Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Chương 6
Tịch Phong giúp Hạ Vân Thanh đẩy xe đến khu vực đỗ xe ven đường, cuối cùng vẫn không thể khởi động được xe.
Khi Hạ Vân Thanh lại xuống xe, anh cầm theo một cây dù, mở ra rồi bước đến bên cạnh Tịch Phong che dù cho cậu, nói: “Trước tiên tìm chỗ trú mưa đã.”
Hai người che chung một cây dù chạy về phía cổng chính của công ty. Thật ra cây dù cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu, cả hai người đều đã ướt sũng.
Tóc ướt của Tịch Phong dính sát vào má, cậu nhìn Hạ Vân Thanh.
Nhưng Hạ Vân Thanh lại tránh ánh mắt của cậu, nhìn về phía con phố vẫn đang mưa như trút nước.
Không khí có phần ngượng ngùng.
Tịch Phong có chút hoang mang nhìn mưa lớn trên phố, lúc quay đầu lại thì chú ý thấy làn da của Hạ Vân Thanh đã bị mưa xối đến trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt, hơi thở của anh cũng có vẻ gấp gáp. Áo ướt dính sát người, có thể thấy rõ đường cong lồng ngực phập phồng, xương quai xanh rõ ràng cùng với yết hầu nhô cao.
Ý thức được bản thân đang nhìn gì, Tịch Phong bỗng sực tỉnh, như thể bị lửa đốt, chẳng màng cơn mưa lớn ngoài trời mà vội vã chạy đi.
Hạ Vân Thanh sững người, không ngăn lại, chỉ nhìn Tịch Phong chạy đi trong mưa như thể trốn tránh ôn dịch, cuối cùng xoay người trở lại công ty.
Anh có quần áo khô ở văn phòng, không thể chịu nổi cảnh toàn thân ướt nhẹp mà về nhà như vậy.
Tối hôm đó, sau khi tắm rửa thay đồ ngủ, Tịch Phong ngồi lặng yên trên giường, nhớ lại chuyện buổi chiều, đưa tay ôm đầu.
Cậu cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi, bởi vì cậu không biết phải đối mặt với Hạ Vân Thanh thế nào, thậm chí còn không phân rõ cảm xúc của mình với anh ấy là gì, điều này khiến cậu khi đứng trước Hạ Vân Thanh trở nên lúng túng như một kẻ ngốc.
Hôm sau đi làm, Tịch Phong đặc biệt chú ý đến chỗ hôm qua Hạ Vân Thanh đỗ xe, phát hiện xe đã được đưa đi rồi, không biết đã nhờ ai đến kéo đi từ khi nào.
Khi đến văn phòng, Tịch Phong phát hiện trên bàn làm việc của mình có thêm một chậu cây, rõ ràng hôm qua vẫn chưa có. Cậu mơ hồ nhìn quanh, lúc quay lại chỗ ngồi thì để ý thấy trên chậu cây có buộc một cái nơ ruy băng.
Đây là một món quà.
Gần như ngay lập tức, Tịch Phong nghĩ đến Hạ Vân Thanh. Cậu tưởng rằng đây là món quà mà Hạ Vân Thanh tặng để xin lỗi chuyện hôm qua. Tâm trạng lập tức phấn chấn, đồng thời cũng theo bản năng muốn giấu chậu cây đi, sợ người khác nhìn thấy. Cậu không muốn đồng nghiệp hiểu lầm quan hệ giữa mình và Hạ Vân Thanh.
Lấy điện thoại ra, phân vân không biết có nên nhắn tin hỏi Hạ Vân Thanh hay không. Gõ được hai chữ, Tịch Phong lại thấy mình có phần ngốc nghếch, bèn đặt điện thoại sang một bên.
Cậu cúi đầu nhìn chậu cây được mình đặt dưới chân, trong đó cây xanh tươi mơn mởn. Đột nhiên nghĩ đến việc chỗ này không có ánh sáng, liệu cây có bị héo không. Cậu muốn nhấc lên nhưng lại sợ bị người khác thấy.
Đang do dự thì có người đứng bên cạnh, gọi: “Anh Phong.”
Tịch Phong ngẩng đầu, thấy đó là một nữ thực tập sinh trẻ. Cô ấy tên là Từ Thanh, là bạn học của cô gái thực tập sinh mà trước đây Tịch Phong từng theo đuổi. Giờ cô gái đó đã nghỉ, còn Từ Thanh thì ở lại công ty.
Trước kia, để theo đuổi cô gái kia, Tịch Phong từng mời cô ấy đi ăn không ít lần, mà gần như lần nào cô ấy cũng kéo theo Từ Thanh, nên dần dần hai người cũng quen nhau.
Từ Thanh không đẹp bằng cô bạn học, nhưng cũng rất ưa nhìn, lúc này cô mỉm cười đứng trước bàn làm việc của Tịch Phong, hỏi: “Anh thấy chậu trầu bà em tặng chưa?”
Tịch Phong ngẩn ra: “Là em tặng sao?”
Từ Thanh cúi đầu thấy chậu cây bị cậu đặt dưới chân, vội nói: “Đừng để ở đó, chỗ đó không có ánh sáng đâu.”
Tịch Phong đành phải đặt chậu cây lên lại bàn.
Từ Thanh vuốt lá cây, nói với cậu: “Trước đây anh từng hỏi em về chậu trầu bà trên bàn làm việc của em, nói là muốn có một chậu đúng không?”
Chuyện này chính bản thân Tịch Phong cũng gần như quên mất, giờ nghe nhắc mới chợt nhớ ra, khi cô gái kia còn làm, cậu chỉ tiện miệng tìm chuyện để nói, không ngờ Từ Thanh lại để tâm.
Từ Thanh cười nói: “Thế nào? Trưa nay mời em ăn cơm nhé?”
Cô gái đã mở miệng như vậy, Tịch Phong tất nhiên không thể từ chối, đành cười đáp: “Tất nhiên rồi, phải mời chứ.”
Có vẻ như Từ Thanh có cảm tình với Tịch Phong.
Sau khi Từ Thanh đi, đồng nghiệp ngồi gần bên nháy mắt cười trêu chọc, nhưng Tịch Phong chỉ miễn cưỡng cười, không thực sự vui vẻ. Lúc đó cậu nhận ra mình đang nghĩ, thì ra chậu cây đó không phải do Hạ Vân Thanh tặng.
Thực ra điều kiện của Từ Thanh cũng không tệ, dù không thật sự xinh đẹp, nhưng với một chàng trai trẻ mới ra xã hội như Tịch Phong, không có xe, không có nhà, theo đuổi một cô gái quá đẹp vốn dĩ đã không thực tế. Như cô gái trước kia, dù miệng thì gọi cậu là “Anh Phong” nhưng đến khi hết kỳ thực tập thì đi luôn, chẳng còn liên lạc gì.
Nếu Tịch Phong thật sự muốn yêu một người có thể đi đến cuối cùng, thì kiểu người như Từ Thanh lại phù hợp hơn.
Trước giờ, Tịch Phong luôn thất bại trên con đường tình cảm, giờ có một cô gái chủ động thể hiện thiện cảm với mình, lý ra cậu nên thử nghiêm túc tìm hiểu.
Nhưng không hiểu sao, Tịch Phong lại do dự, hay nói đúng hơn là tâm trí không yên.
Buổi trưa ăn cơm, Tịch Phong đưa Từ Thanh đến một nhà hàng xa công ty hơn một chút, để không dễ gặp đồng nghiệp, hai người ăn trưa với không khí khá vui vẻ.
Từ Thanh không nói thẳng, nhưng thái độ rất rõ ràng, thời gian trước ở công ty tiếp xúc khiến cô bắt đầu để ý Tịch Phong. Dù bây giờ cậu vẫn còn trẻ, chưa có điều kiện, nhưng chẳng phải tuổi trẻ chính là tài sản sao?
Ăn xong, hai người vừa nói vừa cười đi về phía thang máy. Từ Thanh đi trước, Tịch Phong theo sau, đến khi vào trong thì cậu mới thấy Hạ Vân Thanh cũng đang ở đó.
Có lẽ Hạ Vân Thanh đến trước, đang đứng tựa vào tường, không hề nhìn Tịch Phong lấy một cái.
Nụ cười trên mặt Tịch Phong lập tức tắt ngấm.
Có lẽ là vẻ mặt cậu quá rõ ràng, Từ Thanh không hiểu, nhìn Hạ Vân Thanh một cái rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy anh?”
Tin đồn Hạ Vân Thanh thầm yêu Tịch Phong, trước kia lúc Từ Thanh còn là thực tập sinh thì chưa từng nghe đến. Sau này dù có ở lại, nhưng lời đồn giữa họ cũng đã lắng xuống, nên cô không biết gì.
Tịch Phong lắc đầu nói: “Không có gì.”
Thang máy từ từ đi lên.
Bất chợt, Hạ Vân Thanh giơ tay che miệng ho mấy tiếng.
Tịch Phong không nhịn được hỏi: “Cảm cúm à?”
Hôm qua dính mưa, dù sau đó Hạ Vân Thanh đã lau khô người và thay đồ, nhưng gần đây có vẻ sức khỏe không tốt, nên cuối cùng vẫn bị cảm.
Dù Hạ Vân Thanh không muốn nói chuyện với Tịch Phong, nhưng vì hôm qua cậu đã giúp mình dưới mưa, giờ lại quan tâm mình, nên vẫn đáp: “Không sao đâu, không nghiêm trọng.”
Từ Thanh đứng một bên lặng lẽ quan sát cả hai, cảm thấy không khí hơi ngượng.
Quả thực là ngượng, Tịch Phong nhận ra khi Hạ Vân Thanh nói chuyện cũng không nhìn mình lấy một cái, cậu cũng không biết có nên tiếp tục nói nữa không, đành quay đầu nhìn về phía trước.
Tấm gương bên trong thang máy phản chiếu hình ảnh mọi người, Tịch Phong nhìn bóng Hạ Vân Thanh trong gương, trong lòng nghĩ sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Nếu thực sự truy về nguyên nhân, thì chỉ có thể trách chính mình. Nhưng cậu vẫn thường viện cớ cho bản thân, như việc Hạ Vân Thanh không thẳng thắn về giới tính ngay từ đầu, ví dụ như… đúng rồi, chính là chuyện đó. Nếu biết sớm hơn, cậu đã tránh tiếp xúc quá thân mật, thì đã không đến nông nỗi này.
Đang suy nghĩ miên man, Tịch Phong bỗng nhận ra Hạ Vân Thanh liếc nhìn Từ Thanh.
Đó là ánh nhìn đánh giá, như thể đang dò xét. Tại sao Hạ Vân Thanh lại nhìn Từ Thanh? Nếu là một người đàn ông bình thường nhìn phụ nữ thì không có gì, nhưng chẳng phải Hạ Vân Thanh là gay sao?
Vậy ánh nhìn đó là sao? Lẽ nào… là vì cậu nên mới nhìn Từ Thanh?
Nghĩ đến đây, Tịch Phong chợt tỉnh ngộ. Dù Hạ Vân Thanh không thừa nhận, nhưng từ trước đến nay Hạ Vân Thanh luôn đặc biệt với cậu, chẳng phải vì anh thích cậu sao? Giờ cậu gần như chắc chắn điều đó.
Nhưng Hạ Vân Thanh sẽ không thừa nhận.
Bởi vì cậu đã làm tổn thương Hạ Vân Thanh, nên anh ấy mới rút lui, không dễ dàng đến gần nữa. Chuyến đi dã ngoại lần đó, Tịch Phong hoàn toàn không nhớ mình đã làm gì.
Dù lời Hạ Vân Thanh là thật, rằng cậu đã hôn anh, thì chắc chắn là do cậu say đến mức không biết trời đất, nhầm Hạ Vân Thanh thành người khác, hoặc là phụ nữ.
Mà việc Hạ Vân Thanh đánh cậu, chọc giận cậu, chắc cũng là vì sợ bị tổn thương lần nữa.
Nghĩ đến đây, những điều giằng xé bấy lâu trong lòng cuối cùng cũng được tháo gỡ. Tịch Phong nghĩ mình sao có thể là gay được? Mình sẽ không thích đàn ông, nếu không phải say mèm thì chẳng đời nào đi hôn một người đàn ông.
Thôi được rồi, khi đó là mình quá thô lỗ. Dù Hạ Vân Thanh có giấu giếm, thì chính mình mới là người đã buông lời cay nghiệt trước. Cậu không muốn tiếp tục giữ mối quan hệ gượng gạo này nữa, nó sẽ khiến cậu mãi bận lòng. Nếu có thể, thì cứ coi như đồng nghiệp bình thường là được.
Cậu quyết định sẽ xuống nước, xin lỗi Hạ Vân Thanh, sau đó thử hẹn hò với Từ Thanh, như vậy sẽ tránh được lời đồn, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Vừa mới hạ quyết tâm xong, thang máy đã đến tầng làm việc của Tịch Phong.
Từ Thanh cười nói: “Đến rồi, mình đi thôi.”
Tịch Phong liếc nhìn Hạ Vân Thanh, quyết định buổi chiều sẽ tìm anh, rồi rời thang máy cùng Từ Thanh.
Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
