Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 7

Buổi chiều, khi Tịch Phong đến thăm Hạ Vân Thanh, cậu còn đặc biệt mang theo hai gói thuốc cảm hòa tan. Dĩ nhiên thuốc không phải của cậu, mà là xin từ mấy đồng nghiệp nữ trong văn phòng.

Đồng nghiệp nữ hỏi có phải cậu bị cảm rồi không, Tịch Phong chỉ cười hề hề, không trả lời.

Lúc đó đúng vào kỳ quyết toán quý của phòng tài vụ, khi Tịch Phong bước vào văn phòng lớn thì thấy mọi người đều vùi đầu vào công việc, không ai để ý đến cậu.

Vậy cũng tốt, điều cậu sợ nhất là mọi người đều biết cậu đến tìm Hạ Vân Thanh.

Tịch Phong hít một hơi thật sâu, vừa nghĩ tuy Hạ Vân Thanh có chút vấn đề, nhưng không nên kỳ thị anh ta, lại vừa lo lắng người khác sẽ nghĩ cậu cùng loại với Hạ Vân Thanh, trong lòng giằng co mâu thuẫn.

Hạ Vân Thanh đang ở trong văn phòng riêng.

Tịch Phong gõ cửa.

Anh tưởng là cấp dưới của mình nên không ngẩng đầu mà chỉ nói: “Vào đi.”

Tịch Phong bước vào, thấy Hạ Vân Thanh vẫn chưa phát hiện ra là mình, liền đặt thuốc cảm lên bàn, đồng thời mở miệng hỏi: “Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Hạ Vân Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt sau kính lộ ra vẻ bất ngờ: “Sao lại là cậu?”

Tịch Phong đứng bên bàn làm việc của anh, tay đút túi, dáng người cao lớn che cả ánh sáng phía sau, tạo ra áp lực vô hình. Cậu liếc nhìn màn hình máy tính rồi nói: “Nghe nói anh bị cảm nên tôi đến xem thế nào.”

Hạ Vân Thanh cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn lịch sự nói: “Cảm ơn.”

Rồi thôi.

Lúc này, Tịch Phong cảm thấy có chút lúng túng, cố tìm lời để nói: “Bận à?”

Hạ Vân Thanh đáp: “Ừ.”

Đúng lúc đó, có người ở ngoài gõ cửa gấp gáp, gọi: “Trưởng phòng!”

Hạ Vân Thanh ngẩng đầu: “Vào đi.”

Nhân viên phòng tài vụ bước vào, thấy Tịch Phong đứng đó liền hơi ngạc nhiên, nhưng do đang vội việc nên cũng không để tâm, đi thẳng tới trước mặt Hạ Vân Thanh nói có vấn đề với báo cáo.

Hạ Vân Thanh liền nhận lấy báo cáo để xem, không còn để ý tới Tịch Phong nữa.

Tới lúc này, Tịch Phong thật sự cảm thấy ngượng ngùng, cố gắng nở một nụ cười: “Vậy tôi đi trước nhé.”

Trong phòng, hai người kia đều không rảnh để trả lời.

Tịch Phong tiu nghỉu rời đi.

Mãi đến khi cậu đi khỏi Hạ Vân Thanh mới ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng của cậu, rồi lại cúi xuống tiếp tục cùng nhân viên phân tích báo cáo.

Ra khỏi văn phòng lớn của phòng tài vụ, đi tới hành lang, trong lòng Tịch Phong vẫn không thoát khỏi cảm giác gần như buồn bã.

Cậu cũng không biết bản thân bị sao nữa, dù khi mới quen Hạ Vân Thanh, lúc còn chưa thân thiết, đối phương cũng chưa từng lạnh nhạt với cậu như vậy.

Đầu óc Tịch Phong rối bời, cậu nhận ra mình không thể đoán được Hạ Vân Thanh đang nghĩ gì. Đồng thời, cậu cũng không rõ mình muốn làm gì với người này nữa.

Trở lại mối quan hệ như trước? Gần như không thể, vì chính cậu là người muốn chấm dứt trước.

Trong lòng đè nén, như có vật gì khiến cậu ngạt thở.

Trước khi tan làm, Từ Thanh nhắn tin hỏi Tịch Phong có muốn đi ăn tối không.

Tịch Phong nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc rồi không từ chối.

Dù là lời mời thăm dò từ phía nữ, nhưng việc Tịch Phong đồng ý cũng đồng nghĩa với việc sẽ tiếp tục phát triển mối quan hệ giữa hai người.

Từ hôm đó, hai người bắt đầu hẹn hò.

Không dám quá công khai, sợ người trong công ty biết, nên đều nhắn tin trước khi tan làm, sau giờ làm sẽ cùng nhau đi ăn, đi dạo, xem phim.

Tịch Phong không thích Từ Thanh, nhưng cậu cho rằng tình cảm có thể bồi dưỡng, chỉ cần hai người tiếp xúc lâu ngày, ắt sẽ trở nên thân thiết.

Nhưng qua một hai tháng, Tịch Phong vẫn không thoát khỏi cảm giác lơ đãng.

Lúc đầu còn đỡ, nhưng lâu dần, mỗi ngày đi cùng Từ Thanh giống như làm bài tập, ăn món không muốn ăn, xem phim không muốn xem, mà vì mối quan hệ giữa hai người, lại không thể dễ dàng từ chối.

Tịch Phong cảm thấy áp lực.

Vì thế, sau hai tháng, khi nghe tin bà nội không khỏe, cậu quyết định xin nghỉ phép năm để về quê một chuyến.

Cậu xin nghỉ khá đột ngột, Từ Thanh biết thì hơi sững người: “Em định xin nghỉ cùng anh để đi du lịch.”

Tịch Phong vội xin lỗi: “Nhà anh vừa gọi, bà nội ốm, muốn gặp anh. Anh phải về gấp.”

Đến nước này rồi, Từ Thanh cũng không thể nói gì thêm, đành nhượng bộ: “Vậy anh cứ về đi, dịp Quốc khánh chúng ta xem có thể đi đâu chơi.”

Tịch Phong cười đáp: “Ừ.”

Trên chuyến xe về quê, Tịch Phong cứ suy nghĩ mãi về mối quan hệ giữa cậu và Từ Thanh. Nếu không cảm thấy vui vẻ mà chỉ thấy áp lực, thì có phải nên sớm kết thúc không?

Nhưng quanh quẩn bao lâu nay, người cậu thích thì không thích cậu, người thích cậu thì cậu không thích. Để gặp được một người phù hợp, rốt cuộc là khó đến mức nào?

Chẳng lẽ cả đời này cậu phải sống độc thân?

Tịch Phong hít một hơi sâu, cả người bồn chồn khó chịu.

Về đến nhà, thật ra tình trạng bà nội cũng không đến nỗi, chỉ là bệnh cũ tái phát như mỗi năm. Mẹ Tịch Phong khi gọi điện chỉ tiện miệng nhắc đến chuyện bà nhập viện, không ngờ cậu lại vội vàng trở về như vậy.

Ở nhà, mẹ cậu trải giường cho cậu, hỏi: “Có bạn gái chưa?”

Tịch Phong lập tức nghĩ tới Từ Thanh, nhưng vẫn thuận miệng đáp: “Chưa.”

Mẹ cậu nói: “Nên suy nghĩ rồi đó.”

Rồi không nói gì thêm.

Ngày hôm sau đến nhà bà nội, vì Tịch Phong về từ xa nên phía nhà nội cũng tụ tập đông đủ, cả đại gia đình cùng ăn một bữa cơm.

Trong bữa ăn, Tịch Phong nhận ra tâm trạng của cô cả không ổn, mẹ cậu còn ghé tai cô nói gì đó.

Tịch Phong lúc đó không tiện hỏi, đợi về nhà mới hỏi mẹ.

Kết quả là mẹ cậu kể: Con trai lớn của cô cả, tức anh họ cả của Tịch Phong là gay.

Tịch Phong ngây người, sống hơn hai mươi năm, cậu luôn nghĩ gay là thứ chỉ có trong tiểu thuyết hay phim ảnh, sao giờ người thân bên cạnh lại có đến hai người?

Mẹ cậu thở dài: Anh họ ba mươi mấy tuổi không chịu kết hôn, sau này mới thú nhận mình là gat, còn có bạn trai. Bị ba đánh một trận rồi đuổi khỏi nhà. Mẹ cậu nói may mà cô cả còn có đứa con út, không thì hai ông bà phải làm sao?

Những lời đó khiến lòng Tịch Phong không yên, bỗng nhiên cậu lại nhớ đến Hạ Vân Thanh.

Chuyện Hạ Vân Thanh là gay cả công ty đều biết, người nhà chắc cũng biết rồi. Nghĩ ra năm nay Hạ Vân Thanh chắc cũng ngoài ba mươi, không rõ đã vượt qua áp lực này thế nào.

Trong khi mẹ vẫn còn lải nhải, Tịch Phong không nhịn được mà buột miệng: “Gay cũng đâu phải b**n th**…”

Mẹ nhìn cậu: “Bọn con trẻ thì nghĩ vậy, chứ thế hệ bọn mẹ không chấp nhận được đâu.”

Chủ đề dừng tại đó.

Thật ra Tịch Phong và anh họ cả từ nhỏ rất thân, chỉ là sau này mỗi người sống mỗi nơi nên mất liên lạc. Cậu chần chừ mãi, không biết có nên gọi điện cho anh họ không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ cuộc. Gọi rồi nói gì? Lẽ nào hỏi: “Anh à, sao anh lại trở thành gay thế?”

Kỳ nghỉ một tuần trôi qua rất nhanh.

Trốn tránh với Tịch Phong chỉ là tạm thời, hết kỳ nghỉ cậu vẫn phải quay lại công ty làm việc, quay lại đối mặt với Từ Thanh.

Chia tay thôi!

Ý nghĩ đó càng lúc càng rõ ràng trong đầu cậu. Trước hôm đi làm, cậu ngồi trên bậu cửa sổ phòng khách, cầm điện thoại lật qua lật lại, đấu tranh dữ dội có nên nhắn tin chia tay cho Từ Thanh không.

Nhưng nếu chia tay rồi, cậu lại phải tìm một người phụ nữ khác, lại phải xây dựng một mối quan hệ từ đầu. Người cậu thích có lẽ vẫn không thích cậu, hoặc cậu sẽ chẳng tìm được người mình thích, rồi lại gặp một Từ Thanh khác.

Cuối cùng tin nhắn vẫn không được gửi đi.

Hôm sau đi làm, Tịch Phong tay xách nách mang một đống đặc sản quê nhà. Cậu mang chia cho sếp và đồng nghiệp cùng bộ phận. Còn lại hai túi: Một túi cho Từ Thanh, một túi cho Hạ Vân Thanh.

Túi của Từ Thanh giống các đồng nghiệp khác, còn túi của Hạ Vân Thanh thì được cậu đặc biệt chọn lựa.

Tịch Phong cũng không rõ vì sao lại muốn đặc biệt chọn quà cho Hạ Vân Thanh, chỉ là khi thấy loại rau rừng khô đó, cậu lập tức nhớ tới vị ngọt thanh của nó, và nhớ tới Hạ Vân Thanh.

Hương vị sạch sẽ, ngọt dịu ấy, dường như rất hợp với Hạ Vân Thanh.

Kể từ lần đó bị lạnh nhạt trong văn phòng, hai người không còn trò chuyện trực tiếp lần nào nữa. Tịch Phong đôi lúc cảm thấy Hạ Vân Thanh chắc là thích mình, nhưng cũng có lúc lại không chắc.

Lúc nào cũng dằn vặt, Tịch Phong thì để tâm đến Hạ Vân Thanh nhiều hơn, còn Hạ Vân Thanh lại hoàn toàn xem cậu là người xa lạ.

Ban đầu định cải thiện mối quan hệ, nhưng bị lạnh nhạt thì cũng muốn từ bỏ. Giờ thì tự nhủ, chỉ là tặng quà đồng nghiệp như mọi người thôi.

Chẳng phải Hạ Vân Thanh từng mang nho khô cho cậu sao? Khi đó cậu từ chối, khiến người ta tổn thương, giờ coi như đền bù, xin lỗi đi.

Chỉ tiếc là cả buổi sáng Tịch Phong không có thời gian để mang quà sang cho Hạ Vân Thanh. Nghỉ một tuần, công việc vẫn ngổn ngang như trước, chồng chất khiến anh bận rộn mấy ngày không ngơi.

Cậu vốn nghĩ buổi trưa sẽ đi ăn với Từ Thanh, ai ngờ trước bữa trưa cô nhắn tin nói có việc phải ra ngoài với đồng nghiệp. Vậy là Tịch Phong rảnh, các đồng nghiệp khác cũng không rủ cậu, nên đành uể oải dọn dẹp tài liệu, tự đi ăn một mình.

Vừa bước ra khỏi cổng công ty, Tịch Phong liền thấy xe của Hạ Vân Thanh đậu ven đường.

Cậu nhạy cảm với xe của Hạ Vân Thanh đến nỗi thuộc luôn cả biển số.

Tịch Phong chậm bước lại.

Hạ Vân Thanh vốn ngồi trong xe, nhưng sau đó mở cửa bước xuống, đi tới phía trước nói chuyện với một bà lão. Bà lão có vẻ xúc động, Hạ Vân Thanh dường như đang cố gắng xoa dịu.

Tịch Phong bỗng nhớ tới anh họ cả, thầm đoán bà lão kia có phải là mẹ của Hạ Vân Thanh không.

Không ngờ bà lão càng nói càng kích động, cuối cùng nằm lăn ra trước đầu xe của Hạ Vân Thanh.

Đúng giờ ăn trưa, nhiều đồng nghiệp cũng đi ra từ cổng công ty, ai nấy đều thấy cảnh đó, Tịch Phong nhận ra có không ít người dừng lại xem náo nhiệt.

Hạ Vân Thanh đi tới định đỡ bà lão dậy, nhưng bà không địch lại sức anh, bị đỡ đứng lên rồi bất ngờ vung tay tát cho anh một cái.

Một cô gái cạnh Tịch Phong giật mình che miệng, hít mạnh một hơi.

Cái tát rất mạnh, ai nấy đều nghe thấy tiếng vang rõ ràng, đầu Hạ Vân Thanh bị đánh lệch hẳn sang một bên.

Lúc này, Tịch Phong không kìm được nữa, chạy vội về phía họ.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 7
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...