đập thình thịch, đầu óc vẫn còn hỗn loạn vì cú tiếp cận bất ngờ. Cậu còn thấy được một đoạn gáy trắng trẻo của Hạ Vân Thanh, thậm chí còn ngửi thấy mùi thoang thoảng, không rõ là sữa tắm hay nước hoa. Khi cậu hoàn hồn lại, câu nói kia của Hạ Vân Thanh đã trôi qua được một lúc, cậu chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Tôi không có ý đó.”
Hạ Vân Thanh ngả đầu lên lưng ghế, đôi mắt cận thị không có kính nên nhìn mọi thứ đều mờ mịt, anh hơi nheo mắt để làm quen với sự mơ hồ trước mặt, nói: “Dù sao thì, cảm ơn cậu.”
Giữa anh và Tịch Phong từng có nhiều mâu thuẫn, nhưng trong tình huống vừa rồi, khi ai cũng tránh xa anh thì chỉ có Tịch Phong đứng ra giúp.
Tịch Phong im lặng một lúc, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Xe bắt đầu lăn bánh. Tịch Phong lấy bằng lái cũng lâu rồi nhưng hiếm khi lái xe, vì thế chạy rất cẩn thận.
Hạ Vân Thanh trông rất mệt, ngồi bên cạnh không nói gì.
Tịch Phong tập trung cao độ, không dám lơ là.
Đến nơi, Hạ Vân Thanh xuống xe lấy tài liệu, còn Tịch Phong đậu xe bên đường chờ. Một lát sau thấy Hạ Vân Thanh bước ra từ tòa nhà lớn bên cạnh, hơi nheo mắt tìm kiếm, cậu bèn bấm còi.
Hạ Vân Thanh đi tới, đứng bên cửa xe nói: “Chúng ta ăn trưa trước đi, ăn xong rồi quay lại.”
“Ờ, được.” Tịch Phong đồng ý không chút do dự.
Sau khi xuống xe, hai người đi bộ dọc theo vỉa hè. Trước khi đến quán ăn, Hạ Vân Thanh nhìn thấy một tiệm kính nên ghé vào làm lại kính mới, dự tính ăn xong quay lại lấy.
Họ tìm được một nhà hàng Tây gần đó. Sau khi ngồi vào, Hạ Vân Thanh nói: “Phiền cậu đi cùng tôi cả buổi, để tôi mời cậu bữa này.”
Tịch Phong vội nói: “Không sao, để tôi trả.”
Hạ Vân Thanh không còn sức tranh cãi, chỉ nói: “Ăn xong rồi tính.”
Khi chờ món, Tịch Phong nhìn Hạ Vân Thanh đối diện, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vừa nãy… bà ấy là ai vậy?”
Hạ Vân Thanh không muốn nói: “Không có gì đâu.”
Tịch Phong cầm điện thoại, lúc thì bật sáng màn hình, lúc thì khóa lại, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Tôi sẽ không nói với ai đâu. Thật ra tôi nghĩ kỹ rồi, tôi có thể hiểu được.”
Hạ Vân Thanh nhìn cậu: “Hiểu cái gì?”
Tịch Phong nói nhanh miệng: “Hiểu những người như các anh…”
Hạ Vân Thanh cười giễu một tiếng: “Những người như chúng tôi.”
Tịch Phong lại lúng túng, miệng mấp máy mà không nói ra được gì.
Hạ Vân Thanh thở dài một hơi, nói: “Bà ấy là mẹ của bạn trai cũ của tôi.”
Thật ra Tịch Phong đã đoán được phần nào, nhưng lại bị chệch hướng suy nghĩ, cậu hỏi: “Anh có bạn trai cũ á?”
Hạ Vân Thanh như thấy buồn cười: “Tôi không có bạn trai cũ thì sao các người biết tôi là gay?”
Tịch Phong thật ra không có ý đó, chỉ là bất chợt nghĩ—vậy thì Hạ Vân Thanh đã từng ngủ với bạn trai cũ sao? Là ngủ như thế nào?
Có lẽ Hạ Vân Thanh cũng kìm nén đã lâu, anh đưa tay lau mặt: “Bọn tôi quen nhau từ đại học, trải qua nhiều chuyện, ba năm trước anh ta định kết hôn, lúc đó tụi tôi chia tay.”
Anh nói sơ qua vài câu, nhưng lúc đó hai người từng cãi nhau rất dữ.
Bạn trai cũ của Hạ Vân Thanh tên là Hứa Phong Kiệt, là đàn anh đại học, hơn anh một khóa. Khi đó chính Hứa Phong Kiệt chủ động theo đuổi anh, gần một năm sau họ mới đến được với nhau. Hứa Phong Kiệt rất tốt với anh, Hạ Vân Thanh cũng rất thích anh ta. Suốt nhiều năm bên nhau, họ gần như chưa từng cãi vã.
Rồi khi Hứa Phong Kiệt hơn ba mươi tuổi, không chịu nổi áp lực gia đình nên bắt đầu hẹn hò một cô gái.
Lúc đầu không nói với Hạ Vân Thanh, đến khi hai bên đã bàn chuyện cưới xin thì anh mới nghe từ người khác.
Hạ Vân Thanh khi đó vô cùng chán ghét, dọn đồ rời khỏi căn nhà hai người đã mua chung. Nhưng không ngờ Hứa Phong Kiệt vừa định cưới vợ, lại vừa muốn tiếp tục dây dưa với anh.
Sau đó có lần Hứa Phong Kiệt quấn lấy anh giữa đường, bị đồng nghiệp nhìn thấy, chuyện anh là gay mới lan khắp công ty.
“Anh ta kết hôn rồi à?” Tịch Phong hỏi, khó hiểu sao đã cưới rồi mà mẹ anh ta còn đến làm phiền Hạ Vân Thanh.
Hạ Vân Thanh gật đầu, nhấp ngụm nước chanh: “Kết hôn rồi, ba năm sau thì ly hôn.”
Tịch Phong ngẩn người, hỏi: “Vậy bà ấy tìm anh để làm gì?”
Lần này Hạ Vân Thanh im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh ta trầm cảm rồi tự tử. Trước khi chết, anh ta nói muốn gặp tôi. Nên mẹ anh ta hy vọng tôi đến gặp, nói rõ là chúng tôi không còn khả năng quay lại.”
Tịch Phong đột nhiên thấy nặng nề, không rõ vì sao, chỉ thấy rất khó chịu, cậu nhìn Hạ Vân Thanh một lúc lâu, nói: “Tốt nhất đừng đi…”
Hạ Vân Thanh nói: “Tôi vốn không định đi, chia tay là chia tay, sau này cuộc đời anh ta chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”
Tịch Phong không muốn Hạ Vân Thanh đi gặp bạn trai cũ, nhưng chính cậu cũng không nói rõ được vì sao. Có lẽ vì sợ anh sẽ mềm lòng rồi hai người quay lại với nhau. Dù gì người kia đã ly hôn, còn Hạ Vân Thanh thì vẫn một mình, đúng không?
Nghĩ đến đó, Tịch Phong lại không kiềm được mà hỏi: “Vậy còn gia đình anh? Họ chấp nhận được sao?”
Giọng Hạ Vân Thanh bình thản: “Ba tôi đã mất, mẹ tôi tái hôn từ khi tôi còn nhỏ, giờ bà có gia đình riêng rồi.”
Tịch Phong khẽ nói: “Xin lỗi.”
Hạ Vân Thanh cười: “Không sao. Cậu tránh xa tôi cũng đúng thôi, cái cảm giác bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ thực sự rất tệ. Những điều này tôi giấu trong lòng lâu lắm rồi, giờ nói ra thấy nhẹ nhõm hơn chút.”
Tịch Phong cúi đầu, hai tay đan vào nhau, ngón cái không ngừng cọ vào nhau.
Lúc đó, nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra.
Hạ Vân Thanh nói: “Ăn đi, ăn xong còn phải về.”
Ăn xong, Tịch Phong nhất quyết đòi trả tiền, Hạ Vân Thanh cũng không tranh nữa.
Trên đường về, họ ghé lấy kính mới, lần này Hạ Vân Thanh lái xe.
Tịch Phong ngồi ở ghế phụ, luôn lén quan sát anh qua khóe mắt, cho đến khi điện thoại cậu reo lên. Là Từ Thanh gọi. Tịch Phong không muốn nghe máy, nhưng chuông vẫn vang lên, Hạ Vân Thanh liếc nhìn cậu, nói: “Sao không nghe?”
Vậy nên Tịch Phong đành bắt máy. Từ Thanh hỏi cậu ăn gì trưa nay, cậu đáp: “Đi công việc với sếp một chuyến.”
Từ Thanh than thở: “Giờ nghỉ trưa mà còn bị bóc lột à?”
Tịch Phong chỉ biết cười gượng: “Về rồi kể em nghe.” Sau đó cúp máy.
Cậu tưởng Hạ Vân Thanh sẽ hỏi gì, nhưng anh chẳng hỏi gì cả mà chỉ yên lặng lái xe. Mãi đến khi về bãi đậu xe ngầm của công ty, Hạ Vân Thanh đỗ xe xong, quay sang nói với cậu một lần nữa: “Cảm ơn.”
Tịch Phong luôn cảm thấy sau chuyện này mối quan hệ giữa cậu và Hạ Vân Thanh sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng dường như chẳng có gì thay đổi cả.
Dĩ nhiên, sau đó thỉnh thoảng Hạ Vân Thanh gặp cậu ở công ty cũng không còn lạnh nhạt như trước, nhưng cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào.
Thời gian trôi qua, cậu cũng có bạn gái, không còn ai nhắc lại chuyện giữa cậu và Hạ Vân Thanh nữa. Vốn dĩ ngay từ đầu mọi người chỉ lấy đó ra đùa, cũng chẳng ai thật sự tin rằng Tịch Phong là gay.
Tất cả mọi người dần quên đi chuyện này, thậm chí ngay cả Hạ Vân Thanh dường như cũng đã quên, chỉ còn lại một mình Tịch Phong là mãi ghi nhớ trong lòng.
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
