Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương

Chương 5

Sau khi được dìu về phòng, Tịch Phong ngồi bên giường vài phút rồi lại đứng dậy định ra ngoài. Đồng nghiệp ở chung phòng hỏi cậu đi đâu, nhưng cậu không nói gì, chỉ kéo cửa ra và bước đi.

Tịch Phong đến phòng của Hạ Vân Thanh.

Hạ Vân Thanh ở phòng đơn, lý do thì không cần phải giải thích nhiều.

Anh vừa tắm xong và định lên giường ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khi mở cửa, anh thấy Tịch Phong đang đứng bên ngoài, gương mặt lập tức trầm xuống.

Tịch Phong vừa thấy anh thì không nói một lời đã muốn bước vào.

Hạ Vân Thanh vội vàng chắn trước cửa, hỏi: “Cậu định làm gì?”

Tịch Phong không trả lời, lợi dụng thân hình cao lớn của mình để chen qua, bước vào phòng.

Hạ Vân Thanh cuống quýt định đóng cửa lại, nhưng bị Tịch Phong giơ tay ra chặn. Cái chặn đó khá mạnh khiến Hạ Vân Thanh giật mình, không dám cưỡng ép đóng cửa nữa, chỉ có thể để mặc cho Tịch Phong đi vào.

“Cậu muốn làm gì?” Hạ Vân Thanh đứng bên cửa, cảnh giác nhìn Tịch Phong.

Sắc mặt Tịch Phong u ám, sau khi ngồi xuống mép giường liền hỏi: “Không phải anh thầm thích tôi sao?”

Lửa giận trong Hạ Vân Thanh lập tức bốc lên: “Cậu phát điên cái gì vậy?”

Tịch Phong nói: “Hay là anh lại thích cái thằng mới đến kia rồi?”

Hạ Vân Thanh đưa tay đóng cửa lại, không muốn để người khác nghe được cuộc đối thoại của họ, rồi bước tới trước mặt Tịch Phong, nói: “Rốt cuộc là cậu hiểu lầm cái gì thế?”

Tịch Phong ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Vân Thanh vừa tắm xong nên chỉ mặc một chiếc áo ngủ, lộ ra làn da trắng ở cổ và cổ tay. Tóc hơi rối, rũ xuống che một phần mắt.

Tịch Phong bỗng nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác rượu uống tối nay như dâng trào, khiến cậu nóng bừng cả người.

Hạ Vân Thanh còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Tịch Phong kéo tay, lật người đè lên giường, cúi đầu hôn anh.

Tịch Phong cắn cắn môi anh.

Sau đó Hạ Vân Thanh mới kịp phản ứng, đẩy mạnh cậu ra.

Tịch Phong loạng choạng lùi vài bước, va vào tivi phía sau sau đó lại lao tới, vừa muốn hôn anh vừa nói: “Không phải anh thích tôi sao? Cho tôi thử xem hôn đàn ông cảm giác thế nào đi.”

Hạ Vân Thanh cảm thấy bị sỉ nhục, không nhịn được nữa, đá một cú vào bụng Tịch Phong.

Tịch Phong kêu lên một tiếng đau đớn, ngã dựa vào tủ tivi rồi trượt xuống, lần này không đứng dậy nữa.

Hạ Vân Thanh thở hổn hển, nằm trên giường một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Anh thấy Tịch Phong không động đậy gì liền định đến xem cậu thế nào, ai ngờ vừa lại gần đã nghe thấy tiếng ngáy trầm trầm của cậu — không ngờ cậu lại ngủ gục trước tủ tivi.

Hạ Vân Thanh giơ tay xoa trán đang đau nhức, ngồi bên giường che mặt.

Anh ngồi im rất lâu mới tách mình ra khỏi những cảm xúc hỗn loạn. Hạ Vân Thanh buông tay, nhìn về phía Tịch Phong.

Lúc này Tịch Phong đã ngủ say hơn, cách một đoạn xa vẫn nghe rõ tiếng ngáy của cậu.

Hạ Vân Thanh muốn đá cậu tỉnh dậy đuổi về, nhưng đá một cái cũng không thấy cậu phản ứng, cuối cùng đành kéo cậu nằm nghiêng trên thảm, sau đó ném cho cậu cái chăn rồi mặc kệ.

Sáng hôm sau, khi Tịch Phong tỉnh dậy thì trong phòng chỉ còn lại một mình mình.

Cậu hoàn toàn mất trí sau khi uống rượu tối qua, ký ức cuối cùng là bản thân uống rượu xong chạy đi gây sự với Hạ Vân Thanh, sau đó bị anh đấm một cú. Cậu đưa tay sờ mặt, vẫn còn đau âm ỉ.

Nhưng tại sao bây giờ cậu lại nằm dưới đất?

Ban đầu anh tưởng mình đang ở phòng mình, nhưng đứng dậy mới nhận ra đây không phải. Vì anh ở chung với đồng nghiệp trong phòng tiêu chuẩn, còn Hạ Vân Thanh ở phòng đơn giường lớn.

Tịch Phong hơi mơ hồ quay một vòng, phát hiện không chỉ mặt đau, mà đầu cũng đau, thậm chí bụng cũng đau. Vén áo lên, anh thấy một mảng bầm tím ở bụng — như thể bị ai đó đá một cú.

Một lát sau, Hạ Vân Thanh mở cửa phòng bước vào.

Tịch Phong ngạc nhiên quay lại nhìn.

Tối qua Hạ Vân Thanh để Tịch Phong lại trong phòng, còn mình ra lễ tân thuê phòng khác ngủ. Nhưng vì quá muộn nên hành lý vẫn để lại ở đây.

Lúc Hạ Vân Thanh quay lại đã không còn sớm, cứ tưởng Tịch Phong đã dậy và đi rồi, không ngờ cậu ngủ say đến vậy.

Tịch Phong mơ màng hỏi: “Đây là phòng của anh?”

Hạ Vân Thanh không muốn nói chuyện với cậu, đi thẳng vào phòng, lấy túi hành lý ra bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tịch Phong không hiểu sao mình lại ngủ trong phòng Hạ Vân Thanh, nhưng vẫn nhớ tối qua mình gây rối với anh và nói những lời không thích hợp. Cậu xoa xoa trán đang đau, nói: “Xin lỗi.”

Động tác thu dọn đồ của Hạ Vân Thanh khựng lại, vì cả đêm ngủ không ngon nên giọng vốn đã khàn nay càng trầm hơn: “Tôi đã nói sẽ không làm phiền cậu nữa, làm ơn hãy giữ khoảng cách với tôi được không?”

Tịch Phong ngẩn người.

Hạ Vân Thanh tiếp tục thu dọn, động tác mang theo giận dữ.

Tịch Phong xoa tóc: “Tối qua tôi uống nhiều quá, nói bậy nói bạ, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Hạ Vân Thanh lạnh lùng đáp: “Về sau đừng nói chuyện với tôi nữa.”

Tịch Phong cứng đờ cả người đứng yên tại chỗ. Vì Hạ Vân Thanh chưa từng nói với cậu bằng giọng điệu lạnh nhạt như thế. Cậu cảm giác như bị tát một cái — vừa ngượng ngùng vừa khó chịu. Không kìm được, cậu nói:

“Trước đây là tôi sai, nhất thời xúc động nên nói mấy lời làm tổn thương anh. Nhưng đó không phải là ý thật lòng tôi. Tôi nghĩ… dù không làm….” Cậu ngập ngừng: “Không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè chứ? Sao phải cắt đứt đến mức này?”

Hạ Vân Thanh đã thu dọn xong đồ, nói một câu: “Đồ thần kinh.” rồi xách túi bước ra ngoài.

Tịch Phong bị câu nói đó kích động, lập tức tóm tay anh, đẩy anh vào tường: “Rốt cuộc là anh có ý gì?”

Vừa hỏi xong, cậu chợt chú ý thấy giường của Hạ Vân Thanh phẳng lì, không có dấu hiệu có người từng ngủ qua. Trong đầu cậu vụt qua một suy nghĩ kỳ lạ: “Đêm qua anh ngủ ở đâu?”

Hạ Vân Thanh nhìn cậu: “Liên quan gì đến cậu?”

Tịch Phong không ngăn được suy nghĩ: “Giọng anh còn khàn kìa!”

Lửa giận của Hạ Vân Thanh bùng lên, anh hít sâu mấy hơi rồi bỗng cười lạnh lùng: “Tôi ngủ ở chỗ người khác.”

“Cái gì!” Tịch Phong lập tức tức giận lẫn khinh miệt.

Nhưng Hạ Vân Thanh tiếp tục: “Tôi ngủ với ai thì liên quan gì đến cậu? Hay là cậu thích tôi rồi? Cậu cũng b**n th** à?”

Tịch Phong vừa giận vừa vội: “Anh nói vớ vẩn gì thế!”

Hạ Vân Thanh như đâm trúng điểm yếu của cậu: “Không thích tôi? Vậy tối qua cậu mò vào phòng tôi cưỡng hôn tôi làm gì? Thì ra cậu cũng là gay à? Lâu nay tôi không nhận ra đấy!”

“Câm miệng!” Tịch Phong gào lên.

Hạ Vân Thanh chưa từng thể hiện sự cay nghiệt như vậy. Anh nhận ra bản thân đã bị cơn giận lấn át lý trí, giờ chỉ có thể dùng những lời khó nghe nhất để kích động Tịch Phong: “Ai là người vừa giả vờ muốn giữ khoảng cách, vừa nửa đêm mượn rượu quấy rối tôi hả?”

Tịch Phong giơ tay bịt miệng anh lại.

Hạ Vân Thanh cố gỡ tay cậu ra nhưng không khỏe bằng, chỉ có thể tức tối trừng mắt nhìn cậu.

Lúc này, Tịch Phong lại cảm thấy lòng bàn tay mình chạm vào môi Hạ Vân Thanh mềm mại vô cùng. Hơi thở nóng hổi của anh phả lên da cậu, khiến từ lòng bàn tay ngứa ngáy lan ra tận trong tim. Nhận ra bản thân đang suy nghĩ vẩn vơ, Tịch Phong hoảng loạn như thấy ma, buông tay khỏi miệng Hạ Vân Thanh rồi đẩy nhẹ vai anh, vội vàng chạy ra ngoài.

Hạ Vân Thanh bị đẩy ngã xuống đất, anh dùng hai tay chống sàn ngồi dậy, đá mạnh vào bàn trang điểm đối diện để trút giận.

Anh cảm thấy điều hối hận nhất trong đời mình là đã để Tịch Phong bước vào cuộc sống của mình, ảo tưởng có thể kết bạn với cậu ta — giờ thì tự chuốc lấy hậu quả.

Sau chuyến dã ngoại đó, Tịch Phong chìm trong u sầu.

Cậu phát hiện bản thân luôn day dứt về chuyện xảy ra hôm đó và những lời Hạ Vân Thanh đã nói. Sau khi về, cậu hỏi đồng nghiệp ở cùng phòng thì đúng là đêm đó cậu đã ra ngoài suốt đêm, không rõ đi đâu.

Vậy tức là Hạ Vân Thanh không nói dối. Là cậu đến tìm Hạ Vân Thanh, còn làm gì đó thì cậu không nhớ nổi.

Nếu thật sự đã hôn anh ấy… thì sao? Tịch Phong bỗng thấy hoang mang vô cớ.

Ngoài tâm trạng bất an, Tịch Phong còn nhận ra bản thân càng ngày càng chú ý đến Hạ Vân Thanh.

Gần như mỗi ngày cậu đều nghĩ về anh, đến mức công việc cũng mắc sai sót nghiêm trọng.

Để khắc phục, Tịch Phong buộc phải tăng ca mấy đêm liền.

Hôm đó trời mưa suốt cả ngày. Sau khi tăng ca xong, vừa bước ra khỏi công ty Tịch Phong đã thấy xe của Hạ Vân Thanh đậu ở cách cổng không xa. Cậu vô thức bước lên vài bước, suýt nữa lao vào mưa, nhưng nhanh chóng kịp dừng lại.

Tịch Phong không mang ô, định bắt xe về.

Nhưng đợi một lúc, thấy xe của Hạ Vân Thanh vẫn không nhúc nhích, cậu bắt đầu thấy lạ, chăm chú nhìn về phía đó.

Tiếp theo, cậu thấy Hạ Vân Thanh mở cửa bước xuống xe.

Trời mưa rất to, Hạ Vân Thanh không mang dù, vừa ra khỏi xe liền bị mưa xối ướt đẫm.

Tịch Phong ngẩn người nhìn anh, không biết anh định làm gì.

Không ngờ Hạ Vân Thanh đi vòng ra sau xe, cúi người bắt đầu đẩy xe. Dưới sức đẩy của anh, xe dần dịch chuyển.

Tịch Phong lúc này mới nhận ra — xe của Hạ Vân Thanh có lẽ bị hỏng.

Khi đầu óc còn chưa kịp nghĩ rõ mình đang làm gì, Tịch Phong đã lao ra mưa, chạy về phía Hạ Vân Thanh. Dọc đường cậu suýt trượt ngã, lảo đảo một hồi rồi mới đứng bên cạnh cốp xe, nói to: “Về xe ngồi đi!”

Mưa quá to, vừa mở miệng là nước tràn vào miệng.

Hạ Vân Thanh ngơ ngác nhìn cậu, không nghe rõ cậu nói gì.

Tịch Phong phun nước ra, lại gào lên lần nữa: “Anh lái đi, để tôi đẩy!”

Hạ Vân Thanh do dự một chút. Hai người lúc này đều đã ướt sũng.

Tịch Phong hét: “Mau lên!”

Hạ Vân Thanh không chần chừ nữa, vòng qua người cậu, chạy về phía ghế lái.


Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Truyện Điều Anh Tưởng Là Đơn Phương Story Chương 5
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...